Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 18: Quỷ chết đói - Rõ ràng là không có gió, vì sao bóng lại động?



Hướng Cổ nhanh chóng dẫn người phá cửa vào, nhưng đám người kia lại nhanh chân hơn một bước, trước khi người của Hướng Cổ đi vào thì bọn chúng đã rút sạch không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Mặt của Hướng Cổ xanh mét, hắn ta lạnh lùng chia đám thuộc hạ ra thành hai đội, một đội đi đuổi theo thích khách, đội còn lại thì ra ngoài canh gác, bảo vệ sự an toàn cho nơi này.

Dù sao thì đây cũng là nơi dưới chân thiên tử, U Vương lại rất được hoàng đế coi trọng, cho nên sự canh phòng của U Vương Phủ từ trước tới nay đều được xưng là rất nghiêm ngặt. Hơn nữa, sau khi U Vương gặp chuyện ở lần trước thì hoàng đế đã đích thân hạ chỉ tăng thêm nhân thủ cho U Vương Phủ.

Hướng Cổ ôm quyền thỉnh tội: “Vương gia, thuộc hạ tới chậm.”

Sắc mặt của Hoắc Đình Vân nhìn không được tốt cho lắm, hắn lạnh lùng nói: “Còn không đi mời đại phu?”

Đầu của Hướng Cổ càng cúi xuống thấp hơn: “Vâng. Người đâu, mau đi mời Chu đại phu tới.”

Hoắc Đình Vân giúp Phật Sinh xử lý đơn giản vết thương, sau đó hắn ôm nàng lên giường rồi ngồi ở bên cạnh đợi Chu đại phu tới.

Hướng Cổ đứng bên cạnh, từ đầu tới cuối hắn ta vẫn cứ cúi đầu, giống như là đang làm sai chuyện. Từ trước tới nay quan hệ của vương gia và Hướng tổng quản đều rất tốt, hôm nay hắn ta chỉ là tới chậm một bước, cũng đâu tới mức thành ra thế này… Nhưng dù sao bọn họ cũng là thuộc hạ, không thể nhìn thấu suy nghĩ của vương gia, cho nên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, chỉ cần làm tốt chức trách của mình là được.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt không còn chút máu của nữ tử, càng khiến cho gương mặt trắng bệch của nàng thêm nổi bật.

Mày của Phật Sinh nhíu lại, bờ môi cũng không có huyết sắc. Dáng vẻ hiện tại của Phật Sinh khác xa bộ dáng vừa hoạt bát lại vừa tràn đầy sức sống của ngày thường, nó khiến cho Hoắc Đình Vân nhìn tới xuất thần.

Chu đại phu tới rất nhanh, vốn dĩ ông ta định đi xe ngựa tới, nhưng người đi mời sợ chậm, cho nên dứt khoát cõng người tới luôn. Ông ta leo từ lưng của người cõng xuống, hít hà một tiếng rồi nói lầm bầm: “Sao mấy ngày nay đều có chuyện xảy ra thế này? Chẳng lẽ hạn tới rồi?”

Chu đại phu hành lễ với Hoắc Đình Vân xong thì đi tới giường. Hoắc Đình Vân tự giác nhường đường cho ông ta, lúc này hắn cũng đã khôi phục dáng vẻ ốm yếu ngày thường. Hắn nhìn Chu đại phu rồi dặn đi dặn lại: “Chu tiên sinh, ngài nhất định phải cố gắng hết sức. “

Chu đại phu vuốt râu, ông ta tất nhiên là hiểu rõ điều này. Khi ba người vợ trước kia của Hoắc Đình Vân chết thì hắn thường hay bị mọi người trêu chọc, mỗi lần Chu đại phu nghe thế thì cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cho nên ông ta tất nhiên là không thể để cho vị vương phi thứ tư xảy ra chuyện.

Chu đại phu đưa tay ra giúp Phật Sinh chẩn trị.

Một kiếm kia đâm thẳng vào tâm mạch, còn nặng hơn mấy vết thương đợt trước. Vẻ mặt của Chu đại phu trở nên nghiêm túc, không còn dám phân tâm. Hoắc Đình Vân lặng lẽ đi ra cửa, sau đó bảo đám hầu nhẹ tay nhẹ chân một chút, không cho phép quấy rầy Chu đại phu.

Chu đại phu bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được một hơi: “May mà thể chất của vương phi tốt, phúc lớn mạng lớn, không thì thiếu chút nữa là xong đời rồi.”

Chu đại phu đổ mồ hôi đầy đầu, Hoắc Đình Vân vội vàng bảo người tới lau giúp ông.

“Chu tiên sinh, Phật Sinh nàng ấy có sao không?”

Chu đại phu gật đầu: “Không sao. Nhưng ta nghe nói lần này vương phi bị thương là vì ngài? Ta nói này, đôi vợ chồng trẻ của các ngài thật sự là… Nói sao đây nhỉ? Tình thâm không kể thời gian dài?”

Nếu như người bệnh đã không còn nguy hiểm tới tính mạng thì Chu đại phu cũng thả lỏng lại, sau đó ông ta bắt đầu nói giỡn với Hoắc Đình Vân. Nhưng Hoắc Đình Vân nghe xong thì chỉ đáp lại một chữ rồi lại không nói gì thêm.

Chỉ có Hướng Cổ đang đứng bên cạnh là nắm chặt nắm tay.

Hoắc Đình Vân sai người đưa Chu đại phu về, tiếp tục sắp xếp mọi việc cho ổn thoải rồi mới bảo đám hộ vệ thu đội: “Có lẽ sẽ không còn chuyện gì nữa, các ngươi lui về nghỉ ngơi đi.”

Hắn nói xong thì để cho Hướng Cổ đỡ mình về sân.

Sân nhà của Hoắc Đình Vân vẫn yên tĩnh như cũ, khắp nơi chỉ toàn là bóng đêm, chủ tớ hai người đỡ nhau vào thư phòng.

Vừa vào cửa, Hoắc Đình Vân đã đổi sắc mặt: “Ai bảo ngươi làm thế?”

Hướng Cổ đã sớm biết sẽ có một trận khiển trách, cho nên hắn ta lập tức quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp: “Thuộc hạ có tội.” Dù ngoài miệng nói thế, nhưng vẻ mặt của hắn ta chẳng có chút ý hối lỗi nào.

Vẻ mặt của Hoắc Đình Vân càng trở nên âm trầm, hắn quét bức mật tín ở trên bàn xuống đất, lạnh lùng nói: “Sao ngươi dám chống lại mệnh lệnh của bản vương?”

Mới đầu Hướng Cổ vẫn mím môi không đáp, sau một hồi hắn ta mới nói: “Nữ tử kia không rõ lai lịch, thân phận lại đặc biệt, nếu để nàng lại thì trước sau gì cũng tạo thành tai họa. Huống chi trên người nàng cũng không có thánh vật của Thiên Mật Tộc, cho dù thuộc hạ có…”

Hoắc Đình Vân vỗ bàn một cái, cắt ngang lời Hướng Cổ: “Bản vương đã sớm nói với ngươi rằng đừng nên tin chắc chắn vào bất cứ điều gì. Ngươi làm sao có thể chứng minh trên người nàng không có thứ đó? Nếu nàng thật sự có nó thì sao?”

Hướng Cổ cãi lại: “Vương gia, chúng ta đã phái người theo dõi nàng ta lâu như vậy nhưng một chút động tĩnh cũng không có. Nàng ta sao có thể có thứ đó được? Huống chi nàng ta là sát thủ của Hắc Thạch, hơn nữa còn là một sát thủ không hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù nàng ta trốn được nhất thời, nhưng cũng không thể trốn được một đời. Sớm muộn gì Hắc Thạch cũng sẽ tìm tới nàng ta, tới khi đó, sợ rằng chúng ta cũng sẽ bị liên lụy…”

Nhìn đôi mắt càng lúc càng trở nên thâm trầm của Hoắc Đình Vân, Hướng Cổ khựng lại, sau đó nuốt ngược những lời sắp thốt ra vào bụng. Hắn ta cúi đầu, rồi liên tục dập đầu: “Xin vương gia trách phạt.”

Hoắc Đình Vân rời khỏi bàn sách, đi tới bên cạnh của Hướng Cổ, mày đẹp nhíu chặt lại với nhau: “Bản vương biết ngươi muốn tốt cho bản vương, nhưng ngươi cũng không thể tự tiện chủ trương như thế được. Ta phạt ngươi quỳ ba canh giờ, lại phạt ba tháng bổng lộc, chuyện như thế này tuyệt đối không thể có lần sau!”

“Vâng! Đa tạ vương gia!” Hướng Cổ không dám đứng dậy, mãi cho đến khi Hoắc Đình Vân rời khỏi phòng.

Bên ngoài phòng trăng sáng đã treo cao, bởi vì chuyện lúc nãy cho nên toàn bộ đèn lồng trong vương phủ đều được thắp sáng.

Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên là gạt không được con mắt của người bên ngoài.

Ngụy Khởi đã sớm phái người theo dõi sát sao U Vương Phủ, vừa có động tĩnh là phải ngay lập tức chạy về hồi báo.

Sau khi thám tử trở về Phủ đốc công thì trực tiếp đi tới phòng của Ngụy Khởi.

“Đốc công, U Vương Phủ xảy ra chuyện rồi.” Thám tử quỳ xuống bẩm báo.

Ngụy Khởi nâng người dậy, có chút không kiên nhẫn mở mắt ra hỏi: “Chuyện gì?”

Thám tử trả lời: “U Vương lại bị ám sát.”

Đôi mắt của Ngụy Khởi lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng sắc bén hơn: “Cái gì? Lại gặp chuyện rồi? Vậy thích khách đâu?”

Thám tử cúi đầu: “Hình như là trốn rồi, bên phía U Vương Phủ đã phái người đuổi theo. Chúng ta…”

Ngụy Khởi cười lạnh: “Nếu bệ hạ đã ra lệnh cho chúng ta điều tra rõ việc này thì chúng ta tất nhiên phải dốc toàn lực. Chỉ có điều, U Vương này…” Ông ta nhíu mày, U Vương này rốt cuộc là đã làm cái gì? Sao tự nhiên đang yên đang lành lại có nhiều người muốn lấy mạng hơn như thế?

Rồi Ngụy Khởi chợt nhớ tới thánh vật của Thiên Mật Tộc. Chẳng lẽ tin tức đã lộ ra, còn có người bên ngoài biết được bí mật này?

Mà cũng không đúng. Người của ông ta đều miệng kín như bưng, không thể nào tiết lộ ra ngoài được…

“Ngươi lui xuống trước đi, tiếp tục nhìn chằm chằm bên đó.”

“Vâng.”



Hoắc Đình Vân trở về phòng của Phật Sinh, Mai Hương và Hạ Hà bị trúng mê hương, đã bị đỡ xuống nghỉ ngơi. Hiện tại người đang hầu hạ bên ngoài là hai người mới.

Thấy Hoắc Đình Vân tới, tiểu tỳ đi tới hành lễ: “Vương gia.”

Hoắc Đình Vân đáp một tiếng rồi đẩy cửa đi vào. Vết thương mà hôm nay Phật Sinh nhận được vô cùng nguy hiểm, cho dù cơ thể nàng có cường kiện tới đâu cũng không thể tỉnh lại nhanh như vậy. Hoắc Đình Vân đi tới bên giường, rèm lụa trên giường chẳng hiểu sao lại rơi xuống, hắn túm rèm lại, sau đó dùng dây cột chắc.

Sắc mặt của người trên giường đã tốt hơn khi nãy một ít, nhưng đôi mày vẫn cứ cau lại, có lẽ dù trong mộng thì nàng vẫn biết đau.

Phật Sinh rất ít than đau, lúc trước khi hắn giúp nàng bôi thuốc, nàng đau tới mức đổ mồ hôi đầy trán, nhưng vẫn chỉ siết chặt lấy nắm tay rồi không ngừng thở dốc.

Nhưng khi nghĩ tới thân phận sát thủ của nàng, Hoắc Đình Vân thở dài một hơi.

Hắn đưa tay giúp nàng vuốt phẳng đôi mày, bản thân cũng bất giác mím chặt môi. Hắn nghĩ thầm trong lòng, một nữ tử không được thông minh như nàng, nếu muốn kiếm ăn trên mũi đao thì nhất định sẽ phải chịu không ít khổ.

Thật sự thì Phật Sinh quá dễ bị lừa. Dù lời nói dối của hắn có trăm ngàn chỗ hở thì nàng cũng chưa từng hoài nghi. Không biết sau này nếu nàng biết được chân tướng thì có tức tới mức cắn người hay không.

Hoắc Đình Vân thu tay lại, nhớ tới lời mà Hướng Cổ đã nói.

Chuyện tối hôm nay cũng giống như chuyện ở chùa Bạch Hạc lần trước, đều là do Hoắc Đình Vân sắp xếp. Hắn muốn tạo ra một cảnh tượng giả dối, làm nhiễu loạn ánh mắt của Ngụy Khởi, khiến ông ta sinh nghi. Ngụy Khởi là một người cẩn thận, nếu như ông ta đã nghi ngờ việc gì đó thì chắc chắn sẽ có hành động, một khi ông ta hành động thì Hoắc Đình Vân sẽ có thể bắt lấy thóp của ông ta.

Trải qua hai lần ám sát này, Ngụy Khởi nhất định sẽ cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao lại có nhiều người muốn lấy mạng của Hoắc Đình Vân như thế. Hoắc Đình Vân chỉ là một tên vương gia ốm yếu không có thực quyền, nếu trên tay hắn có thứ gì đó, thì thứ này cũng chỉ có thể liên quan tới Thiên Mật Tộc.

Bởi vì mẹ của hắn chính là tộc nhân của Thiên Mật Tộc.

Hoắc Đình Vân cụp mắt, hai hàng mi dày đậm tạo thành một bóng râm nho nhỏ. Dưới ánh đèn, cái bóng của hắn phản chiếu lên tường, rồi đổ xuống gương mặt của Phật Sinh.

Lần trước, hắn sử dụng khổ nhục kế là vì muốn giành được sự tín nhiệm của nàng. Mà lần này… Hắn vốn dĩ không có ý định muốn làm tổn thương nàng, nhưng Hướng Cổ lại tự tiện chủ trương, muốn mượn cơ hội này để diệt trừ nàng cho thống khoái.

Một kiếm kia vốn chỉ là ngụy trang, cho dù nàng không chạy ra ngăn lại thì hắn cũng sẽ có bước kế tiếp.

Sắc mặt của Hoắc Đình Vân trở nên lạnh hơn, thật ra thì nỗi lo của Hướng Cổ không phải là không có lý. Chỉ có điều…

Hoắc Đình Vân đặt tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp đập của trái tim. Trái tim này vẫn còn đang đập, nhưng nó đã trở nên lạnh băng, cứng ngắc. Dưới ánh nhìn soi mói của những người kia, nó đã sớm được rèn luyện thành sắt đá.

Nhưng một khắc đó, khi Phật Sinh ngã vào lòng hắn, hắn rõ ràng cảm nhận được một tia bối rối.

Thì ra Hoắc Đình Vân hắn cũng biết bối rối.

Ánh đèn bên ngoài bình phong lóe lên một cái, cái bóng trong phòng cũng chuyển động theo, nhưng rõ ràng… Trời không có gió.

Hoắc Đình Vân không tiếng động thở ra một hơi. Hắn đưa tay ra, khẽ chạm vào gương mặt của Phật Sinh.

….

Phật Sinh hôn mê hai ngày hai đêm, lúc nàng tỉnh lại thì cứ ngỡ mình đã tới hoàng tuyền địa phủ.

Nàng là người biết võ, cho nên nàng hiểu vết đâm kia nguy hiểm tới thế nào. Nàng từng nghe người ta nói, trước khi người chết thì những ký ức lúc còn sống sẽ hiện lại trong đầu như đèn kéo quân. Nhưng trong giờ phút này, trong đầu nàng lại chỉ hiện lên gương mặt của Hoắc Đình Vân và giò heo kho tàu…

Có lẽ sau khi Phật Sinh chết, nàng sẽ biến thành một con quỷ chết đói.

Những chuyện này người sống có lẽ sẽ không biết, nhưng quỷ sai nhất định sẽ biết. Lúc Phật Sinh mở mắt thì trời đã khuya. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, nhưng nó lại được đặt ở bên ngoài nên ánh sáng trong phòng khá tối. Nàng mê man mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một cái bóng mơ hồ đang đứng trước người mình.

Vì thế, Phật Sinh liền vô thức cho rằng đây là quỷ sai tới câu hồn. Nàng miệng đắng lưỡi khô, cổ họng đau nhức, hàm hồ không rõ hỏi một câu: “Có phải ta sẽ biến thành một con quỷ chết đói không? Nếu như biến thành quỷ chết đói thì sau khi đầu thai, ta có được ăn no không?”

Nhưng khi Phật Sinh hỏi xong thì đợi mãi cũng chẳng nghe được câu trả lời.

Cơ thể của người nọ khựng lại, rồi cứ đứng yên ở đó.

Phật Sinh khó hiểu, rồi nàng khép mắt lại. Một lát sau, nàng cảm giác được có người đang nắm lấy tay mình. Đôi tay kia vừa to vừa ấm, liên tục truyền tới từng luồng hơi ấm. Người ta nói mười ngón tay nối liền với trái tim, cho nên hơi ấm đó cũng truyền thẳng tới trái tim của nàng.

“Nương tử, nàng tỉnh rồi.”

Là Hoắc Đình Vân.