Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 36: Thổ lộ - Hoắc Đình Vân nói, hắn thích nàng



“A?” Phật Sinh kinh ngạc, Hoắc Đình Vân cần nàng sao?

Nét kinh ngạc trên khuôn mặt nàng không giống như giả bộ. Hoắc Đình Vân cũng sửng sốt, ý tứ câu này của hắn thật ra là đang uyển chuyển bày tỏ, nhưng nhìn biểu cảm của Phật Sinh, hình như nàng không hiểu lắm.

Cũng phải… Nàng không quá nhanh nhạy, hắn nên nói rõ ràng hơn.

“Phật Sinh, cho ta thu hồi lời nói vừa nãy. Thật ra… là vì ta đã động lòng với nàng. Ta đã biết nàng là giả từ lâu rồi, nhưng vì cẩn thận ta giữ nàng lại bên người. Sau nàng chung sống cùng nàng, ta cảm thấy nàng là một người rất đáng yêu.” Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nói những lời này nên không thành thạo lắm, thậm chí còn có chút thẹn thùng. Thế nên hắn cúi đầu, nhưng bàn tay lại cầm chặt tay nàng.

“Lúc trước ta nói, ta phải chịu trách nhiệm với nàng, thật ra không phải vậy. Là vì ta thích nàng, ta muốn nàng ở lại, ở lại bên cạnh ta.” Hoắc Đình Vân nói một hơi xong, hít một hơi thật sâu, thoáng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đầy hoảng sợ của Phật Sinh.

Dường như là không thể tin tưởng, lại giống như là bị dọa sợ… Nói tóm lại, hắn không thấy vẻ kinh ngạc vui mừng.

Hoắc Đình Vân bỗng nhiên có chút xấu hổ, giọng nói hạ thấp vài phần: “Có phải ta đã quá đường đột hay không? Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý?”

Phật Sinh không nhúc nhích, chỉ là chớp chớp mắt, một lát sau mới mím chặt môi, nuốt nước miếng, cất lên giọng nói mà không dám tin tưởng lỗ tai bản thân: “Ngươi nói cái gì? Ngươi thích ta sao? Vì sao chứ?”

Hoắc Đình Vân nhận ra được sự nghi ngờ từ biểu cảm của nàng, vì sao ư? Hình như chuyện này không có gì đáng nói?

“Nàng không có cảm giác đó với ta sao?” Nàng đối xử với hắn tốt như vậy.

Phật Sinh ngơ ngác: “Không có mà, ta xem ngươi như bằng hữu tốt nhất của ta. Chẳng lẽ ngươi không xem ta là bằng hữu sao?”



Không khí lập tức yên tĩnh.

Đâu có ai mà ngày nào cũng gọi bằng hữu là nương tử hăng say như vậy, huống chi…

“Ta tưởng rằng… Ngươi chỉ là tôn trọng thê tử trên danh nghĩa thôi. Nếu như đổi lại là người khác, cũng giống vậy.”

Hoắc Đình Vân bị nàng làm cho tâm trạng rối bời, nhất thời không biết nên nói gì.

Hồi lâu sau, Phật Sinh mới nghe thấy Hoắc Đình Vân nói: “Không giống nhau, nếu như đổi lại là người khác, ta đã giết nàng ta từ lâu rồi. Nhưng nàng không giống.”

Phật Sinh không biết nên nói tiếp như thế nào, bất giác cảm thấy ngại ngùng, bèn dứt khoát trốn ra ngoài.

Nàng khép cửa lại, đôi chân mềm nhũn dựa vào tường, vừa nãy bọn họ nói cái gì? Mọi chuyện sao có thể phát triển đến mức này? Nàng là ai? Đây là đâu?

Phật Sinh mông lung nhìn khắp nơi, Hoắc Đình Vân nói gì vậy, hắn thích nàng sao?

Nàng sờ trán, lại xem khí trời, cuối cùng tự nhéo mình một chút, xác nhận bản thân không nằm mơ.

Trời ạ, Hoắc Đình Vân nói, hắn thích nàng!!!

Phật Sinh cứ như vậy ngơ ngẩn dạo một vòng trong sân, cả người đều lâm vào mê mang. Đây là thứ tình yêu kỳ lạ của con người sao? Vì sao chứ? Rốt cuộc là vì sao?

Chẳng lẽ Hoắc Đình Vân sức khỏe kém không ăn nhiều được, cho nên mới thích cơ thể khỏe mạnh ăn như hạm của nàng sao? Đúng là không thể tưởng tượng được mà.

Khó trách ngày nào Hoắc Đình Vân cũng kiếm cơ hội khen nàng, hóa ra là có mục đích riêng

Nhưng mà… Nhưng mà…

Phật Sinh chợt dừng lại, nàng vẫn nghi ngờ bản thân đã nghe lầm. Nàng vội vàng xoay người, bước nhanh về gian phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoắc Đình Vân hỏi: “Ngươi mới vừa nói gì, có thể lặp lại lần nữa không?”

Hoắc Đình Vân nhìn nàng, lặp lại: “Ta nói, ta thích nàng. Không phải xem nàng là bằng hữu, mà là kiểu thích tình yêu nam nữ.”

Nàng không nghe lầm, là sự thật…

Phật Sinh lại quay đầu chạy đi, vẻ mặt dường như không tốt lắm.

Hoắc Đình Vân siết chặt ngón tay cái, hình như hắn đã quá xúc động, vừa rồi không nên nói thẳng. Tính tình nàng đơn giản, thích hợp đi từng bước hơn.

Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, nếu đã chọc thủng tờ giấy rồi thì có hối hận cũng vô ích.

Hắn thở dài, đành phải thuận theo tự nhiên.

Phật Sinh xông vào sân, đột nhiên mở cửa, nhìn thấy một nam nhân tuổi tác xấp xỉ nàng, hai người hai mặt nhìn nhau.

Nam nhân thấy Phật Sinh, lắp bắp nói: “Xin lỗi, ta… Ta đi nhầm.”

Phật Sinh bỗng nhiên phản ứng lại, hắn ta hẳn là nhi tử của Trương đại ca, vội vàng gọi lại: “Này này này, ngươi đừng đi, ngươi không đi nhầm, chúng ta là khách nhân ở tạm.”

“À à…” Lúc này người nọ mới đẩy cửa tiến vào, kêu cha.

Trương đại ca đi ra phòng bếp ra, vui vẻ giới thiệu với bọn họ: “Đây nhi tử của ta, Trương Sinh Căn, đây là hai vị khách nhân.”

Tính tình Sinh Căn trời sinh thẹn thùng, lần đầu tiên nhìn thấy một cô nương xinh đẹp như Phật Sinh, không khỏi đỏ mặt, vội vã trốn vào phòng bếp. Trương đại ca giải thích thay hắn ta: “Nhi tử của ta chưa hiểu sự đời, phu nhân đừng trách móc.”

Phật Sinh xua tay: “Trương đại ca nói đùa.”

Nàng miễn cưỡng cười cười, trong lòng rối như tơ vò, còn đang bận tâm chuyện mới nãy. Hiện giờ nàng thật sự không biết làm thế nào mới tốt? Nàng cũng không biết nên đối mặt Hoắc Đình Vân ra sao.

Tình trạng như vậy vẫn luôn kéo dài đến ban đêm khi đi ngủ, bởi vì không có nhiều phòng, mà Phật Sinh và Hoắc Đình Vân lại là phu thê, nên hai người họ được sắp xếp ở chung một phòng.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Hoắc Đình Vân đã nằm xuống, Phật Sinh kỳ kèo bước vào, định sẽ ngủ dưới sàn. Người nọ ở trên giường ngồi dậy, gọi tên nàng: “Phật Sinh, nàng không cần có gánh nặng, ta chỉ là nói cho nàng biết thôi, cũng không cần nàng đáp lại ta.”

Phật Sinh nắm tay lại, có chút bức rức: “Nhưng mà… Ta không có suy nghĩ kia với ngươi…” Nàng chỉ cảm thấy, Hoắc Đình Vân khá tốt, cũng đối xử rất tốt với nàng. Tuy rằng nàng đã nói nếu có thể, gả cho Hoắc Đình Vân cũng không tệ… Nhưng đó cũng chỉ là nói miệng thôi. Nếu muốn trở thành phu thê với Hoắc Đình Vân… Nàng quả thực chưa chuẩn bị tâm lý.

“Không sao hết.” Hoắc Đình Vân vẫn mỉm cười, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Nàng đi lên ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa.”

Phật Sinh do dự, sờ một góc chăn, chậm rãi nằm xuống. Nhưng luôn cảm thấy kỳ lạ trong lòng.

Nhưng hình như Hoắc Đình Vân bên cạnh không có khúc mắc, rất nhanh đã ngủ rồi. Phật Sinh âm thầm thở dài, ngủ cũng không ngủ được, đành phải xoay người.

Nàng và Hoắc Đình Vân đối mặt với nhau, không khỏi đánh giá hắn. Lúc này mới phát hiện hắn nhắm mắt lại, lông mi hơi run rẩy, dường như rất khó chịu.

Phật Sinh hoảng hốt, lo lắng hỏi: “Hoắc Đình Vân? Ngươi làm sao vậy? Ngươi khó chịu ở đâu?”

Hoắc Đình Vân híp mắt, lắc đầu, nhưng hắn đâu giống như là không có chuyện gì đâu. Phật Sinh duỗi tay sờ thử, phát hiện trán hắn đổ mồ hôi, cơ thể nóng hừng hực.

Phật Sinh xốc chăn lên, đốt đèn dầu trên bàn. Nương theo ánh đèn, nàng thấy rõ Hoắc Đình Vân đang run rẩy.

“Ngươi làm sao vậy?” Phật Sinh ngồi xuống mép giường, không biết nên làm gì bây giờ?

Hoắc Đình Vân nói: “Không sao hết, chỉ là chút bệnh vặt thôi, chịu chút xíu là được rồi.”

“A? Ta có thể làm cái gì không?” Phật Sinh có chút nôn nóng hỏi.

Hoắc Đình Vân lắc đầu, để nàng nằm xuống: “Ngươi đừng nhúc nhích, cũng đừng lo lắng.”

Phật Sinh ‘Ừ’ một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn, nhắm mắt lại định khiến bản thân đừng bận tâm đến hắn nữa. Nhưng hô hấp Hoắc Đình Vân càng thêm nặng nề, có vẻ như càng lúc càng khó chịu. Phật Sinh mở mắt ra, vỗ nhẹ lên người hắn: “Làm sao bây giờ? Giờ này cũng không tìm được đại phu.”

Không ngờ Hoắc Đình Vân lại mỉm cười, hắn vẫn cảm thấy trong lòng Phật Sinh có hắn. Nàng lo lắng cho an nguy của hắn như thế…

Tình cảm đã bày tỏ, Hoắc Đình Vân dứt khoát nhân lúc bản thân bị bệnh, được nước lấn tới: “Phật Sinh, nàng có thể ôm ta không?”