Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 47: Hoàn chính văn - Nửa còn lại của chuyện lớn trong đời



Thiên Mật Tộc nhiều thế hệ ở ẩn trong núi sâu, dựa vào núi, ở cạnh sông mà sống, lấy đâu ra kho báu vàng bạc châu báu gì? Thứ nó có chỉ là hoa Thiên Mật. Hoa Thiên Mật chỉ sinh trưởng trong vùng hoạt động của Thiên Mật Tộc, nói chính xác hơn là chỉ sinh trưởng trong chỗ gọi là thánh địa của Thiên Mật.

Hoa Thiên Mật này có thể tiêu sưng giảm đau, vốn dùng để làm dược liệu, nhưng sau này bọn họ phát hiện nó chẳng những có thể làm dược liệu mà còn có thể làm thành thuốc bột, sau khi hít khiến người ta như muốn bay lên trời. Nhưng có thể gây nghiện, sau khi nghiện chỉ có thể tăng liều lượng thuốc, đến cuối cùng người sẽ từ từ điên cuồng.

Trước khi tộc nhân Thiên Mật phát hiện bí mật này chẳng những tự mình hút mà còn chế thành thuốc bột bán đi, quả thực kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng bởi vì kiếm nhiều tiền nên cũng dẫn tới vô số họa sát thân.

Khi đó, người trẻ tuổi của Thiên Mật Tộc đã người không ra người, quỷ không ra quỷ. Có người tỉnh ngộ cố khuyên bảo bọn họ, nhưng cho dù khuyên thế nào cũng không được. Sau đó có người tấn công, bọn họ không có sức chống cự, biến thành tù binh, chuyên chế tác thuốc bột kia bán đi kiếm tiền.

Có người không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nên một ngày nọ đã dùng một mồi lửa đốt sạch biển hoa kia, đồng thời giải thoát cho tất cả bọn họ.

Từ đó không còn vàng bạc châu báu gì nữa.

Về phần các cách nói khác nhau lưu truyền trong giang hồ, khởi tử hồi sinh, xương mọc da thịt, nói là tin đồn nhảm cũng không đúng, nhưng cũng không thần kỳ như vậy. Quả thật có một cấm thuật tìm người có huyết mạch tinh khiết, số phận của bọn họ từ nhỏ dùng hoa Thiên Mật làm thức ăn, ngoại trừ hoa thì không được ăn thứ gì khác, cứ như vậy hơn mười năm, máu của người đó sẽ có tác dụng rất thần kỳ.

Nhưng chuyện đó cũng đã bị cấm từ lâu, cho đến đời của mẫu thân Hoắc Đình Vân lại có người phổ biến phương pháp này. Mẫu thân hắn chính là người dùng hoa làm thuốc kia. Từ sau vụ cháy lớn đó, mẫu thân hắn chạy thoát, vào đời, gặp được phụ thân của hắn. Vốn dĩ sống yên ổn rất nhiều năm, mẫu thân hắn cho rằng thời gian đó rất tốt, rất hạnh phúc.

Thật không ngờ rằng vẫn xảy ra chuyện. Trước khi mẫu thân hắn chết đã cho hắn uống máu của mình, chữa trị cơ thể yếu ớt bẩm sinh của hắn.

Hoắc Đình Vân lạnh lùng nói ra sự thật, nhìn sắc mặt Ngụy Khởi từ từ trở nên dữ tợn, điên cuồng quát: “Nói hươu nói vượn! Ngươi đang nói hươu nói vượn!”

Hắn đã sớm lệnh cho Hướng Cố bố trí chỗ này, dưới đất chôn thuốc nổ, dùng cơ quan kích hoạt. Sau khi chịu sức nặng nhất định, cơ quan sẽ khởi động.

Hoắc Đình Vân nhìn Phật Sinh lần này nụ cười là thoải mái mà tùy ý: “Ta đã nói rồi, nàng phải tin ta.”

Đầu óc Phật Sinh chưa kịp xoay chuyển, chỉ cảm thấy bị nụ cười của hắn lây nên cũng hoan hô theo, sau đó ôm chặt hông Hoắc Đình Vân: “Chàng thật lợi hại!”

Ngụy Khởi nhìn hai người mộng đẹp chờ đợi nhiều năm như vậy bỗng chốc tan thành mây khói nên có chút điên cuồng. Hoắc Đình Vân nhìn bọn họ giãy giụa, cuối cùng chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua, nghe tiếng nổ mạnh thì dẫn theo Phật Sinh lùi về.

Phía sau là một vách núi, Hoắc Đình Vân ôm eo Phật Sinh, hỏi: “Nàng sợ không?”

Phật Sinh lắc đầu, ôm chặt Hoắc Đình Vân, nhìn vách núi dưới chân cách mình càng ngày càng xa, người cũng càng ngày càng xa.

Sau khi bọn họ vững vàng đáp xuống đất, trái tim Phật Sinh vẫn đập rất nhanh. Nàng đang định mở miệng thì bỗng nhiên bị Hoắc Đình Vân chặn môi.

Hắn hôn rất mạnh, thậm chí có một chút thô bạo, vòng tay ôm chặt lưng nàng cũng dùng lực cực kỳ, như muốn ấn cả người nàng vào cơ thể mình.

Phật Sinh bị ép thừa nhận, bị hắn cạy mở bờ môi, đụng vào răng. Nàng hiểu cảm xúc của hắn, vì vậy liền… lặng lẽ đáp lại một chút.

Nàng liếm liếm đầu lưỡi Hoắc Đình Vân, nghênh đón thế công mãnh liệt hơn.

Sau một phen dây dưa, Phật Sinh thở hổn hển tựa vào ngực Hoắc Đình Vân, mà Hoắc Đình Vân lại tràn trề sức sống, tinh lực dồi dào. Nàng cảm thấy mình rất yếu ớt.

Hoắc Đình Vân nghịch tóc nàng, nói: “Chuyện lớn đời ta đã hoàn thành được một nửa.”

Phật Sinh hơi kinh ngạc, thế này mà chỉ có một nửa ư? Vậy nửa còn lại là gì?

“Nửa còn lại…” Hoắc Đình Vân dùng hành động trả lời nàng.

Phật Sinh hoảng hốt kêu lên, bị hắn đẩy vào trong biển hoa bên cạnh. Đây là loài hoa rất bình thường rất dễ gặp. Hoắc Đình Vân đệm dưới người nàng, không để nàng bị ngã. Nhưng Phật Sinh nghe thấy hắn rên khẽ một tiếng, theo bản năng lo lắng hắn có sao hay không.

“Không sao chứ?” Đợi hỏi xong nàng mới phát hiện mình đã lo lắng vô ích.

Hoắc Đình Vân lật người nhẹ nhàng sờ sợi tóc nàng, không cho nàng bất cứ cơ hội nào mà hôn xuống lần nữa, hoàn thành nửa còn lại của chuyện lớn trong đời hắn.

Đương nhiên, đây là một chuyện dài đằng đẵng, có lẽ phải làm tới mấy chục năm sau.

Hoàn chính văn.