Phu Quân Lại Muốn Đánh Lộn

Chương 10



10.

Ta phục cái lão chủ chứa Hoàng hậu kia.

Rõ ràng là ta cứu Tiêu Hoài Triệt, bà ta lại nói đức hạnh ta không tốt, tự làm theo ý mình, tùy hứng đưa hoàng tôn ra ngoài.

Bà ta không cho ta biện giải mà còn mắng ta, đưa cho ta mấy bộ sách “Nữ huấn”, “Nữ giới” linh tinh, bắt ta sao chép mỗi cuốn mười lần.

Ta vừa chép kinh Phật ở Phật đường của Thái hậu nửa tháng xong, bà ta lại bắt ta chép sách.

Hoàng hậu nói: “Nếu không chép xong, ngươi không được cùng Tiêu Diễn tham gia thọ yến mừng thọ bệ hạ.”

Năm nay chính là năm lục thập hoa giáp* của bệ hạ, là đại sự trăm năm có một.

(*Lục thập hoa giáp: kết hợp 6 chu kỳ hàng can với 5 chu kỳ hàng chi thành hệ 60 - 60 tuổi)

Các hoàng tử sẽ dâng tặng lễ vật, sứ thần các nước cũng sẽ tới triều bái mừng thọ. Trong cung còn mời gánh hát dân gian, đoàn hát kịch diễn xiếc, còn có ảo thuật và bắn pháo hoa…

Nhưng ta lại không thể lấy bạo lực đấu bạo lực với Hoàng hậu được.

Quay lại vương phủ, ta chẳng còn chút tâm tư nào đi tranh giường ngủ với Tiêu Diễn.

Mấy nữ nhân hoàng gia này phiền ch.et mất, cứ thích phạt ta chép sách.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì nếu phụ thân và tiểu cữu ta không làm quan, có khi Hoàng hậu còn phạt ta bị đá.nh gậy.

Trước kia Hoàng hậu phạt ta chép sách, Tiêu Diễn vì muốn ngủ trên giường cũng sẽ bắt chước chữ viết của ta mà giúp ta chép một nửa.

Nhưng hiện giờ, ngay cả chuyện chúng ta đá.nh nhau như chó với mèo trước kia hắn cũng quên, thì đừng nói tới việc chép sách. Mà có chép, hắn chưa chắc đã có thể bắt chước được chữ viết của ta giống như trước đây.

Ta chép sách liên tiếp mấy ngày, ta mỏi nhừ, mà còn chưa chép xong ba lần.

Ta phờ phạc ủ rũ trở về viện, đi đến bậc hành lang liền lăn ra đó nằm liệt.

“Nghe nói Chi Chi của Ngu phủ lại bị phạt chép sách?”

Tiếng Tiêu Lẫm nhẹ nhàng, êm tai như thanh trúc vang lên phía sau hành lang.

Hắn lúc nào cũng cười ấm áp như gió xuân, quả nhiên là long tử hoàng tôn hiền lành lễ độ.

Khí chất này của Tiêu Lẫm khiến ta không thể tùy ý như khi ở trước mặt Tiêu Diễn được.

Ta vội vàng ngồi dậy thật đoan chính: “Tứ ca đến đây tìm Tiêu Diễn à? Hắn vào cung rồi.”

Khuôn mặt Tiêu Lẫm ảm đạm khó nhận ra.

Hắn ngay lập tức lại nở nụ cười: “Sao nào? muội thành thân rồi, không gọi ta là Lẫm ca ca nữa, ta cũng không thể tới tìm muội hay sao?”

Lúc Tiêu Diễn xuất chinh, ta hầu như đều đóng cửa, từ chối tiếp khách.

Tiêu Lẫm đến, ta lại càng tị hiềm không gặp, bởi vì Tiêu Diễn không thích ta nói chuyện với Tiêu Lẫm.

“Theo lễ nghĩa thì ta phải theo Tiêu Diễn gọi ngài là tứ ca.”

“Nhưng theo ta được biết, muội vẫn gọi tam hoàng huynh là Trác ca ca như cũ.”

Ta nhất thời không biết phải trả lời hắn thế nào.

Ta gọi “Trác ca ca” là vì vốn dĩ mặt Tiêu Trác trông rất bặm trợn, ta phải lấy nhu thắng cương, nếu không nói chuyện với hắn sẽ cảm thấy xa cách vạn dặm.

Tiêu Lẫm hơi mím môi, thật lâu sau mới nhẹ nhàng cười nói: “Thôi, muội cảm thấy thoải mái là được.”

Hắn nói hắn tới để giúp ta chéo sách, còn móc trong tay áo ra giấy viết chữ từ trước cho ta xem.

“Ta đoán ngay muội vào phủ Đoan Vương của lục đệ sẽ thường xuyên bị phạt, nên mỗi đêm ta đều bắt chước chữ viết của muội. Luyện ròng rã hai năm nay, mới đạt đến độ tương tự này.”

Ta nhíu mày: “Ý tứ ca là kiểu chữ trâm hoa nhỏ của ta bắt chước rất khó?”

“Dĩ nhiên rồi, chữ trâm hoa nhỏ của muội viết rất chặt chẽ, nét bút mượt mà tròn trịa, rất khác với nét chữ ban đầu của ta.”

Ta cau chặt mày. Chữ trâm hoa nhỏ của ta và kiểu chữ tùy ý kia của Tiêu Diễn lại càng khác biệt một trời một vực.

Nói cũng buồn cười.

Lúc ta cập kê, Tiêu Lẫm tặng ta một bức tranh vẽ.

Sau đó Tô Nguyệt Khê cập kê, Tiêu Diễn cũng học theo mà tặng nàng ta một bức tranh mỹ nhân.

Nữ tử trong tranh kia tất nhiên là Tô Nguyệt Khê, nhưng lúc ấy nhìn xem khiến ta dở khóc dở cười.

Tiêu Diễn vẽ quá xấu, cực kỳ xấu!

Ngay lúc đó ta liền cười ra nước mắt.

Nước mắt không may rơi trên bức họa cuộn tròn kia, khiến cái mũi của mỹ nhân trong tranh bị nhòe thành hai…

Ta còn nhớ lúc đó Tiêu Diễn trừng mắt lên với ta, hừ lạnh rồi phất tay áo rời khỏi yến tiệc cập kê của Tô Nguyệt Khê.

Khó mà tưởng tượng được loại người giỏi đao thương không giỏi thơ họa như Tiêu Diễn phải dốc bao nhiêu công phu mới có thể bắt chước được nét chữ của ta, lại còn giúp ta chép thật nhiều sách như thế.

Ngay cả Hoàng hậu luôn tìm mọi cách bắt bẻ ta cũng đều không nhận ra trong số những sách ta chép cũng có cả bản chép của Tiêu Diễn