Phu Quân Lại Muốn Đánh Lộn

Chương 17



17.

Ta tháo trâm cài trên đầu, dùng sức đâm thủng ba ngón tay.

Mười ngón tay liên thông đến tim, cơn đau khiến ta tỉnh táo và có thêm sức lực.

Ta trèo lên cửa sổ gỗ cao, và nhảy ra ngoài trước khi A Y Đốn tiến vào.

Gió lạnh đêm đông thổi qua, nhưng cũng không thể giải tỏa được cơn bốc hỏa trên người.

Ta vừa chạy vừa trèo, tìm đến thủy tạ nơi Tiêu Diễn đang ở.

Lúc này, phụ thân và tiểu cữu đều ở bên cạnh Hoàng thượng, ta không thể tìm họ, đành phải tìm Tiêu Diễn.

Nhưng lại thấy trong bóng tối nữ quan kia đang thì thầm với Tô Nguyệt Khê.

Chắc hẳn là A Y Đốn cũng bị nhốt trong phòng thay đồ.

Ta lại đâm thủng thêm hai ngón tay, nín thở đi theo sau Tô Nguyệt Khê.

Nàng ta lại đi tìm Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn vẫn đứng đó ở thủy tạ, mặt không biểu cảm nhìn về phía yến tiệc cách bờ hồ.

"Diễn ca ca, vẫn còn đang tìm Ngu tỷ tỷ sao?"

"Vừa rồi, ta nghe một nữ quan nói, Ngu tỷ tỷ bị một cung nữ vụng về hắt rượu lên người, tỷ ấy đi phòng thay đồ thay quần áo rồi."

Ánh mắt Tiêu Diễn tối sầm lại, đi đến phòng thay đồ.

Ta chạy ra, khóe miệng nở nụ cười: "Tiêu Diễn, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi."

"Ban đầu là định đi thay quần áo, nhưng lại thấy yến tiệc này thật vô vị, dứt khoát đến tìm ngươi cùng về phủ của Vương gia."

Ta cách Tô Nguyệt Khê một khoảng, lại được ánh trăng che khuất, nàng ta không thể nhìn ra được.

"Đúng rồi, vừa rồi ta thấy Thái tử phi vào phòng thay đồ, không biết nàng ấy muốn làm gì."

Nghe vậy, ánh mắt Tô Nguyệt Khê khựng lại, vội vàng mỉm cười với Tiêu Diễn, nói rằng muốn đến phòng thay đồ xem Thái tử phi, hỏi xem tại sao Thái tử phi lại bất cẩn làm bẩn quần áo như vậy.

"Ngu Lệnh Chi, ngươi uống say sao? Sao mặt đỏ thế?"

Sau khi Tô Nguyệt Khê rời đi, Tiêu Diễn tiến lại gần ta, nhíu mày hỏi.

Ta lấy khăn tay bọc bánh hoa sen trong lòng ra, đặt vào tay hắn: "Ngươi đã mở miệng nói chuyện với ta rồi, ăn cái này đi, ngươi sẽ không phải là ch.ó nữa."

Nói xong, ta "bùm" một tiếng, nhảy vào hồ nước lạnh bên ngoài lan can thủy tạ.

Tiêu Diễn ném bánh hoa sen xuống đất, không nói hai lời cũng "bùm" một tiếng nhảy xuống hồ, dùng sức kéo ta lên bờ.

Khi trở về vương phủ, ta vẫn cảm thấy nóng không chịu nổi.

"Tiêu Diễn, ta muốn đến hậu sơn ngâm suối lạnh.

"Đừng mà! Ngón tay đã bị đâm thủng nhiều như vậy rồi, ngươi còn tắm suối nước lạnh làm gì!"

Tiêu Diễn nhất quyết từ chối, thong thả dùng gạc quấn quanh những ngón tay bị ta đâm thủng.

"Không phải, ngón tay bị đâm thủng thì liên quan gì đến tắm suối nước lạnh... Ngươi, ngươi..."

Ta không nhịn được kẹp chăn bằng hai chân.

"Ta, ta, ta lúc này chính là đang trả thù ngươi!"

Hắn vẫn còn ghi hận chuyện tự mình hạ thuốc.

Bình tĩnh lại, ta nhẹ nhàng hỏi hắn: "Ngươi có thích ta không?"

Giọng Tiêu Diễn hơi khàn: "Không thích ngươi, ta sao lại tự hạ thấp mình mà hạ thuốc."

"Bây giờ ngươi thích ta, nhưng trước đây không thích ta mà! Đến một ngày nào đó ngươi nhớ lại chuyện trước đây, ngươi sẽ không thừa nhận, ngươi còn lôi chuyện cũ ra, ta không dễ bị bắt nạt như vậy, có thể chúng ta sẽ đánh nhau dữ dội hơn."

Tiêu Diễn đưa tay vuốt ve môi ta, cười như không cười nói: "Nói có lý, nhưng ta dám đảm bảo với ngươi, trước đây ta cũng thích ngươi."

Nói xong, hắn cúi người, sống mũi cao của hắn đè lên mặt ta, chốc lát trên môi ta thấy mát lạnh.

"Tiêu Diễn, ngươi nhân lúc ta gặp nạn..."

"Vợ chồng với nhau, nói gì đến chuyện nhân lúc gặp nạn, phu quân đang giúp ngươi giải độc, quan trọng hơn là chứng minh cho ngươi thấy Tiêu Diễn trước đây thực ra cũng thích ngươi..."

Đúng vậy, nam nhân này vẫn đáng ghét như trước đây.

Ta đã từng động lòng với hắn.

Lúc đó, chúng ta vừa cãi nhau vừa chơi đùa, thường cùng nhau đến quân doanh ở ngoại ô kinh thành của tiểu cữu để xem binh lính đánh nhau, cùng binh lính đến sông ở sau núi bắt cá.

Có một lần, phụ thân ta cũng đến quân doanh.

Phụ thân ta là một con hồ ly già, ông đã chuốc say Tiêu Diễn, hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy làm Hoàng thượng thế nào?"

Tiêu Diễn nói: "Không thế nào! Thái tử hoàng huynh là một kẻ ngu ngốc, làm không nổi Hoàng thượng."

Phụ thân ta cười nói: "Ta nói ngươi đấy, ngươi muốn làm Hoàng thượng không?"

Tiêu Diễn hơi nheo mắt, hơi say rượu lắc đầu nói: "Ta không muốn! Nếu ta làm Hoàng thượng, vậy thì Ngu Chi Chi phải là Hoàng hậu, nhưng Ngu Chi Chi không thể làm Hoàng hậu, như vậy nàng sẽ không vui."

Hắn chôn đầu vào đầu gối, say khướt nói: "Làm Hoàng thượng phải chịu cô đơn tịch mịch, phải từ bỏ tình cảm con người, phải đề phòng âm mưu quỷ kế, phải nhìn thấu thiện ác. Đến cuối cùng, có thể chỉ còn lại một mình! Ta Tiêu Diễn không muốn vậy, ta muốn ở bên Ngu Chi Chi mãi mãi, cùng nhau tiêu dao, đánh nhau cãi nhau chỉ là để thêm thú vị."

"Nhưng ta là hoàng tử, là hoàng tử được bách tính nuôi dưỡng, ít nhất ta phải làm gì đó cho bách tính nuôi dưỡng ta, dẹp loạn, góp sức cho họ an cư!"

Tiêu Diễn ngẩng đầu, vỗ vai phụ thân ta: "Ngu đại nhân, Ngu thúc thúc, người nhất định phải gả Ngu Chi Chi cho ta! Không thể để những hoàng huynh trong cung đang nhìn chằm chằm ta bắt mất nàng được."

Đáng tiếc là những lời này của hắn, về sau lại khiến ta dần quên đi trong sự kiện phá hư tiệc cập kê của ta, tặng tranh mỹ nhân cho Tô Nguyệt Khê, v.v.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi ôm lấy vai hắn, chủ động đưa môi lên.

Đêm dài đằng đẵng, ta như một con thuyền nhỏ trôi trên sông biển.

Lúc thì nhẹ nhàng bồng bềnh, lúc thì sóng gió ập đến, cuồng nhiệt dâng trào.

Tiêu Diễn cũng... quá thành thạo rồi?