Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 113



Edit: Jess93

Thanh Dực Lang Vương cấp chín tương đương với tu vi cảnh giới Nguyên Tông của người tu luyện.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông đã có thể trấn thủ một thành, thành chúa tể một phương, lại càng không cần phải nói yêu thú cấp chín, đã sắp hóa hình, chỉ cần bọn nó sống qua lôi kiếp cấp chín, thành công thăng cấp làm yêu thú cấp vương, liền có thể hóa hình là yêu tu, không ai dám trêu chọc.

Uy áp to lớn thuộc về yêu thú cấp chín tràn ngập giữa không trung thành tu luyện, tỏ rõ sự tồn tại của nó.

Thanh Dực Lang Vương xuất hiện, gây ra một trận khủng hoảng tại thành tu luyện.

Không người nào biết vì sao Thanh Dực Lang Vương đột nhiên xuất hiện ở đây, còn triệu tập ngàn con Thanh Dực Yêu Lang vây thành, người nghe được tin tức chạy đến xem, nhìn thấy con Thanh Dực Lang Vương phát ra uy áp của yêu thú cấp chín giữa không trung kia, suýt chút nữa run chân. Nếu không phải có lồng phòng ngự, chỉ sợ hiện giờ bọn hắn căn bản không dám đứng ở chỗ này.

Người tu luyện không dám mạo hiểm đối đầu với Thanh Dực Lang Vương, nhao nhao trốn ở bên trong lồng phòng ngự, quan sát tình huống bên ngoài.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu rời xa đám người xung quanh, đứng ở dưới mái hiên, xa xa quan sát đám Thanh Dực Yêu Lang đang đến gần giữa không trung kia.

Thanh Dực Yêu Lang là một loại yêu thú cực kỳ mang thù, mỗi lần bọn nó xuất hiện, đều kết đội thành nhóm mà đến, tổn thương một con động trăm con, không đến bất đắc dĩ, cực ít người tu luyện sẽ đối đầu với Thanh Dực Yêu Lang. Nghe nói lúc người tu luyện ra khỏi thành đi săn trong sa mạc lưu động, đều sẽ có ý thức tránh né Thanh Dực Yêu Lang, rất ít khi chọn bọn nó làm mục tiêu.

Vì vậy hôm qua mấy người tu luyện kia đột nhiên gánh về một con Thanh Dực Yêu Lang, mới gây ra oanh động lớn như vậy.

Chỉ là, hôm qua mặc dù con Thanh Dực Yêu Lang kia là cấp bảy, nhưng cũng không có đạt tới mức có thể kinh động Thanh Dực Lang Vương.

Bởi vì Thanh Dực Lang Vương đột nhiên xuất hiện, thành tu luyện bị một đám Thanh Dực Yêu Lang vây quanh, người tu luyện không có cách nào ra ngoài, người bên ngoài cũng không dám tiến vào, có một số thương đội nóng lòng rời đi không khỏi lo lắng.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu tự nhiên cũng không thể rời đi vào hôm nay.

May mắn bọn họ cũng không vội lên đường, chỉ cần lồng phòng ngự thành tu luyện không bị phá, ngược lại cũng không sợ Thanh Dực Lang Vương đánh vào, an toàn vẫn có đảm bảo.

Văn Thỏ Thỏ ghé vào bờ vai Văn Kiều nghển cổ nhìn lên Thanh Dực Lang Vương giữa không trung, hai lỗ tai run lên, phát ra một trận khí âm uy hiếp.

Văn Kiều đưa tay nhấn đầu của nó một cái, nói ra: "Đây chính là yêu thú cấp chín, ngươi mới cấp tám hậu kỳ, không phải là đối thủ của nó, đừng khiêu khích nó."

Văn Thỏ Thỏ không phục mài răng, răng cửa mài đến đặc biệt vang dội.

Văn Kiều vỗ vỗ nó: "Ngoan, đừng làm rộn, tối nay chúng ta lại ra khỏi thành." Nói xong, thuận tay đút một viên linh đan cho nó.

Văn Thỏ Thỏ rốt cuộc an tĩnh lại, bình tĩnh ôm linh đan gặm, giống như vừa rồi xao động chỉ là vì lừa gạt một viên linh đan mà thôi.

Văn Kiều không có nặng bên này nhẹ bên kia, cũng đút hai viên linh đan cho hai con Hoàng Tinh Kiến trong túi tiền.

Hoàng Tinh Kiến vô cùng dễ dỗ, chỉ cần chủ nhân đút Kiến Hương Diệp đúng giờ là được, linh đan xem như phần thưởng ngoài định mức, không có cũng sẽ không làm nũng bán manh đòi hỏi giống như Văn Thỏ Thỏ, ngay cả cái bụng của mình cũng bỏ được cống hiến ra cho người ta sờ vuốt.

Dưới sự quan sát của người tu luyện ở trong thành, Thanh Dực Yêu Lang bắt đầu công kích trận phòng ngự.

Từng đạo linh quang sáng lên, mặc dù trận phòng ngự ngăn cản công kích của Thanh Dực Yêu Lang, nhưng nếu tiếp tục công kích như thế cũng không được, không chỉ tiêu hao lượng lớn linh thạch, đồng thời cũng sẽ tạo thành tổn hại nhất định đối với trận phòng ngự, chữa trị nó vô cùng phiền phức.

Lức người tu luyện ở trong thành lo lắng, một giọng nói truyền đến từ trong thành, vang vọng toàn bộ thành tu luyện.

"Nghiệt súc phương nào, cũng dám tập kích thành Cô Sa của ta!"

Nương theo giọng nói này vang lên, ngay sau đó một bóng dáng màu tím bay ra từ trong thành, đột nhiên rơi xuống một chỗ đất trống trong thành tu luyện.

Khi thấy rõ người xuất hiện, người tu luyện ở đây đều mừng rỡ kêu lên: "Là Nguyễn thành chủ."

Thành chủ thành Cô Sa là một nữ tu cảnh giới Nguyên Tông hậu kỳ, nàng ta có một cái tên cực kỳ xinh đẹp -- Nguyễn Tử Sa.

Có thể trông coi tòa thành tu luyện to lớn và giàu có như vậy, tự nhiên không phải hạng người bình thường gì, tuổi của nàng ta không lớn, cốt linh chỉ có năm trăm tuổi, có thể nói là thế hệ trẻ tuổi trong đám người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông.

Nguyễn Tử Sa mặc một bộ váy dài màu tím, áo khoác mỏng tím nhạt, tóc mây cao ngất, mặt mày phong lưu quyến rũ, đặc biệt thướt tha, cặp mắt quyến rũ đa tình kia khiến người ta thoáng nhìn liền trầm mê trong đó.

Nguyễn Tử Sa nhìn thấy Thanh Dực Lang Vương giữa không trung, thân ảnh lướt lên, lúc vung tay áo một đạo linh lực hùng hậu đánh ra bên ngoài.

Thanh Dực Yêu Lang công kích trận phòng ngự giống như sủi cảo trong nháy mắt liền rơi đầy đất.

Thanh Dực Lang Vương đứng ở giữa không trung, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tử Sa, ánh mắt lãnh khốc. Đột nhiên, nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng sói tru xa xăm mà thâm trầm.

Tiếng sói tru này rung chuyển từng hồi, người tu luyện trong thành chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, nội phủ đều chấn động, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, vội vàng che lại hai lỗ tai.

Văn Kiều mím môi, khóe miệng tràn ra tia máu.

Sau một khắc, hai lỗ tai của nàng được một đôi tay ấm áp che lại.

Nàng quay đầu nhìn nam nhân phía sau, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt hơi trắng bệch của hắn, hắn hạ tầm mắt nhìn qua, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, cặp mắt vĩnh viễn ôn nhuận như mặc ngọc ẩn chứa ánh sáng nhạt, đặc biệt mê người.

"Dừng tay!" Nguyễn Tử Sa hét lớn một tiếng.

Sau khi Thanh Dực Lang Vương phát ra một tiếng sói tru, rốt cuộc dừng lại, hai cánh to lớn nhẹ nhàng phe phẩy, bão cát bị nó khuấy động đến giữa không trung, giống như một tấm rèm cửa màu vàng hiện lên giữa thiên địa.

Xinh đẹp lại nguy hiểm.

Sắc mặt Nguyễn Tử Sa âm trầm nhìn con Thanh Dực Lang Vương kia, rõ ràng ý của nó, vừa rồi nàng ta đả thương con dân của nó, nó liền tổn thương người tu luyện trong thành của nàng ta, hòa nhau.

Nguyễn Tử Sa chậm rãi mở miệng: "Thanh Dực Lang Vương, xưa nay thành Cô Sa và Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc nước giếng không phạm nước sông, nhân tu chúng ta bị Thanh Dực Yêu Lang đánh giết, là chúng ta học nghệ không tinh, chẳng trách các ngươi. Tương tự, Thanh Dực Yêu Lang bị nhân tu săn giết, cũng là các ngươi không đủ cường đại, ngươi không nên trả thù chúng ta."

Nghe nói như thế, Thanh Dực Lang Vương phát ra một tiếng kêu phẫn nộ, tức giận nhìn Nguyễn Tử Sa, hai cánh lần nữa nhấc lên một trận cuồng phong, cát bụi bay khắp bầu trời.

Mặc dù Thanh Dực Lang Vương còn chưa hóa hình, nhưng linh trí của yêu thú cấp chín không phải yêu thú bình thường có thể so sánh, tự nhiên nghe hiểu được Nguyễn Tử Sa.

Đáng tiếc nó nghe hiểu Nguyễn Tử Sa, nhưng Nguyễn Tử Sa lại nghe không hiểu tiếng tru phẫn nộ của nó.

Nguyễn Tử Sa hơi nhíu mày, nói ra: "Ngươi chờ một lát, ta gọi người tới câu thông với ngươi."

Thanh Dực Lang Vương rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Nguyễn Tử Sa, chẳng qua những Thanh Dực Yêu Lang đến cùng không tiếp tục công kích nữa, chỉ giương mắt hổ vây quanh thành Cô Sa.

Nguyễn Tử Sa rất nhanh liền trở về, đồng thời mang theo một nam tu.

Nam tu kia tu vi cũng không cao, chỉ là cảnh giới Nguyên Không, bị Nguyễn Tử Sa đưa đến giữa không trung, cách trận phòng ngự giằng co với Thanh Dực Lang Vương, không khỏi có chút nơm nớp lo sợ.

"Ngươi hỏi Thanh Dực Lang Vương, hôm nay nó tới làm gì?" Nguyễn Tử Sa nói với nam tu kia.

Khuôn mặt nam tu trắng bệch gật đầu, sau đó bắt đầu thấp thỏm phụ trách câu thông với Thanh Dực Lang Vương.

Phía dưới thành tu luyện, đám người tu luyện nhao nhao nhìn xem tình huống giữa không trung.

Ninh Ngộ Châu thả hai tay đang che lỗ tai Văn Kiều xuống, sau đó tay bị nàng lôi kéo, nàng lại gần, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn.

Hắn hướng nàng cười cười, lấy ra một chiếc khăn trắng nõn lau vết máu trên môi cho nàng, sau đó lại đút cho nàng một viên linh đan, thấy nàng ăn vào, mỉm cười hôn một cái lên khuôn mặt của nàng, phảng phất đang thưởng vì nàng ngoan ngoãn nghe lời.

Văn Kiều: "..."

Văn Kiều bắt lấy tay hắn nắm thật chặt, xác định tiếng sói tru vừa rồi hắn không bị chấn ra nội thương, mới quay đầu nhìn về phía không trung.

Nam tu bị Nguyễn Tử Sa kéo qua là một ngự thú sư, ngự thú sư liên hệ với đám yêu thú, tự có thủ đoạn đặc thù, biết được làm thế nào câu thông với yêu thú chưa hóa hình.

Sau khi ngự thú sư trải qua một phen câu thông với Thanh Dực Lang Vương, đám người rốt cuộc biết nguyên nhân Thanh Dực Lang Vương suất lĩnh chúng sói vây thành vào ngày hôm nay.

Con non của Thanh Dực Lang Vương bị nhân loại trộm đi.

Nhân loại trộm con non của Lang Vương giết chết Thanh Dực Yêu Lang thủ hộ con non trưởng thành, một đường trốn đến nơi đây, hôm nay Thanh Dực Lang Vương vây thành, chính là khiến nhân loại ghê tởm trộm sói con giao ra con non của nó.

Nguyễn Tử Sa hơi nhíu mày, lập tức nghĩ đến tin tức nhận được hôm qua, có người gánh về một con Thanh Dực Yêu Lang cấp bảy.

"Ngươi hỏi nó, nó xác định hơi thở con non trong thành?" Nguyễn Tử Sa nói với ngự thú sư kia.

Ngự thú sư lại câu thông với Thanh Dực Lang Vương, câu thông xong, nói ra: "Lang Vương nói, nhân loại trộm đi sói con đã xóa đi hơi thở của sói con, nó không thể nhận ra hơi thở ở nơi nào. Chẳng qua Yêu Lang thủ hộ sói con trưởng thành đúng là được đưa tới nơi này, hẳn là con Yêu Lang Chu Du bọn họ mang về hôm qua."

Nghe nói như thế, Nguyễn Tử Sa lập tức nói: "Đi gọi Chu Du bọn họ đến đây."

Một hồi sau, Chu Du xuất hiện ở gần đó, Nguyễn Tử Sa vung tay áo gọi hắn ta tới trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ta hỏi ngươi, con Thanh Dực Yêu Lang hôm qua, các ngươi săn giết được như thế nào?"

Chu Du đã biết nguyên nhân Thanh Dực Lang Vương vây thành, nào dám lừa gạt, liên tục không ngừng mà nói: "Hồi thành chủ, hôm qua con Yêu Lang kia cũng không phải do chúng ta săn được, mà là nhặt được."

"Nhặt được?"

Nghe nói như thế, người ở chỗ này đều xôn xao lên tiếng, nếu như không có Thanh Dực Lang Vương ở đây, bọn họ đều muốn ghen tị Chu Du vận khí tốt.

"Đúng vậy, chúng ta phát hiện thi thể con Thanh Dực Yêu Lang kia trong một hang động sa nham tàn tạ cách trăm dặm phía tây ngoài thành, lúc ấy nó đã khí tuyệt bỏ mình, liền nhặt nó về."

Vốn cho rằng nhặt được một món lợi lớn, nào biết vậy mà dẫn tới Thanh Dực Lang Vương, lúc này Chu Du hối hận xanh ruột. Nếu như biết có một màn như thế, đánh chết bọn họ cũng không đi nhặt thi thể Yêu Lang gì đó, không tham món lợi lớn này.

"Nguyên nhân cái chết của Yêu Lang kia là yêu đan bị đánh vỡ, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn nát, dựa vào tu vi của chúng ta, căn bản không có cách nào làm được." Chu Du giải thích, không chỉ giải thích cho thành chủ nghe, đồng thời cũng nói cho Thanh Dực Lang Vương.

Nguyễn Tử Sa nghe đến đó, đã hiểu.

Rõ ràng là có người âm thầm trộm đi con non của Lang Vương, sau đó giá họa cho thành Cô Sa!

Có lẽ đối phương cũng không phải nhằm vào thành Cô Sa, mà là muốn thay đổi sự chú ý của Thanh Dực Lang Vương, chỉ cần bất cứ người nào đi qua, phát hiện thi thể con Yêu Lang kia, cũng sẽ không bỏ qua, đến lúc đó Thanh Dực Lang Vương mất đi con non sẽ đuổi theo thi thể Yêu Lang đã mất kia đi tìm con non.

Tóm lại, tất cả đều có khả năng.

Nguyễn Tử Sa lập tức có chút tức giận, mặc kệ là tên khốn kiếp nào trộm con non của Thanh Dực Lang Vương, món nợ này nàng ta đều nhớ kỹ.

Rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, Nguyễn Tử Sa nói với Thanh Dực Lang Vương: "Chuyện là như thế, việc này không phải thành Cô Sa ta gây nên, nếu ngươi không tin, có thể để cho ngươi vào thành lục soát."

Nói xong, nàng ta bảo Chu Du mang thi thể con Thanh Dực Yêu Lang kia tới, giao cho Thanh Dực Lang Vương xem xét.

Chu Du nhanh chóng lấy ra thi thể Thanh Dực Lang Vương.

May mắn hôm qua mang về, sau đó bởi vì cảm thấy tách thi thể ra bán giá quá thấp, chưa kịp lột da phân thây, mới có thể bảo trì nó hoàn chỉnh, nếu không nếu để cho Lang Vương nhìn thấy thi thể đã bị phân thây, chẳng phải sẽ càng tức giận?

Nguyễn Tử Sa khiến người ta mở ra lồng phòng ngự, để Lang Vương tiến đến xem xét.

Ánh mắt lạnh như băng của Thanh Dực Lang Vương nhìn nàng ta, hồi lâu sau từ không trung bay xuống, đi tới trước thi thể con Yêu Lang kia, cúi đầu xuống hít hà thi thể Yêu Lang.

Sau một lúc lâu, Thanh Dực Yêu Lang ngậm thi thể Yêu Lang kia bay lên, rời khỏi thành Cô Sa, cũng mang theo đại quân một ngàn con Yêu Lang kia.

Chu Du nhìn thấy Thanh Dực Lang Vương ngậm thi thể rời đi, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rời đi. Sau khi giải trừ nguy cơ, Nguyễn Tử Sa lập tức rời đi.

Những người tu luyện khác đều dồn dập về thành, sôi nổi thảo luận về chuyện này, đoán xem ai là người trộm đi con non của Lang Vương, là đặc biệt vu oan thành Cô Sa, hay là vô tình?

Bởi vì chuyện này, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều quyết định đợi thêm vài ngày tại thành Cô Sa.

** *

Hai người đến chỗ cho thuê hang động đặt thêm ba ngày, giao xong linh thạch, liền trở lại gian phòng được cải tạo từ hang động sa nham.

Bề ngoài thành Cô Sa duy trì phong cách hang động sa nham, nhưng bên trong lại bị người tu luyện cải tạo thành chỗ ở thoải mái dễ chịu, khiến cho người ta gần như quên mất nơi này là hang động sa nham ở chỗ sâu trong sa mạc.

Trong phòng có một cửa sổ, lúc đẩy cửa sổ ra, có thể nhìn thấy cát vàng mênh mông nơi xa, nắng gắt màu vàng treo cao phía chân trời, chiếu xuống mặt đất một luồng nhiệt ánh vàng rực rỡ.

Trở lại trong phòng, Văn Thỏ Thỏ nhảy đến trên mặt bàn, lớn tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Hai con Hoàng Tinh Kiến cũng từ trong túi tiền leo ra.

Văn Kiều không để ý tới Văn Thỏ Thỏ, lôi kéo Ninh Ngộ Châu ngồi xuống, lại sờ lên cổ tay của hắn.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười nhìn nàng, nói ra: "Thật sự không có việc gì."

Văn Kiều không quá tin tưởng hắn, vừa rồi trong lúc Lang Vương cất tiếng tru lên, ngay cả nàng cũng chấn ra nội thương, tu vi của hắn thấp hơn mình, sao có thể không bị tổn thương?

"Ừm, có thể là huyết mạch thần dị trên người ta tương đối bá đạo đi, tổn thương đều để không gian chống đỡ." Ninh Ngộ Châu giải thích.

Nghe nói như thế, Văn Kiều lập tức rõ ràng, không khỏi có chút hâm mộ nhìn hắn, nói ra: "Hóa ra là như vậy. Phu quân, lần trước ở bên ngoài thành Đài Trạch, chàng không bị cờ ma chướng ảnh hưởng, cũng bởi vì không gian sao?"

Ánh mắt Ninh Ngộ Châu chớp lên, trên mặt vẫn cười nhẹ nhàng: "Xem như thế đi."

Văn Kiều cảm thấy không gian của hắn thật hữu dụng, đây coi như là chỗ hữu dụng nhất của Đế Hi huyết mạch, so với truyền thừa kia còn hữu dụng hơn.

Về phần nàng..

"Lúc ấy ta cũng không bị cờ ma chướng ảnh hưởng, ta không biết nguyên nhân này, chẳng lẽ cũng là bởi vì huyết mạch thần dị của ta?"

Văn Kiều nâng má suy tư, nàng vốn muốn hỏi Ninh Ngộ Châu, chỉ là khi đó hắn bận rộn luyện Bảo Chi Đèn, vẫn luôn không có thời gian, về sau nàng liền quên mất.

Ninh Ngộ Châu: "..."

Ninh Ngộ Châu đột nhiên phát hiện, hình như cái gì đều ỷ lại huyết mạch thần dị và không gian trên người cũng không quá tốt, hắn lập tức ho nhẹ một tiếng, nói ra: "Hẳn không phải là như vậy, mà là tâm tính của nàng thuần khiết sạch sẽ, cộng thêm nàng có được yêu thể, cờ ma chướng tự nhiên không cách nào ảnh hưởng đến nàng."

"Có thật không?"

"Thật."

Văn Kiều miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, kế tiếp dò hỏi: "Phu quân, chàng nói con non của Lang Vương bị trộm, rốt cuộc là người phương nào gây ra?"

Ninh Ngộ Châu lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Văn Kiều nhìn hắn một chút, thầm nghĩ hóa ra thế gian này cũng có chuyện hắn không biết, thực sự là.. Quá bình thường á!

"Cũng không biết có ảnh hưởng đến việc xuất hành của chúng ta hay không?" Văn Kiều hơi nhíu mày.

Ninh Ngộ Châu nghĩ nghĩ: "Chúng ta đợi thêm ba ngày, sau ba ngày tin tưởng Lang Vương kia chắc hẳn đã đến chỗ khác tìm kiếm, chỉ cần không gặp phải bọn chúng, vấn đề cũng không lớn."

Văn Kiều thở dài, chỉ có thể như thế.