Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 140



Edit: Jess93

Sau khi Đoàn Hạo Diễm gia nhập, đội ngũ của bọn hắn biến thành đội ngũ tìm người danh xứng với thực, riêng một ngọn cờ.

"Đoàn công tử, ngươi muốn tìm ai?"

Nhóm Thang Đoàn tò mò hỏi: "Là đệ tử Đoàn thị sao?"

Đoàn Hạo Diễm nghiêm mặt: "Không phải."

"Vậy là người nào?" Nếu là người bình thường, thấy hắn ta xị mặt không đáp, sẽ lập tức thức thời không hỏi nữa.

Nhưng nhóm Thang Đoàn này cũng không có cố kỵ này, giống như ba tông đồng khí liên chi, năm gia tộc lớn cũng có qua lại với nhau, quan hệ có chút thân thiết, cộng thêm nhóm Thang Đoàn đều là một đám dễ làm thân, cũng không sợ hắn ta mặt lạnh, nếu hắn ta trực tiếp phát cáu, bọn họ còn có thể cố kỵ một chút, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta không hề phát cáu.

Ngẫm lại tính tình nóng nảy của đệ tử Đoàn thị, chỉ cần bọn họ phát cáu, xung quanh có rất ít người dám trêu chọc, cũng sẽ không đặc biệt đi chọc bọn hắn phát cáu.

Nhưng vị đệ tử Đoàn thị trước mặt này quả thực là kìm nén không phát, nhóm Thang Đoàn đều cho rằng đây là có thể hỏi.

Mắt thấy Đoàn Hạo Diễm nhẫn nại tới cực điểm, đang chuẩn bị bộc phát, đột nhiên Văn Kiều lên tiếng nói: "Ngươi muốn tìm Thủy tiên tử Tử Dương Môn sao?"

Lửa giận trong lồng ngực Đoàn Hạo Diễm bị kiềm hãm, như một tia lửa bị nước lạnh dập tắt, bắn ra khói xanh, tính tình gì đó đều biến mất.

Hắn ta không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Nhóm Thang Đoàn bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là muốn tìm Thủy tiên tử! Đoàn công tử, ngươi và Thủy tiên tử quả nhiên tình cảm không tầm thường."

Đoàn Hạo Diễm xùy một tiếng: "Nói bậy bạ gì đó? Mẫu thân ta đặc biệt giao phó, sau khi tiến vào bí cảnh nhất định phải tìm nàng cùng một chỗ, thuận tiện chiếu ứng lẫn nhau."

Nhóm Thang Đoàn tiếp tục giật mình: "Hóa ra là Đoàn phu nhân xem trọng Thủy tiên tử!"

Trong nháy mắt Đoàn Hạo Diễm liền bùng nổ, tia lửa bùng lên trên thân, nổi giận gầm lên một tiếng: "Thu hồi suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu đầy nước của các ngươi đi, nàng ấy là dưỡng nữ của mẫu thân ta!"

Nhóm Thang Đoàn a một tiếng, phi thường có kinh nghiệm dựng thẳng dị thủy lên ngăn cản tia lửa bắn ra, phát hiện không có tin tức lộn xộn gì, rốt cuộc im lặng.

Điều này khiến cơn giận của Đoàn Hạo Diễm không thể nào phát tiết, thoáng nhìn qua Văn Kiều ở một bên, cứng rắn nuốt xuống cơn giận đó.

Văn Kiều cách bọn họ hơi xa, mặc kệ là dị thủy hay là dị hỏa đều không có tác động đến nàng.

Lúc đi trên đường, Văn Kiều hỏi Đoàn Hạo Diễm: "Ngươi cũng đã biết Thủy tiên tử ở đâu?"

"Không biết." Đoàn Hạo Diễm trả lời cực kỳ sảng khoái, căn bản không cần suy nghĩ.

"Vậy ngươi muốn tìm được nàng ấy như thế nào?" Văn Kiều kỳ quái hỏi.

Đoàn Hạo Diễm trả lời càng tùy tính: "Cho nên ta đây không phải đang tìm sao? Có thể tìm được thì tìm, tìm không được coi như xong."

Nghe nói như thế, người ở chỗ này đều hiểu, Đoàn Hạo Diễm này chẳng qua là phụng mệnh mẫu thân tìm Thủy Ly Âm cùng nhau hành động, nhưng cũng không cố chấp đến mức phải tìm được nàng ấy, có thể gặp được là tốt rồi, không gặp được coi như xong.

Văn Kiều như có điều suy nghĩ nhìn hắn ta: "Vừa rồi vì sao những người kia muốn vây công ngươi?"

Đoàn Hạo Diễm xùy cười một tiếng: "Còn có thể như thế nào? Giết người đoạt bảo thôi."

Sau khi nghe xong, đám người cũng không hỏi trên người hắn ta có bảo vật gì.

Đây là chuyện tương đối kiêng kỵ bên trong giới tu luyện, trừ khi là thân bằng quyến thuộc cực kì thân cận hoặc là trưởng bối trong sư môn, nếu không tốt nhất đừng tuỳ tiện hỏi thăm đối phương có bảo vật gì.

"Thương thế của ngươi rất nặng sao?" Văn Kiều hỏi, bằng không thì cũng sẽ không kìm nén tính tình cùng bọn hắn hành động.

Đoàn Hạo Diễm sắc mặt cứng đờ, không có lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận lời nàng.

Trong lòng nhóm Thang Đoàn bừng tỉnh, bọn họ đã nói mà, người Đoàn thị luôn luôn kiệt ngạo, sao có thể đột nhiên tốt như vậy đề nghị cùng bọn hắn hành động. Hơn nữa theo bọn hắn nghĩ, Đoàn Hạo Diễm lại đột nhiên thay đổi ý nghĩ, cũng không phải bởi vì đám đệ tử Thang thị bọn hắn, đoán chừng là vì Văn Kiều.

Chẳng lẽ ban đầu ở thành Đài Trạch, Văn Kiều đánh một trận kia, không chỉ đánh phục thân thể của hắn ta, cũng đánh phục trái tim hắn ta luôn rồi?

Nhóm Thang Đoàn không ngừng nhìn hắn ta.

Trong nháy mắt Đoàn Hạo Diễm xù lông, ác thanh ác khí nói: "Nhìn cái gì? Lại nhìn đốt chết các ngươi!"

"Đừng ầm ĩ!" Văn Kiều mở miệng.

Đoàn Hạo Diễm im lặng, đôi mắt bốc hỏa vẫn trừng đám Thang Đoàn không an phận nhìn lung tung kia.

Nhóm Thang Đoàn hi hi ha ha nói sang chuyện khác, không tiếp tục chọc hắn ta, tránh khỏi thật sự chọc giận, ngay cả Văn Kiều cũng áp không được.

Một đám người tiếp tục tiến lên.

Bởi vì bọn hắn nhiều người, người tu luyện và yêu thú gặp được trên đường cũng không dám tùy tiện đến trêu chọc bọn hắn, càng không có cản đường cướp bóc, khiến một đoàn người đều thuận thuận lợi lợi tiến về phía mục tiêu.

*

Sau một tháng tiến vào bí cảnh, bọn họ đi tới trước một rừng cây.

"Ta cảm giác được khí tức Tiểu Thang Đoàn, cách nơi này rất gần." Thang Thiệu Lâm có chút kích động nói: "Xem ra Tiểu Thang Đoàn còn sống rất tốt."

Nhóm Thang Đoàn ở đây lập tức vui mừng không thôi.

Quá tốt rồi, Tiểu Thang Đoàn bị bọn họ cướp đi khí vận không có bởi vì xui xẻo mà tìm đường chết, có thể thấy được sau này Tiểu Thang Đoàn còn có thể càng xui xẻo hơn.

Văn Kiều nhìn bọn hắn một chút, không biết rõ đám Thang Đoàn này rốt cuộc đang cảm thấy may mắn cái gì, chẳng lẽ là bởi vì Thang Diệp Lâm còn sống rất tốt?

Chỉ có dáng vẻ Đoàn Hạo Diễm giống như không hứng thú lắm, cảm thấy đầu óc đám Thang Đoàn này đều có vấn đề.

Đệ tử Đoàn thị nạp thiên địa dị hỏa luyện thể, dị hỏa vốn là một loại sức mạnh vô cùng bá đạo, sẽ ảnh hưởng đến tính cách chủ nhân, khiến tính tình đệ tử Đoàn thị đều đặc biệt dữ dằn bá đạo. Bình thường không tập hợp một chỗ còn tốt, nếu tập hợp một chỗ, đều là tính tình không tốt, một lời không hợp sẽ lập tức đánh nhau, không nói người bên ngoài đau đầu, người trong nhà cũng nhức đầu.

Cũng bởi vì như thế, đệ tử Đoàn thị đi ra ngoài lịch luyện, đều quen đi một mình, sẽ không giống nhóm Thang Đoàn xuất hành một tổ.

Lần này có rất nhiều đệ tử Minh Dương Đoàn thị tiến vào bí cảnh Thiên Đảo, nhưng bọn hắn không hề suy nghĩ muốn tìm được đối phương, một mình tìm tòi lăn lộn bên trong bí cảnh, sống thành dạng gì, hoàn toàn xem tạo hóa của mình.

"Mẫn cô nương, ngươi thì sao? Hỏi Hoàng Tinh Kiến một chút, có phải Ninh công tử cũng ở chỗ này?"

Văn Kiều gọi Hoàng Tinh Kiến xuống, Hoàng Tinh Kiến bò ở xung quanh, dùng râu cọ xát suy đoán, cho đáp án chính xác, Ninh ca ca đúng là ở đây.

Nhóm Thang Đoàn vui mừng nói: "Thật tốt quá, xem ra là Tiểu Thang Đoàn gặp được Ninh công tử, vận khí Tiểu Thang Đoàn cũng không có hỏng bét như vậy."

Nhóm Thang Đoàn không ngừng cao hứng, cũng không nghĩ tới vận rủi của Tiểu Thang Đoàn có thể lây cho Ninh Ngộ Châu hay không.

Kế tiếp bọn hắn dò xét rừng cây trước mặt.

Sau một lúc quan sát, thấy thế nào đều cảm thấy đây là một rừng cây hết sức bình thường, cũng không có chỗ đặc thù gì.

"Vậy thì đi vào thôi." Thang Thiệu Lâm nói.

Văn Kiều ừm một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đoàn Hạo Diễm: "Đoàn công tử, ngươi thì sao? Còn đi cùng chúng ta không?"

Đoàn Hạo Diễm ngẩng đầu nhìn rừng rậm một chút, thờ ơ nói: "Xuyên qua rừng rậm này rồi nói sau."

Như thế, một đoàn người đi vào rừng cây.

Bởi vì nhóm Thang Đoàn cảm giác được khí tức Tiểu Thang Đoàn cách bọn họ rất gần, cho rằng Tiểu Thang Đoàn cũng ở bên trong rừng rậm này, thế là để cho nhóm Thang Đoàn dẫn đường.

Nhưng mà, bọn họ đi trong rừng hồi lâu, vẫn không tìm được người, cũng không gặp được người nào trong rừng.

"Không đúng."

Tình huống này không chỉ có nhóm Thang Đoàn cảm thấy không thích hợp, ngay cả Văn Kiều và Đoàn Hạo Diễm cũng phát hiện.

"Đương nhiên không đúng, chúng ta đã đi qua vài chỗ giống nhau, chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện sao?" Đoàn Hạo Diễm mở miệng nói.

"Cũng chưa phát hiện có huyễn cảnh." Thang Thiệu Lâm giải thích: "Ta cho rằng chỉ là.. Là mê cung!"

"Chẳng lẽ nơi này là một rừng cây mê cung?"

Sau khi suy đoán ra rừng cây này là một mê cung, người ở đây đưa mắt nhìn nhau, kế tiếp lại xem xét hoàn cảnh xung quanh, cũng nhịn không được nhíu mày.

"Theo chúng ta phỏng đoán, Tiểu Thang Đoàn ở một nơi nào đó bên trong rừng rậm này, chúng ta cũng một mực lần theo khí tức của hắn mà tìm, nhưng giống như vẫn không thể rút ngắn khoảng cách."

"Đúng vậy, đi lâu như vậy, vẫn là khoảng cách đó."

"Có phải do Tiểu Thang Đoàn cũng đang di chuyển hay không?"

"Dù cũng di chuyển trong khu rừng này, vậy có thể đi đâu?"

"..."

Nhóm Thang Đoàn thảo luận một lát, đều nói không ra nguyên nhân, đành phải nhìn về phía Đoàn Hạo Diễm và Văn Kiều, xem bọn họ có phát hiện gì hay không.

Đoàn Hạo Diễm khoanh tay: "Ta không có phát hiện gì." Hai mắt bốc hỏa, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Cùng lắm thì đốt sạch chúng nó."

Nhóm Thang Đoàn không phản bác được, quả nhiên không thể trông cậy vào nam nhân Đoàn thị.

Ánh mắt của mọi người chuyển tới trên người Văn Kiều, thấy hai mắt nàng nhìn thẳng về phía trước, đứng ở đó không nhúc nhích, không khỏi cẩn thận mà kêu một tiếng: "Mẫn cô nương?"

Văn Kiều lấy lại tinh thần, nháy nháy mắt, nói ra: "Nơi này có huyễn cảnh."

"Thật sao?"

Nhóm Thang Đoàn và Đoàn Hạo Diễm cùng hỏi, trên mặt đều lộ ra mấy phần kinh dị, bọn họ tiến vào lâu như vậy, ngoại trừ phát hiện nó là mê cung, cũng không không có cảm giác được huyễn cảnh.

Loại vật như huyễn cảnh này, cũng phân theo cấp bậc, huyễn cảnh càng cao cấp, càng rất giống thật, khiến người khó mà phát hiện.

Chẳng qua bọn hắn biết tình huống bí cảnh Thiên Đảo, bên trong bí cảnh có rất nhiều huyễn cảnh, thậm chí rất nhiều huyễn cảnh hòa làm một thể với hoàn cảnh, nhiễu loạn sự phán đoán của người tu luyện, có đôi khi khiến cho người ta lâm vào huyễn cảnh mà không hề hay biết.

Vì vậy trước khi bọn hắn tiến vào, đã từng cẩn thận dò xét, cũng không phát hiện dấu vết huyễn cảnh.

Chẳng lẽ huyễn cảnh này cao cấp đến mức ngay cả tu vi hiện tại của bọn họ cũng không phát hiện được?

Đoàn Hạo Diễm tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, nghĩ mãi mà không rõ làm sao nữ nhân này cảm giác được huyễn cảnh.

Ngược lại là nhóm Thang Đoàn cao hứng hỏi: "Mẫn cô nương, nếu ngươi có thể phát hiện huyễn cảnh, vậy có biện pháp gì phá giải?"

"Không có."

Nhóm Thang Đoàn: "..."

Văn Kiều nói sự thật, nàng có thể phát hiện huyễn cảnh, bởi vì nàng có huyết mạch thần dị thuộc hệ thực vật, có thể đồng hóa thực vật xung quanh, lấy thị giác của bọn chúng cảm giác tình huống xung quanh, mới phát hiện một số chỗ vi diệu không hài hòa, cho nên mới biết nơi này cũng có huyễn cảnh.

Chỉ là có thể phát hiện, không có nghĩa là nàng có thể phá giải, nếu phu quân nàng ở đây, nói không chừng chàng có thể phá.

Nhóm Thang Đoàn suy nghĩ, quyết định để Văn Kiều dẫn đường.

Văn Kiều cũng không chối từ, nếu thuật dò xét huyết thống của nhóm Thang Đoàn cũng không thể chuẩn xác tìm được người bên trong khu rừng này, chỉ có thể thay nàng và Hoàng Tinh Kiến đi thử một chút.

Văn Kiều dự định tìm người trước, sau đó lại nghĩ cách rời khỏi rừng cây mê cung, tìm người dựa vào Hoàng Tinh Kiến, rời đi thì phải dựa vào nàng.

Văn Kiều nói với Hoàng Tinh Kiến ở trên đầu: "Tiểu Kiến, nhớ rõ phải giúp ta sửa đúng phương hướng."

Hoàng Tinh Kiến ôm búi tóc nàng, giật giật râu dài.

Kế tiếp do Văn Kiều dẫn đường, những người khác đi ở sau lưng nàng.

Văn Kiều vừa buông ra cảm giác, vừa lặng lẽ hấp thu tinh hoa thảo mộc linh thực xung quanh, ghi lại tin tức của bọn chúng.

Đi được một đoạn đường, đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau truyền đến từ phía trước.

Đám người mừng rỡ, quyết định đi qua nhìn một chút.

Sau khi bọn họ tiến vào rừng cây vẫn không gặp được người nào, cũng biết có thể là rừng cây mê cung tạo thành, Vương không gặp Vương. Lúc này rốt cuộc có thể gặp được người, chứng minh Văn Kiều quả thật có biện pháp dẫn đường ra bên ngoài, cũng muốn nhìn một chút trong số những người kia có Tiểu Thang Đoàn hay không.

Chờ đến lúc nhìn thấy đám người tu luyện đánh nhau kịch liệt, sau khi nhóm Thang Đoàn thất vọng, lại thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại vận khí Tiểu Thang Đoàn không tốt, nếu đánh nhau với người ta, ăn thiệt thòi tất nhiên là hắn, ngay cả pháp bảo cũng không cứu vớt được vận rủi của hắn.

Sau khi phát hiện đều là một đám người tu luyện không quen biết, nhóm Thang Đoàn không hứng thú lắm.

Đám người tu luyện kia đang đánh nhau hăng say đột nhiên phát hiện có một đám người xông tới, động tác chậm lại, vậy mà không thèm đánh nhau, vội vàng chạy tới chỗ bọn họ.

Đoàn Hạo Diễm đập một quả hỏa cầu tới, chấn nhiếp thân ảnh của bọn hắn.

"Dựa vào gần như vậy làm gì?" Đoàn Hạo Diễm lớn tiếng nói.

Nhóm Thang Đoàn dồn dập phụ họa: "Đúng vậy, chư vị vẫn nên cách chúng ta xa một chút."

Đám người này có hai mươi tên, bên bọn họ mới có mười hai người, nhân số chênh lệch gấp đôi, nếu đánh nhau, mặc dù bọn họ sẽ không thua, nhưng cũng có chút phiền phức, vẫn nên đề phòng một chút.

Sau khi đám người kia nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, đang chuẩn bị nói gì đó, một nam tu mặc bảo y màu xanh nhạt thản nhiên xuyên qua đám người, đi tới phía trước, mỉm cười chắp tay nói: "Các vị đạo hữu, tại hạ Mẫn Ký Sơ, đột nhiên nhìn thấy các vị đạo hữu trong mê cung này, không khỏi kích động một chút."

Mẫn Ký Sơ?

Văn Kiều nhịn không được nhìn sang, phát hiện nam tu họ Mẫn này dung mạo thanh tú tuấn mỹ, dáng người cao gầy, một thân khí khái hào hùng, điển hình nam sinh nữ tướng. Lưng đeo linh khí hình ngọc bội, lúc cười lên, như thanh phong lãng nguyệt, cao nhã phong lưu.

Nhóm Thang Đoàn và Đoàn Hạo Diễm cũng bởi vì dòng họ đối phương mà liếc hắn ta thêm một chút, Thang Thiệu Lâm tiến lên phía trước nói: "Mẫn đạo hữu, các ngươi đến chỗ này lúc nào?"

"Sắp hai mươi ngày." Nói đến đây, Mẫn Ký Sơ thở dài: "Chúng ta tiến vào bí cảnh không bao lâu, liền đến chỗ này, vốn tưởng rằng chỉ là rừng rậm bình thường, nào biết sau khi tiến vào mới phát hiện, hóa ra là một rừng cây mê cung."

Không cần nói cũng biết, lại là một đám người bị vây ở mê cung.

Không chỉ là đám người đầu tiên Văn Kiều bọn họ gặp được sau khi tiến vào rừng cây, đám người này cũng là như thế, bọn họ đều phát hiện rừng cây mê cung này có tính chất biệt lập, sẽ không để cho người tu luyện khác cùng bị vây trong rừng gặp nhau.

Lúc này đột nhiên gặp được người, Mẫn Ký Sơ đương nhiên kinh ngạc, liền muốn tới hỏi một chút tình huống.

"Thì ra là thế." Vẻ mặt Thang Thiệu Lâm trầm ổn chín chắn, rất dễ dàng lấy được hảo cảm của người khác, kế tiếp lại hỏi: "Vừa rồi các ngươi đang làm gì?"

Một đám người đánh thành như thế, không biết là địch hay bạn, cũng không trách bọn họ cảnh giác.

Mẫn Ký Sơ mỉm cười nói: "Không làm gì cả, chúng ta bị vây khốn ở đây lâu ngày, khó tránh khỏi phập phồng không yên, nên muốn vận động gân cốt một chút."

Người tu luyện bên cạnh hắn ta cũng không lên tiếng, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời Mẫn Ký Sơ.

Nguyên nhân đánh nhau cũng đơn giản, bị vây ở nơi đây hơn nửa tháng, vẫn không có cách nào rời đi, liên tiếp lãng phí thời gian tầm bảo, một số người tính tình nóng nảy đương nhiên nhịn không được, kết quả nhao nhao liền đánh nhau.

Mẫn Ký Sơ vừa âm thầm dò xét bọn họ, suy đoán thân phận đám người này, vừa bất động thanh sắc cùng bọn hắn lôi kéo làm quen, chẳng mấy chốc đã biết bọn họ có thể tới đây, là bởi vì có nữ tu kia dẫn đường.

"Không biết cô nương là?" Mẫn Ký Sơ dò xét Văn Kiều, không hiểu sao lại có hảo cảm hơn.

Văn Kiều chắp tay: "Vãn bối họ Mẫn."

Lông mày Mẫn Ký Sơ khẽ nhúc nhích, không che giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.

Người tu luyện phía sau hắn ta cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, nhịn không được nói: "Mẫn Lục công tử, Mẫn cô nương này là đệ tử Mẫn thị các ngươi?"

"Không phải, tại hạ không biết nàng."

Mẫn Ký Sơ nói, nhịn không được nhìn chằm chằm vào Văn Kiều.

Văn Kiều hơi nhíu mày, lãnh đạm nói: "Ta cũng không biết hắn."

Nàng cũng không phải thật sự họ Mẫn, chỉ là mượn dòng họ mẫu thân sử dụng, để tránh bị kẻ thù năm đó hại chết phụ mẫu của nàng chú ý tới thôi.

Thấy hai phe đều phủ nhận, mặc kệ bọn hắn cảm thấy họ "Mẫn" này có chút trùng hợp hay không, cũng không tiếp tục xoắn xuýt việc này, hơn nữa hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là rời khỏi rừng cây mê cung trước.

Mẫn Ký Sơ là người sảng khoái, đề nghị: "Chư vị, không bằng chúng ta hợp tác, như thế nào?"

Không đợi nhóm Thang Đoàn và Văn Kiều mở miệng, Đoàn Hạo Diễm liền xùy một tiếng, trào phúng: "Hợp tác cái gì? Chỉ sợ là các ngươi vẫn không tìm được cách rời khỏi rừng cây này, thấy chúng ta có thể đi tới đây, nên muốn mượn ánh sáng, để chúng ta mang các ngươi rời đi."

Bị người ta vạch trần tâm tư, trên mặt đám người tu luyện kia đều có chút không được tự nhiên, chỉ có Mẫn Ký Sơ vẫn bình tĩnh tự nhiên, chắp tay nói: "Đúng là như thế, nếu cô nương có thể giúp đỡ, tại hạ tự có tạ lễ."

Văn Kiều chậm rãi nói: "Tạ lễ thì không cần, chỉ cần các ngươi thủ vững quy củ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông là được."

Vừa nói ra lời này, người tu luyện bên cạnh Mẫn Ký Sơ lộ ra sắc mặt giận dữ, lạnh lùng nhìn nàng, chẳng qua là một tiểu nha đầu cảnh giới Nguyên Không sơ kỳ, cuồng vọng như vậy, còn thật sự cho rằng nàng có thể ra khỏi mê cung này?

Mẫn Ký Sơ mỉm cười, ấm giọng nói: "Vậy thì làm phiền cô nương và các vị đạo hữu."