Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 163: Phong ấn Long tộc



Edit: Jess93

Ninh Ngộ Châu bị nàng nhìn có chút khó hiểu, cười hỏi: "A Xúc, sao vậy?"

Văn Kiều ngó ngó Đại Mao Cầu kia, thở dài, nói ra: "Phu quân, cần phải giải quyết vấn đề thức ăn của Đại Mao Cầu. Còn có, tu vi của chàng không đủ."

Bởi vì xung quanh có đệ tử Xích Tiêu Tông, Văn Kiều khó mà nói quá rõ ràng.

Chẳng qua Ninh Ngộ Châu vẫn nghe hiểu, lập tức im lặng.

Đồ ăn của Đại Mao Cầu liên quan đến Chúc Tiên Linh Hoa, hơn nữa phải trồng Chúc Tiên Linh Hoa với số lượng không thể quá ít, không gian của Ninh Ngộ Châu quả thật không đủ dùng. Chẳng qua, tiên linh mật này quả thực là đồ tốt, vào những lúc nào đó, hoàn toàn có thể dùng thay Bổ Linh đan.

Hai người đối thoại giống như đang làm trò bí hiểm, người xung quanh bày tỏ nghe không hiểu.

"Tiểu sư muội, Ninh sư đệ, các ngươi nói gì vậy?" Thịnh Vân Thâm đồng tình nhìn Ninh Ngộ Châu một chút: "Tiểu sư muội, tốc độ tu hành của Ninh sư đệ đã rất không tệ, ngươi không thể quá nghiêm khắc với hắn."

Làm sư huynh muội mấy năm, sao Thịnh Vân Thâm có thể không biết Văn Kiều thường xuyên nhắc nhở Ninh Ngộ Châu tu luyện.

Nhưng con đường tu hành, đều xem ngộ tính và tạo hóa của người, nếu ngộ được hay không, cho dù lại chăm chỉ cố gắng tu luyện, cũng chỉ có thể đạt tới mức siêng năng có thể bổ sung vụng về, lại không thể lập tức tăng tu vi lên cao, còn cần tiến hành theo chất lượng.

Huống hồ Ninh Ngộ Châu là một người bận rộn, cần phải hao phí nhiều thời gian hơn trên các phương diện đan phù khí trận, thời gian tu luyện lại bị giảm xuống rất lớn, tu vi tự nhiên tăng trưởng không nhanh.

Chẳng qua Thịnh Vân Thâm cảm thấy, Ninh Ngộ Châu đã rất không tệ, không có trì hoãn tu luyện, lấy tuổi tác hiện tại của hắn, có thể tu luyện tới cảnh giới Nguyên Mạch đã rất không tệ.

Hắn ta ho rằng Văn Kiều lo lắng Ninh Ngộ Châu tu vi quá thấp sẽ bị ức hiếp, mới có thể thường xuyên nhắc nhở hắn tu luyện, liên hệ tình huống mình bình thường vẫn luôn bị cha thúc giục tu luyện, Thịnh Vân Thâm lo lắng Ninh Ngộ Châu sẽ có áp lực, không thể không nói chuyện giúp hắn, khuyên Văn Kiều đừng quá gấp.

Những sư huynh khác cũng dồn dập khuyên nhủ: "Ninh sư đệ là người thông minh, ngộ tính của hắn vô cùng tốt, nghiêm túc tu luyện, tu vi sẽ nhanh chóng tăng lên, tiểu sư muội cũng đừng thúc giục hắn quá!"

Văn Kiều: ".. Ta không có."

Văn Kiều muốn nói nàng không có, cũng không phải ý kia, nhưng nhìn biểu cảm những sư huynh xung quanh đều giống như Thịnh Vân Thâm, chỉ có thể im lặng, không nói thêm gì nữa, để tránh càng giải thích hiểu lầm càng sâu.

Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng một cái, nắm chặt tay của nàng, cười nói: "Đa tạ mấy vị sư huynh quan tâm, ta hiểu rõ ý của A Xúc."

Thịnh Vân Thâm một mặt hiểu rõ: "Ta biết, tiểu sư muội đúng là quan tâm ngươi." Tựa như cha hắn ta quan tâm hắn ta, hận không thể quất hắn ta tu luyện.

Ninh Ngộ Châu: ".. Ta sẽ cố gắng tu luyện."

Nghe được Ninh Ngộ Châu nói, các đệ tử Xích Tiêu Tông đều nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, đều cảm thấy Ninh Ngộ Châu áp lực rất lớn.

Dù sao có một đạo lữ thiên phú tuyệt hảo, tốc độ tu luyện cực nhanh, theo không kịp tốc độ tu luyện của đạo lữ, làm nam nhân cũng rất thương tổn mặt mũi. Ninh sư đệ muốn xứng với tiểu sư muội, sẽ phải cố gắng tu luyện, đuổi theo tốc độ tu hành của nàng, nếu không về sau tu vi của hai người chênh lệch quá lớn, sau này lúc song tu cũng không tốt.

Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt tiếp nhận sự đồng tình của người xung quanh, không có giải thích cái gì.

Những chuyện này trong lòng bọn họ hiểu rõ là tốt rồi, bị hiểu lầm thì hiểu lầm đi.

Trong thời gian chờ đợi bí cảnh phong bế, Văn Kiều và Địch Huyễn đều đang dưỡng thương.

Đối với chuyện phát sinh bên trong bí cảnh, thỉnh thoảng bọn họ cũng có thể thu được một chút tin tức, những tin tức này đều là đệ tử Xích Tiêu Tông cách gần đó đưa tin tới được, nếu như cách khá xa, Truyền Âm phù không thu được tin tức của bọn họ, vậy chỉ có thể coi như thôi.

Trong lúc đó Thịnh Vân Thâm cùng mấy đệ tử Xích Tiêu Tông dò xét ở gần đó, nhưng đáng tiếc không thấy người tu luyện nào đi qua, cộng thêm lại có huyễn cảnh che giấu, mặc dù an toàn, lại có một loại hương vị ngăn cách.

Từ bên trong những tin tức kia, bọn họ biết gần đây lại phát sinh nhiều lần thú triều.

Nếu mấy trăm con yêu thú tạo thành thú triều không có gì, khiến cho người đề phòng nhất chính là những trận thú triều được tạo thành từ gần hàng vạn con yêu thú, bình thường đối mặt loại thú triều này, người tu luyện chỉ có thể trốn đi, rất ít sẽ chính diện giao phong với bọn nó.

Nhóm ma tu giày vò một màn này, tạo ra không ít phiền phức cho nhóm linh tu chính đạo bên trong bí cảnh, hầu hết người người cảm thấy bất an.

Chẳng qua cũng có chỗ tốt, rất ít người tu luyện lại nhớ tới chuyện cướp đoạt bảo vật của người khác, đều đem tâm tư đặt trên chuyện đối phó ma tu, hoặc là tìm chỗ trốn đi, tránh đi những trận thú triều kia.

May mắn, bây giờ cách thời gian bí cảnh phong bế không còn bao nhiêu, cộng thêm số lượng ma tu tiến vào bí cảnh cũng không nhiều, những người tu luyện đã biết âm mưu của ma tu, đều bắt đầu đề phòng, không để ma tu đạt được âm mưu.

Trước hai ngày bí cảnh phong bế, tổn thương của Dịch Huyễn rốt cuộc khôi phục, tổn thương của Văn Kiều cũng tốt bảy tám phần, cũng không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của nàng.

Sau khi thương thế của Dịch Huyễn tốt lên, bọn họ không còn trốn tránh, quyết định ra ngoài xem thử.

Dù sao chỉ còn lại hai ngày thời gian, chút thời gian này cũng không làm được gì, không bằng nhìn xem tình huống bí cảnh ở gần đây.

Bọn họ tùy tiện tìm một phương hướng ngự kiếm bay đi, cẩn thận xem xét xung quanh.

Qua một ngày như thế, bọn họ rốt cuộc gặp được người, hơn nữa còn là một đám người quen.

"Ninh công tử, Mẫn cô nương, thật khéo!"

Chạy về phía bọn họ chính là đệ tử Thái Trạch Thang thị, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhìn về sau, phát hiện đám Thang Đoàn này không thiếu một người nào, mặc dù bộ dạng của bọn hắn có chút chật vật, nhưng tinh thần đều không tệ.

Nhóm Thang Đoàn làm lễ với Dịch Huyễn bọn họ trước, mấy Thang Đoàn trẻ tuổi tiến đến trước mặt Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu líu ríu nói.

Từ trong lời nói của nhóm Thang Đoàn biết được, từ sau khi bọn họ tách ra, nhóm Thang Đoàn vô ý lại xông vào một chỗ hiểm địa, may mắn bọn họ cực kỳ đoàn kết, mỗi lần có thể biến nguy thành an, gần đây mới đi ra từ chỗ nguy hiểm kia. Nhưng mà không nghĩ tới mới ra ngoài không được bao lâu, đã gặp được một đàn yêu thú nhỏ, đem bọn hắn đuổi chạy một đường chật vật, thật vất vả mới thoát khỏi bầy yêu thú nhỏ kia.

Đệ tử Xích Tiêu Tông đồng tình nói: "Hóa ra các ngươi cũng gặp phải thú triều."

"Thú triều? Không phải đàn yêu thú sao?" Nhóm Thang Đoàn đều có chút kinh ngạc.

Đàn yêu thú nhỏ kia cũng không nhiều, chỉ chừng trăm con, đột nhiên liền xuất hiện, điên cuồng đuổi theo bọn hắn không thả, vì vậy bọn họ cũng không có nghĩ tới thú triều.

Đệ tử Xích Tiêu Tông vội vàng nói tỉ mỉ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho bọn hắn.

Nhóm Thang Đoàn nghe xong, lông mày nhíu lại thật chặt, mấy người nóng tính đã nhịn không được mắng những ma tu kia ở không đi gây sự kia.

Đã gặp, vậy thì cùng đi, dù sao chỉ còn lại một ngày thời gian, mọi người cùng một chỗ cũng an toàn.

Thang Diệp Lâm đi ở bên cạnh Văn Kiều, đôi mắt lóe sáng lấp lánh mà nhìn nàng, làm bộ lơ đãng hỏi: "Mẫn cô nương, ngươi và Ninh công tử không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì." Văn Kiều trả lời ngắn gọn.

Lúc Văn Kiều ở bên ngoài cho người ấn tượng, luôn luôn là tính cách trầm mặc kiệm lời, người không biết nàng, cảm thấy không chừng đó là một nữ tu không dễ ở chung. Nhưng mà dáng dấp của nàng rất tốt, lại là một nữ tu còn nhỏ tuổi, trong lúc vô tình, vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý của các nam tu.

Thang Diệp Lâm đã thăm dò rõ ràng tính tình của nàng, đương nhiên sẽ không bị dọa đi.

Trông thấy Thang Diệp Lâm đi tới tìm Văn Kiều nói chuyện, hai người tuổi tác tương tự, người không biết chuyện sẽ ngộ nhận bọn họ là một đôi, các đệ tử Xích Tiêu Tông đều âm thầm nhìn Ninh Ngộ Châu một chút.

Ninh Ngộ Châu không nhìn tầm mắt của bọn hắn.

Tiểu Thang Đoàn quá ngốc, căn bản không phải đối thủ, một tiểu tử ngay cả tình địch cũng không được gọi, Ninh Ngộ Châu căn bản không đem hắn ta để vào mắt.

Vẫn là câu nói kia, người ưu tú kiểu gì cũng sẽ được người chú ý, tiếp theo sinh ra lòng ái mộ, A Xúc nhà hắn là cô nương ưu tú đáng yêu như vậy, sẽ hấp dẫn nam tu không phải là bình thường sao?

Thấy thái độ không nhanh không chậm này của hắn, ở trong lòng đệ tử Xích Tiêu Tông lo lắng cho hắn, tiểu sư muội bọn họ đã xinh đẹp lại có thể đánh, còn dưỡng mấy con yêu thú đáng yêu, rất dễ dàng hấp dẫn những nam tu lòng mang ý đồ xấu kia, sao Ninh sư đệ lại không trông chừng một chút?

Cuối cùng vẫn là Thịnh Vân Thâm tiến tới, kéo sự chú ý của Thang Diệp Lâm đến trên người mình.

Nhóm Thang Đoàn và Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều đã rất quen thuộc, nói vậy cũng rất tự tại, không cần bận tâm cái gì.

"Không nghĩ tới một tháng cuối cùng lại biến thành như vậy, trước khi tiến vào, các trưởng bối còn nói cho chúng ta biết, trước một tháng cuối cùng bí cảnh phong bế vô cùng nguy hiểm, bảo chúng ta chú ý người tu luyện khác, không nên tuỳ tiện đồng hành cùng bọn họ.."

Lời của nhóm Thang Đoàn đạt được sự đồng ý của đệ tử Xích Tiêu Tông, trước khi bọn họ tiến vào, sư môn trưởng bối đã từng tự mình dặn dò như thế.

"Cũng không biết Đoàn công tử và Thủy cô nương bọn họ thế nào? Ninh công tử, Mẫn cô nương, sau đó các ngươi có gặp được bọn họ không?"

Rốt cuộc từng cùng nhau chạy trốn, cùng là đệ tử năm tộc, nhóm Thang Đoàn không thể không hỏi một chút tình huống Đoàn Hạo Diễm bọn họ.

Đáng tiếc Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều không gặp bọn họ, đoán chừng cũng giống như nhóm Thang Đoàn, bị vây hãm bên trong hiểm địa hoặc huyễn cảnh nào đó, còn chưa thoát ra mà thôi, đến lúc đó chờ bí cảnh phong bế, trực tiếp bị đưa ra ngoài.

Đương nhiên, còn có một khả năng khác.

Dưới sự nhắc nhở của nhóm Thang Đoàn, liền nói sang chuyện khác, hỏi thăm những chuyện liên quan tới ma tu kia.

Sau khi cùng nhóm Thang Đoàn hành động, bọn họ lần lượt gặp được một số người tu luyện, đều là tán tu không quen biết, nên không có mời bọn họ đồng hành.

Đám tán tu nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của bọn hắn, ánh mắt lấp lóe, đến cùng không có làm cái gì.

Nếu như không có ma tu làm ra thú triều, chỉ sợ sau khi những tán tu này tụ tập cùng một chỗ, vì ích lợi của mình, sẽ mai phục cướp đoạt một số đệ tử danh môn đại phái, nhưng bây giờ bí cảnh thực sự không an toàn, lo lắng lúc bọn họ đánh say sưa, đột nhiên chạy ra mấy tên ma tu đánh lén, cuối cùng tiện nghi những tên ma tu kia.

Đừng nói, loại sự tình này quả thật có phát sinh, rất nhiều người đều gặp phải.

Cho đến khi không nhìn thấy những tán tu kia nữa, đám người cũng nhịn không được cảm khái.

"Lúc trước cảm giác được sát ý của mấy người tán tu kia, ta còn tưởng rằng bọn họ sẽ nhịn không được xuất thủ, nào biết cuối cùng vậy mà nhịn xuống." Thịnh Vân Thâm kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, xem ra tán tu cũng không phải muốn tài không muốn mạng."

"Không ai lè kẻ ngốc, tán tu tu hành không dễ, bọn họ càng tiếc mệnh." Dịch Huyễn tổng kết, hắn ta thường xuyên lịch luyện bên ngoài, cũng không phải là loại đệ tử danh môn chính phái cái gì cũng đều không hiểu kia, đối với tâm thái tán tu cũng có vài phần hiểu rõ.

Đang nói, đột nhiên nghe được một tiếng vang ầm ầm ở phía trước.

Đám người nhìn chằm chằm một chút, vội vàng ngự kiếm bay nhanh về phía phát ra âm thanh.

Không bao lâu liền nhìn thấy khói bụi mù mịt ở phía trước, giữa bụi mù phóng lên tận trời kia, một đám người tu luyện chật vật từ lao ra từ trong bụi mù cuồn cuộn kia, hoảng hốt chạy bừa về phía trước.

"Ồ, là đám người nội hải vực?"

Nhìn thấy người tu luyện dẫn đầu, nhóm Thang Đoàn nhao nhao kinh ngạc lên tiếng.

Người nọ chính là Mẫn Ký Sơ, là người tu luyện nội hải vực từng bị vây hãm với họ trong rừng cây mê cung lúc trước.

Đoàn người Mẫn Ký Sơ ho khan lao ra, cũng nhìn thấy người cách đó không xa, lớn tiếng nói: "Các ngươi đi mau!"

Đám người còn đang nghi ngờ, đột nhiên cảm giác được uy áp đáng sợ tràn ngập trong bụi mù kia, sắc mặt đại biến, xoay người chạy.

Mẫn Ký Sơ cũng mang theo một đám người tu luyện nội hải vực chạy sau lưng bọn họ, cảm giác được uy áp đáng sợ đánh tới sau lưng, tăng nhanh tốc độ.

Đám người một đường bay nhanh, bay một đoạn đường rất dài như thế, không cảm giác được uy áp đáng sợ sau lưng kia, bọn họ mới dừng lại.

Một đám người mệt mỏi không thở nổi, linh lực trong cơ thể đều tiêu hao không ít.

"Vừa rồi rốt cuộc là thứ gì?" Thang Diệp Lâm thở phì phò hỏi.

Mẫn Ký Sơ nói: "Là rồng."

"Cái gì?"

Nhóm Thang Đoàn và đệ tử Xích Tiêu Tông khiếp sợ nhìn Mẫn Ký Sơ.

Khuôn mặt Mẫn Ký Sơ tái xanh, đám người tu luyện nội hải vực bên cạnh hắn ta đều là bộ dạng chưa tỉnh hồn.

Mẫn Ký Sơ nghỉ ngơi một hồi, rốt cuộc trở lại bình thường, mới nói: "Thật ra cũng không thể nói là rồng, hẳn là Long phách Long tộc lưu lại."

Thật vất vả tiêu hóa xong tin tức này, có người chần chờ hỏi: "Bí cảnh Thiên Đảo thật sự có rồng?"

"Tại sao không có?"

Người tu luyện nội hải vực trông thấy bộ dáng như đồ nhà quê của bọn người người tu luyện trung ương đại lục, không khỏi dâng lên mấy phần cảm giác ưu việt, lập tức cảm thấy bọn họ được chứng kiến rồng thật sự là một chuyện vô cùng cao lớn, dồn dập kêu la.

"Chỗ chúng ta lao ra vừa rồi, phong ấn một con rồng."

"Nếu chúng ta không có đoán sai, chỗ không gian kia chắc hẳn được hình thành từ Long cốt."

"Đáng tiếc Long tộc kia đã tử vong, chỉ còn lại một sợi long phách. Chỉ một sợi long phách đã mạnh như thế, có thể thấy được khi còn sống thực lực Long tộc kia có bao nhiêu đáng sợ."

"Đúng vậy.."

Nghe người tu luyện nội hải vực nói xong, người tu luyện trung ương đại lục rốt cuộc xác định bên trong bí cảnh Thiên Đảo quả thật có Long tộc.

Long tộc là tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói Long tộc là chủng tộc thượng giới, người tu luyện hạ giới chưa bao giờ gặp Long tộc.

Nhưng mà bên trong bí cảnh Thiên Đảo vậy mà phong ấn Long tộc, sao có thể không khiến cho người ta kinh ngạc chấn động.

Long tộc là Thần thú đấy, toàn thân đều là bảo vật, cho dù là Long tộc đã chết, nếu như có thể đạt được Long cốt của nó..

Nhóm Thang Đoàn nhiệt tình vây lấy bọn hắn hỏi: "Vậy phong ấn Long tộc là thế nào? Các ngươi có nhìn thấy không? Có Long cốt sao?"

Người tu luyện nội hải vực: ".. Làm sao chúng ta biết? Đương nhiên là có Long cốt, nhưng bị long phách trông coi, chúng ta ngay cả tiếp cận cũng không thể."

Nghe đến đó, Ninh Ngộ Châu bọn họ cũng hiểu rõ tâm thái những người tu luyện nội hải vực này.

Chẳng trách bọn họ hào phóng đem chuyện bí cảnh Thiên Đảo phong ấn Long tộc nói cho bọn hắn như thế, bởi vì lưu lại long phách cực kỳ cường đại, ngay cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông cũng chưa chắc có thể đối phó, muốn lấy Long cốt kia căn bản không có khả năng.

Vừa rồi, lúc bọn họ chạy đi đã biết, mặc dù Long phách kia không thể rời khỏi nơi phong ấn, lại có thể đem uy áp thả ra, ai có thể gánh lấy uy áp kia tiếp cận nó?

Lúc bảo vật cường đại đến mức ai cũng lấy không được, thông báo rộng rãi cũng không có gì.

Tin rằng sau khi chuyện bí cảnh Thiên Đảo phong ấn Long tộc bị lộ ra ngoài, chờ đến lúc bí cảnh mở ra lần nữa, chắc chắn sẽ có càng nhiều người tu luyện điên cuồng tràn vào.

Mẫn Ký Sơ ngồi ở đằng kia, cũng không ngăn hành vi của người tu luyện nội hải vực, nhìn bọn hắn cố ý khoe khoang với người tu luyện trung ương đại lục, trong lòng không khỏi cười khổ.

Long tộc là Thần thú, hạ giới chỉ nghe trong truyền thuyết, đối với nhân vật mạnh mẽ trong truyền thuyết này, ai có thể không động tâm? Đáng tiếc bọn họ ngay cả tới gần đều không thể, cuối cùng còn bị Long phách kia đuổi ra, sợ đến mức chạy thục mạng.

Nghĩ đến chật vật lúc trước, Mẫn Ký Sơ lau mặt, ánh mắt không khỏi rơi xuống trên thân Văn Kiều đứng bên cạnh đệ tử Xích Tiêu Tông.

Đối với vị cô nương tên "Mẫn Xúc" này, chẳng biết tại sao, hắn ta luôn luôn nhịn không được chú ý mấy phần.

Thảo luận chuyện Long tộc một lát, người tu luyện nội hải vực bắt chuyện với nhóm Thang Đoàn, từ đó biết chuyện thú triều và ma tu.

"Có ma tu trà trộn vào được?" Mẫn Ký Sơ kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, chẳng qua các ngươi rất may mắn, các ngươi không có chính diện đối đầu với bọn hắn, cũng không có gặp được thú triều." Nhóm Thang Đoàn người vui vẻ nói chuyện sảng khoái: "Đáng tiếc các ngươi gặp Long cốt, lại không có thực lực lấy nó."

Người tu luyện nội hải vực: "..."

Những Thang Đoàn này nói chuyện thật sự không được yêu thích.

Mắt thấy còn mấy canh giờ bí cảnh sẽ phải đóng lại, đám người dứt khoát không đi nữa, liền ở chỗ này chờ bí cảnh phong bế.

Nhóm Thang Đoàn là một đám biết ăn nói, lại thêm đệ tử Xích Tiêu Tông, chẳng mấy chốc đã trò chuyện với bọn người tu luyện nội hải vực này, bầu không khí trở nên náo nhiệt.

Lúc không có xung đột lợi ích, mặc kệ là người tu luyện nội hải vực, hai là nội hải vực trung ương đại lục, đều ở chung rất tốt.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Cho đến khi đám người cảm giác được bí cảnh chấn động, cùng lực bài xích của bí cảnh đối với bọn hắn, lập tức hiểu rõ bí cảnh sắp đóng lại, bọn họ những kẻ ngoại lai này sắp bị bí cảnh loại trừ ra ngoài.

Khi bọn hắn cảm giác được lực bài xích càng ngày càng mạnh, chậm rãi buông lỏng thân thể, mặc cho bí cảnh đem bọn hắn truyền tống ra ngoài.