Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 53



Edit: Jess93

Hôm sau, bọn họ xuất phát đến Thiên Đan Cốc.

Đám người Tiềm Thú đã đi trước bọn họ một bước.

Sau khi trải qua chuyện của Mộ San, Ninh Ngộ Châu liền có sắp xếp mới cho Tiềm Lân Vệ. Hắn dự định bồi dưỡng Tiềm Lân Vệ thành một đội kì binh, âm thầm phát triển tại trung ương đại lục, đến thời khắc mấu chốt dùng làm át chủ bài.

Như vậy thì không thể để cho Tiềm Lân Vệ ở bên cạnh họ, để Tiềm Lân Vệ rời đi tự do phát triển.

Tiềm Thú cũng bị hắn phái đi ra, Ninh Ngộ Châu chia một nửa tài nguyên của bọn họ đưa cho Tiềm Lân Vệ, để Tiềm Thú dẫn dắt Tiềm Lân Vệ ẩn núp tại trung ương đại lục, âm thầm phát triển.

Sau khi rời khỏi trấn Thương Ngô, Tần Hồng Đao ném ra ngoài một pháp khí phi hành.

Pháp khi phi hành này là linh khí cấp địa, nhìn rất giống một chiếc thuyền con, ở giữa không trung nhanh chóng phóng đại, toàn thân có màu trắng bạc, đường cong uyển chuyển ưu mỹ, tinh xảo linh lung, là kiểu dáng các nữ tu yêu thích, nhìn không quá giống đồ vật Tần Hồng Đao sẽ dùng.

"Sư tỷ, pháp khí phi hành này thật xinh đẹp, không giống đồ vật ngươi sẽ dùng, lấy ở đâu vậy?" Thịnh Vân Thâm nhiều hứng thú hỏi.

Tần Hồng Đao hết sức lưu manh nói: "Lúc rời khỏi tông môn, Phó trưởng lão đưa."

Thịnh Vân Thâm kêu lên ai da, vẻ mặt bất bình: "Tại sao Phó trưởng lão đưa cho ngươi pháp khí phi hành? Vì sao lại không đưa cho ta? Quá bất công, trở về ta phải tìm Phó trưởng lão nói một chút!"

"Tìm đi tìm đi, chỉ cần ngươi có thể đưa cho hắn ta một loại vật liệu luyện khí cấp thiên, không nói pháp khí phi hành cấp địa, pháp khí phi hành cấp thiên Phó trưởng lão cũng sẽ luyện giúp ngươi."

Thịnh Vân Thâm lập tức im lặng.

Cũng chỉ có Tần Hồng Đao có năng lực như vậy, vật liệu luyện khí cấp thiên nói tặng người liền tặng người.

Bởi vì Tần Hồng Đao là người không chịu ngồi yên, trong lòng nàng ta, cho rằng đóng cửa bế quan tu hành là vô ích, không hề giống những người tu luyện khác, động một chút lại bế quan tu luyện. Nàng ta thường xuyên đi ra ngoài lịch luyện, xông vào các loại hiểm cảnh, mặc dù quá trình vạn phần mạo hiểm, nhưng thu hoạch cũng rất lớn, thường thường có thể tìm được rất nhiều tài nguyên có phẩm chất không tệ.

Nàng ta lại là một người hào phóng, túi tiền lỏng lẻo, đồ vật không dùng được liền tiện tay đưa cho người cần nó, không cầu hồi báo gì cả, cũng sẽ không bởi vì quý giá liền che giấu, như thế cũng khiến Tần Hồng Đao trở thành người được hoan nghênh nhất trong tông môn, mặc kệ là trưởng bối hay là các sư đệ sư muội phía dưới, hiếm có người không thích nàng ta.

So với những vật ngoài thân này, Tần Hồng Đao càng muốn tự thân ma luyện, cho rằng chỉ có mình đủ mạnh mẽ, những vật phụ trợ khác có hay không đều không cần gấp.

Một người một đao, Tần Hồng Đao liền như thế xông xáo đại lục, vô cùng tiêu sái, là tấm gương của rất nhiều nữ tu.

Tiếp theo, Tần Hồng Đao đưa tay ra dấu mời Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, tự tay xách cổ áo Thịnh Vân Thâm, đơn giản thô bạo nâng hắn ta lên.

Hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cũng nhảy lên pháp khí phi hành.

Thịnh Vân Thâm bị xách lên pháp khí phi hành nhịn không được phàn nàn: "Sư tỷ, về sau đừng như vậy, tốt xấu ta cũng là một đại nam nhân."

Bởi vì bị trúng độc, bây giờ Thịnh Vân Thâm không thể tuỳ tiện điều động linh lực trong cơ thể, càng không có sức chiến đấu, chỉ có thể như một phế vật bình thường được người ta bảo hộ. Điều này khiến hắn ta vô cùng uể oải, nhưng đến cùng không dám lấy thân thể của mình nói đùa, trước pháp khí phi hành cũng chỉ có thể để sư tỷ xách hắn ta giống như xách gà kéo lên.

"Biết rồi, ngươi là đại nam nhân thân trúng cự độc." Tần Hồng Đao thuận miệng đáp một tiếng, nói với Ninh Ngộ Châu bọn họ: "Ninh công tử, Mẫn cô nương, với tốc độ của pháp khí phi hành, ước chừng mười ngày sau liền có thể đến Thiên Đan Cốc. Trong pháp khí phi hành có mười căn phòng, các ngươi tùy ý chọn một phòng nghỉ ngơi đi, đợi đến Thiên Đan Cốc, ta sẽ gọi các ngươi."

Ninh Ngộ Châu không có khách khí với nàng ta, nói một tiếng cám ơn, liền cùng Văn Kiều tìm một căn phòng nghỉ ngơi.

Không gian trong phòng coi như lớn, đại khái là dùng kỹ thuật không gian, lần đầu tiên Văn Kiều tiếp xúc loại pháp khí phi hành này, đối với nó hết sức tò mò, cùng Văn Thỏ Thỏ đi dạo một vòng trong phòng, nói với Ninh Ngộ Châu: "Ninh ca ca, pháp khí phi hành này coi như không tệ, so với Tật Phong thú nhanh hơn nhiều, Văn Thỏ Thỏ, ngươi nói có đúng hay không?"

Tiếng "Ninh ca ca" này vô cùng ngọt, ngọt giống như mật ong Nguyệt phong.

Văn Thỏ Thỏ phát ra tiếng mài răng phụ họa.

Một người một thỏ cứ như vậy mở to mắt to, nhìn "Ninh ca ca" của bọn họ.

Ninh Ngộ Châu bị một người một thú đáng yêu như thế nhìn, cho dù tâm chí kiên định, cũng không nhịn được có chút dao động.

Hắn lắc đầu bật cười, kéo tiểu cô nương tới, xoa bóp khuôn mặt mềm mại của nàng, ấm giọng nói: "Chờ thu thập đầy đủ vật liệu luyện khí, ta liền luyện chế một pháp khí phi hành cho nàng, được chứ?"

"Cảm ơn Ninh ca ca, Ninh ca ca thật tốt." Văn Kiều vô cùng vui mừng nói, bổ nhào vào trong ngực hắn ôm lấy hắn.

Văn Thỏ Thỏ cũng nhảy đến trên bả vai hắn, dùng lông xù trên thân mình cọ hắn.

Trong ngực Ninh Ngộ Châu ôm một người đáng yêu, trên bờ vai treo một con thú đáng yêu, bị một người một thú đáng yêu này làm cho dở khóc dở cười, lại có chút ấm áp, nhịn không được cũng đưa tay ôm lấy tiểu cô nương trong ngực, ôm một hồi lâu mới buông tay.

Tiếp theo, Ninh Ngộ Châu bày ra mấy tầng cấm chế ở xung quanh, đôi phu thê mang theo Văn Thỏ Thỏ cùng nhau tiến vào không gian.

Trong không gian linh thảo một mảnh xanh um tươi tốt, tinh thần phấn chấn, dây leo Thạch Kim Mãng vây quanh một vòng tại biên giới không gian, dây leo màu thạch kim thấp thoáng dưới tán lá thô to, tráng kiện hữu lực, giống như thân thể mãng xà, có thể tưởng tượng độ cứng cáp của nó.

Văn Kiều biến thành một gốc mầm non nhỏ, cắm rễ trong linh điền, bắt đầu tu luyện thuận tiện thúc đẩy linh thảo trong linh điền sinh trưởng.

Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua một mầm một thỏ kia, cùng những linh thảo không gió mà bay trong linh điền, mỉm cười, lấy ra một đan lô cổ xưa từ trong túi trữ vật, dùng linh lực kích hoạt vài tấm phù lục ném xuống phía dưới đan lô.

Phù lục cháy lên, phát ra ngọn lửa yếu ớt.

Ninh Ngộ Châu chuyển động đan lô thêm lửa, cho đến khi nhiệt độ đến không sai biệt lắm, liền bỏ một phần linh thảo vào trong đan lô, bắt đầu chuyên tâm luyện đan.

Tốc độ luyện đan của hắn cực nhanh, linh đan cấp hoàng thấp nhất, chỉ một khắc đồng hồ liền được một lò, mỗi lò đều đầy mười viên cực phẩm.

Chẳng qua Ninh Ngộ Châu vẫn cảm thấy tốc độ này quá chậm, lại lấy thêm một đan lô, hai cái đan lô cùng luyện đan.

Lúc Văn Kiều thanh tỉnh từ trong tu luyện, thấy được phu quân đang tiến hành luyện đan với hai đan lô, mà mỗi đan lô luyện một loại linh đan khác nhau, nhịn không được sinh lòng kính nể.

Mặc dù nàng không hiểu chuyện luyện đan, cũng đã được nghe nói một chút, nhưng loại bản lĩnh nhất tâm nhị dụng này, chưa từng nghe thấy.

Nếu như linh lực trong cơ thể không chống đỡ được, nàng cảm thấy đoán chừng Ninh Ngộ Châu còn có thể lại luyện thêm mấy lò cùng một lúc.

Như thế, số lượng linh đan luyện được trong một ngày cũng hết sức kinh người.

Bổ sung số linh đan cấp hoàng tiêu hao đến không sai biệt lắm, Ninh Ngộ Châu lại bắt đầu luyện linh đan cấp huyền.

** *

Thời gian mười ngày thoáng một cái đã qua.

Tần Hồng Đao tới gõ cửa, khi cửa chính vừa mở ra, ngửi được mùi thuốc phiêu tán trong không khí, lại nhìn Ninh Ngộ Châu, trên người quanh quẩn một mùi thuốc nồng nặc, giống như cả người đều thăng hoa mấy phần, liền biết mấy ngày nay hắn đều đang luyện đan.

Tinh thần của hai người vô cùng dồi dào, cùng chào hỏi Tần Hồng Đao.

Tần Hồng Đao nhìn hai người một chút, cười nói: "Ninh công tử, Mẫn cô nương, sắp đến Thiên Đan Cốc rồi."

Hai người đa tạ nàng ta nhắc nhở, cùng đi ra khỏi phòng, đến phía trước pháp khí phi hành, Thịnh Vân Thâm ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm bên ngoài.

Thấy hai người đi ra, Thịnh Vân Thâm vui mừng nói: "Ninh công tử, Mẫn cô nương, sắp đến Thiên Đan Cốc rồi, đây là lần đầu tiên các ngươi đến Thiên Đan Cốc đúng không?"

Ninh Ngộ Châu lại cười nói: "Quả thực là lần đầu tiên đến đây, sau khi chúng ta rời khỏi Nam Minh, đi tới núi Thương Ngô trước, đối với nhiều nơi trên trung ương đại lục đều chưa quen thuộc."

Văn Kiều liếc nhìn phu quân nhà nàng, nói đến mức giống như thật, suýt chút nữa ngay cả nàng cũng cho là bọn họ đến từ Nam Minh.

Đối với chuyện Ninh Ngộ Châu giấu diếm lai lịch của bọn họ, Văn Kiều ít nhiều cũng có chút hiểu rõ dụng ý của hắn.

Đông Lăng vắng vẻ, linh khí thiên địa mỏng manh, thực lực của hầu hết người tu luyện Đông Lăng không cao, nếu bọn họ ở bên ngoài vô ý trêu chọc người tu luyện lợi hại gì, giận chó đánh mèo đến Đông Lăng, dựa vào thực lực của người tu luyện Đông Lăng, căn bản ngăn cản không nổi.

Trước khi thực lực bọn họ chưa cường đại đến mức có thể mặc kệ tất cả âm mưu quỷ kế, bọn họ sẽ không đem Đông Lăng đặt trước mắt người tu luyện trung ương đại lục.

Pháp khí phi hành dừng lại cách Thiên Đan Cốc mười dặm.

Tần Hồng Đao vẫn như cũ xách theo Thịnh Vân Thâm nhảy xuống pháp khí phi hành, tiếp theo là Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, Văn Thỏ Thỏ bình tĩnh nằm trên bờ vai tỷ tỷ của nó, lén lút điều động gió xung quanh, nhẹ nhàng nâng hai người, để cho hai người rơi xuống đất với tư thế vô cùng nhẹ nhàng xinh đẹp.

Tần Hồng Đao dường như cảm giác được, quay đầu nhìn thoáng qua con thỏ nhỏ nhìn có vẻ yếu đuối vô hại trên bờ vai Văn Kiều, không khỏi bật cười, nói ra: "Ngược lại là vật nhỏ tốt."

Văn Kiều sờ sờ lông Văn Thỏ Thỏ, hai đầu lông mày thanh lãnh tăng thêm mấy phần nhu hòa.

Sau khi thu lại pháp khí phi hành, bốn người đi về phía Thiên Đan Cốc.

Xung quanh có rất nhiều pháp khí phi hành, đều là luyện đan sư và người tu luyện đến tham gia Hội Đan Ngũ Thành giống như bọn họ, sau khi bọn họ đi xuống từ pháp khí phi hành, cũng nhao nhao tiến đến Thiên Đan Cốc.

Theo Hội Đan Ngũ Thành sắp đến, người tu luyện khắp nơi trên Thánh Vũ đại lục đều nhao nhao chạy tới Thiên Đan Cốc, đại đa số bọn họ đều ôm mục đích mà đến: Thứ nhất là xem hội đan, thứ hai là vì linh đan luyện đan sư luyện chế trong hội đan mà đến, thứ ba là nếu là có thể giao hảo với một vị luyện đan sư lợi hại nào đó trên hội đan, tương lai muốn tìm người luyện đan cũng có một đường..

Có thể nói, từ trước tới giờ Hội Đan Ngũ Thành vô cùng được Thánh Vũ đại lục coi trọng.

Sau khi đến lối vào Thiên Đan Cốc, liền nhìn thấy chỗ đó có một khối đá lớn cao gần mười trượng, trên đá lớn là ba chữ to rồng bay phượng múa: Thiên Đan Cốc.

Bên cạnh khối đá lớn có người tu luyện tuần tra, còn có người thu phí vào cốc. Mỗi người tu luyện tiến vào Thiên Đan Cốc, cần giao nộp hai mươi khối nguyên tinh, ngoại trừ giao nộp hai mươi nguyên tinh, nếu lại giao nộp một trăm khối nguyên tinh, liền có thể lĩnh một tấm lệnh bài Thiên Đan Cốc.

Có được lệnh bài, lúc mua linh đan tại Thiên Đan Cốc, không chỉ có thể hưởng thụ ưu đãi của Thiên Đan Cốc, đồng thời cũng có thể mua một số linh thảo trân quý Thiên Đan Cốc cất giữ.

Sau khi Tần Hồng Đao giao nộp xong phí vào cốc, lại đặc biệt muốn hai tấm lệnh bài, một tấm tự mình thu, một tấm đưa cho hai người Ninh Ngộ Châu.

Văn Kiều nhìn nhìn, cảm thấy Thiên Đan Cốc này thực biết làm ăn.

Sau khi tiến vào Thiên Đan Cốc, Tần Hồng Đao quen cửa quen nẻo dẫn bọn họ đi vào một chỗ thuê động phủ, hào phóng thuê hai động phủ cao cấp.

Chuyến đi này, hao tổn không ít nguyên tinh, nhưng hiển nhiên Tần Hồng Đao là người có tiền, mắt đều không có nháy một chút.

Bởi vì sắp tới thời gian tổ chức Hội Đan Ngũ Thành, Thiên Đan Cốc người đến người đi, mỗi nhà trọ đều đã đầy khách, cho dù nhà trọ mở trong ngõ nhỏ vắng vẻ cũng không ngoại lệ. Nếu như muốn lưu tại Thiên Đan Cốc, chỉ có thể đi thuê động phủ, đại đa số người tu luyện tới tham gia hội đan tại Thiên Đan Cốc, thời gian ở lại cũng không dài, giá cả thuê động phủ lại quá đắt đỏ, mất nhiều hơn được, hiếm có người tu luyện sẽ nguyện ý thuê động phủ, đặc biệt là động phủ cao cấp.

Đương nhiên, ngoại trừ những luyện đan sư cao cấp và đệ tử danh môn đại phái không thiếu nguyên tinh.

Bốn người dàn xếp tại Thiên Đan Cốc xong, Tần Hồng Đao liền cầm tờ giấy Ninh Ngộ Châu viết ra những linh thảo cần thiết cho việc trị liệu lần thứ ba, đi thẳng tới chợ Thiên Đan Cốc.

Thiên Đan Cốc quả nhiên không phụ thanh danh của nó, nơi này chủng loại linh thảo vô cùng phong phú, chưa tới nửa ngày, Tần Hồng Đao đã thu thập xong gần năm trăm linh dược cần có, trở lại động phủ cao cấp.

Thịnh Vân Thâm bị quăng vào trong bồn tắm lần nữa, bắt đầu ngâm thuốc tắm.

"Lần này thời gian sẽ lâu hơn, tốt nhất nên ngâm đủ ba ngày." Ninh Ngộ Châu nói.

Tần Hồng Đao đặt trường đao sang một bên, sau đó ngồi xuống, canh giữ bên cạnh bồn tắm, nói với bọn họ: "Để ta trông coi là được, hai vị lần đầu tiên tới Thiên Đan Cốc, trong Thiên Đan Cốc này có không ít linh thảo, các ngươi có thể đi ra ngoài xem một chút."

Ninh Ngộ Châu đang có ý này, căn dặn một chút những điều cần chú ý, sau đó liền cùng Văn Kiều rời khỏi động phủ cao cấp.

Thiên Đan Cốc tuy là một cốc, nhưng địa thế cực kì rộng lớn, giống như một thành tu luyện hạng trung.

Bên trong Thiên Đan Cốc linh khí thiên địa càng nồng đậm hơn so với bên ngoài, trong cốc ngoại trừ phường thị náo nhiệt và động phủ, địa thế xung quanh đều trống trải, phân bố một khối lại một khối linh điền, những linh điền này do người Đan Minh Ngũ Thành quản lý, linh dược trong linh điền cũng không dễ dàng bán ra, đại đa số được dùng khi hội đan cần thiết, và làm phần thưởng cho hội đan.

Sau khi hai người ra khỏi khu vực động phủ cao cấp, đi vào một chỗ phố xá náo nhiệt, hai bên đường phố đều là những tửu lâu cao mấy tầng, mùi rượu nồng đậm bay ra từ trong tửu lâu.

Tửu lâu quá nhiều, khiến người mới đến đều hoa mắt.

"A Xúc, chúng ta đi tửu lâu nào tốt?" Ninh Ngộ Châu giao quyền lựa chọn cho tiểu thê tử.

Văn Kiều ngửi mùi rượu trong không khí, chỉ vào tửu lâu thứ năm ở đầu phố: "Đến đó."

Tửu lâu thứ năm tên là "Tửu lâu Cửu Linh Hương," lúc hai người đi vào, hương vị linh rượu nồng đậm lộ ra hơi thở mát lạnh trong không khí càng rõ ràng hơn, ngay cả Văn Thỏ Thỏ cũng nhịn không được nhún nhún cái mũi ngửi ngửi.

Mặc dù Văn Thỏ Thỏ chỉ ăn chay, nhưng cũng thích linh đan và linh rượu, hơn nữa đây đều dùng linh dược luyện tạo.

Trong đại sảnh lầu một, có không ít người tu luyện uống rượu, bọn họ vừa thưởng thức linh rượu, vừa đàm luận về Hội Đan Ngũ Thành lần này.

Ở đại sảnh tìm chỗ ngồi xuống, liền có tiểu nhị nhiệt tình tới chiêu đãi.

"Trong tiệm các ngươi có linh rượu chiêu bài gì?" Ninh Ngộ Châu hỏi.

Tiểu nhị cười nói: "Tự nhiên là Cửu Linh Hương, được dùng chín loại linh dược hiếm có, cộng thêm mấy trăm loại linh thảo cất chế, rất nhiều người đến Thiên Đan Cốc, đều là vì Cửu Linh Hương của chúng ta mà đến."

"Vậy trước tiên lấy một bình Cửu Linh Hương, lại thêm chút thức ăn đi." Nhìn thực đơn một chút, Ninh Ngộ Châu lại gọi thêm vài món ăn và một tô cơm nấu bằng gạo Tử Linh.

Tiểu nhị ghi lại những món bọn họ gọi rồi nhanh chóng lui xuống, tiếp theo bưng lên vài đĩa rau trộn thức nhắm và một bầu rượu.

Văn Kiều lấy ba ly rượu, cầm bình rót rượu.

Nước rượu màu trúc xanh nhàn nhạt đổ vào ly bạch ngọc, bạch ngọc và xanh nhạt, màu sắc đẹp mắt nói không nên lời, mùi rượu mát lạnh xông vào mũi, còn chưa uống người đã hơi say.

Văn Kiều uống một ngụm Cửu Linh Hương, hơi nheo mắt lại.

Cho đến khi uống xong một ly rượu, nàng nhịn không được nói: "Uống ngon thật."

Không chỉ có cảm giác tuyệt hảo, trong rượu mang theo linh khí nhàn nhạt, có thể bổ sung linh khí trong cơ thể, tác dụng hết sức rõ ràng, chẳng trách giá tiền của nó đắt như thế.

Chỉ một bình linh rượu nhỏ này, liền tốn một ngàn nguyên tinh.

Văn Thỏ Thỏ ngồi xổm ở nơi đó, một ngụm uống hết rượu bên trong ly, miệng hơi động, cái đuôi lông xù tròn vo run run hết sức lợi hại, có thể thấy được nó cũng thích linh rượu này.

Ninh Ngộ Châu lại cười nói: "Nếu đã thích thì uống nhiều một chút."

Quy củ của tửu lâu Cửu Linh Hương cũng lạ, khách nhân chỉ có thể uống rượu ở trong tửu lâu, không thể đóng gói mang đi, muốn uống chỉ có đến trong tửu lâu uống.

Văn Kiều lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, quá đắt."

Tuy rằng hiện tại bọn họ không thiếu nguyên tinh, nhưng Ninh Ngộ Châu luyện đan nuôi gia đình cũng vô cùng vất vả, Văn Kiều không nỡ để hắn quá mệt mỏi.

Sau khi hiểu rõ ý tứ của nàng, mặt mày Ninh Ngộ Châu bao hàm nụ cười ôn nhu, ánh mắt dập dờn, dùng giọng nói ấm áp nói: "Nếu A Xúc đã thích, sau khi trở về ta sẽ tìm mấy đơn thuốc linh rượu, cất một chút linh rượu, để nàng có linh rượu uống không hết."

Văn Kiều hết sức vui mừng, xưa nay nàng không hoài nghi Ninh Ngộ Châu, ở trong ý thức của nàng, chỉ cần là lời phu quân nhà nàng nói ra, chưa từng có chuyện hắn làm không được. Loại nhận thức này, không biết bắt đầu từ khi nào, đã thâm căn cố đế.

Nàng vui vẻ nói với Văn Thỏ Thỏ: "Văn Thỏ Thỏ, ca ca ngươi sẽ cất linh rượu cho chúng ta, vui mừng không?"

Văn Thỏ Thỏ đương nhiên vui mừng, lưu loát xoay người, lộ ra cái bụng mềm mại, bộ dáng mặc cho sờ mặc cho vò, dùng cái này để cảm tạ Ninh ca ca.

Ninh Ngộ Châu nhìn cũng không thèm nhìn con thỏ kia một chút, chờ tiểu nhị đưa đồ ăn lên, liền lấy cho Văn Kiều một bát cơm Tử Linh lớn, hai người bắt đầu dùng bữa.