Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 57



Edit: Jess93

Ngày hôm sau, bọn họ tiếp tục đi xem đan sư cấp địa tranh tài.

Vừa đến bên ngoài đấu trường, liền gặp được hai huynh muội Thượng Hồng Lãng đã chờ ở đó.

Lúc nhìn thấy Ninh Ngộ Châu, sắc mặt hai huynh muội có chút kỳ quái, muốn nói lại thôi, cuối cùng không biết nói cái gì, chỉ có thể đầy bụng tâm sự theo bọn hắn đến khán đài Thượng gia.

Hôm nay là đan sư cấp địa tranh tài, tranh tài còn chưa bắt đầu, bậc thang trên khán đài đã người đông nghìn nghịt, số người so với đan sư cấp hoàng, đan sư cấp huyền tranh tài hai ngày trước càng nhiều hơn.

Đan sư so tài càng cao cấp, càng hấp dẫn người xem, trong Thiên Đan Cốc, gần như tám phần người tu luyện đều tập trung vào đây.

Bọn họ vừa ngồi không lâu, liền nghe được tiếng gõ cửa.

Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng hiển nhiên biết người gõ cửa là ai, vội vàng đứng lên, co quắp nói với Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, Tam thúc ta đến đây, người.. Muốn gặp ngươi một lần, không biết ý của ngươi thế nào?"

Vẻ mặt Ninh Ngộ Châu không hay đổi, rất ôn hòa tùy ý: "Thượng đan sư là tiền bối, lẽ ra là ta đi gặp ngài ấy mới đúng."

Thượng Hồng Lãng nhận được câu trả lời, mau chóng đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một nam nhân gần ba mươi tuổi, ngũ quan giống Thượng Hồng Lãng đến mấy phần, chẳng qua thần sắc hết sức nghiêm túc, khi ông ta đến gần ghế lô, một mùi đan hương như có như không quanh quẩn, liền biết là một người ngày thường say mê luyện đan, trên thân mới có thể nhiễm mùi đan hương nồng đậm như thế.

Nhìn thấy người tới, Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm đều đứng lên.

Mặc dù bọn họ là đệ tử của đại môn phái, nhưng đối với đan sư cấp địa vẫn rất tôn trọng.

Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng đứng ở một bên, giới thiệu cho hai bên: "Tam thúc, mấy vị này là bằng hữu của ta, vị này chính là Ninh Ngộ Châu Ninh công tử, đây là Mẫn Xúc cô nương, Tần Hồng cô nương, Tần Vân công tử; chư vị, đây là Tam thúc của ta, Thượng Nghi Niên."

Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm đều dùng tên giả, hai người không có ra vẻ là đệ tử đại môn phái, biểu hiện tựa như hai người tu luyện bình thường.

Trước khi Thượng Nghi Niên đến, đã hiểu tình huống của người tặng Thất Diệp Thiệt Linh Chi cho ông ta từ cháu trai cháu gái.

Liếc nhìn lại, đối với thân phận và tu vi của mấy người nhìn qua là thấy ngay, trong mấy người này, chỉ có nữ tu gọi là Tần Hồng nhìn không thấu tu vi, ba người khác, một người bởi vì bị thương tu vi gần như hoàn toàn không có, hai người còn lại đều là cảnh giới Nguyên Minh, tu vi không cao.

Thượng Nghi Niên cũng không bởi vì hai người Ninh Ngộ Châu tu vi thấp mà xem nhẹ, khách khí cảm kích một phen, nói ra: "Ân tình của hai vị, tại hạ khắc trong tâm khảm, ngày khác nếu như hai vị có gì cần hỗ trợ, cứ tới Thượng gia tìm ta."

Là một đan sư cấp địa, nói ra lời cam đoan vẫn hết sức hữu dụng.

"Thượng đan sư quá lời." Ninh Ngộ Châu ôn hòa cười nói: "Chúng ta cùng Hồng Lãng huynh là bạn bè, vừa lúc có Thất Diệp Thiệt Linh Chi, đặt đó cũng là lãng phí, không bằng cho người càng cần nó hơn."

Thượng Nghi Niên biết đối phương cũng là luyện đan sư, tư chất lại khá cao, chỉ là bởi vì hiện tại tu vi khá thấp thuật luyện đan không cao, nói không chừng tương lai thành tựu không thấp hơn so với mình. Chỉ là ông ta cũng không nói gì dư thừa, sau khi cho thấy thái độ của mình, căn dặn hai huynh muội Thượng Hồng Lãng chiêu đãi bạn bè thật tốt, liền đi tham gia đan sư cấp địa tranh tài.

Đan sư cấp địa tranh tài cùng hai cấp đan sư hoàng, huyền trước đó đều giống nhau, vòng thứ nhất là đấu vòng loại.

Lần này người tới tham gia thi đấu càng ít, chỉ có năm trăm người, hoàn toàn không thể so sánh với sự rầm rộ hai ngày trước, bởi vậy có thể thấy được số lượng luyện đan sư trên cấp địa càng ít hơn, luyện đan sư trên cấp địa, ở trong mắt mọi người, đã xem như bước đầu tiên thành công vào đan sư cao cấp.

Rất nhiều luyện đan đến cuối cuộc đời, cũng khó có thể tấn thăng cấp địa, lại càng không cần phải nói cấp thiên, thậm chí là cấp bậc cao hơn cấp vương.

Đẳng cấp đan sư chia làm sáu loại, cấp hoàng, cấp huyền, cấp địa, cấp thiên, cấp vương, và cấp thánh trong truyền thuyết. Cấp hoàng là cấp đan sư thấp nhất, loại luyện đan sư này có số lượng đông đảo, cũng không được coi trọng.

Cấp huyền so với đan sư cấp thấp tốt hơn một chút, cấp địa xem như là đan sư trung cấp, cấp thiên trở lên, mới xem như là cao cấp, số lượng càng ít.

Đan sư đẳng cấp càng cao, càng được mọi người kính ngưỡng xem trọng.

Đan sư cấp địa tranh tài quả nhiên đặc sắc hơn so với hai ngày trước, chỉ là vòng đấu loại, đã khiến mọi người nhìn hoa cả mắt, gần như không cam lòng nháy mắt một chút, sợ bỏ lỡ gì đó.

Một vòng đấu loại kết thúc, đã đào thải gần một nửa người, còn lại hơn hai trăm người.

Tam thúc Thượng Nghi Niên của huynh muội Thượng Hồng Lãng vững vàng vượt qua.

Cùng ông ta thông qua, còn có luyện đan sư của Vương gia, một nam nhân có khuôn mặt tái nhợt, thần sắc kiêu căng ngạo mạn.

Cũng không biết là trùng hợp hay là do người cố ý, lúc tranh tài, vị trí của Thượng Nghi Niên và đan sư Vương gia bị phân đến cùng một chỗ, mặc kệ đang làm cái gì, hai người đều sẽ vô hình bị lấy ra so sánh.

"Người bên cạnh Tam thúc là đệ tử dòng chính Vương gia -- Vương Tùng An, ông ta bằng tuổi Tam thúc, tu vi và trình độ luyện đan tương tự, thực lực của hai người tương xứng, rất khó phân ra cao thấp. Nghe nói từ nhỏ Vương Tùng An và Tam thúc bị hai nhà Vương Thượng lấy ra so sánh, thiên phú luyện đan của hai người đều xuất chúng, được Đan Minh xem trọng, lần này đan sư cấp địa tranh tài, Đan Minh hi vọng quán quân đan sư cấp địa sẽ do một trong hai người lấy được.."

Chỉ dăm ba câu Thượng Hồng Lãng rất nhanh liền đem tình huống của Vương Tùng An nói rõ, đồng thời cũng âm thầm tiết lộ chút dự định của Đan Minh.

Mấy người Tần Hồng Đao cười nhẹ nhàng lắng nghe, không có nói cái gì, ngay cả người bát quái nhất là Thịnh Vân Thâm cũng tỏ vẻ ngốc nghếch nghe không hiểu, Thượng Hồng Lãng thấy thế, cũng không nói thêm gì.

Đám người nhìn chằm chằm cuộc tranh tài bên ngoài sân, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ vừa cắn hạt dưa vừa xem, có chút nhàn nhã, rất nhanh trên bàn trước mặt bọn họ đã chất đầy vỏ hạt dưa.

Cuộc tranh tài được tiến hành đâu vào đấy.

Cho đến vòng tranh tài cuối cùng, Thượng Nghi Niên luyện ra Hóa Sát đan, ra đan tám viên, ba viên thượng phẩm, bốn viên trung phẩm, một viên hạ phẩm. Vương Tùng An luyện ra Bổ Dương đan, ra đan bảy viên, ba viên thượng phẩm, ba viên trung phẩm, một viên hạ phẩm.

Thượng Nghi Niên lấy số lượng đan luyện ra mà thắng, thắng được đan sư cấp địa hạng nhất.

Huynh muội Thượng Hồng Lãng hết sức vui mừng, Thượng gia rốt cuộc thắng Vương gia một lần, không sợ Vương gia dùng kế chèn ép địa vị Thượng gia tại Đan Minh.

"Ta nghe nói Vương gia vốn dự định lúc tranh tài luyện ra Xích Dương Đan, vì thế Vương Tu Viễn còn đặc biệt đến núi Thương Ngô tìm kiếm tài liệu chính luyện chế Xích Đan Dương -- Xích Tinh hoa. Chẳng qua nghe nói bây giờ Vương Tu Viễn còn chưa về, xem ra Vương gia không thể tìm được Xích Tinh hoa, chỉ có thể lui cầu thứ tiếp theo, luyện chế linh đan diễn sinh từ Xích Dương Đan -- Bổ Dương đan."

Bình thường đan dược được xưng là "Diễn sinh" từ linh đan nào đó, hiệu quả tự nhiên là kém hơn nguyên đan, Bổ Dương đan này cũng giống vậy, so sánh với hiệu quả và lợi ích Xích Dương Đan mang đến, Bổ Dương đan kém hơn rất nhiều.

Ít nhất sau khi đan sư cấp địa tranh tài xong, đại đa số ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Hóa Sát đan do Thượng gia luyện chế ra.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Thượng Nghi Niên bị rất nhiều người tu luyện vây quanh muốn mua Hóa Sát đan, người Thượng gia ở một bên duy trì trật tự, để tránh Thượng Nghi Niên vị luyện đan sư yếu đuối này bị người vô ý làm bị thương.

Một màn này sao mà tương tự hôm qua, chẳng qua khi đó bị vây quanh mua Ngưng Nhan đan chính là Vương Khinh Dung, là người Vương gia.

Vẻ mặt Vương Tùng An âm trầm, nhìn Thượng Nghi Niên bị người vây quanh, trong mắt xẹt qua vẻ lo lắng.

Bên cạnh ông ta cũng vây quanh một số người tu luyện, dù sao ông ta cũng đạt được hạng hai đan sư cấp địa tranh tài, thuật luyện đan cũng được khẳng định. Nhưng bởi vì ông ta luyện chính là Bổ Dương đan, người muốn mua cũng không có nhiều như vậy, so sánh Thượng Nghi Niên bên kia, hơi có phần vắng vẻ.

Điều này cũng khiến Vương Tùng An luôn luôn tự xưng thuật luyện đan lợi hại hơn Thượng Nghi Niên có chút chịu không được.

"Ngũ thúc."

Một giọng nói mềm mại kiều mị vang lên, Vương Khinh Dung đi tới, mỉm cười nói: "Trận đấu đã kết thúc, phụ thân đang tìm người đó."

Phụ thân của Vương Khinh Dung là gia chủ Vương gia thành An Khâu, có dã tâm bừng bừng đối với Đan Minh, dự định để lần này Vương gia có thể đoạt được giải quán quân tại hội đan, đè xuống những nhà khác trong Đan Minh, để quyền lực của Vương gia tại Đan Minh tiến thêm một bước.

Kế hoạch nguyên bản rất thuận lợi, hôm qua Vương Khinh Dung so tài đan sư cấp huyền đoạt được giải quán quân, một lần dương danh, danh tiếng Vương gia cực kỳ nổi bật, chỉ cần hôm nay Vương Tùng An có thể đoạt được quán quân trong cuộc tranh tài đan sư cấp địa, Đan Minh sẽ càng coi trọng Vương gia, đúng lúc đó Vương gia cũng có thể nhúng tay vào đúng lúc đó bên trong Đan Minh, Vương gia thuận tiện thu nạp quyền lợi bên trong Đan Minh.

Nào biết được Thượng Nghi Niên vậy mà luyện ra Hóa Sát đan.

Từ xưa đến nay, những loại linh đan có hiệu quả chí cương chí dương nhằm vào các loại vật âm tà, đều được mọi người theo đuổi, mặc dù đều là đan cấp địa, nhưng Hóa Sát đan đẳng cấp cao hơn Bổ Dương đan.

Nếu như theo kế hoạch ban đầu, có thể luyện ra Xích Dương Đan, chưa hẳn không có sức tranh với Thượng gia, hết lần này tới lần khác lại thiếu một vật liệu Xích Tinh hoa.

Vương Tùng An làm sao không biết vì sao gia chủ Vương gia tìm ông ta, bây giờ tâm tình của ông ta cực kỳ không tốt, mặt lạnh phất tay áo rời đi, không để ý đến những người tu luyện muốn mua Bổ Dương đan kia.

Thấy ông ta cũng không quay đầu lại rời đi, những người muốn mua Bổ Dương đan cũng ngăn không được, đành phải ngăn lại Vương Khinh Dung nhìn dễ nói chuyện.

"Vương cô nương, chúng ta là thật lòng muốn mua Bổ Dương đan, không biết ngươi có thể nói một tiếng với Vương đan sư hay không?"

"Đúng vậy, Vương cô nương.."

Vương Khinh Dung nở nụ cười chân thành, dịu dàng nói: "Chư vị yên tâm, ta sẽ đem ý nguyện của các ngươi truyền đạt cho Ngũ thúc biết, nếu muốn bán ra Bổ Dương đan, sẽ ngay lập tức thông báo các ngươi."

Đạt được lời đảm bảo của Vương Khinh Dung, những luyện đan sư kia mới không vây quanh nàng ta nữa, mà đến chỗ Thượng Nghi Niên, nhìn xem có thể cướp được một viên Hóa Sát đan hay không, ngộ nhỡ may mắn mua được thì sao?

Vương Khinh Dung nhìn những người tu luyện kia vội vàng rời đi, ánh mắt âm u.

So với tình huống bị đông đảo người tu luyện chúng tinh phủng nguyệt hôm qua của nàng ta, chênh lệch thực sự quá lớn -- cho dù sự chênh lệch này cũng không do chính mình, vẫn khiến nàng ta có chút khó chịu.

Nàng ta đưa tay khẽ vuốt túi trữ vật bên hông, nghĩ đến đan lô cấp thánh trong túi trữ vật, tâm tình rốt cuộc tốt hơn một chút.

Vương Khinh Dung phủi phủi ống tay áo, xinh đẹp thướt tha xuyên qua đám người, đi ra ngoài đấu trường.

Trên đường gặp được một số người tu luyện, nhao nhao nhiệt tình khách khí chào hỏi với nàng ta, những người này có kẻ ái mộ nàng ta, cũng có người thuần túy là kính trọng thuật luyện đan của nàng ta, mặc kệ là loại ngoài nào, những ánh mắt tụ tập kia, vẫn khiến nàng ta vô cùng hưởng thụ.

Vương Khinh Dung mỉm cười xuyên qua đám người, càng đi càng xa, cho đến khi không có người chú ý, mới đi vào trong một ngõ nhỏ vắng vẻ, tới trước một ngôi nhà trong đó.

Ở bên ngoài ngôi nhà có bày cấm chế.

Vương Khinh Dung phất tay, cấm chế như một tầng bọt khí trong suốt, tầng tầng đẩy ra, cũng hấp dẫn sự chú ý của người trong nhà.

Sau đó liền thấy cấm chế được mở ra, Vương Khinh Dung nhấc chân đi vào.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Ánh sáng bên trong phòng lờ mờ, người ngồi khoác áo bào đen, che phủ rất chặt chẽ, không phân rõ nam nữ, ngay cả giọng nói cũng là âm thanh cổ quái khó nhận ra.

Vương Khinh Dung lại cười nói: "Chuyện ta để ngươi làm tiến hành đến đâu rồi?"

"Đám linh đan kia đã bán ra từng thành tu luyện, xen lẫn với các linh đan khác, sẽ không để cho người ta tuỳ tiện lần theo dấu vết, ngươi cứ yên tâm." Người áo đen nói, đầu khẽ nhúc nhích, xuyên thấu qua mũ trùm rộng lớn, phảng phất đang nhìn nàng ta: "Ngươi thì sao?"

"Yên tâm, Đan Minh đã bị Vương gia khống chế đến không sai biệt lắm, sớm muộn cũng sẽ là đồ vật của Vương gia chúng ta." Lúc nói lời này, Vương Khinh Dung tự tin mà cường đại, xinh đẹp tăng thêm mấy phần yêu mị, giọng nói mềm mại kiều mị, trong lúc vô hình lộ ra một loại dụ hoặc nào đó.

Người áo đen không nói chuyện, từ trong áo bào đen duỗi ra một cánh tay đeo găng tay màu đen, đưa một vật sang.

Vương Khinh Dung không nhận lấy, hỏi: "Đây là thứ gì?"

"Vật che giấu huyết mạch thần dị trên người ngươi, tốt nhất ngươi hãy mang theo, nếu không ngày nào đó bị người ta phát hiện huyết mạch của ngươi, ngươi cũng không có kết cục tốt." Nói xong, người áo đen khàn giọng cười lên, tiếng cười hết sức khó nghe.

Lúc này Vương Khinh Dung mới đưa tay tiếp nhận, nhìn thứ này một chút, giống như là một khối ngọc quyết.

"Thật sự có tác dụng?" Nàng ta hoài nghi hỏi.

Người áo đen ha ha cười vài tiếng, châm chọc nói: "Mùi hôi thối trên người ngươi ta đã có thể ngửi được từ rất xa, ngươi nói có tác dụng hay không?"

Ánh mắt Vương Khinh Dung lạnh lẽo, trên mặt lại cười hết sức vui vẻ, nàng ta đeo ngọc quyết kia lên trên người: "Vậy nếu ta từ chối thì bất kính, về sau còn có gì cần hợp tác, cứ tới tìm ta, hợp tác với các ngươi coi như cũng rất vui vẻ."

Hướng về người áo đen liếc mắt đưa tình, Vương Khinh Dung đứng lên với dáng vẻ yểu điệu, rời khỏi ngôi nhà này.

Người áo đen ngồi ở đằng kia, ánh mắt xuyên thấu qua mũ trùm rộng lớn, âm u nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Khinh Dung rời đi.

Đi ra khỏi ngõ nhỏ, trên đường phố lập tức nhiều người hơn.

Vương Khinh Dung như không có việc gì vuốt ve sợi tóc bên gò má, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện không có người tu luyện quen thuộc nào, đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên ánh mắt rơi xuống một chỗ cách đó không xa.

Nơi đó có một quán rượu ở trong góc cua, có một tiểu cô nương mặc y phục màu xanh đứng trước quán rượu.

Dung mạo tiểu cô nương rất xinh đẹp, tu vi chỉ có cảnh giới Nguyên Minh đỉnh cao, vóc người gầy yếu, làn da trắng nõn, rõ ràng nhìn nhát gan sợ hãi, hai đầu lông mày lại là một mảnh lạnh lùng. Trong ngực ôm một con yêu thỏ lông xù cấp thấp, một người một thỏ nhìn đều mềm mại đáng yêu, vừa nhìn liền thấy không có lực sát thương gì.

Lúc này tiểu cô nương và yêu thỏ đang nhìn chằm chằm quán rượu, dường như đang mua rượu.

Không biết tại sao, sau khi nhìn thấy tiểu cô nương này, Vương Khinh Dung không nhấc nổi bước chân, ánh mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương kia, trái tim nhảy bình bình bình, tim đập thình thịch, càng nhìn càng cảm thấy tiểu cô nương khiến người khác yêu thích, để cho lòng nàng ta sinh ra một cảm giác vui mừng.

Trong mắt Vương Khỉ Dung bất giác hiện lên vài tia màu xám, cất bước đi tới chỗ tiểu cô nương kia.

Còn chưa đi đến bên người tiểu cô nương kia, đột nhiên nghe được cách đó không xa một giọng nam ôn hòa vang lên: "A Xúc."

Nghe được giọng nói này, tiểu cô nương ôm yêu thỏ nghiêng đầu nhìn sang, cặp mắt vốn có chút hờ hững thanh lãnh kia đột nhiên giống như vô số ngôi sao vỡ vụn, tỏa sáng rực rỡ, lóe lên lóe lên, vô cùng xinh đẹp.

Hiển nhiên người xuất hiện khiến cho nàng vô cùng vui vẻ.

Sau đó Vương Khinh Dung liền nghe được giọng nói mềm mại của tiểu cô nương kia nói với nam tử đang đi tới: "Phu quân."

Phu quân?

Bước chân Vương Khinh Dung bất giác dừng lại, nhìn nam tử đang đi tới chỗ tiểu cô nương.

Tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, khí chất cao sang, khóe môi mỉm cười, chỉ hơi liếc mắt, liền để cho người ta như tắm trong gió xuân ấm áp, không sinh ra ác cảm gì. Nhưng mà ở trong mắt nàng ta, lại cảm thấy nam tử này quả thực chính là kẻ nhã nhặn bại hoại, biểu tượng ấm áp và thân thiết kia đều là gạt người.

Lúc nam tử kia đi tới, đột nhiên nhìn thoáng qua nàng ta, rất nhanh liền dời ánh mắt.

"A Xúc, mua được linh rượu chưa?" Nam tử ấm giọng hỏi.

"Sắp xong rồi."

Theo lời nói của tiểu cô nương, ông chủ quán rượu ôm vài hũ linh rượu từ dưới hầm, đưa cho khách nhân.

Nam tử muốn đưa tay tiếp nhận, nào biết tiểu cô nương kia đã nhanh nhẹn ôm lấy, nhỏ giọng nói: "Phu quân, ta ôm là được rồi, sức lực ta lớn hơn chàng."

Thu rượu vào trong túi trữ vật, sau khi thanh toán nguyên tinh, tiểu cô nương ôm một vò rượu đặc biệt lưu lại, cùng nam tử kia rời đi.

Vương Khinh Dung đứng trong góc đường, híp mắt nhìn phương hướng hai người rời đi, bờ môi đầy đặn khiêu gợi đột nhiên nhếch lên.

Lần trước, đồ vật khiến nàng ta sinh ra cảm giác yêu thích như thế, chính là đan lô cấp thánh kia, vì tranh đoạt đan lô cấp thánh này, ngay cả muội muội yêu thương nàng ta đều nhẫn tâm bỏ qua.

Bây giờ mặc dù không biết vì sao lại sinh ra cảm giác yêu thích đối với một người sống sờ sờ như thế, nhưng Vương Khinh Dung cũng không nóng nảy, ngược lại trong lòng nổi lên một cảm giác vui vẻ đã lâu.

Nàng ta cảm thấy, trên người tiểu cô nương này nhất định có bí mật gì đó, mà bí mật kia chính là thứ hấp dẫn đồ vật trên người nàng ta.

Đây là cảm giác thiên phú trong huyết mạch nói cho nàng ta biết, nhất định phải đạt được vật kia.