Phụ Sinh

Chương 117: Nói đạo lí



Nhìn tên vệ sĩ đang chặn trước mặt mình, sắc mặt Chúc Vi Tinh lạnh dần. Người kia có chút lai lịch, cho dù cậu có tìm nhân viên phục vụ hay A Cần đến cũng chưa chắc có thể giải quyết được. Lại nhìn mọi người xung quanh, chú ý tới đây phần lớn là vây xem trò vui, chẳng ai có ý định nhúng tay giúp đỡ cả, thậm chí còn có mấy thanh niên trai xinh gái đẹp tỏ ra ước ao ghen tị, giá trị quan hết sức lệch lạc.

Quả nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình, Chúc Vi Tinh nghĩ.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ xem có thể dùng chuyện gì hay người nào để kiềm chế hoặc đánh lạc hướng vệ sĩ rồi thoát thân thì vị Lý thiếu gia kia lại nôn nóng hành động trước, gã đích thân bước đến chỗ Chúc Vi Tinh với ly rượu trên tay.

Với điều kiện của một cậu ấm như gã thì không có gì là trở ngại cả, tuổi còn trẻ, ngoại hình có không nổi bật thì cũng không quan trọng, cái quan trọng chính là có tiền. Như YiYi nói, nếu là Chúc Tịnh Tịnh của ngày xưa mà nói, vị này chắc chắn được gán giá trị năm sao trong nhóm [Rùa Vàng] của cậu ta.

Nhưng với Chúc Vi Tinh của hiện tại, Lý thiếu gia hay Tôn tổng gì thì cũng như nhau thôi.

Đối mặt với lời mời lần thứ hai của Lý thiếu cùng với tên vệ sĩ trấn giữ như cũ, Chúc Vi Tinh im lặng hai giây, thu lại vẻ lạnh lùng.

Cậu nói: "Không phải là tôi không uống, mà là lát nữa tôi có hẹn với người khác."

Lý thiếu nhìn chằm chằm dáng vẻ của cậu, càng nhìn càng mê muội, giọng nói cũng mềm ngọt hết mức: "Hẹn ai vậy? Uống xong tôi sẽ đưa cậu đi."

Chúc Vi Tinh: "Hẹn Trương Thân."

Lý thiếu ngẩn ra.

Chúc Vi Tinh: "Nghe nói ngài có hợp tác làm ăn với Thiên Sơn, Lý thiếu hẳn phải biết anh ta chứ đúng không?"

Lý thiếu khựng lại hai giây, lại quan sát đánh giá người trước mắt một phen, khí chất tướng mạo đều rất tốt, tuy chưa từng nghe nói quản lí Trương thích thứ này, nhưng nếu là người trước mắt, bị nhìn trúng cũng không có gì lạ. Nhưng Lý thiếu vẫn không bỏ qua, tại sao người của Thiên Sơn mà còn mang dáng vẻ như một sinh viên nghèo thế này được?

Lý thiếu trào phúng cười: "Nói dối tôi là không tốt đâu nhé."

Chúc Vi Tinh lấy điện thoại ra, mở danh bạ, kéo đến một dãy số: "Hay là tự tay ngài gọi điện hỏi thử xem?"

Thấy Lý thiếu bất động, Chúc Vi Tinh liền đổi số: "Cái kia là số điện thoại riêng, Lý thiếu có lẽ không biết, đổi sang số liên hệ công việc của anh ấy đi, Lý thiếu hẳn là nhận ra số này chứ."

Lý thiếu và Thiên Sơn mới hợp tác xong không lâu, số điện thoại này quả thực rất quen mắt, gã vừa thấy thì sắc mặt hơi thay đổi. Bất kể Chúc Vi Tinh có nói thật hay không, một người bình thường như cậu mà có thể có được số điện thoại của Trương Thân - một người cực kì chú trọng riêng tư, mà không chỉ có một số thì chắc hẳn có vấn đề. Lý thiếu cũng không thể đi gọi điện cho Trương Thân được, nếu cậu thực sự là người của quản lí Trương thì gã không chọc vào được. Nhưng chỉ bằng hai ba câu đã có thể dọa gã bỏ đi, Lý thiếu lại cảm thấy không còn mặt mũi nào. Trong lòng mâu thuẫn chỉ có thể trừng mắt nhìn Chúc Vi Tinh, tích một bụng ấm ức do dự.

Chúc Vi Tinh không vội, cậu chỉ chờ người này ra quyết định, nhưng không ngờ YiYi lại đột nhiên can thiệp vào, vạch trần với Lý thiếu: "Cậu ta lừa anh thôi, cậu ta còn có đối tượng khác nữa."

Chúc Vi Tinh sửng sốt.

YiYi cười nhạo: "Đừng hỏi tại sao tôi biết."

Thực ra có hôm YiYi làm việc ở ngoài đã bắt gặp Chúc Vi Tinh tan làm ở quán cà phê, từ xa nhìn thấy cậu ngồi sau xe đạp của một thanh niên trên phố. Không nhìn rõ mặt mũi của người kia, chỉ biết là vóc người rất đẹp, cưỡi xe đạp thôi cũng soái. Chúc Tịnh Tịnh lại không chê, còn ôm eo người nọ.

Một mặt quan hệ với kẻ có tiền, một mặt lại mờ ám với dân nghèo? Đồ tốt gì cũng bị cậu chiếm hết? YiYi sao có thể nhịn được.

Lý thiếu nghe xong hiển nhiên nổi giận, gã thay đổi dáng vẻ nhã nhặn giả tạo kia, như muốn đe dọa Chúc Vi Tinh dám giở trò với mình, gã đập vỡ ly rượu trên tay. Không đợi vệ sĩ ra tay đã tự mình vươn móng vuốt đến.

Nháy mắt tưởng chừng tình thế bị đảo ngược, một vật nặng bỗng đâu bay về phía này, phát ra một tiếng động thật lớn, ầm ầm vang dậy sau lưng Lý thiếu!

Động tĩnh quá lớn, mọi người ở đó đều hết sức kinh hãi!

Lý thiếu cũng sợ giật bắn người, quay đầu lại thì phát hiện đó là một chiếc ghế cao chân kim loại?!

Gã mới vừa đập có một ly thủy tinh, thế mà một cái ghế kim loại đã bay tới? Nhìn sàn đá cẩm thạch nứt nẻ và chiếc ghế gãy vụn, thứ này mà thật sự đập vào người gã thì chẳng phải xương nát thành bột luôn hay sao, ai mà bệnh hoạn như vậy?!!

Lý thiếu tức muốn hộc máu, gã hung hăng trừng mắt nhìn bốn phía xung quanh, lớn tiếng chất vấn ai đã ra tay.

Đám đông ồn ào giây lát, sau đó dồn dập ngẩng đầu nhìn đến nơi nào đó.

Lý thiếu cũng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cửa sổ phòng riêng trên lầu đang mở rộng, sau cửa sổ có một người đàn ông cao to đang đứng, vì khuất sáng mà không nhìn rõ mặt mũi, nhưng hành động vừa rồi cùng với ánh nhìn ngột ngạt phóng xuống lúc bấy giờ đã đủ khiến người ta cảm thấy khủng bố vô cùng.

Mấy con 'ong nhỏ' vẫn luôn chú ý đến khách ở lầu hai là nhìn rõ ràng nhất. Vốn tưởng rằng phải đợi soái ca kia rời đi mới có thể ngó được một cái, không ngờ vì vụ mâu thuẫn dưới lầu mà tấm cửa kính ma thuật kia đột nhiên bị mở ra. Bóng người khiến người ta chú ý kia xuất hiện, không nói một lời đã cầm chiếc ghế cao trực tiếp ném xuống tầng! Lực tay và tầm ngắm được khống chế một cách chính xác để không liên lụy đến người qua đường, nhưng chiêu thức này vẫn hết sức điên rồ, mọi người ai nấy cũng bị hù đến mất vía.

Chúc Vi Tinh cũng bàng hoàng khôn kể, đặc biệt là khi cậu phát hiện vị La Sát trên lầu hai kia là ai.

Khương Dực... Sao hắn lại ở đây?

Không đợi Chúc Vi Tinh thắc mắc, Lý thiếu ở bên cạnh phát hiện kẻ tấn công là Khương Dực đã bắt đầu quát mắng, sai vệ sĩ lên lâu hai bắt người.

Nhưng vệ sĩ vừa mới lên tới phòng riêng, không ai thấy rõ người kia ra tay thế nào, hai tên vệ sĩ thô lỗ đã kêu rên hai tiếng ôm bụng ngã xuống.

Soái ca kia cắn điếu thuốc trên miệng, thay vì bước xuống cầu thang, hắn trực tiếp dùng tay nắm lấy lan can mà nhảy khỏi lầu hai, sau khi tiếp đất một cách dễ dàng, hắn bước đến chỗ Lý thiếu.

Bước chân của hắn cực kì chậm chạp, trên mặt cũng không có vẻ gì là tức giận, nhưng lại cho cảm giác ngột ngạt áp bức khủng bố đến khó hiểu.

Đi đến gần, bộ dáng cao to sấn đến trước mặt Lý thiếu không tới mét tám trông như con chim cút, Khương Dực trịch thượng hỏi: "Vừa rồi mày muốn làm gì?"

Lý thiếu bị câu hỏi trầm thấp nhẹ nhàng ấy khiến cho nhũn cả chân. Gã liếc về phía vệ sĩ vẫn đang ôm bụng rên than nằm trên lầu hai, lại nhìn mọi người ai cũng cứng đờ như tượng đá ở hai bên, lấy hết can đảm mà mắng: "Mày, mẹ nó mày là ai, tao tới chơi... Tới chơi mắc mớ gì đến mày—— A!"

Lời còn chưa dứt, gã đã bị một cước đá vào hông trực tiếp bay ra ngoài!

Ầm một tiếng đập vào một cái hồ nhỏ cách đó mấy mét!

Giữa một mảnh tiếng la sợ hãi, Khương Dực ung dung rít một hơi thuốc, vẫn chậm rãi bước tới, nhấc người sắp ngộp nước trong hồ lên, ném xuống sàn như vứt bao rác.

Khương Dực thổi một vòng khói vào mặt gã, lặp lại: "Vừa rồi mày muốn làm gì?"

Lý thiếu cả người đau thấu, ho khan vài tiếng mới nói được: "Mày... mày biết tao là ai... A!"

Cách thức như cũ.

Gã lại bị đá vào hồ nước.

Khương Dực lần thứ hai lôi người ra, ném xuống sàn, tiếp tục lặp lại như thế.

Lý thiếu rốt cục cũng nhận ra mình gặp phải kẻ khó xơi, hơn nữa còn là một tên bị bệnh thần kinh, gã vừa đếm thầm mấy khúc xương bị gãy của mình, vừa thành thật trả lời: "Tôi... Tôi chỉ muốn mời người kia uống ly rượu thôi."

Khương Dực nở nụ cười: "Ai cho phép mày mời em ấy uống rượu? Mày có chạm vào em ấy không?"

Lý thiếu: "Không... Không có."

Khương Dực không tin, hắn cầm lấy một chai champagne đập xuống bàn, lấy mảnh vỡ sắc nhọn kề lên cánh tay của người dưới chân, lại hỏi: "Tay nào?"

Lý thiếu sợ chết khiếp: "Không có... Thật sự không có đụng vào, lúc tôi muốn kéo cậu ta thì anh đã tới rồi... Thật đó."

Mắt thấy Lý thiếu sắp khóc đến nơi, Khương Dực vẫn không buông tha, Chúc Vi Tinh không nhìn nổi nữa, nếu cứ tiếp tục sẽ xảy ra chuyện mất.

Cậu chỉ có thể bước lên khẽ gọi người nọ: "Khương Dực..."

Khương Dực không để ý tới.

Chúc Vi Tinh: "Một lát cảnh sát đến, chúng ta sẽ phải vào đồn ngồi xổm mất."

Khương Dực cười lạnh, trước tiên nhìn xung quanh, sau đó nhìn Lý thiếu: "Ai dám báo cảnh sát?"

Trả lời hắn chính là một mảnh im lặng chết chóc.

Chúc Vi Tinh không nói nên lời, một quán bar lớn thế này sao có thể không có bảo vệ duy trì trật tự được, làm sao có thể để cho khách làm ầm ĩ thế này. Hơn nữa camera giám sát trong quán cũng đã ghi lại từ sớm, nói không chừng đã có người lặng lẽ báo cảnh sát cũng nên, để tránh tình thế trở nên phức tạp hơn, Chúc Vi Tinh nhất định phải ngăn cản.

Không tiếp tục phí lời với Khương Dực nữa, Chúc Vi Tinh trực tiếp ngồi xổm xuống muốn lấy mảnh vỡ trong tay hắn ra.

Vẻ mặt vẫn luôn vô cảm của Khương Dực bấy giờ lập tức nứt vỡ, hắn giận đến mức ném thứ đồ kia đi để không khiến Chúc Vi Tinh bị đứt tay, mắng mỏ: "Em làm sao vậy hả!"

Chúc Vi Tinh không để ý tới, cậu nhấc điện thoại lăn lóc bên cạnh của Lý thiếu gọi xe cứu thương.

Vốn muốn tìm quản lí để bàn cách xử lí hiện trường thê thảm bấy giờ thế nào, nhưng nhìn một vòng xung quanh không thấy người, cậu đành bất đắc dĩ nói với Khương Dực: "Đi trước đã." Những chuyện khác chỉ có thể đợi đến ngày mai giải quyết.

Khương Dực phản ứng bằng cái liếc mắt chê cậu lắm chuyện, nghiến răng nghiến lợi một bộ chơi chưa đã, nhìn chằm chằm Lý thiếu đang phát run trên sàn. Mãi đến khi bị Chúc Vi Tinh nắm tay kéo đi hắn mới miễn cưỡng từ bỏ.

"Chậc, phiền phức!" Giữa những ánh mắt lạ lùng của mọi người, Khương Dực hùng hùng hổ hổ theo Chúc Vi Tinh rời đi.

Chừng năm phút sau khi hai người rời khỏi quán bar, đám đông mới dậy tiếng cảm thán xì xào, ai ai cũng sợ hãi không thôi.

Mà cửa sổ phòng riêng ở lầu hai lúc này mới ló ra một người nữa, vẻ mặt phức tạp nhìn vệ sĩ đang rên rỉ dưới chân, sau đó nhìn xuống Lý thiếu đang co giật mất vía bên dưới, thở dài.

Ánh mắt hắn nhạy bén hơn Chúc Vi Tinh nhiều, đã thành công tìm được quản lí đang đứng trong góc quầy bar từ sớm, Khương Đồng ra dấu vẽ một vòng tròn khu vực bên dưới, nói: "Tính là của tôi."

Nói xong không thấy quản lí đáp lại mà nhìn sang một bên.

Khương Đồng dường như cũng nhận ra, theo đó nhìn lại thì phát hiện cửa phòng riêng khác ở lầu hai cũng mở ra, Lữ Kỳ khoanh tay đứng đó, không biết đã đứng xem bao lâu rồi.

"Hóa ra cậu cũng ở đây à?" Khương Đồng bất ngờ.

Lữ Kỳ nói: "Có chút việc phải xử lý. Chuyện hôm nay coi như do nhân viên của chúng tôi gây ra đi, không cần Khương thiếu ra tay đâu, quán bar tự xử lí." Nói xong, ánh mắt anh ta quét xuống YiYi vẫn còn chưa hoàn hồn ở dưới lầu.

Khương Đồng nhíu mày: "Ồ, hào phóng thế, xem ra bọn cậu cũng không hài lòng với cách bày trí hiện tại."

Lữ Kỳ không nói gì, chỉ gật đầu với Khương Đồng rồi trở về phòng riêng.

******

Bên kia, Chúc Vi Tinh ngồi xe Khương Dực trở lại Linh Giáp.

Vừa đến trước tòa số 6, cậu đã ném mũ bảo hiểm cho người nọ rồi đi về nhà, nhưng mới nhấc được một bước đã bị hắn kéo lại vào lòng.

Khương Dực hừ cười nhìn vẻ mặt vô cảm của Chúc Vi Tinh: "Sao hả? Em vì cái tên ngu ngốc kia mà tức giận với tôi à? Chê tôi lo chuyện không đâu đúng không?"

Chúc Vi Tinh bị hắn giam lại trước ngực, hai tay đều không thể động đậy. Có điều cậu cũng không thực sự muốn giãy giụa, khước từ hai lần không được bèn thôi.

Chúc Vi Tinh thở dài: "Tôi không giận."

Cậu quả thực không hề tức giận, mặc dù Khương Dực ra tay hơi nặng, nhưng cũng là vì cứu mình, Chúc Vi Tinh sao có thể trách móc hắn được, cậu chỉ là... có chút bất đắc dĩ mà thôi.

Chuyện hôm nay bồi thường coi như chuyện nhỏ, có điều Lý thiếu kia có chút lai lịch, Chúc Vi Tinh tự nhận có thể lừa gạt đối phó gã ta, nhưng nếu thật sự muốn trấn áp gã, e là chỉ có người có địa vị như Trương Thân trở lên mới được. Khương Dực lại đánh người ta thành như vậy, ngày mai phải làm sao đây? Loại con nhà giàu này, cho dù có lập tức nhún mình xin tha, tâm lý khẳng định cũng sẽ không cam lòng, quay đầu đi lại đến đối phó với Khương Dực, Khương Dực có hung ác đến đâu cũng không thể thực sự đánh người ta đến chết hay tàn phế được. Người ta muốn tìm hắn để gây sự thì trường học, trong nhà hay tiệm sửa xe gì cũng có thể. Cách biệt giữa người nghèo với kẻ quyền quý là rất lớn, Chúc Vi Tinh biết rõ.

Cậu châm chước nói: "Sau này... đừng vội vàng hành động được không, có một số việc có thể nói đạo lí để giải quyết."

"Em muốn tôi nói lí với đồ ngu kia sao?" Khương Dực như nghe truyện cười, hắn siết vòng tay ôm Chúc Vi Tinh chặt hơn nữa, ánh mắt tối tăm, "Khi thấy nó muốn làm vậy với em à?"

Chúc Vi Tinh bị ép cả người vào vòng tay Khương Dực, cậu nỗ lực kéo ra chút khoảng cách mới cất lời: "Thực ra tôi có biện pháp đối phó với hắn... Quên đi, không chỉ Lý thiếu, ý tôi nói lần sau."

Khương Dực nghiến răng: "Em còn muốn có lần sau? Mẹ nó tôi còn chưa hỏi em sao lại đến quán bar đấy? Ngược lại còn nói điều kiện với tôi?"

Chúc Vi Tinh cạn lời: "Anh nói chuyện có lí chút được không?"

Khương Dực: "Tôi nói không có lí à? Em thử phí lời nữa đi, bây giờ tôi quay lại cho nó một chai vào đầu ngay."

Chúc Vi Tinh: "..."

Khương Dực: "Sao đẩy tôi? Em muốn làm gì?"

Chúc Vi Tinh: "Tôi phải về nhà."

Khương Dực: "Còn nói không vì đồ ngu kia mà giận tôi? Ôm có chút đã muốn chạy rồi?"

Chúc Vi Tinh: "Tôi không giận. Chỉ là tôi muốn về nhà."

Khương Dực: "Ở đây không phải nhà sao?"

Chúc Vi Tinh: "Đây là nhà anh, không phải nhà tôi."

Khương Dực: "Nhà tôi sớm muộn gì cũng là nhà em thôi."

Chúc Vi Tinh: "..."

Trong lòng cảm thấy cuộc trò chuyện với tên nhóc tiểu học này quá mức ấu trĩ, Chúc Vi Tinh đang định từ bỏ thì bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng tụng kinh không dứt.

Dưới chân chợt rã rời, cậu ngã vào lòng Khương Dực.

- -------------------------