Phụ Sinh

Chương 119: Quả pháo nhỏ



Tiết trời tháng Tám nóng bức, ánh ngọc sáng ngời, mặt trời chói chang phản chiếu màu sắc của đất trời khiến vạn vật tỏa sáng.

Cậu đứng trên hành lang phòng bệnh đa khoa của bệnh viện Trung Ương nhìn hoa hướng dương ở dưới lầu, thế nhưng thứ cậu nhìn thấy chỉ là những cái bóng mông lung mờ ảo. Hoa màu trắng, bệnh viện cũng màu trắng, các bác sĩ và y tá đứng bên cạnh toàn thân cũng trắng toát, mờ nhòe vặn vẹo.

Mà lúc bác sĩ lên tiếng, cậu nhận ra giọng nói này chính là vị bác sĩ đã trực tiếp phẫu thuật cho mình từ lần đầu nhập viện, chủ nhiệm Lý của khoa ngoại thần kinh.

"Bộ phận chụp X-quang ở tầng trên hôm nay đang bảo trì thiết bị, chỉ có thể sử dụng máy CT ở tầng dưới. Chúng ta đã đặt chỗ trước, không nhiều người lắm."

Mặc dù nói không có nhiều người, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy bóng trắng chật ních ở khắp nơi trên hành lang bệnh viện, đầy ứ những bệnh nhân không thể nằm trong phòng bệnh chung, bầu không khí u ám trì trệ vô cùng.

Người cách cậu gần nhất trông đặc biệt trẻ tuổi, có vẻ còn tuổi thiếu niên, thế mà trên người lại đầm đìa máu.

Đúng vậy, những người khác đều là một màu trắng.

Bóng dáng kia lại mang sắc đỏ.

Cách đó mấy bước là một người đàn ông trung niên với âm giọng cứng cỏi đang cầu xin bác sĩ: "Lão Từ à, đứa nhỏ này là học trò của tôi, là tên nhóc chạy nhanh nhất, nhảy cao nhất, đánh nhau cũng hung hăng nhất. Tôi có lòng tin sẽ bồi dưỡng nó trở thành một trong những tuyển thủ Tán Đả giỏi nhất toàn quốc. Nhưng bây giờ, tôi chỉ cầu xin ông, đừng để nó phải ngồi xe lăn cả đời, đừng để nó trở thành một kẻ tàn tật như tôi, tôi cầu xin ông."

Bác sĩ Từ thở dài: "Lão Trữ, ông biết tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mà, thế nhưng... cậu ấy bị thương dây thần kinh cột sống, có thể trị khỏi được bao nhiêu tôi không cách nào bảo đảm với ông được."

"Vậy thì ít nhất hãy giúp nó có một cái giường bệnh tốt hơn, đừng để đứa nhỏ này cứ ngủ ngoài hành lang như vậy được không."

Bác sĩ cũng bất đắc dĩ: "Lão Trữ à, tôi hiểu ông rất lo lắng, nhưng bệnh viện mấy ngày nay thực sự không còn phòng trống, trong phòng cũng toàn là bệnh nhân nguy kịch, cũng có người nhà đau lòng đứt ruột đứt gan, tôi có thể đổi với ai được đây?"

Suy nghĩ một chút, ông cắn răng nói: "Nếu không thì chỉ còn có phòng bệnh ở tầng trên cùng. Nhưng cho dù có, chúng ta cũng phải nghĩ cách xin bệnh viện xem xét. Ông biết đó, tháng sau tôi nghỉ hưu rồi, phó viện trưởng mới nộp đơn chưa chắc sẽ được chấp nhận, mà kể cả khi được phê duyệt thì vẫn phải trải qua quá trình cấp phép tương tự với bác sĩ phổ thông, thời gian này chỉ có thể đợi mà thôi."

Lão Trữ trầm mặc.

Bác sĩ Từ liền nhắc nhở: "Trạng thái tinh thần của đứa nhỏ này không tốt, từ khi được đưa vào đến bây giờ không nói câu nào cũng không kêu la đau đớn, chỉ mở to mắt mà ngẩn người như vậy. Sau khi chữa trị phục hồi, ông phải làm công tác tư tưởng với cậu ấy cho tốt, nếu không thì phẫu thuật xong cũng vô ích. Còn chi phí phẫu thuật, hoàn cảnh gia đình cậu ấy thế kia, cha không còn, mẹ đau buồn đến không gượng dậy nổi, coi như giải quyết được chuyện giường bệnh thì khoản phí này..."

Lão Trữ: "Tôi sẽ gom tiền."

Bác sĩ Từ: "Tôi còn không biết điều kiện của ông hay sao? Lấy đâu ra mười mấy vạn?"

Lão Trữ: "Tôi có thể nghĩ cách."

Bắc sĩ Từ: "Ông, hầy... thực ra tôi cũng có một chút."

Lão Trữ: "Không cần!"

Bác sĩ Từ: "Đã lúc nào rồi, lão già ông còn bướng bỉnh cái gì?!"

"Minh Nguyệt? Minh Nguyệt?"

Lâu Minh Nguyệt bị chủ nhiệm Lý gọi đến hoàn hồn, lúc này mới nhận ra mình đã ngẩn người nhìn chằm chằm cái bóng đỏ nơi hành lang kia hồi lâu.

Chủ nhiệm Lý: "Minh Nguyệt, tuy chụp cộng hưởng từ (MRI) của cậu có bóng mờ đáng nghi nhưng chúng ta vẫn cần xem kết quả CT cụ thể. Từ lần phẫu thuật đầu tiên đến nay, chúng ta đều tái khám định kì, trên lí thuyết khả năng tái phát là cực kì nhỏ, tôi nghĩ lần này cậu ngất xỉu vẫn là do mệt mỏi quá mức. Đừng trách tôi nhiều lời, cậu gần đây hay chóng mặt, đó là dấu hiệu của cơ thể mệt mỏi mất sức. Các chỉ số về huyết áp và đường huyết quá thấp, nếu có thể thì cậu nên gác việc ở công ty lại đi, sức khỏe quan trọng hơn hết."

Lâu Minh Nguyệt gật đầu: "Thủ tục chuyển nhượng đại lý của công ty đã được đưa lên hội nghị rồi, nhiều nhất nửa năm tôi có thể lui về tuyến hai, sẽ không mệt mỏi vậy nữa."

Chủ nhiệm Lý lúc này mới yên tâm: "Vậy thì tốt, mười lăm năm không bệnh biến không di căn, chúng ta đã duy trì đến khó khăn thế nào, Minh Nguyệt, tôi hi vọng cậu hiểu rõ."

Lâu Minh Nguyệt nói: "Tôi biết."

Khi cậu định đến khoa chụp X-quang thì dưới chân chợt va phải thứ gì đó.

Lâu Minh Nguyệt cúi đầu, nhặt lên, là một cuộn băng vải.

Không phải là loại bệnh viện thường dùng, sờ vào cảm giác thô ráp và dày dặn hơn, như đồ dùng cho thể thao.

Lâu Minh Nguyệt nhìn quanh, cuối cùng đưa vật đó cho bóng đỏ kia.

Đối phương không nhận. Lâu Minh Nguyệt sửng sốt một chút mới nhận ra, người này bị thương nặng đến mức không thể cử động.

Vì vậy cậu bèn đặt cuộn băng vải bên cạnh giường bệnh người nọ.

Phải đến khoảnh khắc đó, làn sương mù bao phủ trong mắt Lâu Minh Nguyệt mới như bị ai đó xóa đi, để cậu có thể thấy rõ diện mạo của đối phương.

Thiếu niên nằm đó chừng mười bốn, mười lăm, hẳn là vừa nhập viện không lâu, mặt mũi nhơ bẩn, trên người đầy vết máu khô, một thân tỏa ra luồng khí chết chóc. Thế mà ánh mắt người này nhìn Lâu Minh Nguyệt bình tĩnh lạ thường, không bi thương cũng không tuyệt vọng, tuổi còn rất trẻ lại như đống tro tàn sau mảnh lửa rực trời, ngay cả gió cũng không thổi bay được chút bụi mỏng.

Chẳng biết vì sao, Lâu Minh Nguyệt bị ánh mắt này nhìn đến nhói một cái. Cậu trở tay đặt cuộn băng vải vào tay thiếu niên.

Thiếu niên không nhúc nhích.

Lâu Minh Nguyệt nói: "Không muốn sao? Đồ của cậu đấy."

Thiếu niên vẫn không nhúc nhích.

Lâu Minh Nguyệt không nói gì nữa, đi theo chủ nhiệm Lý đến khoa X-quang.

Lúc vào cửa, cậu quay đầu lại nhìn về phía góc tường kia. Trên giường không còn băng vải, mà cái tay đầy máu của thiếu niên kia đang cầm thứ gì đó trong lòng bàn tay, dùng hết sức mà nắm chặt.

Lâu Minh Nguyệt đột nhiên hỏi chủ nhiệm Lý: "Tầng cao nhất có phòng không?"

Chủ nhiệm Lý như nhận ra, nhìn thiếu niên kia, lại nhìn Lâu Minh Nguyệt rồi nói: "Có."

Lâu Minh Nguyệt: "Quỹ từ thiện Lâu thị tài trợ cho bệnh viện Trung Ương năm ngoái chắc đã bắt đầu rồi phải không, có bao gồm cả phòng bệnh ở tầng trên không?"

Chủ nhiệm Lý gật đầu: "Có, tôi hiểu rồi, để tôi báo cho viện trưởng nhờ ông ấy thu xếp."

Lâu Minh Nguyệt gật đầu: "Cảm ơn."

...

Cảm nhận được ánh sáng bên ngoài, Chúc Vi Tinh mở mắt ra. Cậu như cái gối ôm bị Khương Dực ôm trước ngực, hai người vắt cổ, tay chân quấn lấy nhau, hệt như hai khối nam châm mà ngủ.

Khương Dực lớn xác như vậy, chiếc giường nhỏ này một mình hắn ngủ còn chật huống hồ thêm một Chúc Vi Tinh, tên này cho dù có thon gầy đến đâu cũng không dưới trăm cân, cả đêm liền lăn ra tư thế này.

Chúc Vi Tinh lẳng lặng nhìn người gần trong gang tấc, như thể còn chưa tỉnh lại sau một giấc mơ sâu.

Khương Dực thì vẫn đang nhắm mắt như còn ngủ say, nhưng vào lúc Chúc Vi Tinh không để ý, hắn đột nhiên xoay lại đè người xuống, khàn giọng hỏi: "Sáng sớm đã nhìn chằm chằm tôi vậy?"

Chúc Vi Tinh giật mình, bị ánh mắt sâu thẳm của Khương Dực bao phủ, tuy có chút lười nhác hung dữ nhưng lại ấm áp và đầy sức sống.

Cậu nói: "Không có gì, chỉ là mơ một giấc mơ."

Khương Dực ậm ừ, cúi xuống vùi đầu vào cổ cậu, tỏ vẻ bất mãn vì Chúc Vi Tinh ngủ đến thoải mái mà hắn thì còn chưa muốn dậy.

Sắp không chịu nổi sức nặng của cái tên to xác này nữa, Chúc Vi Tinh chỉ có thể nói: "Tôi muốn đến trường."

Khương Dực ôm người mặc kệ sự đời.

Chúc Vi Tinh đành phải giãy giụa kháng nghị.

"Hừ..." Khương Dực mắng người, "Em sờ loạn nữa thử xem?"

Lúc này Chúc Vi Tinh mới để ý, tay cậu bị ép vào giữa hai người, lòng bàn tay đặt trước ngực Khương Dực. Mà trên người đối phương lại không mặc áo, cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim bên trong lồng ngực hắn, từng nhịp bình tĩnh và mạnh mẽ, lại theo động tác giãy giụa của cậu mà mất dần tốc độ.

Sức mạnh của nhịp tim cùng nhiệt độ nóng rực trên da dẻ Khương Dực khiến tai Chúc Vi Tinh đỏ bừng, cậu dùng lực rút tay ra hốt hoảng giấu vào dưới gối, nói: "Vậy anh... để tôi ngồi dậy."

Khương Dực nhìn chằm chằm hàng mi vì trốn tránh mà chớp không ngừng của cậu: "Dùng xong thì chạy, trên đời còn có ai vô tình hơn em hử?"

Chúc Vi Tinh: "..."

Khương Dực hơi thở rối loạn đến phiền, hắn buồn bực dụi đầu vào hõm cổ Chúc Vi Tinh, hôn lên mạch đập của cậu, mấy lần vẫn chưa đủ bèn hạ răng cắn cậu một cái như chó con.

Chúc Vi Tinh bị đau hừ một tiếng.

Vào lúc ngọn lửa nào đó lại sắp bùng phát, Chúc Vi Tinh chợt đụng phải thứ gì đó bên dưới gối đầu, lấy ra nhìn xem, là một quả cầu gai gai đỏ au, bung bét xấu xí.

Thế mà là quả pháo nhỏ ngày nọ?!

Chúc Vi Tinh ngạc nhiên vô cùng, cậu vốn tưởng Khương Dực đã vứt thứ này từ lâu rồi, dù sao giao thừa đêm đó hắn cũng ghét bỏ ra mặt, bây giờ sao lại xuất hiện... dưới gối thế này?

Nhìn lại tên nhóc du côn đè người ta như khối bê tông không di dịch đi đâu được tự giờ, nhận ra bí mật của mình bị phát hiện thì hắn nhảy dựng lên.

Một phát giật đồ lại, Khương Dực tức giận: "Ai cho em lục đồ của tôi!?"

Chúc Vi Tinh: "Phải không..."

Khương Dực nhấn mạnh: "Thứ này tôi chỉ tùy tiện để đâu đó, định hôm sau vứt đi, ai biết sơ ý thế nào lại rơi vào gối chứ?!"

Chúc Vi Tinh: "Ồ..." Cũng sơ ý quá rồi.

Khương Dực: "Thái độ gì đây, không tin?"

Chúc Vi Tinh mím môi: "Không có."

Khương Dực: "Cười tôi à?"

Chúc Vi Tinh: "Không có."

Khương Dực trừng cậu.

Chúc Vi Tinh còn định bảo anh đưa cho tôi, tôi vứt đi giúp anh, nhưng thấy hắn có dấu hiệu núi lửa phun trào nên bèn thôi.

Dưới sự im lặng tinh tế của Chúc Vi Tinh, Khương Dực lấy bộ quần áo trong tủ, trong lòng không yên đi đến phòng tắm, còn không quên mang theo quả pháo nhỏ của mình.

Hắn rời đi rồi, Chúc Vi Tinh rốt cục cũng có thể xuống giường.

Khương Dực một đêm tắm hai lần, nhưng toàn thân dính bết. Lần trước ngủ chung với hắn là vào mùa đông, chỉ cảm thấy một đêm ấm áp. Nhưng đêm qua có lẽ do cơ thể yếu đi, Chúc Vi Tinh đổ mồ hôi lạnh không ít, mà Khương Dực thân nhiệt lại cao, nằm bên cạnh như cái lò lửa khổng lồ hun nóng Chúc Vi Tinh, khiến cậu một đêm lăn qua lăn lại giữa đông và hè.

Thừa dịp Khương Dực còn trong phòng tắm, Chúc Vi Tinh vội vàng rời khỏi hộ 6407. Lúc đến mặc thế nào thì khi về hệt như vậy, ngoại trừ áo sơ mi hơi nhăn một chút thì còn lại không có gì khác lạ.

Nhưng lúc cậu mới vừa đóng cánh cửa nhà Khương lại, ngẩng đầu đã đụng phải dì Tiêu đang đứng trước cửa. Chúc Vi Tinh nhất thời chột dạ, ngơ ngác đứng đó.

Mấy giây sau, vẫn là dì Tiêu mỉm cười cất lời trước: "Đến nhà Khương sớm thế à?"

Chúc Vi Tinh: "Ừm... vâng."

Tiêu Thẩm: "Dì mua bữa sáng cho bà nội con, nhiều lắm, con lấy cho Khương Dực một phần nhé?"

Chúc Vi Tinh vốn định từ chối, nhưng nhớ lại nhà tên lười biếng này không có ai, cậu chắc mẩm hắn thà nằm bơ phờ ở nhà giả chết còn hơn là nhấc tay gọi đồ ăn. Chúc Vi Tinh có chút chần chừ nhưng vẫn nhận ý tốt của dì Tiêu, cậu nhanh tay để lại mấy cái bánh bao thịt cho người nọ rồi mới rời đi.

Lúc về đến nhà làm vệ sinh cá nhân, soi gương nhìn thấy dấu răng trên cổ, Chúc Vi Tinh giật mình, cậu vừa vốc nước ấm rửa mặt, trong đầu vừa nhớ lại để xác nhận lúc nãy không bị dì Tiêu để ý mới yên tâm thay một chiếc áo cao cổ, đi đến trường.

- ----------------------------

*Dẻ: Chà chà, sau khi đọc đến kí ức ở trên thì tui đoán họ Khương từ lúc bị tai nạn lần đó đã đổi hồn trước, vẫn không rõ Yến Cẩn Lương hiện tại là ai.