Phụ Sinh

Chương 121: Sự lãng mạn của người nghèo



Khương Dực vốn định tùy tiện băng bó một chút rồi về nhưng lại bị Chúc Vi Tinh vây ở bệnh viện làm một loạt quy trình nào là chụp X-quang, khâu, băng bó và truyền nước xong hết mới được phép quay về.

Hiếm thấy cậu kiên trì mà cứng rắn như thế, khiến cho Khương Dực phải ngoan ngoãn nghe theo.

Về đến Linh Giáp thì trời cũng đã sáng, Chúc Vi Tinh vốn còn lo làm sao sống sót qua đêm Thanh Minh này, không ngờ xảy ra chuyện như vậy liền mơ hồ trôi qua mất.

Thế nhưng Chúc Vi Tinh vẫn còn cửa ải khó khăn khác khiến cậu khó mà yên ổn nổi.

Vừa vào cửa nhà họ Khương, Khương Dực liền nháo loạn đòi đi tắm, lăn lộn một trận như vậy không khỏi bẩn người, hắn có thể chịu đựng từ bệnh viện về đến nhà đã là không dễ dàng rồi.

Nhưng Chúc Vi Tinh nhớ bác sĩ đã dặn không được để dính nước ít nhất ba ngày sau khi khâu xong để tránh nhiểm khuẩn nên ngăn không cho hắn làm hỏng việc.

Khương Dực từ lúc ở bệnh viện đã ấm ức đến bây giờ, làm sao có thể nghe lời được nữa, hắn lấy quần áo muốn đi đến buồng tắm lại bị Chúc Vi Tinh ngăn ở trước cửa.

"Tránh ra." Khương Dực trầm giọng gầm gừ, hắn nhịn một đêm lửa đã muốn cháy sém cả chân mày.

Chúc Vi Tinh bất động như núi.

Khương Dực: "Em tưởng tôi không làm gì được em à.."

Chúc Vi Tinh nói: "Anh ngồi xuống đi, tôi giúp anh lau người."

Khương Dực bỗng chốc ánh mắt sáng ngời, đồng ý cái rụp không phải bàn cãi gì nữa.

Chúc Vi Tinh đi lấy nước ấm, lúc quay lại Khương Dực đã cởi đồ xong xuôi. Coi như hắn vẫn còn nhân tính mà chừa lại cái quần đùi, co chân ngồi đó nhìn Chúc Vi Tinh. Nếu như quên cái đầu bị quấn thành cái bánh chưng của hắn đi thì cả người hắn trông như một bức tượng thạch cao điêu khắc nghệ thuật được trưng bày trong viện bảo tàng vậy.

Chúc Vi Tinh đi tới, vắt khăn lau mắt, tai, miệng, mũi hắn trước, nhìn gương mặt hắn ở khoảng cách gần như vậy quả thực cảm thấy người này lớn lên thực sự rất ưa nhìn.

Khương Dực không chịu nhắm mắt lại, hắn cứ mở to mắt nhìn cậu chăm chú, cộng thêm vết máu trên mặt, dù vẻ mặt có chút lười nhác thì trông vẫn hung dữ như một con sói.

Chúc Vi Tinh bị hắn nhìn đến toát cả mồ hôi, bèn cất tiếng phá vỡ sự im lặng: "Đầu còn choáng nữa không?"

Lúc truyền nước ban nãy người này còn nheo nhéo bảo mình choáng đầu, mặc kệ biết bao ánh mắt ở phòng truyền dịch mà tựa cái đầu bướng bỉnh nặng như đá của mình lên bả vai gầy gò của Chúc Vi Tinh suốt hai tiếng đồng hồ, hại cậu còn đau vai mỏi gáy đến giờ.

Quả nhiên, Khương Dực nói: "Choáng, không còn sức lực nữa."

Chúc Vi Tinh đang định để hắn tự giải quyết phần còn lại chỉ đành phải tiếp tục chịu nạn.

Lại lau người cho hắn, Khương Dực tuyệt đối là một người mặc quần áo trông gầy nhưng cởi đồ lại có da có thịt tiêu chuẩn, cơ ngực cơ bụng đường nhân ngư đường cá mập gi gỉ gì gi, Khương Dực đều có, kể cả khi trước lúc quan hệ hai người còn đối chọi thì cái thân hình cường tráng không chút khoa trương này cũng không khỏi khiến Chúc Vi Tinh phải ước ao một phen.

Nhưng không phải ai cũng có thể chịu được cửa ải mỹ nhân này, đặc biệt là đôi mắt sâu hút dễ dàng khống chế hành động của người khác trước mắt cậu đây. Chúc Vi Tinh chỉ cảm thấy động tác lau người của mình càng ngày càng cứng đờ, da thịt của người bên dưới cũng dần dần nóng lên. Ngay khi khăn sắp lau đến xương hông, một góc của hình xăm thoáng lộ ra, Chúc Vi Tinh đang chuẩn bị vén ống quần Khương Dực lên thì tay bỗng nhiên bị tóm lấy, cả người cũng bị kéo ngã vào vòng tay của người bên dưới.

Khương Dực ôm người muốn hôn, nhưng Chúc Vi Tinh vốn đã đề phòng từ trước nên nhanh chóng né đi.

Cậu vứt khăn cho người sắp phun lửa trước mặt cùng một câu: "Tôi thấy anh đã có sức trở lại rồi, tự mình lau đi", nói xong liền vội vàng tẩu thoát.

Đổ nước, đút ăn cho Khương Đại Phú ở bên ngoài xong, Chúc Vi Tinh vừa vuốt ve chú chó vừa nghĩ lung, một lúc sau mới không nhịn được gọi điện cho Tuyên Lang.

Tuyên Lang nghe cậu xin nghỉ hai ngày mà hết sức ngạc nhiên, vội vàng hỏi cậu có phải không khỏe hay không.

Là có người không khỏe, chứ không phải cậu, tuy rằng vị lão gia không khỏe này thực ra còn rất sung sức, nhưng Chúc Vi Tinh vẫn cảm thấy không yên lòng.

Cũng may Tuyên Lang cười cười đồng ý, cũng không hỏi nhiều, trước khi cúp máy còn lắm miệng nhắc đến một chuyện. Y nói gần đây có hai lão già phiền phức gọi cho y rất nhiều lần, một người thì hỏi tại sao Chúc Vi Tinh không liên hệ với mình, một người lại hỏi tại sao Chúc Vi Tinh không đến dự buổi tọa đàm ở viện Âm nhạc U.

Chúc Vi Tinh đoán được ngay là thần thánh phương nào, chính là hai vị giám khảo cuộc thi piano tưởng nhớ Hồng Tử Huân lần trước, Triệu Bính Nhiên và Đổng Thụ Thanh. Không ngờ bọn họ vẫn còn nhớ đến cậu.

Tuyên Lang nói: "Tôi đã yêu cầu họ không có chuyện gì thì đừng có làm phiền em, học trò của tôi có thể tự lo được. Có điều bọn họ muốn giới thiệu em đi tham gia một cuộc thi khác, tôi nghĩ có thể cân nhắc. Tiểu Kim Luật, Vi Tinh, có hứng thú hay không?"

Chúc Vi Tinh ngẩn ra, Tiểu Kim Luật - Cuộc thi âm nhạc chuyên nghiệp nổi tiếng và có giá trị nhất trong nước?

Tuyên Lang: "Tuy rằng không đạt giải nhưng hiệu quả luyện tập của em thông qua cuộc thi vừa rồi thực sự rất tốt, bước tiếp theo cân nhắc tham gia một cuộc thi quy mô lớn hơn cũng không phải không thể. Nhưng nếu em cảm thấy Tiểu Kim Luật có chút vội vàng thì chúng ta chọn cái khác cũng được."

Chúc Vi Tinh gần như không mấy đắn đo, cậu trực tiếp nói: "Có thể."

Tuyên Lang như đã đoán trước được kết quả: "Rất tốt, chỉ là tôi phải báo cho em hay, cuộc thi sẽ bắt đầu vào tháng sau, với lời giới thiệu của hai lão già kia thì chúng ta có thể tiết kiệm được bước quay video sơ tuyển mà đi thẳng vào vòng bán kết luôn. Chỉ là, thời gian hết sức gấp rút, em có thời gian để luyện tập hai bản nhạc không?"

Chúc Vi Tinh nói: "Sẽ kịp."

Cúp điện thoại, Chúc Vi Tinh trở về phòng, vị lão gia nọ đã tự lo liệu xong nằm trên giường đâu vào đấy cả, chỉ là khăn thì bị vứt trên sàn, chậu nước lật nghiêng lật ngửa, người trên giường thì trùm chăn kín đầu, trông như đang ngủ, hoặc là đang giận dỗi cũng không chừng.

Xét thấy hắn đang là bệnh nhân, Chúc Vi Tinh miễn cưỡng tha thứ cho hành vi của tên nhóc học sinh tiểu học này vậy.

Lúc dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng, cậu vô tình làm đổ đĩa CD game trên bàn, làm rơi một túi tài liệu. Chúc Vi Tinh cúi xuống nhặt thì trông thấy mấy tấm ảnh rơi ra khỏi túi.

Là ảnh chụp băng ghi hình, khoảng cách khá xa, chất lượng cũng kém, hình ảnh trông rất mờ. Dù vậy, cậu vẫn còn có thể nhìn ra khung cảnh trong ảnh là một đoạn đường cao tốc nào đó, có hai chiếc xe bị lật trên đường, một chiếc xe van màu trắng, còn một chiếc.. là siêu xe màu xanh.

Chúc Vi Tinh giật mình, cậu quay nhìn Khương Dực đang nằm trên giường, thấy hắn vẫn duy trì trạng thái tên nhóc phản nghịch. Cậu nhìn chằm chằm bóng dáng kia một lúc, rốt cục vẫn lặng lẽ đặt ảnh trở lại chỗ cũ. Sau khi sắp xếp lại túi giấy và đĩa game xong, cậu ngồi xuống trước bàn.

Chúc Vi Tinh không biết bản thân đã suy nghĩ những gì, cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi khi nào, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ, hoàng hôn mờ nhạt buông ngoài cửa sổ, cậu thực sự đã ngủ cả ngày.

Trên người cậu đắp tấm chăn mỏng, bên cạnh không có Khương Dực.

Cậu nhìn lên trần nhà, rồi nhìn cây đàn ghi-ta và cuốn lịch treo trên tường ở cuối giường, Chúc Vi Tinh chợt cảm thấy tò mò, Khương Dực mỗi ngày nằm ở đây, những khi ngẩn người nhìn những thứ này là đang suy nghĩ điều gì?

Đáng tiếc cậu trải nghiệm thực tế cảm nhận đắn đo hồi lâu cũng không tìm được đáp án, Chúc Vi Tinh chậm rãi đứng dậy, trong bóng tối lờ mờ mà lần mò ra bước ra ngoài.

Cậu muốn bật đèn thì phát hiện công tắc không hoạt động, Chúc Vi Tinh không quen địa hình nơi đây chỉ có thể loạng choạng trái va phải đụng tiến về phía trước, nhưng nửa đường đã được người ta vội vàng bước tới ôm lấy.

"Không nhìn thấy sao không chịu gọi tôi?" Khương Dực mắng cậu.

Chúc Vi Tinh đoán tình hình: "Lại bị cúp điện à?"

Một trong những 'đặc sản' ở Linh Giáp, các hộ dân ở đây đã quá quen rồi.

Khương Dực lấy nến trong tủ ra, thắp vài ngọn ở góc nhà, sau đó châm thêm một ngọn mang vào bếp.

Chúc Vi Tinh được hắn dắt đi, ngửi thấy mùi khói nhẹ, đến nơi thì hết sức bất ngờ.

Khương Dực... thế mà lại nấu ăn?! Mà còn là món mì xào rất có độ khó.

Từ khi tỉnh lại bị mất trí nhớ đến giờ, Chúc Vi Tinh đối với việc nhà thông thường miễn cưỡng coi là làm được sơ sơ, nhưng còn nấu ăn cũng như các sản phẩm liên quan đến kĩ thuật số mà nói thì thực sự không có trong thang đo kĩ năng của cậu, học cỡ nào cũng không có điểm đột phá. Vậy nên khi nhìn thấy được kĩ năng này của Khương Dực, Chúc Vi Tinh không tránh khỏi ngạc nhiên. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện có lẽ hắn biết nấu ăn vì từ nhỏ không có bố mẹ bên cạnh thì cậu lại cảm thấy có chút xót lòng.

"Cằm sắp rơi cả rồi, để tôi giúp em." Khương Dực một tay cầm thìa một tay nhéo cằm Chúc Vi Tinh.

Cậu mặc hắn nhéo hai cái mới nhớ ra nói: "Sao bình thường anh không tự nấu?"

Khương Dực trừng cậu: "Em nói xem."

Chúc Vi Tinh hẳn nhiên đoán được nguyên nhân — chính là lười biếng. Dù sao ngay cả ăn sandwich cũng không muốn động tay mở giấy gói nữa là. Thế mà ngày hôm nay lại chịu khó đến lạ.

Khương Dực nấu nướng khéo léo giống như việc hắn cứu người vậy, cân đo xào trảo bày ra đĩa làm liền một mạch gọn gàng dứt khoát.

Hai người bày đồ ăn lên bàn, mỗi người một đĩa mì xào, cộng với một ngọn nến, trông như một bữa ăn tối dưới ánh nến vậy. Đây cũng được xem là một loại lãng mạn của người nghèo.

Chúc Vi Tinh gắp một đũa mì bỏ vào miệng, cậu không phóng đại, kĩ thuật này, màu sắc này cùng hương vị này, quả thực rất ổn áp.

Cậu không ngần ngại mà khen ngợi: "Ăn rất ngon."

Khương Dực hừ hừ: "Còn phải nói."

Có lẽ là đói bụng cả ngày, hoặc cũng có lẽ là bữa ăn này vừa khéo hợp khẩu vị Chúc Vi Tinh, cho nên nom cậu rất nhiệt tình quét sạch cả đĩa mì.

Sau khi ăn xong, cậu định phụ dọn dẹp chén đĩa, nhưng vừa mới đứng dậy đã đá phải chân bàn, lảo đảo bị người ôm vào ngực.

Bóng tối nhập nhèm cũng không làm lu mờ được mặt mày của Khương Dực, đường nét trên khuôn mặt hắn hiện ra rõ ràng, lập thể và sắc sảo. Hắn hỏi Chúc Vi Tinh: "Cảm thấy ăn ngon thì sao không biểu hiện chút thành ý gì với đầu bếp thế? Lễ nghĩa này nọ từ trước đến giờ của em đâu mất rồi?"

Chúc Vi Tinh bị hắn ôm ngồi trên đùi, nửa người bị ép dán vào trước ngực hắn, cậu biết quỷ hẹp hòi này nhất định không chịu lỗ bao giờ mà: "Tôi cảm ơn một tiếng, cũng sẽ đi rửa chén."

Khương Dực chế giễu: "Có hai cái đĩa, tôi còn lo Lâu thiếu gia em đập vỡ mất."

Kĩ thuật rửa chén của cậu quả thực rất kém, Chúc Vi Tinh không thể cãi gì được.

Biết rõ phía trước có bẫy, nhưng Chúc Vi Tinh ở nhà người ta không có đất dụng võ chỉ có thể mắc câu: "Vậy anh muốn thế nào?"

Khương Dực câu môi, cười đến lưu manh, đầy mặt như muốn nói 'Mẹ nó em còn ở đó hỏi nhảm nhí cái gì vậy'.

Ăn qua thiệt thòi nhiều lần như vậy, Chúc Vi Tinh có thần kinh thô đến đâu cũng bị mài sắt thành kim, cậu lập tức hiểu ý, nhưng cũng do dự.

Có điều tiếp tục giằng co thế này chỉ tổ lãng phí thời gian, mà tên này cũng chẳng dễ thương lượng, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Chúc Vi Tinh lựa chọn phối hợp, cậu chủ động thực hiện hành vi bị làm gián đoạn khi hắn kéo cậu đến gần vừa rồi.

Vòng tay qua cổ Khương Dực, Chúc Vi Tinh chầm chậm dán môi tới. Dù sao đây cũng là lần đầu làm việc này, nên động tác của cậu khó tránh khỏi trúc trắc vấp váp, hàng mi mảnh mai của cậu run rẩy như con thiêu thân dưới ánh nến.

Nụ hôn chập chờn mà nhẹ bẫng, thậm chí mũi hai người còn đụng vào nhau, khiến Khương Dực hết sức không hài lòng. Chúc Vi Tinh chỉ có thể cố gắng nghiêm túc nỗ lực hơn.

Hai đầu lưỡi chạm nhau, cậu nhìn thấy vẻ mặt Khương Dực đột nhiên thay đổi, khó mà phân biệt được sắc đỏ dưới đáy mắt là của ánh nến chiếu rọi hay của thứ gì khác.

Nhưng khi Khương Dực không kiềm nổi muốn siết người hôn cho đủ thì Chúc Vi Tinh lại bất thình lình nhảy dựng lên, thoát khỏi vòng tay của hắn.

Khương Dực như không ngờ tới cậu lại giở trò cũ, ánh mắt tức giận đến tối sầm.

Chúc Vi Tinh mặc kệ cơn giận của hắn, cậu còn rất lớn gan nói: "Tôi chợt nghĩ ra một cách để cảm ơn sự chiêu đãi của anh."

Nói rồi, cậu cầm một ngọn nến đi vào phòng Khương Dực, một lát sau thì quay lại với cây đàn ghi-ta trên tay.

Chúc Vi Tinh nói: "Cho tôi mượn dùng chút được không?"

Khương Dực như ngẩn ra trong giây lát, phong ba bão táp vừa rồi trên mặt cũng tan mất.

Biết hắn đồng ý, cậu ngồi vào đối diện, gác đàn ghi-ta trên đùi.

Chúc Vi Tinh có ý hơn Khương Dực nhiều, cậu còn không quên lấy chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh đặt làm bàn đạp, bày ra tư thế chơi ghi-ta cổ điển tiêu chuẩn.

Chuẩn bị đâu vào đấy xong, Chúc Vi Tinh hỏi: "Anh muốn nghe gì?"

Không nhận được câu trả lời.

Chúc Vi Tinh đoán hắn sẽ không yêu cầu bài nào, cậu nghĩ nghĩ một lát rồi cúi đầu nhẹ nhàng gảy đàn.

Chắc do lâu ngày không chơi nên ngón tay có chút lạ lẫm, bấm ngón và hợp âm rải không hay lắm nhưng giai điệu cũng coi như mượt mà, thỉnh thoảng có ngắt quãng cũng được xử lí tốt nhờ kinh nghiệm của Chúc Vi Tinh, so với Khương Dực, trình độ của cậu chuyên nghiệp hơn nhiều.

Dưới ánh nến, cậu gảy lên giai điệu mà Khương Dực đã từng đàn cho cậu nghe, thế nhưng rõ ràng cùng là những nốt nhạc giống nhau, dưới tay Chúc Vi Tinh lại nghe ra bi thương đến lạ. Nếu không phải do người đàn bi thương thì chính là do bản thân giai điệu này vốn đã bi thương.

Chúc Vi Tinh cũng nhận ra điều đó và chầm chậm ngừng lại.

Cậu nói: "Xin lỗi, có lẽ do tôi đàn không hay, khúc này hình như không thích hợp dùng để cảm ơn."

Khương Dực chỉ nhìn cậu, không nói gì.

Nếu đã không thành, Chúc Vi Tinh vẫn là phải tiếp tục thực hiện món quà đáp lễ dang dở vừa rồi, mặc dù bầu không khí bấy giờ đã bị cậu gảy đến chùng xuống.

Chúc Vi Tinh thả đàn, đi về phía Khương Dực, cậu đang chần chừ không biết phải tiếp tục thế nào thì đã bị người trước mặt tóm lấy, ngồi lên đùi trở lại.

Khương Dực nặng nề nhìn cậu, dưới ánh sáng nhá nhem, mặt mày hắn càng lộ ra một loại dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, như muốn nuốt chửng người trước mắt vào bụng.

Chúc Vi Tinh hơi co rúm lại trước ánh mắt đáng sợ ấy, cậu vốn tưởng mình chạy trời không khỏi nắng sẽ bị hắn cắn gặm thê thảm như thường lệ.

Nhưng không, cậu được Khương Dực hết sức nhẹ nhàng ôm vào lòng.

- -------------------------

*Dẻ: tui cũng muốn ôm bé vào lòng. Oải quá.