Phụ Sinh

Chương 130: Không về được?



Một tiếng máy móc lanh lảnh kéo Chúc Vi Tinh thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung, khi ra khỏi thư phòng cậu mới nhận ra mình đã đứng nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu liên tục cả đêm. Bên ngoài trời đã hừng sáng, âm thanh kia chính là tiếng mái vòm trên cao tự động đóng lại, phủ ra che khuất ánh dương chuẩn bị phá tan sương mù phía đông, cứ như sợ những tia sáng kia quấy rầy đến sự bình yên của người trong hũ ngọc nơi hốc tường.

Theo mặt trời mọc, có luồng gió cuốn Chúc Vi Tinh bay lên không trung giống như lần ở bệnh viện Trung ương rất lâu về trước.

Chúc Vi Tinh biết đã gần đến lúc phải trở về, nhưng cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn tòa nhà màu đen này một lần nữa.

Cái nhìn này, khiến cậu bắt gặp một người đàn ông dưới bức tường.

Từ đầu đến chân gã là một thân trắng như tuyết, chỉ có đôi mắt là màu đỏ, trông đặc biệt bắt mắt giữa bóng tối còn chưa lui hết của màn đêm.

Chúc Vi Tinh lập tức phản ứng lại, đó là người vừa gọi điện thoại khi nãy, gã im lặng đứng đó, chẳng biết đến từ lúc nào, hay là vốn dĩ chưa hề rời đi.

Điều khiến Chúc Vi Tinh kinh hãi hơn chính là, đối phương ngẩng đầu hướng về phía cậu ở giữa không trung, ánh mắt kia rõ ràng là nhìn thấy cậu - người mỗi lần du hồn chỉ từng bị Khương Dực nhìn thấy thôi.

Mà vẻ mặt người này cũng bình tĩnh và lạnh lùng hệt như giọng nói vừa rồi của gã ta. Thờ ơ chấp nhận sự xuất hiện của Chúc Vi Tinh, cũng thờ ơ đưa mắt nhìn cậu rời đi. Không có kinh ngạc, không có sợ hãi, như thể đã trải qua rất nhiều lần cho nên chẳng có gì phải ngạc nhiên.

Chúc Vi Tinh cứ nhìn như vậy, trong khi bản thân như một quả bóng bay bị lỏng dây, bị gió cuốn lên rồi từ từ bay đi xa.

Sau khi rời khỏi biệt thự, tầm nhìn của cậu rơi vào một làn sương mù tối tăm hỗn loạn khó nhìn thấy gì, giống như một chiếc lá khô cuốn trong gió rất lâu. Ngay lúc cậu đang lo lắng liệu mình có bay ra khỏi trái đất luôn không thì trước mắt cuối cùng cũng có hình ảnh xuất hiện, từ mờ ảo rồi dần trở nên rõ ràng.

Ơn trời, cậu đã về tới Linh Giáp.

Nhìn tòa số 6 số 7 ngay góc đường, Chúc Vi Tinh thở phào một hơi.

Cùng với ánh nắng ban mai hé mây tỏa xuống, Chúc Vi Tinh tiến vào nhà họ Khương. Cửa ra vào và cửa sổ trong nhà đều được đóng chặt, rèm dày kéo xuống. Trong ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể thấy hai bóng người chen chúc trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp trong phòng ngủ. Người cao to nằm ngửa ở phía dưới, người gầy gò thì nằm nhoài trên người người nọ, hai người mặt đối mặt ôm nhau, ngủ đến vô cùng yên ổn.

Tâm trí Chúc Vi Tinh vẫn còn đắm chìm trong những điều kì lạ mình nhìn và nghe được trong biệt thự, bấy giờ rốt cục cũng có cảm giác trở lại hiện thực. Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy quần áo tương phản của hai người hiện tại, một người để trần vai ngực vạm vỡ, chỉ mặc chiếc quần pyjama lỏng lẻo, còn một người thì khoác chiếc sơ mi ngổn ngang nhăn nhúm, để lộ một đoạn đùi trắng tuyết. Hình ảnh chân thực khiến Chúc Vi Tinh không khỏi nhớ lại cảnh tượng khiến người ta phải đỏ mặt trước khi cậu du hồn đêm qua. May thay, quỷ sẽ không đỏ mặt, dù cậu có lúng túng cũng không ai nhìn thấy.

Tốt nhất nên nhanh chóng trở lại điểm xuất phát, thừa dịp ai đó còn đang ngủ, Chúc Vi Tinh thầm nghĩ.

Nhưng chuyện khiến người ta lo ngại nhất vẫn xảy ra, bất kể Chúc Vi Tinh có cố gắng đến gần thế nào cũng không thể nhập vào cơ thể trên giường, cậu không thể la lên hay là chạm vào bất cứ cái gì, như thể bị cả thế giới bỏ rơi, chỉ còn một mình vô hình giữa không gian quen thuộc.

Nhìn lại Khương Dực, hắn vẫn đang lẳng lặng ngủ say, ôm lấy thân xác vô hồn trong lòng mà chẳng hay cậu đang lâm vào tình thế tuyệt vọng chút nào.

Chúc Vi Tinh bình tĩnh đến đâu cũng không khỏi bắt đầu lo lắng lời tiên tri nọ của Khương Dực trở thành sự thật. Chẳng lẽ cậu thực sự không thể quay về? Từ nay về sau cậu chỉ có thể nhìn người này từ một thế giới khác như vầy chăng?

Ngay lúc nỗi sợ đang dần xâm chiếm lấy cậu, thanh niên ngủ say như lợn chết trên giường rốt cục cũng chậm rãi mở mắt, ánh mắt hắn rơi vào Chúc Vi Tinh trong hư không, minh bạch thấu suốt.

Khương Dực hỏi: "Không về được à? Đây gọi là gì nhỉ?"

Hắn tự hỏi tự trả lời, "Kết quả của việc tự tìm đường chết đây mà."

Thái độ của hắn vẫn khó ưa như cũ, là cái kiểu "Tôi đã bảo mà không nghe, giờ thì đáng đời em lắm", ấy thế mà lại khiến Chúc Vi Tinh bình tĩnh ngay lập tức.

Ít nhất Khương Dực còn có thể nhìn thấy cậu, ít nhất Khương Dực còn có thể.

Và giờ phải làm sao đây?

Chúc Vi Tinh không thể nói chuyện, cũng không biết bản thân trong mắt Khương Dực lúc bấy giờ có hình bóng người rõ ràng hay chỉ là một mảnh không khí mờ ảo. Cậu vừa đi vòng quanh vừa nghĩ cách, bất kể thế nào, trước mắt cậu phải nói với Khương Dực đi dọn dẹp đống bừa bộn xung quanh mình đã.

Khương Dực mặc dù lườm cậu cháy mắt nhưng cũng hiểu ý cậu. Hắn cẩn thận buông người trong ngực ra, bất đắc dĩ đứng dậy, cũng không mặc quần áo, chỉ cào cào mái tóc rối tung, rồi bắt đầu lấy máy hút bụi Chúc Vi Tinh đã tặng ra. Không ngờ cuối cùng lại thực sự dùng đến thứ này.

Sau khi lắp ráp xong, Khương Dực bắt đầu dọn dẹp từ trong ra ngoài, đụng phải Chúc Vi Tinh còn đang vòng tới vòng lui trong phòng, hắn bực mình bảo: "Tránh ra, không thì tôi hút em đi luôn đấy."

Mặc dù không nghĩ chiếc máy này còn có tác dụng thần kì đến vậy nhưng Chúc Vi Tinh vẫn ngoan ngoãn nép sang một bên.

Cậu lại đến gần thân thể đang nằm trên giường, có lẽ mới vừa xem đi xem lại hình ảnh của một "mình" khác trong video, hiện tại quan sát cơ thể này ở khoảng cách gần như vậy khiến Chúc Vi Tinh sinh ra cảm giác xa cách cực kì, từ đêm sang ngày, cứ như một giấc mơ hoang đường.

Nhìn một chút, cậu liền phát hiện, người trên giường cực kì yên tĩnh, sau khi linh hồn cậu rời khỏi thì không còn nhịp tim hay hơi thở, da dẻ cũng nhợt nhạt vì thiếu máu, giống như một tấm da giả, trông hết sức khủng bố.

Mà thân xác như vậy, lại được Khương Dực ôm ngủ cả đêm mà chẳng có chút rào cản tâm lí nào. Ngay cả thân nhiệt cũng chẳng có, cảm giác này... Chúc Vi Tinh thực sự không dám tưởng tượng.

Nhìn bóng lưng người đang thản nhiên hút bụi kia, nhất thời trong lòng cậu hết sức phức tạp.

Khương Dực không quay đầu lại mà hỏi như thể sau lưng có đôi mắt: "Biết sai rồi?"

Chúc Vi Tinh không thể nói chuyện, đương nhiên không có cách nào trả lời.

Mà Khương Dực cũng không cần cậu trả lời, hắn tiếp tục nói: "Hiện tại có hai lựa chọn, một là chờ, hai là tìm người giúp. Nhưng mấy bà già thánh thần kia... không biết có đáng tin hay không." Rõ ràng đã gặp nhiều chuyện kỳ quái như vậy rồi, nhưng khi nhắc đến Khương Dực vẫn chán ghét họ vô cùng.

Có điều suy nghĩ của hắn cũng trùng với suy nghĩ của Chúc Vi Tinh. Cậu cũng muốn quan sát xem tối nay có thể trở lại cơ thể hay không, nếu không được thì mới tìm đến bà cụ Tống giúp đỡ.

Quả nhiên, trời có sập xuống thì Khương Dực cũng vẫn là bộ dáng "Mẹ nó đúng là nhảm nhí", khiến Chúc Vi Tinh cũng cảm thấy không có gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.

Sau khi quét dọn phòng ốc xong, Khương Dực đi tắm rửa mặc quần áo, chuẩn bị thức ăn cho chó.

Chúc Vi Tinh theo ở phía sau hắn, đột nhiên cảm thấy trạng thái cùng góc nhìn này quen thuộc một cách khó hiểu, toàn thân cậu tràn ngập một loại cảm giác Deja vu khó tả.

Vốn còn lo lắng Khương Đại Phú sẽ có biểu hiện kì lạ khi cảm nhận được dị trạng của cậu, kết quả bé bự này cũng chỉ chậm rì rì tiến về phía cậu, vây quanh Chúc Vi Tinh ngửi rồi lại ngửi, sau đó hết sức vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi.

Cảnh tượng này cũng quen thuộc đến lạ.

Cứ như vậy, một người một hồn một chó dùng trạng thái quỷ dị này mà ở chung một chỗ.

Khương Dực vẫn nằm, ngủ nghỉ và chơi game như thường lệ, không khác cái lần bị vỡ đầu có Chúc Vi Tinh ở bên cạnh cách đây không lâu là mấy. Thậm chí còn vì cậu luôn dính theo phía sau mình mà tâm trạng Khương Dực hết sức vui vẻ, có lúc còn hứng khởi ngâm nga một bài hát, sau đó thành công nhận được cái liếc mắt của Khương Đại Phú, hai cha con vì thế mà suýt lại choảng nhau ầm ĩ.

Chúc Vi Tinh đương nhiên không có dư hơi như người nọ, cậu thừa dịp này móc nối các manh mối thu nhặt được từ tối qua đến nay.

Chỉ nhìn bề ngoài tòa biệt thự kia mà nói, có thể kết luận ngay nó được thiết kế bởi cùng một người phụ trách bên Nguyệt Quang Viên ở Cố Nhân Phường. Mà Chúc Vi Tinh ở đó gặp được Miêu Lan, vậy khả năng ít nhất 99%, chủ sở hữu của tòa nhà chính là Yến Cẩn Lương.

Vấn đề đặt ra là, tro cốt của cậu sao lại ở nơi đó? Phải chăng bọn họ là người đã mang tro cốt cậu đi từ tay Đình Chi? Nếu thế thì nhằm mục đích gì?

Nhìn kiến trúc khu vườn cùng hốc tường kia có thể thấy họ rõ ràng đã sớm chuẩn bị từ trước, cộng thêm mô hình toàn cảnh xung quanh Linh Giáp kia, Chúc Vi Tinh gần như chắc chắn rằng sự hồi sinh của mình có liên quan đến Yến Cẩn Lương.

So với lí do chủ động, Chúc Vi Tinh càng nghiêng về giả thuyết Yến Cẩn Lương vốn muốn đạt được mục đích đặc biệt nào đó hơn, trên đường gặp được chuyện của cậu, bèn thuận tay vung ra một cơ hội. Hoặc chăng chuyện hồi sinh cậu là việc cần thiết để đạt được mục đích của hắn.

Vậy nên mục đích của Yến Cẩn Lương là gì đây?

Là gì thì gì chứ thực sự không thể là vì cậu được.

Miễn cưỡng với quan hệ không được tính là quen biết mà đồng cảm? Đối với cuộc đời bi thảm của cậu mà cực kỳ tiếc hận?? Cho nên muốn bù đắp đời trước không viên mãn của cậu? Yến Cẩn Lương là người thiện lương quý trọng người tài đến mức sẵn sàng lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui sao?

Nói ra sợ ngay cả quỷ cũng không tin.

À, đúng vậy, cậu chính là quỷ.

Nhưng vừa nghĩ đến những gì xuất hiện trên màn hình chiếu ở đó, trong lòng Chúc Vi Tinh lại sinh ra hoài nghi.

Tại sao những thứ lẽ ra phải được cắt nối biên tập và đưa đến tay công ty cùng mẹ con Đình Chi lại rơi vào tay Yến Cẩn Lương? Hơn nữa người này ôm tâm lý gì mà đem tro cốt của một người xa lạ đặt ngoài thư phòng, lại còn giữ di ngôn của người ta trong tay. Nhấn một cái là có thể tự động phát tin... và hắn đã ngồi trước bàn làm việc xem đi xem lại bao nhiều lần?

Đáp án gần như đã ló dạng, nhưng Chúc Vi Tinh không dám suy nghĩ sâu xa lại càng không dám tin tưởng.

Làm sao có khả năng? Bọn họ mới chỉ gặp nhau có mấy lần mà thôi.

Đang mâu thuẫn xoắn xuýt trong lòng, vừa ngẩng đầu cậu đã bị hình ảnh trước mắt làm cho chấn động.

Trên giường, Khương Dực vừa xem điện thoại vừa ôm người trong ngực, hắn để người kia dựa vào vai mình. Thân thể Chúc Vi Tinh lại như con búp bê vô tri mặc cho Khương Dực bài bố, áo quần của cậu từ đêm qua đã không chỉn chu gì, giờ đây lại càng hời hợt, hơn nửa chiếc áo sơ mi đã trượt đến khuỷu tay, lộ ra một mảng vai cùng xương quai xanh trắng tuyết. Hai người dựa sát vào nhau, trông thân mật vô cùng.

Mà không biết là vô ý hay trùng hợp, bàn tay ôm lấy cậu của Khương Dực đang vuốt ve mảng xương bướm sau lưng, trên đó chính là nơi có hình xăm đóa râm bụt đỏ tươi rực rỡ.

Khoảnh khắc trông thấy cảnh tượng này, Chúc Vi Tinh chỉ cảm thấy mờ ám và quỷ dị đến lạ.

Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên đánh gãy sự ngơ ngác của cậu.

Nhìn thấy thông báo người gọi đến, Chúc Vi Tinh tạm gác lại cảm giác khó chịu trong lòng, nhanh chóng vây đến cạnh bàn muốn nhờ Khương Dực giúp cậu nhận điện thoại.

Cuộc gọi đến từ quán cà phê, đáng lẽ hôm nay Chúc Vi Tinh phải đi làm thêm, nhưng với tình trạng hiện giờ của cậu, muốn bước ra khỏi cửa nhà họ Khương còn khó huống hồ là đi đâu.

Khương Dực không vui, nhưng điện thoại vang rồi lại vang, sau mấy lần kiên trì, hắn đành phải buông người trong lòng ra để đi xin nghỉ cho Chúc Vi Tinh.

Cúp điện thoại xong, cậu thấy sắc trời bên ngoài cũng đã tối, hiển nhiên hôm nay phải ngủ lại ở đây, cậu cần phải báo lại cho người nhà.

Đương nhiên việc này chỉ có Khương Dực mới có thể làm được, có điều so với việc rề rà thông báo cho quán cà phê thì lần này Khương Dực lại rất sảng khoái, hắn nhanh chóng ra ngoài một lát đã trở về, bày ra bộ dáng đã giải quyết mọi việc ổn thỏa.

Chúc Vi Tinh chưa kịp hỏi hắn đã tìm ai và nói như thế nào, thì ngay sau đó cậu đã nhận được câu trả lời.

Bảy giờ tối giữa con ngõ tối mịt, cái loa phường chạy bằng cơm đã bắt đầu phát sóng khắp Linh Giáp.

"Bà—— Chúc ơi——!! Anh —— Vi Tinh nói là—— tối nay —— anh ấy sẽ—— không —— về—— nhà!!! Mà sẽ qua đêm ——ở nhà —— anh—— Khương Dực!!!"

Chúc Vi Tinh: "..........."

- --------------------------

*Dẻ: Rốt cục bé Long cũng có ích trong mắt Dực ca rồi hê hê.