Phụ Sinh

Chương 135: Bốc thăm



Tuyên Lang nhìn thấy Chúc Vi Tinh sắc mặt tái nhợt ra khỏi phòng thì sợ giật bắn người, khuôn mặt nhàn nhã lười nhác thường ngày của y cũng vì vậy mà mất bình tĩnh.

"Sao lại sốt cao như vậy? Em có đi khám chưa? Lấy quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện ngay. Không được, để tôi mời bác sĩ tư về đây, em chờ nhé."

Chúc Vi Tinh lại từ chối: "Chỉ là hơi sốt thôi, không sao, đừng lo lắng, em uống nước ấm ngủ một giấc là được, nếu không hết thì xin khách sạn cho thuốc hạ sốt là được rồi."

"Sao vậy được", Tuyên Lang phát giận, "Không có gì quan trọng hơn sức khỏe của em cả, tôi thấy một lát em đừng đi bốc thăm nữa, tìm người thay em bốc thăm, còn không thì để họ tự bốc đi, để tôi đi báo."

Nhận thấy thầy thực sự lo lắng đến cuống lên, Chúc Vi Tinh trái lại có chút buồn cười: "Thật sự không sao mà, không cần phiền phức như vậy. Em có thể đi bốc thăm được, sẽ về sớm thôi." Nói xong cậu gọi điện đến quầy dịch vụ, nhờ họ mang thuốc đến.

Thấy cậu kiên trì như vậy, Tuyên Lang chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, cũng may hôm nay không thi đấu, còn có được thời gian nghỉ ngơi. Y vội vàng đi tìm xe đưa cậu đến hội trường, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, bèn tìm quan hệ lặng lẽ đi theo Chúc Vi Tinh vào hội trường.

Danh sách thăng hạng đã được công bố vào sáng sớm, sáu mươi bốn người đã rớt mất ba phần tư, chỉ còn lại mười sáu người. Những người được chọn sẽ bốc thăm cho vòng bán kết vào ngày mai. Phía ban tổ chức đã chỉ định mười sáu bản sonata, thí sinh bốc trúng bản nào thì ngày mai sẽ chơi bản đó. Đối với người chơi giỏi thì không có gì đáng ngại, còn kém hơn thì chỉ có thể luyện tập trong hôm nay. Cửa ải này chính là kiểm tra kiến thức âm nhạc sâu rộng và sự thông thạo các phong cách âm nhạc khác nhau của thí sinh, tất nhiên còn kiểm tra cả vận may của họ nữa.

Lúc này trong phòng đã có mười lăm người đang đợi, Chúc Vi Tinh xuất hiện lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý. Lúc trước còn không được người ta liếc mắt một cái, thể mà chỉ trong một ngày độ tồn tại đã nhảy vọt, khiến người người phải kiêng dè.

May mắn thay, Chúc Vi Tinh vẫn tâm bình khí tĩnh trước bốn phương tám hướng, cậu vẫn tự nhiên ngồi vào chỗ.

Chỗ ngồi được sắp xếp theo chữ cái đầu của họ và trình tự bốc thăm cũng ấn theo đó, ở phương diện này thì Chúc Vi Tinh hơi thiệt thòi, ngoại trừ một cô gái họ Trang xếp sau cậu thì Chúc Vi Tinh coi như lên sân sau chót.

Trương Minh Minh ở một bên cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng dường như cô đã quen, thấy hội trường không có camera còn lén lấy bánh ngọt ra ăn.

Phát hiện Chúc Vi Tinh đang nhìn mình, Trương Minh Minh hào phóng hỏi: "Cậu ăn không?"

Chúc Vi Tinh uể oải lắc đầu một cái.

Trương Minh Minh tiếp tục nhìn cậu, nhạy bén hỏi: "Cậu không khỏe sao?"

Chúc Vi Tinh uống thuốc hạ sốt có chút đổ mồ hôi: "Ngủ không ngon."

Trương Minh Minh đoán: "Lo lắng phải bốc thăm đúng không?"

Chúc Vi Tinh ậm ờ: "Có một chút."

Trương Minh Minh cũng không tin.

Quá trình trên sân khấu diễn ra khá suôn sẻ, sau khi bốc xong một lượt, một bản nhạc sẽ bị gạch khỏi màn hình. Dù người chơi có lợi hại đến đâu thì họ cũng đều có sở thích riêng, đều sẽ phấn khích khi đạt được cái mình muốn, sẽ hụt hẫng khi bỏ lỡ, mà tệ hơn chính là, chọn trúng cái không chơi được thì còn gì tuyệt vọng hơn. Nhất thời, căn phòng nhỏ tràn ngập vui, buồn, cay, đắng, chua, ngọt đủ vị.

Lần này Chúc Vi Tinh không gạt cô, cậu quả thực có hơi lo lắng, cậu không ngại phần thi tự do, nhưng đối với bài được chỉ định thì... cậu có một điểm yếu khó lòng mà che giấu.

Khi hai phần ba thí sinh đã lên sân khấu, bản nhạc Chúc Vi Tinh kiêng kị vẫn còn lại trong hộp, muốn không lo cũng khó.

Mà trong khi đó, cậu phát hiện cô gái bên cạnh vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Chúc Vi Tinh nhịn không được hỏi: "Chúng ta có từng gặp nhau chưa?"

Trương Minh Minh tỏ vẻ như thể cuối cùng cậu cũng lên tiếng, cô thở phào nhẹ nhõm nói: "Lời này nếu như là tôi hỏi thì nghe như cố tình bắt chuyện, cũng may cuối cùng cậu cũng cảm nhận được."

Chúc Vi Tinh cũng không có cảm giác gì, cậu chỉ là lo Chúc Tịnh Tịnh trước kia gây phiền phức ở đâu thôi: "Là lúc nào vậy? Ở đâu?"

Trương Minh Minh: "Ba năm trước, trong một đám tang, lúc đó cậu..."

Cô đang định giải thích thì nghe người dẫn chương trình đọc đến số của mình. Trương Minh Minh chỉ có thể đứng dậy.

Thấy Chúc Vi Tinh một mặt mê man, Trương Minh Minh nói: "Quên đi, trông cũng không giống lắm, có lẽ là tôi nhận nhầm người."

Cô lẩm bẩm rồi đi mất.

Chúc Vi Tinh cũng không để ý nhiều đến lời cô nói mà chỉ tập trung vào trên sân khấu. Đáng tiếc, Trương Minh Minh cũng không thể giải quyết khó khăn cho cậu. Sau cô, chỉ còn Chúc Vi Tinh và một thí sinh cuối cùng lên bốc thăm.

Cậu bước lên sân khấu, đút tay vào chiếc hộp, mặc dù trong lòng hồi hộp nhưng động tác của cậu không một chút dây dưa dài dòng, bắt được liền muốn rút ra ngay.

Thế mà đúng vào lúc này, một âm thanh chói tai bất ngờ vang lên khiến Chúc Vi Tinh giật mình! Đầu ngón tay cậu trượt một cái, cái thăm đã chọn lại rơi vào trong hộp.

Sau đó một giọng nam áy náy cất lên: "Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ đi ngang qua ở sau, không biết tại sao micro lại đột nhiên bị nhiễu."

Chúc Vi Tinh nhìn qua thì thấy một thanh niên xa lạ, nhưng nhìn bảng tên trên ngực thì cậu nhận ra, người nọ chính là Quách Học Lục, người đã chơi bản nhạc đụng độ với cậu hôm qua.

Mặc dù có chút trùng hợp nhưng tai nạn bất ngờ này không hoàn toàn do lỗi của anh ta. Sau khi ban tổ chức điều chỉnh lại thiết bị âm thanh, Chúc Vi Tinh lại bốc thăm lần nữa.

Nhìn con số trong tay, Chúc Vi Tinh mặt không cảm xúc bước xuống sân khấu, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy ánh mắt bất lực của Tuyên Lang trong góc.

Chúc Vi Tinh cười nhạt.

Tuyên Lang đáp lại bằng một tiếng thở dài.

Trở lại khách sạn, y đo nhiệt độ cho cậu, mới vừa đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ một chút, nhưng vẫn chưa trở lại mức bình thường. Tuyên Lang nhìn người đang nằm trên giường, mấy chữ "Rút khỏi cuộc thi" cứ nấn ná trong miệng mãi, cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Chúc Vi Tinh dường như nhìn thấu ý dồ của thầy, cậu nói: "Vì không có hi vọng gì nhiều nên ngược lại em muốn chơi xong cho tốt, ít nhất cũng coi như đã tận lực."

Sau khi Tuyên Lang đi rồi, Chúc Vi Tinh lấy điện thoại mở Wechat lên, gõ mấy chữ 'Chắc là ngày mai tôi có thể trở về' vào hộp thoại của cái ảnh đại diện con chó xấu xí nọ, nhưng cậu nghĩ nghĩ một hồi, lại xóa đi.

Vẫn là chuyên tâm thi xong rồi nói sau đi.

Sớm thôi.

Đáng tiếc cậu muốn chuyên tâm nhưng cơ thể lại không cho phép. Bởi vì tác dụng của thuốc hạ sốt, đêm đó rốt cục cậu cũng ngủ thiếp đi. Nhưng vẫn cứ không yên ổn, cứ liên tục nằm mơ. Trong mộng lăn qua lộn lại tất cả đều là con ngõ nhỏ, căn phòng đơn sơ, chiếc giường chật hẹp, còn có cái người hướng mặt ra cửa sổ kia.

Chúc Vi Tinh bất giác bị kẹt lại, thế nhưng cậu lại rất nhớ.

Nhiều lần cậu ngỡ mình đã về đến Linh Giáp, vừa quay người là có thể lăn vào một cái ôm cứng rắn và ấm áp, nhưng không, nhiều lần ngơ ngác mở mắt ra, trong phòng vẫn chỉ có mình cậu.

Sáng sớm dậy, cơn sốt của cậu không những không lui mà còn tăng cao hơn.

Chúc Vi Tinh nóng đầu, cả người rũ rượi, đừng nói ngồi xuống đánh đàn, ngay cả nhấc cánh tay lên cũng hết sức khó khăn. Nhưng cậu vẫn thầm cảm thấy may mắn vì đã không gặp phải tình trạng hồn lìa khỏi xác như trước. Bây giờ còn có thể đi có thể động có thể thở như này, cậu đã thỏa mãn lắm rồi.

Cậu không nói cho ai biết, như thể có rất nhiều kinh nghiệm giả vờ mình khỏe mạnh, bên trong càng khó chịu thì bên ngoài càng như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả Tuyên Lang cũng không nhìn ra cậu yếu hơn hôm qua nhiều, còn tưởng Chúc Vi Tinh đã gần như khỏi bệnh.

Đến hội trường, Tuyên Lang thấy Chúc Vi Tinh một đường ngây người, nghĩ cậu đang căng thẳng nên lựa lời an ủi: "Thực ra... đã nhiều năm như vậy mà 'Mozart' của tôi còn gớm ói lắm, nhưng tôi vẫn sống khá tự tin, cho nên... chơi không tốt cũng không sao cả."

Chúc Vi Tinh cố trấn định lại trước ảo giác, gật đầu: "Em biết rồi."

Bước vào hội trường phòng hòa nhạc, khán phòng đã kín một nửa. Vé vào xem vòng bán kết không được bán cho công chúng mà sẽ được phát sóng trên đài truyền hình địa phương, và mở rộng cửa đối với các người chơi trong giải. Rất nhiều các người chơi chuyên môn khác và các nhân viên liên quan sẽ đến xem. Là một trong những hạng mục được yêu thích nhất của Kim Luật, các buổi biểu diễn của piano tài năng trẻ chưa bao giờ phải lo lắng về lượng khán giả cả.

Quả nhiên, khi Chúc Vi Tinh trang điểm xong bước ra thì hội trường đã gần kín chỗ, cậu bỏ qua ban giám khảo, trông thấy mấy vị nhạc sĩ lớn từng biểu diễn tại lễ khai mạc cũng ngồi vào chỗ. Đối với việc này, cậu cũng không có nhiều cảm xúc gì, ngược lại lúc đảo mắt qua khán đài trên tầng hai, ánh mắt cậu dừng lại ở một bóng người cao lớn trong góc.

Nhưng vì khoảng cách quá xa, cộng thêm chứng váng đầu hoa mắt nên cậu không thể nhìn rõ. Chúc Vi Tinh nhanh chóng dời ánh mắt, tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau bên dưới.

Trùng hợp làm sao, cậu lại ngồi cạnh số 57 lần nữa.

À, bây giờ người ta cũng không phải tên số 57, cậu chàng này họ Bảo, gọi là Bảo Phàm. Cậu chàng đứng thứ hai theo thứ tự bảng chữ cái, và con số bốc thăm cũng là hai nốt. Chúc Vi Tinh vẫn nghe cậu ta luôn miệng bôi bát mình, một đường gào thét bước lên sân khấu.

Kết quả là, bản piano Sonata số 3 của Chopin đã được chơi rất thành thạo. Chúc Vi Tinh cũng coi như nhìn ra rồi, cái tên này bảo mình chỉ tập một bản nhạc để chinh phục thế giới, và tất cả những gì cậu chàng tập chính là Chopin. Chẳng trách có thể xuất sắc như vậy, ngay cả bốc thăm cũng bốc trúng bài sở trường, Chúc Vi Tinh không ghen tị không được mà.

Cái gọi là bản sonata chính là bao gồm nhiều chương nhạc, là một cấu trúc tổ khúc tương đối phức tạp, và thường được chọn ra một chương để biểu diễn trong các cuộc thi. Mặc dù đã được giảm bớt nhưng phần kỹ thuật của nó vẫn quá sức so với một ngày. Chúc Vi Tinh xếp thứ mười lăm ngồi hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn còn chưa đến lượt không khỏi lộ vẻ mệt mỏi, đầu ngón tay đặt trên tay vịn lạnh cóng đến phát run.

Nhưng cậu che giấu rất tốt, theo lý mà nói, ngay cả Tuyên Lang cũng không phát hiện, thì những người khác cũng sẽ không nhận ra. Thế mà Bảo Phàm vốn đã thi xong đi loanh quanh mấy lần lại trở về với ly nước ấm cho cậu.

Chúc Vi Tinh ngơ ngác.

Bao phàm nói: "Tôi gặp một người ở bên ngoài, bảo tôi mang nước cho cậu."

Chúc Vi Tinh ngạc nhiên, sau đó lại nghĩ một chút, hẳn là từ thầy Tuyên luôn lo lắng cho cậu qua nay, bèn cảm ơn rồi nhận lấy.

Uống nước ấm giúp cậu đỡ lạnh hơn một chút, nhưng đau nhức khắp người lại càng rõ ràng hơn.

So với trạng thái cực kì kém của cậu hiện tại, ngoại trừ Quách Học Lục mắc một sai lầm nhỏ ở op. 58 của Schubert thì một số hạt giống khác vẫn phát huy ổn định như cũ. Đặc biệt là nhà vô địch Kim Luật hai năm trước - Tào Phù và đồng hương thành phố U - Lư Phi Tề, cả hai giống như Bảo Phàm, đều rút được bản nhạc sở trường của mình, biểu diễn hết sức mượt mà và xuất sắc, được ban giám khảo nhất trí công nhận.

Đương nhiên, Trương Minh Minh cũng rất lợi hại, Chúc Vi Tinh được mời vào cánh gà chuẩn bị, sau khi thưởng thức màn trình diễn hoàn hảo của cô, cậu không khỏi vỗ tràng pháo tay tán thưởng.

Nhiều thí sinh xuất sắc như vậy, nếu là trước đây có lẽ còn có thể chân chính đối kháng, nhưng lần này coi như Chúc Vi Tinh không bị bệnh, thì cũng không có niềm tin gì nhiều.

Chờ Trương Minh Minh xuống sân khấu, màn ảnh lớn hiện lên thông tin của cậu. So với trạng thái vô danh lần trước, lần này cậu đã trở thành một trong những thí sinh đáng mong đợi nhất trong mắt nhiều người.

Đáng tiếc, rất nhiều người này hẳn sẽ phải thất vọng rồi đây.

Nghe người dẫn chương trình giới thiệu, cậu bước lên sân khấu.

"Thí sinh tiếp theo, số 15, Học viện Nghệ thuật thành phố U, Chúc Vi Tinh."

"Bản nhạc dự thi, của Beethoven."

- ------------------------