Phụ Sinh

Chương 43: "Bác tài"



Hôm qua lúc chú tài xế xe van chặn Khương Dực ở đầu ngõ thì Chúc Vi Tinh đã sớm chuẩn bị tâm lí rồi, nhưng khi hôm nay lên xe thấy tên nhóc du côn đó thật sự ngồi ghế lái thì cậu vẫn có chút khó chịu.

Cậu bất đắc dĩ hết sức, tên nhóc du côn này hiển nhiên cũng không tình nguyện chút nào, mặc cho cậu vẫn đang chậm rì rì thắt dây an toàn, hắn đã một cước đạp ga phóng xe đi.

Đường nhỏ như vậy, lúc trước Chúc Vi Tinh chạy xe đạp đã phải cẩn thận rồi, còn tên du côn này lại như lái tên lửa, sau đuôi như gắn động cơ phản lực vậy, tầm bắn có thể đạt tới năm mươi dặm. (khoảng 80km)

Vừa tới chợ lưu động, Chúc Vi Tinh ở ghế sau vỗ mạnh cửa sổ xe.

"Làm gì?" Khương Dực cau có.

Chúc Vi Tinh nắm chặt hai tay, trong lòng gào thét: Nói thì nói đi, đừng có quay đầu nhìn tôi chứ! Nhìn đường kia kìa!!

Thế nhưng ngoài miệng coi như bình tĩnh nói: "Dừng xe một chút."

Khương Dực không để ý tới cậu, đợi Chúc Vi Tinh lặp lại hai lần mới thắng xe gấp, hung tợn trừng gương chiếu hậu, bày ra vẻ mặt "Để tôi coi cậu làm cái quỷ gì".

Chúc Vi Tinh cởi dây an toàn, mở cửa xe bước xuống.

Khương Dực cảnh cáo cậu: "Xuống rồi thì đừng hòng lên nữa."

Cậu không thèm quay đầu lại.

Chợ lưu động đang náo nhiệt không phải vì mua may bán đắt, là do quản lí đô thị không chỉ đúng hạn đến tuần tra mà còn đuổi giết tịch thu đồ đạc của mấy chủ hàng rong nữa. Trong chợ nháo nhào khắp nơi, kẻ khôn thì tranh thủ vớt lấy mấy thứ đáng giá rồi bỏ chạy, còn người không nhanh nhạy sẽ muốn cứu hết đồ đạc của mình, dẫn đến tay chân luống cuống như ruồi mất đầu, không cẩn thận còn va đụng người khác đổ vỡ bung bét cả ra, thế là hai bên đều thảm.

Chúc Vi Tinh bước tới đỡ người ta lên, chính là người không nhanh nhạy kia, vừa khéo lại là chú chủ quầy bánh rán lần trước cậu từng giúp.

"Không sao chứ ạ?" Chúc Vi Tinh thấy trên đùi chú bị cọ xước một mảng lớn, chảy máu khá nhiều.

Chú ấy cau mày nhớ lại cái bếp bị đổ lần trước: "Lần trước mới hỏng một cái, còn này là chú mới mua, mới có ba ngày à, không thể lại hỏng được."

Chúc Vi Tinh bước tới dựng lên cái thùng than nóng hổi, ngẩng đầu thì thấy một chiếc xe bán tải nhỏ đang đậu bên kia đường. Có bốn-năm người đàn ông mặc đồng phục bước xuống xe, dẫn đầu là một vị tổ trưởng có trọng lượng đáng kể quét mắt qua đây, chuẩn xác định vị chú chủ quầy bánh rán.

Quản lí đô thị đã đi rồi còn quay lại lần nữa?

Chúc Vi Tinh thầm nhủ thảm rồi.

Song nhóm người này lại chưa đánh tới đây, vị tổ trưởng tròn trịa kia chỉ đứng ở đó nhìn chằm chằm bọn họ, vẻ mặt có chút chần chờ.

Chúc Vi Tinh tinh ý phát hiện ra vấn đề, quay đầu nhìn về phía sau. Chiếc tên lửa nọ vẫn dừng ở vị trí cũ, cửa kính xe ở ghế lái được hạ xuống, lộ ra một cái tay cầm điếu thuốc, tay còn lại thì gõ nhẹ vô-lăng, cuối cùng là gương mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn của người nào đó.

Khương Dực còn chưa đi, bị hai cái sọt chặn trước đầu xe, hắn là đang tức giận chờ chủ sạp dọn đường.

Chúc Vi Tinh nhìn hắn, rồi nhìn tổ trưởng đội quản lí đô thị, dứt khoát đi tới mở cốp xe ra.

"Chú ơi, chúng ta để cái bếp lên xe đi."

"Hả?"

"Hôm nay không thể bày sạp được nữa, để cháu đưa chú về." Cậu vừa nói vừa bĩu môi hướng về nhóm quản lí đô thị ở xa xa.

Chú chủ quầy cũng không quá dốt nát, chỉ cách một con đường cái mà năm phút đồng hồ rồi vị tổ trưởng kia vẫn còn đứng tại chỗ cũ, rõ ràng y định tha cho bọn họ một lần đây mà.

Mặc dù không biết vì sao, nhưng ông chú vẫn cùng Chúc Vi Tinh mang đồ lên xe ngay lập tức.

Kéo cửa xe ra, Chúc Vi Tinh đối diện ngay bộ mặt không thể tin nổi của Khương Dực, có lẽ là kinh ngạc đến mức bão hòa luôn cơn giận trước đó của hắn rồi.

Khương Dực nói: "Cậu thật sự không coi mình là người ngoài ha."

Chúc Vi Tinh kéo tay chú bán bánh rán ngồi lên ghế sau, mặc kệ hắn dở chứng quái gở, cậu hỏi ông chú: "Chú sống ở đâu? Có muốn đến bệnh viện trước không?"

"Không không không... Không đi bệnh viện, không cần đi", ông chú là người bình thường, tự nhiên có thể cảm giác được sát khí từ trên ghế lái, chú sốt sắng nói: "Chú... ở cách chỗ này ba dãy nhà... thực ra chú tự đi được rồi, không cần đưa đâu."

Địa chỉ kia cùng đường đến trường cậu, Chúc Vi Tinh không đồng ý, nói với người ngồi đằng trước: "Bác tài, lái xe."

Khương Dực bất động một phút mới xác định đối phương đang nói chuyện với mình. Hắn từng được người ta gọi là "Lão đại", "Soái ca", "Đại ca", "Ba ba", "Ông nội" và thậm chí là "Tổ tông", nhưng chưa từng có ai gọi hắn là "Bác tài" cả, giọng điệu còn như đang nói với người qua đường Giáp vậy.

Khương Dực bật cười, là tức đến bật cười.

"Con mẹ nó cậu gan lắm." Khương Dực bật ngón cái với Chúc Vi Tinh, "Thật sự có khí phách đấy."

Nụ cười của hắn chứa sự giễu cợt, dữ tợn, phẫn uất, hung dữ, tàn bạo, như một nồi độc dược đủ năm loại vậy, khi khói đen bốc lên có thể khiến người ta sống không bằng chết, kinh khủng đến mức suýt nữa khiến chú bán bánh rán chạy mất dép.

Nhưng Chúc Vi Tinh lại không biến sắc chút nào: "Bánh của chú làm rất ngon, sau này chú ấy có bày sạp thì anh không cần nhớ nhung sandwich thịt nướng ở sau phòng hòa nhạc kia nữa, cũng ngang ngửa nhau đó."

"Đánh rắm!" Sở thích bị moi móc như thế, Khương Dực liền tạc mao mắng người, "Cậu còn ở đó nói nhảm với tôi, cậu ăn sandwich thịt nướng rồi à."

Chúc Vi Tinh không để ý lời thô tục của hắn: "Thì anh cứ mua ăn thử là biết ngay."

"Tại sao tôi phải mua?" Khương Dực quật cường.

Chúc Vi Tinh rộng lượng: "Tôi mua cho anh."

Khương Dực xem thường: "Ồ hiếm thấy!"

Chúc Vi Tinh: "..."

Khương Dực hừ cười: "Tám trăm năm sau à?"

Chúc Vi Tinh thở dài, chuyển qua ông chú: "Chú à, bác tài đưa chúng ta đi, ngày mai lúc chú bày bán thì cho hắn... À không, để lại cho cháu một cái nhé?"

Ông chú gật đầu liên tục: "Ầy ầy, phải vậy rồi, chỉ là... bánh không ngon như cháu nói đâu..."

Khương Dực: "Hừ."

Chúc Vi Tinh lắc đầu: "Không sao ạ."

Khương Dực bất mãn xen vào: "Cậu là cháu ông ta à, nhiệt tình như vậy?"

Chúc Vi Tinh kinh ngạc: "Tuổi anh như vậy mà lại gọi người ta là ông à?"

Khương Dực phẫn nộ: "Con mẹ nó cậu..."

Tranh luận có xu hướng thiểu năng hóa nên trước khi hắn nổi khùng, Chúc Vi Tinh cười giả lả đến mức lên chức cha Lý Lịch luôn: "Cảm ơn anh."

Khương Dực một hơi nghẹn lại, hắn gảy tàn thuốc, trợn mắt nhìn tên mặt trắng nọ: "Còn có thể đạo đức giả hơn nữa không?"

Chúc Vi Tinh mặc kệ hắn, thắt dây an toàn đâu vào đấy.

Vừa hùng hùng hổ hổ vừa đợi mấy cái sọt chặn đầu xe được lấy ra, tay Khương Dực rốt cục vẫn nắm lấy vô-lăng, khởi động tên lửa chậm rì rì lên đường.

Đi ngang qua nhóm quản lí đô thị, Chúc Vi Tinh thấy vị tổ trưởng tròn tròn kia đối với Khương Dực làm cái khẩu hình "Lần sau không thể bỏ qua như này nữa đâu", trên mặt cười cười, rõ ràng là có quen biết với hắn.

Xe lúc này không còn phóng tên lửa như vừa rồi nữa, Khương Dực bắt đầu chạy như rùa bò trong tốc độ cho phép, tâm tình thì như trượt tuyết trên núi cao, lang thang giữa thung lũng mù khơi.

Cũng may buổi chiều xe cộ trên đường không nhiều, Chúc Vi Tinh cùng ông chú tán gẫu, bỏ qua người nào đó đã nghĩ thông ở đằng trước.

"Chú Thẩm gần đây buôn bán tốt không?" Cậu chủ động bắt chuyện.

Nghe hỏi, ông chú cảm động đến rơi nước mắt: "Tốt hơn nhiều lắm, nhờ có ý tưởng của Tiểu Chúc lần trước, chú mua mấy cái quặng giấy, đổi đĩa bánh thành 'que bánh ốc quế', nhìn đẹp cực kì, khách đến mua cũng đông lên, cả buổi sáng bán được hai mươi, ba mươi cái lận."

"Đôi khi việc thay đổi bao bì có thể hấp dẫn nhiều nhóm người tiêu dùng khác nhau, ống tay cầm thú vị thì trẻ con với học sinh cũng rất thích." Chúc Vi Tinh nói, lại hỏi, "Nước sốt thì thế nào ạ?"

"Đổi lại rồi, đổi lại gia vị theo công thức của bà nội cháu ăn ngon thật, Tiểu Chúc cháu tốt quá, chú không biết cám ơn cháu làm sao đây."

Thực ra đó không phải công thức của bà nội, mà công thức nước sốt này là do trong đầu Chúc Vi Tinh tự nảy ra, có lẽ trong quá khứ đã được ăn qua ở một nhà hàng nào đó nên mới có ấn tượng? Cậu đã nhờ bà nội làm thử nghiệm, mùi vị ngon đến bất ngờ, cậu liền hào phóng cống hiến công thức cho chú Thẩm.

Vòng vèo một hồi, Chúc Vi Tinh rốt cục đi vào chủ đề: "Chú Thẩm, bao bì dễ nhìn, mùi vị ngon miệng, nhưng mà hết buổi sáng chỉ bán được hai mươi, ba mươi cái bánh thì vẫn chưa tốt lắm. Chú nghĩ là tại sao?"

Chú Thẩm ngẩn ra: "Chưa, chưa tốt sao? Vậy chú phải rao lớn lên hả?"

Chúc Vi Tinh lắc đầu: "Nếu không rao bán thì người khác sẽ không phát hiện thấy chú, mấu chốt là quầy hàng không nổi bật."

Chú Thẩm có vẻ như bị làm khó: "Chú biết, có điều chợ lưu động nói là lưu động nhưng quầy hàng có thể cố định, chú mới tới chưa bao lâu, không thể gây sự với người ta được."

Chúc Vi Tinh nhìn ra được, lá gan chú ấy cực nhỏ, là loại người có chút ngốc ngốc thật thà. "Vậy chú muốn đến Ngư Chu Nhai thuê quầy không? Nếu lo lắng về tiền thuê thì có thể cân nhắc thuê chung với người khác?"

Khương Dực ở đằng trước: "?"

Chú Thẩm cũng mờ mịt: "Chuyện này... đi đâu tìm đây? Coi như thuê chung thì cũng không rẻ đi."

"Vừa vặn chỗ của cháu ở gần đây đang cần." Nói rồi, Chúc Vi Tinh không biết từ đâu móc ra bản kế hoạch, trên đó đã tỉ mỉ liệt kê những khoản khác nhau cần chia trong tiền thuê chung, rõ ràng minh bạch, qua giải thích đơn giản của cậu thì càng dễ hiểu hơn nữa.

Khương Dực ở đằng trước: "!"

Chúc Vi Tinh nói: "Quầy hàng của bọn cháu tuy nhỏ, nhưng chi phí thấp, nếu chú không yên lòng về khoản thu nhập thì có thể bày thử miễn phí hai tuần lễ, thấy kiếm được lời thì lại tiếp tục. Tiền thuê tháng đầu chúng ta chia 2-8, tháng thứ hai 3-7, tháng thứ ba 4-6, sau khi thu chi dư dả rồi, chúng ta sẽ kí năm năm. Cháu sẽ cho chú quyền lợi kết thúc hợp đồng bất cứ lúc nào, chỉ cần báo với cháu trước nửa tháng là được. Nếu chú không tin, chúng ta cũng có thể nhờ công an làm chứng."

Khương Dực: "......"

Thấy ông chú ngạc nhiên, Chúc Vi Tinh vẫn bình tĩnh nói: "Tuy chợ lưu động không thu phí sạp, nhưng có rủi ro bị quản lí đô thị bắt được, không chỉ tốn thời gian công sức, còn phải lo lắng đề phòng mỗi ngày nữa."

Cậu vừa nói vừa tính toán trên sổ cho chú Thẩm xem, hai nơi bày sạp, trừ đi hao tổn, lập bảng so sánh, khoản thu nhập cuối cùng bên nào cao bên nào thấp, vừa xem là hiểu ngay.

Chú Thẩm kinh ngạc.

Chúc Vi Tinh không vội: "Thế nào ạ? Chú muốn cân nhắc không? Trả lời cháu trước cuối tuần là được, chúng ta đều làm trong lĩnh vực đồ ăn sáng, thuê chung có thể xúc tiến lẫn nhau, cháu có thể bảo đảm việc buôn bán của chú chỉ tốt hơn chứ không kém hơn đâu."

Sau khi đưa chú Thẩm đến nơi, giúp chú dời đồ, đóng cửa xe, Chúc Vi Tinh mới nhận ra tài xế xe van từ đầu tới đuôi đều rất yên lặng, không châm chích cậu nữa.

Cậu nhìn Khương Dực, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình trong gương chiếu hậu, ánh mắt hai người va chạm, Chúc Vi Tinh thật sự muốn nói: Cầu xin anh nhìn đường đi.

Hờ hững dời mắt qua chỗ khác, cậu cẩn thận thu dọn lại sổ sách rồi ngay ngắn ngồi vào chỗ cũ, đặc biệt nhã nhặn lễ độ.

"Nhìn xem, anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm của cậu kìa." Tên nhóc du côn bỗng nhiên nói.

Chúc Vi Tinh theo tay hắn nhìn lại, phát hiện Khương Dực chỉ vào một con ma-nơ-canh trong tiệm bán quần áo nào đó bên đường.

Cậu không hiểu logic của hắn lắm.

Khương Dực giải đáp: "Đều giả (tạo) như nhau."

Chúc Vi Tinh: "..."

Vốn không định để ý tới cái người chướng khí này, nhưng cậu vẫn nhịn không được biện hộ cho mình một câu: "Làm việc tốt với việc làm ăn không xung đột với nhau."

"Việc tốt? Tốt cho ai vậy?" Khương Dực hỏi.

"Đối với chú ấy hay với tôi đều tốt." Chúc Vi Tinh nói, "Không phải Lại Dương đã đem bản kế hoạch bành trướng thị trường vào sang năm của tôi cho các người xem sao? Quầy sữa bò của chúng tôi cần một món ăn sáng chính để dẫn dắt lưu lượng khách. Từ bữa đầu khai trương tôi đã đi tìm đối tác ở chợ lưu động rồi. Tôi dùng bánh ngọt nhỏ thử nghiệm đã nhận được phản hồi từ thị trường, tuy bánh ngọt này là mặt hàng còn thiếu, nhưng vẫn có nhược điểm. Chú Thẩm với que bánh ốc quế của chú ấy chính là đối tác thích hợp nhất. Nước sốt là kiểu Trung Quốc, vẻ ngoài của bánh lại là kiểu Tây, nếu như tất cả thuận lợi thì không cần đến hai tuần lễ, tôi giảm được một nửa chi phí, còn khách hàng của chú ấy sẽ tăng gấp đôi, cớ sao mà không làm."

Nghĩ tới đây Chúc Vi Tinh không nhịn được mỉm cười, trong lòng phấn khởi vô cùng. Nhưng sau đó lại ảo não sao mình lại nói năng rườm rà với tên nhóc du côn kia làm gì, không khác đàn gảy tai trâu là bao.

Khi ngẩng đầu lên cậu mới phát hiện xe đã dừng lại, trước mắt chính là cổng học viện Nghệ thuật U. Khương Dực đang nhìn cậu chằm chằm, con ngươi đen thui sâu hút.

Chúc Vi Tinh ho nhẹ, nói cám ơn 'bác tài' một tiếng rồi mở cửa xuống xe.

Khương Dực không vì xưng hô đáng ghét kia mà làm khó cậu, hắn thế mà dễ dàng thả người đi. Nhìn bóng lưng gầy yếu của cậu trai rời đi, trong đầu hắn tất cả đều là nụ cười mới vừa thấy trên mặt cậu.

Khuôn mặt này trước đây rất thích cười, ngũ quan ra làm sao thì Khương Dực đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ những cái cười kia đều mang vẻ suồng sã, vui đùa, giễu cợt, cười lạnh, tất cả luân phiên treo trên khóe miệng cậu ta, cứ thế mỗi cái biểu tình đều đầy vẻ tùy tiện và xấu xí.

Sau khi ngã lầu, tướng mạo rõ ràng không thay đổi, nhưng khuôn mặt lại như được nặn lại, bật lên chức năng xinh đẹp, tắt đi chức năng mỉm cười. Trong mắt Khương Dực, Chúc Vi Tinh mỗi ngày đều bận rộn như một nhân vật 4D trong game mobie, nhập hàng bán hàng luyện sáo, giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà cố định hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, đầu choáng chân tê cũng không buông tha. Về điểm kỹ năng thì đổ tất cả vào trí lực, thể lực lại là giá trị âm, da giòn xương mỏng chạm vào một cái liền chết, thế mà cũng không chịu sống nhàn rỗi, bày đặt mở đủ thứ phó bản. Cái nhân vật 4D nho nhỏ này nợ bạn ân tình thì sẽ giả vờ khiêm tốn chân thành lễ độ mà cảm ơn; Khi muốn bạn rời đi thì bày ra một bộ thanh cao ngạo mạn biến thành người gỗ. Cần bạn tổ đội thì dùng dáng dấp nề nếp ngoan ngoãn cầu phối hợp; Chê bạn vướng bận thì lắp lên tường kính chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, cách xa bạn ra ba thước.

Nói cậu ngốc, cậu lại nhanh mồm nhanh miệng tự có tài chỉ đạo; Nói cậu lanh lợi thì lại có lúc cậu ngây thơ khô khan, không có chút tâm tư đen tối nào, thản nhiên chính trực như hai thái cực so với người trong quá khứ vậy. Với gương mặt thế kia, phối hợp với nụ cười vui vẻ hài lòng ban nãy, như thể mang đến cho nhân vật nhiều mặt này một bộ da mới cao cấp hơn, tỏa sáng long lanh, đậm chất mùa hè.

Khương Dực vừa nghĩ vừa nhìn tấm lưng mông lung kia... cảm thấy ngứa cả răng.

- ----------------------

***Lời tác giả:

Khương Dực cảm thấy hứng thú với người chơi trò mô phỏng kinh doanh mới login: (Hẻm Ảo)

*Hẻm Ảo: bản dịch thô là 'mộng ảo ngõ hẻm'