Phụ Sinh

Chương 63: "Đi"



Hai cô gái đi đến đây, một người là cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ khoa múa, người còn lại thì là trò cưng của Trần Chu, một lát sẽ có màn biểu diễn sáo độc tấu - Kim Minh Nguyệt.

Bị phát hiện nghe lén, Chúc Vi Tinh vội nghĩ cách giải quyết hậu quả làm sao cho tốt.

Đang do dự lúng túng, cậu chợt thấy hai cô gái ngừng bước chân, vẻ mặt kinh hãi nhìn về nơi này.

Chúc Vi Tinh nhìn xuyên qua bụi cây, mới phát hiện có người đi trước cậu một bước, từ một bên khác của bụi cây đi ra. Tay cầm điện thoại miệng cắn điếu thuốc, vẻ mặt không vui vì bị quấy rầy.

Thế mà lại là vị trưởng ban xóa đói giảm nghèo đến trường hôm nay —— Quản lí Trương Thân của tập đoàn Thiên Sơn?

Chúc Vi Tinh hơi kinh ngạc, người đàn ông này... Anh ta đứng đây từ khi nào? Còn sớm hơn cả cậu sao? Nhưng cậu lại không phát hiện ra.

Trước sự kinh sợ của hai cô gái nhỏ, Trương Thân, người như đang hút thuốc trút bầu tâm sự ở đây, một thân ngập vẻ thương nhân thành đạt, chỉ liếc nhìn họ một cái rồi quay người đi.

Nhưng Kim Minh Nguyệt và cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia lại tái mặt, hiển nhiên đang lo không biết mấy lời sơ suất vừa rồi có bị vị khách quan trọng này nghe được hay không, việc hợp tác giữa nhà trường và tập đoàn Thiên Sơn không đến nỗi thất bại, nhưng liệu tiền đồ tương lai của các cô có bị ảnh hưởng gì không thì còn chưa biết.

Chúc Vi Tinh chưa kịp đặt mình vào hoàn cảnh của hai người mà nghĩ, đã thấy đối phương chuyển hướng không chú ý phát hiện ra mình nữa, cậu bèn nhanh chóng đuổi theo hướng Mã Khánh rời đi.

Đáng tiếc người đã sớm không thấy tăm hơi.

Chúc Vi Tinh không từ bỏ, tìm một vòng phạm vi bán kính mấy trăm mét vẫn không có kết quả. Lúc này mới không cam lòng trở lại hội trường, nửa sau chương trình đã bắt đầu từ lâu.

Lục Tiểu Ái ngạc nhiên vẫy tay với cậu: "Mau đến xem!"

Chúc Vi Tinh bước tới, mới đứng lại nghe 3 giây đã cau mày.

Lục Tiểu Ái nói: "Cô ấy mới ra sân đã sai sai, cứ tưởng đến đoạn sau có thể tròn trịa lại, ai ngờ càng ngày càng nát."

Trên sân khấu bấy giờ chính là bản sáo <The Chaldash Dance>, khúc này trước chậm sau nhanh, vừa khó vừa dễ, là một tác phẩm mà Chúc Vi Tinh trong khoảng thời gian ngắn không dám thử thách. Thế nhưng với trình độ của Kim Minh Nguyệt mà nói, sự lựa chọn này lại an toàn, dù sao cô ấy cũng đã làm bùng nổ sân khấu với khúc mở màn <Festival Overture>, hẳn nhiên không nên thua ở màn này được.

Thế mà những gì Chúc Vi Tinh và khán giả nghe được lại là một vở diễn chồng chất lỗi, từ kỹ thuật đến tiết tấu cho đến cao độ đều sai nhịp cả, buồn cười đến cực điểm. Làm liên lụy đến ba vũ công diễn cùng, cũng chính là mấy người Hà Linh, trình diễn lộn xộn cả lên, thiếu điều va vào nhau thôi. Có thể nói tai nạn không nhỏ, sợ là sẽ được ghi danh buổi văn nghệ thảm hại trong sử sách học viện Nghệ thuật U mất.

Chúc Vi Tinh không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Kim Minh Nguyệt, cô trang điểm đậm, dưới ánh đèn sân khấu trông còn trắng bệch hơn. Bạn học dưới khán đài xấu hổ thay cô đến mức muốn đào lỗ chui vào, có một số sinh viên ngoài trường còn bí mật lấy điện thoại ra quay video lại, một bộ cười trên nỗi đau của người khác.

Lục Tiểu Ái lầm bầm lầu bầu: "Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"

Chúc Vi Tinh suy đoán, loại nhân vật lớn luôn bận bịu công việc như Trương Thân có thể quay đầu liền quên, nhưng kẻ tiểu nhân chột dạ lại không ung dung được thế, phát huy thất thường cũng dễ hiểu.

Gian nan vượt qua được màn này, khúc nhạc dạo phấn khởi của buổi hòa nhạc cũng đã bị chùng xuống, dù cho phần sau của chương trình có sôi động đến đâu đi nữa, mọi người cũng không lên nổi tinh thần, đúng là một con sâu làm sầu nồi canh mà.

Khác với mọi người vẫn nán lại hiện trường vụ thảm họa, Chúc Vi Tinh sau khi theo dõi màn biểu diễn xong, không đợi trưởng nhóm lên tiếng đã chào Lục Tiểu Ái một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi hội trường, Chúc Vi Tinh đi đến con đường mòn mà cậu đã đậu chiếc xe đạp cũ của mình ở đó. Mới vừa mở khóa, điện thoại trong túi đã rung lên.

Một số xa lạ, không phải tin nhắn, là cuộc gọi.

Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm cuộc gọi đến mấy giây, sau đó mới ấn nút nhận.

Bên tai không động tĩnh gì, Chúc Vi Tinh cũng chẳng ừ hử, kiên nhẫn cầm điện thoại chờ, cậu đợi gần nửa phút, bên trong mới truyền đến một giọng cười nhàn nhạt.

Là một giọng nam khàn khàn vô lực, gã nói: "Chúc Vi Tinh, mày đúng là gan lớn."

Là một người sống.

Tuy rằng suy yếu, nhưng có tiếng thở, hổn hển, cứ như một cái loa bị hỏng, xen lẫn với âm thanh tách dòng điện nghe hết sức chói tai.

Chúc Vi Tinh không nói chuyện.

Đối phương tiếp tục cười, tiếng cười tràn đầy tức giận và oán hận: "Không phải mày muốn tìm tao sao? Còn phải nhờ đến Khương Dực điều tra hành tung chặt đường lui của tao à? Được... Được thôi... Tao biết mục đích của mày là gì. Chuyện của Mạnh Tế, của Phó Uy, cả của mày... tất cả đều nên giải quyết một lần cho xong. Mày đã đuổi cùng giết tận như thế, đương nhiên tao sẽ cho mày toại nguyện."

Chúc Vi Tinh lên tiếng, giọng vẫn luôn bình tĩnh: "Khổng Cường? Hiện tại anh đang ở đâu?"

Khổng Cường lại bắt đầu cười.

Chúc Vi Tinh yên lặng chịu đựng ma âm xuyên não của gã một lúc lâu, mới nghe bên kia quăng tới một cái địa chỉ.

Chúc Vi Tinh ngây người.

"Không được mang theo bất cứ ai tới, cũng không được báo cảnh sát, nếu không, tao sẽ nói bí mật của mày cho cả thế giới biết!"

Bí mật? Cậu có bí mật gì?

Chúc Vi Tinh đang tự hỏi thì đúng lúc này, tiếng bước chân mang theo một luồng gió lạnh bỗng đâu từ phía sau ập đến!

Chúc Vi Tinh không kịp trở tay bị hất ngã xuống đất, trong nháy mắt ấy, tay lái xe đạp mà cậu đang nắm đã lọt vào tay kẻ khác.

Một bóng người màu đỏ với tiếng cười sắc bén quỷ quyệt đẩy chiếc xe nhỏ màu bạc của Chúc Vi Tinh phóng về phía trước mà chạy, trong mấy giây đã kéo khoảng cách ra xa. ngôn tình hay

"—— a kakaka kakakkkkkk..."

Hắn cướp chiếc xe nhỏ của cậu đi rồi...

Cảnh tượng này thực sự thần kinh đến mức buồn cười, nhưng Chúc Vi Tinh lại không vui nổi.

Đối với việc này, hoặc là hắn biến mất tăm tích, hoặc là sẽ xuất hiện như một kẻ điên luôn theo dõi và gây rối cậu, Chúc Vi Tinh đau đầu không thôi, hành động không thể đuổi kịp đối phương, cậu chỉ có thể dùng lời nói.

Chúc Vi Tinh hét theo sau: "—— Mã Khánh! Cậu cướp xe của tôi làm cái gì? Có phải cậu đã giả danh Phó Uy gửi tin nhắn ảnh cho tôi không?! Cậu có biết Khổng Cường không? Cậu và Mạnh Tế có liên can gì đến hắn hả?"

"—— dát kèn kẹt ka ka........."

Đáng tiếc trả lời cậu chỉ có tiếng cười xa xăm rè rè hỏng hóc của Mã Khánh.

Chúc Vi Tinh triệt để không nói nên lời, chật vật chống đỡ ngồi dậy, cũng may không té bị thương.

Phủi sạch bụi bẩn, Chúc Vi Tinh do dự là nên về nhà, hay là đi đến nơi hẹn gặp Khổng Cường. Địa điểm nhạy cảm, thời gian cũng không tiện, thân gã còn đeo trên lưng vụ án, liệu đi như thế có gặp nguy hiểm không? Chúc Vi Tinh do dự, nhưng nếu không đi, không phải sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để biết được chân tướng hay sao?

Còn có Mã Khánh, trạng thái này của hắn ta hẳn nhiên không bình thường, xe chỉ là thứ yếu, điều Chúc Vi Tinh lo hơn là bỏ mặc hắn chạy loạn khắp nơi sẽ xảy ra chuyện mất.

Liếc nhìn điện thoại, trong lòng chợt dâng lên nỗi bất an khó tả.

Rốt cục cậu quyết định báo tin cho nhà trường, trước tiên tìm người thu xếp chuyện Mã Khánh, sau đó... cậu vẫn phải nên đi gặp kẻ có khả năng là đầu sỏ sau màn này một chuyến.

Song, mới đi được nửa đường về hội trường, Chúc Vi Tinh đã đụng mặt nhóm người thuộc bộ phận phụ trách, Trần Chu, Tân Mạn Mạn, Hà Linh và một số cán bộ khác, mênh mông cuồn cuộn hướng về trước.

Vừa thấy Chúc Vi Tinh, Trần Chu dừng bước, nhìn sang với vẻ mặt hùng hổ.

"Tới thật đúng lúc, đang tìm cậu đây!"

Chúc Vi Tinh không để ý tới thầy ta, thắc mắc quay sang nhìn một trợ lí sinh viên trong đó.

Sinh viên trợ lí nói: "Chủ nhiệm khoa yêu cầu tất cả nhân viên hậu cần của buổi văn nghệ trường đến phòng nghỉ, mở cuộc họp tổng kết."

Chúc Vi Tinh không nhúc nhích, trực giác cho cậu biết có gì đó không ổn.

Vẫn là Tân Mạn Mạn lại gần nhỏ giọng mật báo, nội dung khiến cậu hết sức bất ngờ.

"Kim Minh Nguyệt với Đông Na được đưa đi bệnh viện rồi, nói là ngộ độc thức ăn."

Đông Na là ai thì Chúc Vi Tinh không biết, nhưng tình huống của Kim Minh Nguyệt thế nào thì cậu biết rất rõ. Bữa ăn hôm nay của nhóm nhạc hơi là do sinh viên trợ lí phụ trách, cũng chính là Chúc Vi Tinh cậu.

Giờ cô ấy đột nhiên lại bị ngộ độc thức ăn?

Cau mày, Chúc Vi Tinh hỏi: "Sau khi ăn phần ăn chúng tôi đặt thì bị ngộ độc thức ăn, nên buổi diễn sáo mới thất thường như vậy sao?"

Biểu tình Tân Mạn Mạn một lời khó nói hết, không cam lòng gật đầu.

Chúc Vi Tinh nhếch khóe miệng: "Kim Minh Nguyệt? Đông Na? Sao chỉ có hai người này bị ngộ độc?"

Lời này khiến Trần Chu giận dữ: "Cậu còn muốn mấy người?! Thành sự không đủ bại sự có thừa mà..." Thầy ta nhỏ giọng chửi.

"Đâu chỉ có hai người? Hà Linh cũng thấy không khỏe! Chỉ là không đi bệnh viện mà thôi!" Một cô gái khác cũng tham gia múa phụ lên tiếng, kéo kéo người bên cạnh.

Chúc Vi Tinh chuyển mắt, chỉ thấy sắc mặt vị hoa khôi kia thất thường vài giây, sau lại cúi đầu im lặng bưng kín bụng.

"Không phải đồ ăn, đồ ăn có rất nhiều người ăn chẳng sao cả, hẳn là cà phê nhà S, chỉ có mấy người các cô uống, cũng là đồ các cô muốn đặt." Tân Mạn Mạn tranh luận.

Cô gái khoa múa chột dạ, được Trần Chu đỡ lời.

"Muốn biểu diễn tốt mà còn ăn uống tùy tiện như vậy, kỳ cục!" Trần Chu phê bình, câu chuyện liền chuyển, quay sang nói với giáo viên tổ chức và điều phối, "Nhưng bất kể là đồ ăn hay đồ uống thì nhiệm vụ của nhóm phụ trách chính là sàng lọc, bảo đảm an toàn, kiêng khem này kia, đặc biệt là khoa nhạc dân tộc, thanh nhạc."

Giáo viên khẽ cau mày, nhưng không phản bác.

Chúc Vi Tinh nhìn ra ý của Trần Chu, mặc dù Kim Minh Nguyệt và những người nọ có lỗi, nhưng nếu chứng thực đồ ăn có vấn đề, thì cái nồi này tổ điều phối cũng phải đội nửa cái đầu, đặc biệt là Chúc Vi Tinh - người đặt cà phê cậu đây, và không ngờ gì sẽ là tai họa đối với cậu.

"Đã xét nghiệm cà phê chưa?" Chúc Vi Tinh hỏi Tân Mạn Mạn.

Tân Mạn Mạn lắc đầu: "Đều đã uống xong, bao bì cũng ném, giờ đi lục tìm trong thùng rác, cũng không biết có thể tìm được không."

Đều đã được sắp xếp từ trước.

Trước mắt biết chuyện xem ra chỉ có hai người ngộ độc trong cuộc, cùng với bản thân Chúc Vi Tinh. Mà, không đúng, còn có vị giám đốc trăm công nghìn việc Trương Thân kia, nhưng hắn không thể đi ra làm chứng.

Vậy nên tạm thời không có chứng cứ, ngồi lại họp hội chẳng qua cũng chỉ là tranh cãi lời qua tiếng lại mà thôi, hiện tại Chúc Vi Tinh thực sự không có thời gian quản mớ hỗn độn này.

Dưới cái nhìn nghiêm nghị của Trần Chu, Chúc Vi Tinh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó xin phép giáo viên nhóm điều phối cho cậu rời đi vì có việc.

Giáo viên trong văn phòng chưa nói gì.

Trần Chu lại cực kì không hài lòng: "Làm sai thì phải nghĩ biện pháp chịu trách nhiệm, chứ không phải lâm trận bỏ chạy."

Cô gái khoa múa bên cạnh Hà Linh cũng trầm giọng nói: "Có việc là giả, sợ chuyện mới là thật."

Đây là cưỡng ép coi cậu là cái kệ bếp, dùng để bày nồi đây mà.

Chúc Vi Tinh lạnh mặt, ánh mắt quét qua bọn người Hà Linh Trần Chu, cuối cùng rơi xuống phía sau bọn họ.

Xa xa, một cô gái gấp gáp chạy đến từ hội trường, trong tay là cốc nhựa còn sót ít cà phê. Chính là Lục Tiểu Ái.

Lục Tiểu Ái thở hồng hộc, một mặt mờ mịt: "Sao vậy...? Gửi tin nhắn kêu tôi nhặt thứ này trong thùng rác làm gì?"

Chúc Vi Tinh cầm lấy, đưa cốc cà phê cho giáo viên văn phòng: "Cái kia mọi người không tìm được, tôi vẫn còn một cốc đặt cùng đợt. Cà phê còn lại không nhiều, nhưng cũng đủ xét nghiệm. Trên cốc có số thứ tự, có thể đến cửa hàng để kiểm tra thời gian cũng như người đặt hàng, không thể giả được."

Sau đó quay sang giáo viên tổ điều phối: "Chờ có kết quả rồi, em nghĩ lúc đó mở họp để thảo luận và xác định trách nhiệm thuộc về ai cũng không muộn."

"Cậu..." Trần Chu sững sờ, muốn chỉ trích Chúc Vi Tinh gì đó, lại không mượn được cớ nào nữa.

Hà Linh ở bên cạnh vừa đảo mắt một cái, bỗng dưng trợn to con ngươi.

Khắc ấy, một trận rít gào nổ vang từ xa đến gần, quét đến như sao rơi, rít một tiếng dừng lại phía sau mọi người.

Một cái chân dài chống nghiêng trên đất, ánh đèn đường mờ nhòe và bụi bặm cũng không thể áng bóng cỗ xe phân khối lớn ánh xanh khoa trương cùng với người cưỡi nó.

Phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Chúc Vi Tinh, người tới nâng kính bảo hộ lên, ném mũ bảo hiểm trong tay qua, một ánh mắt cũng không liếc đến phạm vi người qua đường Giáp, chỉ hất cằm với người đứng gần nhất.

Lời ít mà ý nhiều: "Đi."

Chúc Vi Tinh rối ren đỡ lấy mũ bảo hiểm, ngạc nhiên không biết sao Khương Dực bỗng nhiên xuất hiện thế này, sau khi bắt gặp ánh mắt hắn, chớp mắt đó cậu cũng phát giác được ý đồ hắn đến đây.

Chúc Vi Tinh hoàn hồn, quay người nhờ Tân Mạn Mạn: "Mã Khánh chắc là đang ở trường, tinh thần hắn không ổn, chạy loạn khắp nơi, nếu như có thể thì nhờ thầy cô để ý hơn."

Nói xong, cậu dịch chân lách ra khỏi nhóm người cản đường, gật đầu cảm ơn Tân Mạn Mạn cùng Lục Tiểu Ái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hà Linh, cậu đội mũ bảo hiểm lên, hai ba bước sải đến phía sau yên xe, trước sự chứng kiến của mọi người, được người nọ mang đi.

Sau khi ra khỏi học viện Nghệ thuật U, Chúc Vi Tinh vội đẩy kính bảo hộ lên, nói: "Anh biết Khổng Cường liên lạc với tôi à? Gã hẹn tôi gặp nhau, anh chở tôi đến trạm xe phía trước là được, tôi tự mình đi."

Khương Dực hơi nghiêng đầu, âm giọng trầm khàn truyền ra từ dưới mũ bảo hiểm.

"Hẹn ở đâu?"

Chúc Vi Tinh không trả lời.

Khương Dực lại liệu sự như thần, cười khinh.

"... Trấn nhỏ Hồng Quang?"

Dứt lời, không cho Chúc Vi Tinh cơ hội từ chối, hắn vặn tay ga, xe tăng tốc lao vào đêm tối.

- ---------------------------

***Dẻ: Mừng rớt nước mắt, ngỡ là quên bé nó luôn rồi, rốt cục cũng quay lại đây, nhất định sẽ không bỏ cuộc. Cảm ơn những ai vẫn chờ, xin lỗi mọi người.