Phụ Sinh

Chương 77: Đông chí



Nói chuyện với bà cụ Tống xong, bỗng có cơn gió nổi lên, thổi tung bụi đất, có hai ông chú đang đứng trong góc tường hút thuốc đốt vàng mã lúc này buông lỏng tay, vô tình làm rơi chiếc bật lửa vào trong chậu than. Bùng một tiếng, ngọn lửa nổ bùng lên cao, lại không phải đâu khác mà ngay sát bên chân Chúc Vi Tinh.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, người nọ lại nhanh cực kì, hai bước áp sát đến vòng qua eo Chúc Vi Tinh, trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà tóm cậu tránh khỏi khu vực nguy hiểm, hóa giải một tai họa nhỏ.

"A aaa... Cái gì vậy, thiếu chút nữa là thiêu chết người rồi!"

"Là đứa nhỏ nhà họ Chúc, nguy hiểm quá."

Cô dì chú bác xung quanh lúc này mới lấy lại ý thức, một phen cảm thán vang lên khắp con ngõ.

Chúc Vi Tinh nhìn người đứng trước mặt mình, thần sắc vẫn bình tĩnh, gật đầu với Khương Dực, quen thuộc nói lời cảm ơn.

Khương Dực làm sao có thể buông tha cơ hội cười nhạo cậu được: "Tiểu quỷ muốn đi đầu à? Đạo hạnh còn chưa đủ đâu."

Chúc Vi Tinh không nói nên lời. Cậu cất bước tiếp tục đi, góc giấy vàng nhặt trên đất vừa rồi vẫn được nắm ở trong tay cậu, buông lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng vẫn là bỏ vào túi.

Sau khi quay người, lại nghe sau lưng vang lên một tiếng ầm ĩ. Chúc Vi Tinh cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy Khương Dực không khách khí vung chân đá lăn chậu than mới gây họa vừa rồi. Cái chậu bay mấy mét, bị đập thủng một cái lỗ to bằng cái chén, mấy cục than hồng chưa cháy hết bên trong đã tung bay, vương vãi khắp nơi.

Thấy vậy, không ai dám lên tiếng.

Chúc Vi Tinh sợ có chuyện không hay, khẽ nhíu mày.

Đầu kia bỗng nhiên vang lên một tiếng rít.

"———— A!"

Chúc Vi Tinh giật mình, theo tiếng nhìn lại, phát hiện là bà cụ Tống trước đó không lâu vẫn còn ngồi ngơ ngác.

Ánh mắt bà Tống nhìn thẳng đến đây, đầu tiên là nhìn chằm chằm Chúc Vi Tinh, sau đó là Khương Dực, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người. Cuối cùng bà đột nhiên đứng dậy, ngay khi mọi người còn đang hoang mang, bà cụ như biến thành một con ngựa điên loạn, lao về phía Chúc Vi Tinh mà đánh!

Khương Dực hoàn hồn lại nhanh nhất, hắn ra tay đỡ đòn của bà cụ, nhưng cũng không chịu nổi đòn tấn công bất ngờ của bà, bà đã áp sát Chúc Vi Tinh. Phịch một tiếng, vẫn là đẩy người ra ngoài.

Cũng may Khương Dực nhanh chóng ôm lấy cậu, bà cụ Tống không có bao nhiêu sức lực, Chúc Vi Tinh lảo đảo một chút, bên hông đụng phải đường ống nước nhô ra bên đường, được Khương Dực đỡ lại, đứng vững vàng trên đường.

Bà cụ vì phản lực mà bản thân cũng ngã khuỵu xuống.

Trên người cậu vốn đã mang thương tích yếu ớt, dạo nay lại được lòng người trong ngõ, sự việc lần này cũng không nhỏ, nhất thời bốn phương tám hướng đều có người đến giúp đỡ.

Nhưng bà cụ lại cực kì cố chấp, dù đối phương đã thoát khỏi tay bà, ánh mắt bà vẫn gắt gao trừng về phía cậu, nhưng nhìn kĩ lại thì người bà nhìn không phải cậu, mà là người chắn trước mặt cậu, Khương Dực.

Bà cụ Tống rít gào, tiếng hét già nua của bà xuyên qua tiếng hỏi thăm lao nhao của đám người, lấn át cả làn khói xám mịt, tiến thẳng đến người thanh niên.

"Sát tinh vào cửa! Ngươi coi trời bằng vung, bất kính với quỷ thần!!! Ngươi gieo vạ cho dân lành, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!!!"

Trong ngõ nhất thời im lặng như tờ.

Lại nhìn Khương Dực, hắn nhếch miệng cười, ung dung đứng đó, như thể lời nhục mạ của bà cụ chẳng phải chuyện đáng kể gì. Nhưng xóm giềng xung quanh đã nhìn hắn từ nhỏ tới lớn, tên nhóc du côn này mà có hứng thì ngay cả mèo hay chó cũng chẳng tiếc mạng để cứu, còn nếu mà khó ở thì không biết đến kính già yêu trẻ là cái gì, có điều thứ mà họ chắc chắn chính là nếu Khương Dực mà rộng lượng có thể chịu đựng được lời lẽ nhục mạ như kia thì, cái biệt danh của hắn cũng không tồn tại suốt hai mươi năm!

Quả nhiên, tên nhóc này chậm rãi buông lỏng dây dắt chó, tiến lên hai bước, dưới bao nhiêu ánh mắt dò xét, hắn nhấc một lọ hoa đã hỏng ở cạnh tường lên, xoay nhẹ trong tay một cái rồi đập mạnh xuống đất!

Loảng xoảng vang lên giòn giã! Nước trong lọ bắn tung toé!

Mặc dù cách đám người một khoảng, nhưng khí thế của Sát tinh chuẩn bị giết chóc này vẫn khiến các bà cô bà dì hai bên giật bắn mình chạy tán loạn, mọi người không ai dám hó hé nửa lời.

Bà cụ Tống ngược lại không hề trốn tránh, không biết là vì chậm chạp hay là không sợ chết, vẫn bất khuất đối đầu với hắn như cũ.

Chỉ còn lại dì Tống lâm vào cảnh khó xử, kiên trì chắn ở trước mặt mẹ mình, kinh ngạc là vì mặc dù lời bà cụ nói không xuôi tai, nhưng cũng không phải lần đầu nghe thấy, chỉ là dì chưa từng thấy tên nhóc du côn này tức giận đến như vậy, cứ như bị chọc trúng tim đen, dì chỉ có thể khuyên bảo: "Tiểu Khương... Tiểu Khương... Cậu còn trẻ, đừng chấp nhặt với bà cụ làm gì, đầu óc bà ấy hồ đồ, xin cậu bớt giận, xin bớt giận..."

Chúc Vi Tinh cũng là miễn cưỡng lấy lại phản ứng, không ai dám cản, chỉ có cậu xuyên qua đám người vội vã kéo lấy Khương Dực đang trên bờ vực hung bạo.

Cậu không phải hắn, cũng không có tư cách bảo Khương Dực đừng để ý, bị người ta coi là quỷ quái nhiều năm như vậy, không ai biết được hắn có bao nhiêu uất ức.

Chúc Vi Tinh chỉ có thể tỏ vẻ không đồng ý Khương Dực có thái độ xung đột với bà cụ, cậu khẽ lắc đầu với hắn.

Khoảnh khắc ấy, cả con ngõ như lửa lan khắp rừng thiêu đốt trong mắt Khương Dực, hắn không nói lời nào, nhìn thẳng vào Chúc Vi Tinh. Xóm giềng hai bên đều lo lắng đứa nhỏ họ Chúc này e là sẽ trở thành vật tế cho tổ tiên nhà Khương đêm nay mất, nhưng chỉ thấy tên nhóc du côn nặng nề liếc cậu một cái, quay người nhặt dây dắt chó và cái hộp lớn trên mặt đất rồi rời đi.

Mọi người đầu óc mơ hồ, ngơ ngác nhìn nhau, như vừa xem một bộ phim kinh dị không có hồi kết.

Dì Tống vội kéo lão mẹ loạn trí của mình sang một bên, coi như biết điều nói xin lỗi Chúc Vi Tinh. Thấy cậu xoa xoa hông, dì lấy một lọ cao dán từ trong túi nhỏ ra đưa cho cậu.

"Tiểu Chúc vừa rồi va phải đâu rồi? Dì có mang theo thứ này có thể nâng cao tinh thần, xoa lên người còn có thể giảm đau tiêu viêm, có tác dụng giải nhiệt, tiêu máu bầm rất tốt, cháu lấy về bôi đi, ngày mai liền hết đau."

Chúc Vi Tinh từ chối: "Không cần đâu."

Dì Tống không bỏ qua: "Cháu không tin sao, dì có người họ hàng mở hiệu thuốc Đông Y ở quê, đặc biệt nhờ ông ấy điều chế cho, rất hiệu quả. Hàng xóm xung quanh đều dùng qua cả rồi, thậm chí còn từng cho mẹ cháu, khi đó cô ấy đánh nhau với cha cháu mỗi ng..."

Nhận thấy Chúc Vi Tinh khẽ nhăn mày, dì Tống vội dừng miệng: "Lại nói nhảm, thiệt là... Dì thay bà ấy xin lỗi cháu, đầu óc bà ấy lúc tốt lúc xấu, có lúc ngay cả dì cũng nhận không ra, nên cháu đừng xem là thật."

Chúc Vi Tinh lại nhìn bà cụ Tống, bà đã ngồi trở lại, bắt đầu tiếp tục lẩm bẩm, vẻ mặt thẫn thờ, tựa như chưa có gì xảy ra.

Trên đường đã không thấy bóng dáng tên nhóc du côn đâu, hắn không đợi Chúc Vi Tinh.

Cậu đi đến dưới tòa nhà 7, thấy trong góc có ánh lửa nhàn nhạt, bên cạnh là bóng lưng lọm khọm quen thuộc.

Chúc Vi Tinh lẳng lặng đứng nhìn bà rất lâu, cuối cùng không đến gần, lựa chọn đi lên lầu.

Vào trong nhà, chỉ có anh trai ở đó, có lẽ được dặn dò, thấy Chúc Vi Tinh về, anh chủ động báo cáo nói: "Bà nội không có nhà, đang ở dưới lầu đốt vàng mã."

Chúc Vi Tinh gật đầu, lau bàn dọn chén chuẩn bị ăn cơm: "Em biết."

Do dự một lúc, vẫn hỏi anh trai: "Đốt cho ai?"

Chúc Vi Thần suy nghĩ một chút: "Cha, mẹ."

Cậu hỏi: "Anh nhớ họ không?"

Chúc Vi Thần lắc đầu, trên mặt còn hiện lên vẻ sợ hãi: "Đánh người, bọn họ, đánh nhau, đánh anh, đánh em."

Chúc Vi Tinh kinh ngạc: "Bà nội thì sao?"

Cậu muốn hỏi đôi vợ chồng chẳng hiền lành này có thái độ gì đối với bà nội, Chúc Vi Thần có lẽ hiểu ý cậu thành việc bà nội có nhớ cha mẹ mình hay không.

Anh lắc đầu xác nhận.

"Bà nội không nhớ, bà nội nói bà đã có anh."

Dừng lại một chút rồi nói: "Bây giờ thì, còn có em, em ở đây."

Chúc Vi Tinh đứng trước bếp ngẩn ra, cậu cúi đầu, hồi lâu mới xoay người, hốc mắt đỏ lên.

Cậu trịnh trọng gật đầu với anh trai.

"Đúng vậy, có em, em luôn luôn ở đây."

Không lâu sau, bà nội lên lầu, nhà Chúc bắt đầu bữa tối.

Chúc Vi Tinh thấy bà đêm nay làm bánh trôi, trắng trắng tròn tròn, ủn đầy một nồi.

Chúc Vi Thần như nhớ lại đồ ăn thừa hôm qua, muốn lấy chúng ăn. Bà nội ngăn anh lại, bưng một chén cho anh.

"Đông chí ăn bánh trôi." Bà nội nói, sau đó lại đẩy một chén nữa đến trước mặt Chúc Vi Tinh, "Người một nhà, đoàn viên sum vầy."

Chúc Vi Thần rất thích bánh trôi, nhanh chóng nhận lấy, hớn hở động đũa.

Chúc Vi Tinh thì lại nhìn cái chén kia, một lúc lâu mới thấp giọng lặp lại một lần: "Đoàn viên sum vầy... Người một nhà."

Bánh trôi nhân đậu, vừa dẻo mềm vừa thơm ngọt, Chúc Vi Tinh ăn không nhiều, nhưng cũng chống đỡ dạ dày, nhét bảy cái vào bụng, ứ đầy đến nỗi lồng ngực cậu ngập tràn ấm áp.

Sau khi ăn xong, cậu nhận nhiệm vụ rửa chén.

Anh trai ở phòng khách xem ti vi, Chúc Vi Tinh trở về phòng, ngồi ở trước bàn móc góc giấy ố vàng kia ra xem, nhìn một hồi thì kẹp nó dưới cuốn sách.

Đối diện mở đèn, có người nằm úp mặt xuống bàn không nhúc nhích, như thể chết rồi.

Chúc Vi Tinh lấy ống sáo ra lau chùi.

Có tiếng đá chân truyền đến.

Chúc Vi Tinh lau đầu sáo.

Có tiếng lê ghế truyền đến.

Chúc Vi Tinh lau thân sáo.

Có tiếng gõ gõ truyền đến.

Chúc Vi Tinh lau đến đuôi sáo.

Có tiếng chó sủa truyền đến.

Rốt cục cậu ngẩng đầu nhìn qua.

Đối mặt với vẻ mặt mưa bão sắp ập đến của Khương Dực.

Chúc Vi Tinh trong lòng không chút gợn sóng hỏi: "Anh sao vậy?"

Khương Dực bóp cổ con chó đang sủa ăng ăng: "Cậu không sợ tôi chết sao?"

Chúc Vi Tinh khó hiểu: "Tôi biết anh còn sống." Có ai chết rồi mà ngón tay còn lướt trên màn hình điện thoại chơi game đâu.

"Chậc." Khương Dực cấm cảu, nằm úp sấp trở lại.

"Anh khó chịu gì sao?" Với bầu không khí như vậy, Chúc Vi Tinh đương nhiên phải lịch sự hỏi thăm.

Ai ngờ Khương Dực lại nói: "Tôi đói."

Chúc Vi Tinh: "..."

Đói bụng thì tay chân với bộ óc sinh ra để làm cái gì?

"Trong nhà không có đồ ăn à? Gọi thức ăn ngoài? Đi ra ngoài ăn?"

Khương Dực cực kì cây ngay không sợ chết đứng mà thẳng thắn: "Lười đi, lười gọi, lười làm."

Chúc Vi Tinh rất muốn nói cậu cũng lười nói chuyện với hắn.

Tuy nhiên, vì cân nhắc nợ người nọ quá nhiều ân tình, cậu không thể ngồi yên không để ý đến, nghĩ nghĩ hai giây, Chúc Vi Tinh đi ra ngoài, không lâu sau cầm một cái hộp trở lại.

"Nhà tôi còn mấy cái bánh trôi, có muốn hay không?"

"Hử?" Khương Dực ghét bỏ ngẩng đầu, "Không còn gì khác à?"

Chúc Vi Tinh: "Không còn."

Khương Dực như đấu tranh tâm lí một phen, rốt cục miễn cưỡng duỗi tay.

Hộp nhựa đã được đóng kín kĩ càng, khoảng cách ngắn như vậy, cậu trực tiếp ném qua cho hắn.

Khương Dực thuận lợi nhận lấy, vừa mở hộp vừa lầm bầm: "Tôi ghét ăn bánh trôi nhất."

Chúc Vi Tinh thầm nói ghét sao còn muốn, cậu còn định ngày mai dùng nó làm bữa sáng đây.

Khương Dực nhìn cái hộp, trầm mặc giây lát, múc một cái cho vào miệng.

Hắn xù lông: "Sao lạnh như vậy?"

Chúc Vi Tinh còn cây ngay không sợ chết đứng hơn hắn: "Lười hâm nóng."

Khương Dực: "..."

Chúc Vi Tinh hỏi: "Ăn ngon không?"

Khương Dực nhai hai cái đã nuốt: "Dầu quá."

Chúc Vi Tinh nhìn hắn ăn như hùm như sói, bỗng nhiên nói: "Hôm nay đông chí, ăn bánh trôi, đoàn viên sum vầy..."

Tay cầm thìa của Khương Dực sững lại.

- ----------------------------

*Dẻ: Tính đến hiện tại thì đây là chương mình thấy ấm áp nhất.