Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 142: Yêu thích



Tiểu hỏa kế nhìn Chu Thanh mới chỉ là một nữ hài tử mười bốn mười lăm tuổi, liền trực tiếp nhìn về phía Chu Hoài Lâm.

"Khách quan, không nói dối ngài, thịt dê này của chúng ta, là do chủ nhân chúng ta nhập từ Cam Túc, cho nên mới khác thịt dê của Bắc Yên."

Lý Nhị.. Đánh rắm! Rõ ràng là từ kho lương của triều đình.

Chu Hoài Lâm cũng không biết Cam Túc là ở đâu. Nhưng mà hắn có thể giả vờ biết.

"Các ngươi ở gần Bắc Yên, sao lại bán thịt dê của Cam Túc?"

Tiểu hỏa kế liền đắc ý cười nói: "Khách quan ngài không biết, dê bò của Bắc Yên mặc dù phong phú, nhưng bọn họ đã quen ăn thịt dê có mùi gây nặng, cũng muốn ăn loại thịt không có mùi gây của chúng ta, thịt dê ở đây, tuyệt đại đa số đều bán cho người Bắc Yên đấy."

"Giá tiền thì sao?"

Tiểu hỏa kế liền cười nói: "Giá cả cũng không sai biệt lắm so với những cửa hàng khác, khách quan ngài muốn mua chút nếm thử không?"

Chu Hoài Lâm liền cười nói: "Chúng ta mở tửu lầu, muốn mua cả một xe kìa."

Nghe được lời này, đáy mắt tiểu hỏa kế lập tức hiện lên vẻ cảnh giác.

"Mở tửu lâu sao, khách quan phát tài ở đâu thế?"

Chu Hoài Lâm cũng không nói dối, đáp: "Thanh Hà, tiệm lẩu Nồi Đồng huyện Thanh Hà, chính là của nhà ta."

Tiểu hỏa kế dò xét liếc nhìn Chu Hoài Lâm, đáp: "Thì ra là khách quan mở tiệm lẩu, vậy đích xác là cần không ít thịt dê, thịt dê của chúng ta tuyệt đối là thịt tốt nhất, nếu ngài thành tâm muốn mua nhiều, chúng ta tự nhiên sẽ cho ngài giá cả ưu đãi, chỉ là chủ nhân của chúng ta ngày mai mới trở về, giá cả cụ thể như thế nào, thì để ngài ấy bàn bạc với ngài sau, như thế nào?"

Tiểu hỏa kế nói thành khẩn, Chu Hoài Lâm liền hẹn định với hắn thời gian gặp mặt ngày mai. Đi ta khỏi tiệm lương thực Hữu Tài, hai chú cháu lại đi lòng vòng những cửa hàng thịt dê khác, cảm thấy không đâu có chất lượng thịt tốt bằng tiệm lương thực Hữu Tài.

"Thanh nha đầu, cháu cảm thấy thế nào?"

Chu Thanh lắc đầu, đáp: "Thịt đúng là tốt, nhưng ta cảm thấy rất kỳ quái, tam thúc, Cam Túc cách nơi này cả vạn dặm, bọn họ vận chuyển thịt dê từ xa tới như vậy, lại bán giá cả giống như thịt dê của Bắc Yên, không phải là quá quỷ dị sao?"

Chu Hoài Lâm cũng không biết Cam Túc ở đâu, nhưng mà Chu Thanh nói xa, vậy dĩ nhiên là rất xa.

"Thanh nha đầu cảm thấy trong này có vấn đề? Nhưng hắn lừa chúng ta làm gì chứ? Thịt là thịt ngon, chỉ cần giá cả phù hợp, chúng ta cũng không mất mát gì mà."

Chu Thanh đáp: "Đúng là như vậy, nhưng ta luôn cảm thấy có điểm kỳ quái."

Nói rồi, Chu Thanh nhếch miệng nở nụ cười: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, tam thúc, ngày mai gặp chủ nhân của họ rồi lại nói."

Lý Nhị đứng một bên.. Không! Ngươi không nghĩ nhiều đâu mà! Lý Nhị gào thét trong lòng như cẩu, nhưng trên mặt lại chỉ có thể yên tĩnh như gà.

Cứ thế, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm cơ bản quyết định làm ăn với tiệm lương thực Hữu Tài xong liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Bên kia, mấy người Chu Thanh vừa rời đi, tiểu hỏa kế tiệm lương thực Hữu Tài lập tức chạy thẳng đến hậu viện của cửa hàng. Hậu viện có một dãy phòng nhìn qua có hơi cũ nát.

Tiểu hỏa kế tiến lên mấy bước, đứng trước cửa sổ, nói với vào trong phòng: "Chủ nhân, vừa rồi có một nhà giàu tới mua thịt dê, nói là mở tiệm bán lẩu."

Tiểu hỏa kế nói xong, đợi một hồi thật lâu, trong phòng mới truyền ra một giọng nói hơi có vẻ già nua.

"Người đó trông như thế nào?"

Tiểu hỏa kế lập tức nói: "Là một hán tử trung niên cùng một tiểu cô nương, ngoài ra còn dẫn theo một tùy tùng, hán tử kia cùng tiểu cô nương chỉ là người bình thường, không biết công phu, ngược lại là tùy tùng kia, từ dáng vẻ đi đường có thể thấy, công phu không thấp."

Dừng một chút, tiểu hỏa kế lại nói: "Có điều, bọn họ là từ huyện Thanh Hà tới nhập hàng, dẫn theo một tùy tùng biết công phu để bảo đảm bình an cũng là bình thường, rất nhiều thương gia cũng làm như thế."

Tiểu hỏa kế nói xong, trong phòng lại là một mảnh trầm mặc. Ngay lúc tiểu hỏa kế cho là chủ nhân sẽ cự tuyệt như thường ngày, bên trong lại truyền ra âm thanh.

"Ngươi đến huyện Thanh Hà điều tra một chút a, trước tiên kiểm tra xem tiệm lẩu này có thật hay không, rồi trở về nói cho ta nghe."

"Vâng."

Tiểu hỏa kế lĩnh mệnh, quay đầu rời đi. Hắn đổi một bộ y phục rồi đến thẳng huyện Thanh Hà.

Tiểu hỏa kế vừa đi, người trong phòng liền khụ khụ ho khan một hồi. Bề ngoài gian phòng nhìn qua rách nát không chịu nổi, nhưng bài trí bên trong, lại rất đường hoàng, trang nhã. Giường mỹ nhân, bát bạch ngọc. Khói lồng hàn thủy sa, chồn tía bạch hồ bào. Đàn hương lượn lờ, khói xanh lan tỏa.

"Ngoại tổ mẫu!"

Lão nhân không ngừng ho khan, đối diện bà ta là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đang vội vàng rót một chén trà đưa đến, lo lắng nhìn bà.

Lão nhân kia, chính là thân tỷ tỷ của hoàng đế đương triều, trưởng công chúa điện hạ của bản triều, Phúc Thụy công chúa. Còn tiểu cô nương này là ngoại tôn nữ duy nhất của bà ta, tên là Thạch Nguyệt Hinh. Đây là đích nữ của Lễ Bộ Thượng Thư Thạch Hữu Nguyên.

Tiếp nhận chén trà, trưởng công chúa uống một ngụm, cười nhạt đáp: "Không có gì đáng ngại, bệnh cũ thôi."

"Mẫu thân rất mong nhớ ngoại tổ mẫu, lần này cháu tới, chính là để đón ngoại tổ mẫu hồi kinh."

"Thế nhân đều cho là ta đang ở núi Ngũ Thai, ngay cả hoàng đế cũng chưa từng hoài nghi tới, thế mà đứa nhóc con cháu lại biết ta ở đây."

Trưởng công chúa nhìn qua Thạch Nguyệt Hinh, đứa bé phấn điêu ngọc trác ngày nào, nay đã trở thành một đại cô nương như hoa như ngọc.

"Cháu là tới đón ta, hay là xa xôi ngàn dặm chạy tới để theo đuổi tên tiểu tử họ Thẩm kia?"

Trưởng công chúa vừa nhắc đến chuyện này, gương mặt Thạch Nguyệt Hinh lập tức ửng đỏ, mím môi cúi đầu, lắc lắc khăn trong tay.

Nhìn bộ dạng này của nàng, trưởng công chúa thở dài một hơi: "Cháu phải biết, Thẩm Lệ là đầu lĩnh ảnh vệ, hắn là người của hoàng thượng, nhà chúng ta cùng Thẩm gia, tuyệt đối không thể trở thành thông gia."

Thạch Nguyệt Hinh lập tức giương mắt nhìn về phía lão nhân, đáy mắt hiện ra ánh nước.

"Ngoại tổ mẫu, ngay cả người cũng không ủng hộ cháu sao? Mẫu thân không ủng hộ cháu, phụ thân không ủng hộ cháu, ngoại tổ mẫu luôn luôn thương cháu, bây giờ, cũng không thương cháu nữa rồi sao?"

Nói rồi, nàng khẽ nghẹn ngào.

Thạch Nguyệt Hinh thuở nhỏ sống trong phủ đệ của trưởng công chúa, trưởng công chúa làm sao có thể nhìn nàng khóc, đưa tay lau nước mắt giúp nàng.

"Không phải là ta không ủng hộ cháu, thật sự là.."

Thạch Nguyệt Hinh ngang ngược né tránh tay của trưởng công chúa, lấy tay gạt mạnh nước mắt trên gò má mình.

"Cháu mặc kệ, cháu chỉ muốn gả cho Thẩm Lệ, cháu mặc kệ Thẩm Lệ là ai, chỉ cần cháu gả cho Thẩm Lệ, Thẩm Lệ sẽ không phải là người của chúng ta rồi sao? Cháu là ngoại tôn nữ của người, chẳng lẽ cháu còn không thể tùy ý tuyển phu quân cho mình?"

Trưởng công chúa khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Thạch Nguyệt Hinh, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.

"Cháu thật sự muốn gả cho hắn?"

"Không phải hắn thì không gả!"

"Ai, cháu đấy!"

Trưởng công chúa không thể làm gì chỉ có thể nặng nề thở dài, đưa tay chọc cái trán của Thạch Nguyệt Hinh.

Thạch Nguyệt Hinh lập tức nín khóc mỉm cười, dựa sát vào trưởng công chúa nói: "Cháu biết, ngoại tổ mẫu vẫn thương cháu nhất mà."

Nói rồi, Thạch Nguyệt Hinh đứng dậy rót thêm một chén trà, hỏi: "Khi nào ngoại tổ mẫu hồi kinh?"

"Đợi thêm hai tháng nữa."

Nói rồi, trưởng công chúa trêu ghẹo nói: "Chỉ hai tháng mà cháu không thể chờ được sao?"

Thạch Nguyệt Hinh lập tức đỏ mặt, chuyển chủ đề, nàng lắc lắc khăn tay, hỏi: "Thẩm Lệ ở ngay Bình Châu, cháu có thể gặp hắn một lần được không?"

"Không thể."

Nghe được câu trả lời như đinh đóng cột, Thạch Nguyệt Hinh cong môi nói: "Ngoại tổ mẫu thật nhỏ mọn, cháu chỉ gặp một chút thôi mà."

Trưởng công chúa tức giận lại chọc cái trán của Thạch Nguyệt Hinh.

"Nếu cháu còn muốn gả cho hắn, thì thành thành thật thật hồi kinh cho ta, chờ ta hồi kinh, sẽ đi xin thánh chỉ ban hôn cho cháu. Còn làm rộn, đến lúc đó không được ban hôn, cháu chớ có tới tìm ta khóc lóc."