Phục Cừu

Chương 3



3.

Sau khi Hà Doanh tới làm loạn, quả nhiên công việc làm ăn xuống dốc.

Đối thủ nhân cơ hội này, truyền đi tin tức Đinh gia đắc tội với Đại tướng quân.

Những nhà cung cấp hàng hóa sau khi nghe ngóng biết được Đinh gia quả thật bị quân của Đại tướng quân vây kín thì lập tức đòi trả đủ tiền hàng.

Lượng khách hàng giảm mạnh, những người cùng buôn bán còn cố tình phá giá, không tới vài ngày đã cướp hết khách của Đinh gia.

Phụ thân sau việc này cũng ốm nặng.

Ta xử lý việc làm ăn, bận rộn tới mức chân không chạm đất, cũng may bên phía Hà Doanh không có động tĩnh gì, mọi chuyện mới dần tốt lên.

Nhưng ta biết, tới khi Ân Càn công khai thân phận, Đinh gia cũng sẽ gặp họa, tính ngày thì cũng chỉ còn ba tháng nữa.

Cũng may thư ta gửi đi cũng không phải thạch trầm đại hải*, người của Thái tử đã tới tìm ta.

(*thạch trầm đại hải: đá rơi xuống biển, ý chỉ biệt tin, không có tin tức gì)

Buổi tối ta đang định đi ngủ, đột nhiên có một lưỡi dao kề cổ.

Một cái lệnh bài đung đưa trước mắt ta.

Sau đó, một giọng nữ xa lạ truyền tới, lạnh lùng nói cho ta một địa chỉ, rồi thu lưỡi dao lại.

Khi ta quay đầu lại, một bên cửa sổ đã mở tung, nhưng không nhìn thấy người nào.

Ta yên lặng bước tới đóng cửa sổ.

Hậu tri hậu giác* ta mới phát hiện ra tim mình đang đập thình thịch, không phải vì sợ, mà là vì hưng phấn.

(*hậu tri hậu giác: sau khi để ý kỹ, sau khi xem xét kỹ lưỡng)

Bước đầu đã thành công.

Khi Thái tử gặp họa đã là đầu năm sau, tính từ giờ thì còn thời gian gần một năm để chuẩn bị.

......

Đi trên con đường nhỏ khảm mã não, ta cụp mắt suy nghĩ, nghe đồn Ân Cửu Hà tính tình ôn hòa, lễ phép quy củ, không biết mấy phần là thật mấy phần là giả.

Lúc đầu ta vốn định nhắm vào Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, nhưng bọn họ một người cao ngạo, một người nham hiểm hung ác, còn khó hợp tác hơn, hơn nữa không lâu sau nữa hai người họ một người sẽ chết còn một người bị bắt.

Thật sự ta cũng chẳng có lựa chọn.

Tiến vào đại sảnh, ta nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi trên ghế giữa liền lập tức hành lễ.

"Tham kiến thái tử điện hạ."

Người ở trên mãi vẫn không lễ tiếng, ta không dám ngẩng đầu, vẫn quỳ nguyên tại chỗ.

Quả thật, tự tiện một mình tới đây, nếu Thái tử nghĩ ta vẫn còn hòa hợp cùng Ân Càn, có thể lập tức giết ta.

Đây cũng là lý do vì sao lúc trước ta không muốn làm việc này.

"Ngươi đã từng ở trong cung."

Thái tử cất giọng ôn hòa, âm thanh như nước suối trong khe núi lúc đầu xuân, mới nhìn qua thì tưởng ấm áp nhưng chạm vào mới biết là lạnh như băng.

Ta sững sờ, mồ hôi lạnh từ từ túa ra sau lưng, kiếp trước ta ở trong cung ba năm, bị bắt học không ít quy củ.

Nhưng ta chẳng qua chỉ mới làm một động tác hành lễ đơn giản nhất, làm sao có thể nhận ra được?

Khả năng quan sát của người này thật sự đáng sợ.

Ta hít vào một hơi: "Chưa từng, chỉ là đã được học qua."

"Ngẩng đầu lên."

Ta từ từ ngẩng đầu lên, nâng tầm mắt lên nhìn hắn.

Ân Cửu Hà diện mạo rất đẹp, ngũ quan sắc bén, một đôi mắt giống như mắt mèo, vừa ẩn chứa ý cười lại vừa thờ ơ.

Hắn được giáo dục vô cùng tốt, tư thế ngồi ngay ngắn, chỉ là không hiểu sao nhìn vẫn có chút biếng nhác.

Nhưng vẻ biếng nhác này cũng không ảnh hưởng tới khí chất của hắn, dôi mắt đen thản nhiên nhìn ta, lại giống như có vô số đôi bàn tay đặt lên vai ta, ép ta khuất phục.

"Bản điện* nghe nói ngươi và Tam hoàng tử là thanh mai trúc mã, quan hệ không tầm thường."

*bản điện (本殿),không phải bản cung (本宫), mình tìm trên baidu cũng có từ này những trên thực tế chưa nghe thấy cách xưng hô này trên phim hay sách truyện bao giờ, ai biết giải thích thêm giúp mình nhé.

Hắn hơi cong môi, ngữ khí dịu đi vài phần.

Ta cung kính nói: "Lời đồn thật ra cũng không đúng, nếu đúng như vậy, tiểu nữ sẽ không từ hôn."

Hắn nghe ta nói xong cũng không đáp lại, cầm lấy chén trà trong tay nha hoàn nhấp một ngụm.

"Vì sao lại từ hôn?"

Ta cắn môi: "Bởi vì hắn lừa tiểu nữ, tiểu nữ không thích bị lừa."

"Lý do này nghe có chút gượng ép, ngươi đang che giấu gì vậy."

Lòng ta lạnh đi, đối mặt với người này quả thật không thể che giấu được điều gì.

Nhưng nếu ta nói ra chân tướng, hắn có thể hội đem ta đương kẻ điên đuổi ra đi.

"Ngày mùng năm tháng tư tới đây, toàn thành sẽ truyền ra lời đồn Thái tử điện hạ có dòng máu không trong sạch!"

Thái tử hơi sửng sốt, thị vệ bên cạnh nổi giận trực tiếp rút đao kề vào cổ ta: "To gan!"

Bảo đao chém sắt như chém bùn, cũng may thái tử kịp thời ngăn cản, nếu không cổ ta đã bị chặt đứt.

Thị vệ kia mặt đầy giận dữ, nghe mệnh lệnh lập tức thu tay về.

Ta liều chết nhìn chằm chằm vào Thái tử, tiếp tục nói: “Ân Càn mua được nhũ mẫu của Thái tử, đến lúc đó chỉ trong một đêm, lời đồn ngài có dòng máu không trong sạch sẽ lan ra toàn thành, Lễ bộ Thượng thư sẽ trở mặt, dâng tấu đòi phế bỏ ngôi vị Thái tử của ngài.”

Thái tử lẳng lặng nghe, vẻ mặt thản nhiên, còn tiện tay cầm chén trà đưa cho ta, phong thái tao nhã, thưởng tâm duyệt mục*.

(*thưởng tâm duyệt mục: đẹp mắt đẹp lòng, cũng không hiểu ý cụm này đặt ở đây là gì cho lắm, chắc là Thái tử mặc dù nghe chuyện những vẫn thản nhiên vui vẻ)

Ta mù mờ nhận lấy, không biết nên uống hay không.

Thế này là thế nào?

Ta nói với hắn tin tức quan trọng như vậy, hắn lại coi như không có chuyện gì, vẫn có tâm trạng thưởng trà?

"Ngươi uống thử đi?"

Ta: "......"

Ta nhấp một ngụm nhỏ, yếu ớt nói: "Nếu Thái tử điện hạ không tin, có thể từ từ đợi đến ngày đó, dân nữ lấy tính mạng mình ra bảo đảm."

Hắn thản nhiên nói: "Trà có ngon không?"

Ta: "......"

Giờ là lúc để bàn luận về trà hay sao? Hơn nữa cũng chẳng phải loại trà gì ngon đặc biệt, chúng ta cứu trợ nhiều khi cũng dùng loại trà này.

"Uống được lắm."

Ta mơ hồ trả lời, thật sự loại trà này uống nhạt như nước ốc.

Hơn nữa, ta đột nhiên cảm thấy ở cổ đang chảy máu, lưỡi đao kia cũng thật sắc bén, ta chịu đựng cơn đau, không dám đưa tay lên sờ.

Ân Cửu Hà nghe ta nói, giống con mèo đùa giỡn với con mồi, không nhanh không chậm, lại như vẫn đang chờ mong điều gì.

Vô cùng yên tĩnh.

Chúng ta không nói chuyện, nhưng không có cách nào khác, ta ở địa vị thấp hơn hắn, đành phải lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng: "Điện hạ?"

Rất lâu không có tiếng đáp lại, ta còn tưởng hắn không nghe thấy, lại thấy giọng hắn truyền tới: "Lui ra đi, ta sẽ nghiệm chứng lời của ngươi, nếu ngươi lừa ta."

Vẻ mặt Ân Cửu Hà dịu đi vài phần, nhưng lời nói ra lại khiến ta sợ hãi: "Cũng không sao, cho dù ngươi lừa ta, cũng dễ xử lý thôi."

......

Ngữ khí thì dịu dàng nhưng lời nói lại tràn đầy đe dọa!

Lòng ta lo sợ không yên, nhưng chỉ dám nói cố một câu: "Chuyện kia, Thái tử điện hạ có thể bảo toàn cho Đinh phủ bình an trong thời gian này không?"

Ân Cửu Hà khẽ gật đầu.

Ta thở ra, lại thấy hắn đột nhiên nở nụ cười giống như băng nhọn, lạnh thấu xương.

Cứu mạng, thà đừng cười còn hơn.

Khi quay về phủ, đầu ta đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Rối cuộc là ai đồn Ân Cửu Hà "Tính tình ôn hòa"?

Ta nằm ở trên giường hít thở một lúc lâu, cũng may hắn không giết ta, chỉ cần lời nói của ta trở thành sự thật, còn có cơ hội lấy được sự tín nhiệm của hắn, tiến thêm một bước.

Nhưng cuối cùng thì chén trà kia có liên quan gì đến cuộc nói chuyện của chúng ta?

Lẽ nào, trong trà có độc!