Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 45: Điều giáo mỹ nữ (1)



"Ngươi còn nhìn ta như vậy, ta sẽ giết ngươi!".

Lâm Vãn Tình cũng không có động, nhưng âm thanh giả vờ lạnh băng lại làm cho Diệp Hi thấy được một tia hy vọng. Đó là nội tâm của nàng đang tranh đấu mâu thuẫn. Lâm Vãn Tình là một nữ cường nhân kiêu ngạo, nếu như muốn chinh phục nàng, đơn thuần dựa vào trên nhục thể là tuyệt đối không đủ. Trọng yếu hơn phải chinh phục được trái tim của nàng.

Có lẽ bình thường nàng đều cao cao tại thượng, người khác lúc nào cũng tỏ ra ngưỡng mộ vây bám nàng. Cho nên trong nội tâm nàng luôn chán ghét những tên nịnh nọt, những kẻ đạo đức giả đó.

Nếu muốn chinh phục nữ nhân như vậy, đầu tiên tựu tuyệt đối không thể ở trước mặt nàng yếu thế.

Nhất định không được yếu thế hơn nàng!

"Ba!"

Trong phòng, bỗng nhiên vang lên một tiếng vỗ trầm muộn, không ngờ Diệp Hi lại lấy được dũng khí ở đâu, bàn tay mạnh mẽ đánh vào mông ngọc của thục nữ xinh đẹp đang nằm trên giường!

Cái mông tràn đầy co dãn bị Diệp Hi hạ thủ. kèm theo đó là tiếng kinh hô của Lâm Vãn Tình

Thân thể của nàng bỗng nhiên run rẩy. Chẳng qua là nàng vừa muốn xoay người lại bỗng nhiên cảm thấy cơ thể bị đè lên không nhúc nhích nổi.

Diệp Hi nhảy lên trên giường, một cái tay đè lưng Lâm Vãn Tình, một cái tay khác thế nhưng hung hăng mà đánh một cái trên bờ mông nàng.

"Diệp Hi —— "

Đôi mắt Lâm Vãn Tình tức giận muốn phun lửa nhìn tiểu nam hài dám ngược đãi mình, nàng không ngờ thằng khốn này lại dám cả gan đánh mình!

Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng bị một nam tử đánh. Không những thế, nam tử đó chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi.

Chẳng qua là, trong lòng của nàng lại bỗng nhiên có một tia hưng phấn cùng cảm giác sa đọa. Áp lực trầm trọng của đạo đức chẳng những không có làm cho nàng sợ hãi, ngược lại càng trở nên kích thích!

"Ba!" Diệp Hi lại vung tay đánh một cái nữa, không hề có chút thương hương tiếc ngọc.

"Ân —— "

Thân thể của nàng đang run rẩy! Làn da bạch ngọc nổi lên từng vầng đỏ. cả người trần như nhộng liên tục co rút, hai tay nắm thật chặc lấy ga giường, lại kìm lòng không được mà đem bờ mông phong mãn to tròn vểnh cao lên!

"Ai..."

"A!"

Thêm một cái vỗ nữa vang lên, lúc này mỹ phụ nằm trên mặt giường lớn, cái mông cong lên về phía sau của Lâm Vãn Tình đã in dấu bàn tay đỏ rực, ngọc thể trắng như tuyết, khuôn mặt lúc này cũng đã đỏ bừng mà run rẩy liên tục. Mỗi một cú đánh như đâm thẳng vào tâm can nàng, xuyên thủng qua lớp tường lạnh lẽo mà nàng cố gắng gây dựng bao năm qua.

"Hiệu trưởng muốn sao?"

Diệp Hi kéo hông của nàng, đem mỹ phụ đang nằm lỳ ở trên giường kéo lên, tư thế giống như tiểu mẫu cẩu đang nằm úp sấp ở trước mặt của mình!

Lâm Vãn Tình lúc này cắn thật chặt môi dưới, hai tay vẫn nắm lấy ga giường, gương mặt lại chôn trên gối đầu, như chờ đợi cái gì đó.

Bất quá Diệp Hi cũng không có động tác gì nữa. Sau khi đánh vào mông, bàn tay của hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve vết sưng đỏ khiến cho nàng run rẩy không thôi. Cảm giác ngứa ngáy quả thực làm cho Lâm Vãn Tình vô cùng khó chịu.

"Ngươi mau tới... Ta muốn...ô ô...nhanh cắm vào!"

Nàng thật sự không nhịn được, nước mắt vống kìm nén rốt cuộc cũng đã lã chã rơi trên gương mặt mỹ lệ kiều diễm, thân thể cũng hướng về phía sau mong chờ cây đồ đằng của Diệp Hi tàn phá.