Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 95



Chung quanh người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, có mấy người hàng xóm quen thuộc bởi vì không biết tình huống cụ thể, hảo tâm đi tới khuyên can.

“A nha! Đều là chị em cả, có nói cái gì phải từ từ mà nói không phải sao! Động thủ là không giải quyết được vấn đề.”

“Đúng vậy đúng vậy! Không cần nháo loạn như đứa trẻ, mau về nhà đi thôi!”

Thẩm Nhan cùng Diệp Hạo Hiên đều cảm thấy siêu cấp mất mặt, đối mặt mọi người vây xem cùng khuyên bảo, căn bản không muốn làm bất luận cái giải thích gì, hận không thể lập tức ẩn thân biến mất.

Mà Khương Bích Vân lại một chút không chê mất mặt, hận không thể muốn cho người trên toàn thế giới tới vây xem, cô ta chẳng những không thu hồi nước mắt, ngược lại lại khóc đến lớn hơn nữa, phảng phất như thật sự chịu khuất nhục to lớn lắm.

Diệp Hạo Hiên từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt sĩ diện, chuyện này làm hắn cảm thấy mặt mũi đều như bị quét rác.

Khương Bích Vân quỷ khóc sói gào càng làm hắn cảm giác chán ghét đến cực điểm, hắn lạnh mặt duỗi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Nhan, hướng đến bên ngoài đám người rời đi.

“Này nhóc con, thân là một đàn ông lớn như vậy, sao lại không khuyên can, ngược lại lại rời đi rồi?!”

Ở đây có người không quen biết Diệp Hạo Hiên, cũng càng không biết Diệp Hạo Hiên cùng hai vị em nhà này rốt cuộc là quan hệ gì.

Khi bọn hắn thấy Diệp Hạo Hiên nắm tay Thẩm Nhan rời đi, sôi nổi bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

Đang lúc này.

Triệu Quyên vội vã từ trong nhà đuổi tới, giữ chặt cánh tay Khương Bích Vân hướng bên cạnh túm túm, lôi kéo, hạ giọng nói: “Con có biết mất mặt không?! Đừng khóc!”

Tiếp theo, bà ta sắc mặt xấu hổ nhìn hàng xóm giải thích nói: “Thật là ngượng ngùng! Làm mọi người chê cười! Đều do chúng ta làm cha mẹ giáo dục không đúng chỗ, để cho hai đứa nhỏ đều lớn như vậy, còn ở bên ngoài náo loạn.”

Nói xong, Triệu Quyên quay đầu, tầm mắt lướt qua đám người, nhìn về phía bóng dáng Diệp Hạo Hiên cùng Thẩm Nhan.

Ngay khi bà ta nhìn thấy hai người tay trong tay rời đi, trong lòng tức khắc trầm xuống, cũng lập tức rõ ràng vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cái đứa con gái không biết xấu hổ này!

Cư nhiên thật sự qua mặt bọn họ, thông đồng với Diệp Hạo Hiên!

Vì để làm rõ ràng ngọn nguồn sự tình, Triệu Quyên lập tức hướng theo Diệp Hạo Hiên cùng Thẩm Nhan đuổi qua.

Bà ta hoả tốc che ở trước mặt bọn họ, thở phì phò cứng đờ cười nói: “Diệp tử, Nhan Nhan, hai đứa đây là muốn đi đâu? Đều đã trễ thế này, cơm chiều trong nhà đều chuẩn bị tốt, cùng nhau về nhà ăn cơm đi!”

Thẩm Nhan xấu hổ đem tay từ trong lòng bàn tay Diệp Hạo Hiên rút ra tới, âm thầm bất đắc dĩ dưới đáy lòng thở dài một tiếng.

Tiếp theo.

Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Hạo Hiên liếc mắt một cái, ngữ khí bình đạm nói: “Nếu không anh đi về trước đi!”

“Không quan hệ, nếu anh đã đến dưới lầu nhà em, hơn nữa bác gái lại nhiệt tình mời anh ăn cơm như vậy, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Diệp Hạo Hiên ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Triệu Quyên.

Theo sau, hắn ở trước mặt bà ta, không chút nào kiêng kị, một lần nữa đem tay Thẩm Nhan cầm ở trong lòng bàn tay.

Triệu Quyên cho dù giỏi ngụy trang, nhưng khi bà ta đối mặt Diệp Hạo Hiên trần trụi khiêu khích, sắc mặt không nhịn được lúc xanh lúc trắng, trong ánh mắt tản mát ra hàn ý làm người ta không rét mà run.

Thẩm Nhan thấy Diệp Hạo Hiên kiên định lựa chọn mình như thế, trong lòng cô cảm ấm áp cùng cảm động vô cùng.

Một khi đã như vậy, cô cũng không có cái gì phải sợ hãi.

Thẩm Nhan ngước mắt cảm kích nhìn Diệp Hạo Hiên liếc mắt một cái, dứt khoát thoải mái hào phóng cùng hắn tay trong tay đi trở về.

Triệu Quyên giờ phút này đã tức giận đến thất khiếu bốc khói, bà ta cưỡng chế lửa giận trong lòng, hung hăng mà trừng mắt nhìn Khương Bích Vân không biết cố gắng, sau đó phẫn hận túm cô ta cùng nhau đi lên lầu.

Thang máy theo tiếng ting mà mở cửa ra.

Diệp Hạo Hiên trực tiếp nắm tay Thẩm Nhan trước đi vào, phảng phất đem Triệu Quyên cùng Khương Bích Vân trở thành không khí, làm lơ tồn tại của bọn họ.