Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 404: Giá cao



Tận đến khi ra khỏi cửa hàng lương thực, Dương Hòa Thư mới cúi đầu nhìn hai người bằng ánh mắt kì lạ, "Hai đứa cứ cười ngây ngô cái gì đấy?"

Bạch Thiện Bảo toét miệng cười, đầu lại lắc như trống bỏi, nói: "Không có gì ạ, đệ muốn về nhà."

Mãn Bảo cũng nói: "Muội cũng muốn về nhà."

Bạch nhị lang: "Bây giờ ta đã tỉnh rồi, không muốn về nhà."

Mãn Bảo không để ý tới cậu, nói với Bạch Thiện Bảo: "Ta muốn đi mua ít thịt trước rồi mới về."

"Ta đi với ngươi, mua xong thì về."

Bạch nhị lang không vui bĩu môi.

Dương Hòa Thư bèn dừng chân, hắn từng đi qua chỗ bán thịt ở trong chợ, chỗ đó không dễ ngửi chút nào, cho nên hắn vẫy tay tạm biệt với ba người, "Vậy chờ lần sau mấy đứa đến huyện thành ta sẽ dẫn mấy đứa tới nhà ta chơi."

"Không thành vấn đề, hẹn gặp lại Dương đại nhân."

Dương Hòa Thư bật cười, "Hẹn gặp lại, với cả, không có việc gì thì ít đọc tiểu thuyết lại, bây giờ mấy đứa vẫn còn nhỏ, cẩn thận bị đầu độc mà thay đổi tính tình."

Ba đứa trẻ chột dạ lè lưỡi, xoay người chạy đi.

Đại Cát yên lặng theo kịp.

Lúc này Dương Hòa Thư mới phát hiện ra sự tồn tại của Đại Cát.

Hắn không khỏi híp mắt, nhìn về phía sau, "Đi cả một đường mà ta không để ý thấy người hầu này của nhà họ Bạch, hắn là hộ vệ à?"

Vạn Điền:. Ngài không để ý hắn, vậy ngài để ý đến ta ư?

"Thiếu gia, tôi đã hỏi rồi, hắn là gia đinh của nhà thiếu gia Bạch Thiện."

"Gia đinh à, vậy là hộ vệ rồi."

Vạn Điền không sửa lại, Dương Hòa Thư cũng không quá để ý, nhà ai mà không có mấy gia đinh hộ vệ?

Trước kia nhà hắn còn có bộ khúc* kìa.

* Bộ khúc: Binh đội dưới quyền

Dương Hòa Thư chắp tay sau lưng thong thả đi về nha huyện.

Mãn Bảo mua thịt cho nhà mình, cũng ghé vào tai Bạch Thiện Bảo thì thầm, đương nhiên cũng kéo Bạch nhị lang nghe cùng.

Bọn họ cảm thấy nếu bán lúa mạch của mình theo giá bán lương thực bình thường thì quá thiệt, sản lượng của bọn họ cao như vậy, lúa mạch tốt như vậy, hẳn là phải coi như hạt giống lúa mạch mà bán mới đúng.

Đại Cát đánh xe ngựa, nghe ba đứa trẻ trong xe bàn bạc xem nên ba hoa về lúa mạch của mình như thế nào, à, không, là bán như thế nào.. thì thích ý híp mắt, dứt khoát thả lỏng dây cương, để ngựa tự chạy về phía thôn Thất Lí, không đánh nó nữa.

Ba đứa trẻ nhất trí cho rằng, muốn người khác mua, thì cần phải cho người ta biết đó là thứ tốt trước.

Lúa mạch của bọn họ ấy, a, không, là hạt giống lúa mạch tốt ở chỗ nào đây ta?

Mãn Bảo đã tìm ra được rất nhiều ưu điểm, cái đầu tiên, cũng là cái quan trọng nhất, chính là sản lượng lớn!

Mãn Bảo nói: "Sản lượng của chúng ta gấp hai sản lượng hạt giống lúa mạch bình thường!"

Bạch Thiện Bảo nói đúng thực tế: "Không được gấp hai!"

"Ngươi ngốc thế, không phải gấp hai là vì đất ruộng chưa đủ phù nhiêu, bón phân chưa đủ nhiều, tưới nước chưa đủ chăm."

Bạch Thiện Bảo khẽ nhấp môi, nói: "Bà nội nói, đứa trẻ ngoan không được nói dối."

Bạch nhị lang đứng bên phía Mãn Bảo, nói: "Đây không phải nói dối, đây là khoác lác! Bán thứ gì cũng phải khoác lác, cha ta nói cái này gọi là bà Vương bán dưa* - mèo khen mèo dài đuôi!"

* Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen: Điển cố này đồng nghĩa với mèo khen mèo dài đuôi.

Bạch Thiện Bảo không khỏi cười ha ha, chỉ vào Mãn Bảo gọi: "Bà Vương!"

Mãn Bảo tức giận đánh Bạch nhị lang, "Gọi sư tỷ, gọi sư tỷ!"

Bạch nhị lang bị đánh đến nỗi kêu áu áu, cả giận nói: "Ta cũng nói ngươi là bà Vương đâu, đây chỉ là so sánh, so sánh."

Bạch Thiện Bảo cười đến mức suýt chảy cả nước mắt, Mãn Bảo xuống tay càng mạnh.

Đại Cát ngoài xe cũng không khỏi cười ra tiếng.

Cuối cùng Bạch Thiện Bảo vẫn bị hai người thuyết phục, hỏi: "Sau đó thì sao, còn có ưu điểm gì?"

Mãn Bảo nói rập khuôn theo chú giải trên trung tâm mua sắm về hạt giống lúa mạch này: "Chống lũ chịu hạn, cây lúa cao lớn sức sống dẻo dai."

Bạch Thiện Bảo ngớ ra, "Vậy rốt cuộc là chống lũ, hay là chịu hạn?"

"Cả hai cái!"

"Hả, hai cái này không phải là trái ngược ư, sao có thể có cả hai cái chứ?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ nói: "Không thể nói là trái ngược được, ví dụ như người, một người vừa chống lũ vừa chịu hạn, tức là hắn vừa không bị lũ làm chết đuối, cũng sẽ không vì uống ít nước hơn mà chết."

Bạch Thiện Bảo nghiêng đầu ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy bé đang ngụy biện, nhưng cậu không có chứng cứ.

Mà lúc này, Trang tiên sinh đang ở nhà họ Bạch ăn cơm với Bạch lão gia, hai người cũng đang nói đến lúa mạch vụ đông vừa mới thu hoạch xong.

Trang tiên sinh cười hỏi, "Chỗ ruộng ở thôn Thất Lí của cậu có thể thu hoạch được bao nhiêu cân lúa mạch?"

"Sản lượng còn nhiều hơn thu hoạch lúa mạch vụ xuân năm ngoái, cũng không biết lần thu hoạch vụ thu này có thể được bao nhiêu," Bạch lão gia nói: "Dù sao đất ruộng cũng bị mỏng hơn."

"Không phải trong thôn có biện pháp ủ phân mới sao, có thể bón nhiều hơn."

Bạch lão gia cười lắc đầu, "Dù sao cũng không phải do tự tay mình trồng trọt, đám đứa ở luôn có lúc không tận tâm, cho nên phân có nhiều đến đâu cũng không đủ dùng ạ."

"Cậu có nghĩ đến việc đổi giống lúa mạch không?"

"Đổi giống lúa mạch ạ?"

Trang tiên sinh cười nói: "Chắc Bạch lão gia còn chưa đi xem thu hoạch của các nhà khác trong thôn Thất Lí, ruộng bên chỗ chân núi kia cũng không đi xem hả?"

Bạch lão gia nheo mắt cười, nói: "Mảnh ruộng đó đã đưa cho bọn nhị lang, tôi cũng không tiện hỏi nhiều, còn lúa mạch trong thôn ư.."

Bạch lão gia ngẫm nghĩ, thật ra thỉnh thoảng hắn cũng đi dạo ngoài đồng ruộng, hình như đúng là lúa mạch trong thôn tốt hơn lúa mạch nhà hắn.

Hắn như suy tư gì, hỏi, "Hạt giống bọn họ dùng khác nhà tôi ạ?"

Tuy rằng hạt giống lúa mạch của các nhà hầu như đều là của nhà họ giữ lại từ vụ trước, nhưng kỳ thực đã dùng gần hết căn nguyên rồi, cho nên cách hai ba năm bọn họ đều phải đến cửa hàng lương thực mua hạt giống lúa mạch mới, để thí nghiệm xem có thể gia tăng sản lượng không.

Hắn thường xuyên hợp tác với cửa hàng lương thực trên huyện thành, nếu bọn họ có hạt giống lúa mạch mới thì không lý nào hắn không biết.

Trang tiên sinh không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ mỉm cười với hắn.

Chỉ là rất nhanh Bạch lão gia cũng biết.

Bởi vì Bạch nhị lang - đứa con chuyên đào hố cho cha nhảy đã thuận miệng hỏi hắn một câu lúc ăn cơm tối: "Cha, người có muốn mua hạt giống lúa mạch của bọn con không?"

Bạch lão gia gần như lập tức nghĩ tới lời Trang tiên sinh nói lúc chiều, hắn ngừng một chút rồi hỏi: "Con lấy đâu ra hạt giống lúa mạch?"

"Tự chúng con trồng được, hai mươi mẫu lúa mạch kia của bọn con đều có thể làm hạt giống."

"Tự tin vậy sao?" Bạch lão gia cười nói: "Hạt giống lúa mạch nhà ai mà không phải chọn lựa kỹ càng? Sao có thể thu hoạch cả mảnh như vậy rồi tuốt hết đem bán?"

"Sao lại không thể ạ, năm ngoái người dân trong thôn trồng lúa mạch vụ đông, cũng là đổi hạt giống từ lúa mạch của nhà Mãn Bảo. Nhà Mãn Bảo cũng chẳng chọn lựa gì, kết quả cha xem, năm nay có lúa mạch nhà nào không tốt hơn nhà chúng ta đâu, được mùa lắm đó."

"Sao con lại biết?"

"Sao con biết á," Bạch nhị lang nói một cách hiển nhiên, "Bạch Thiện và Chu Mãn nói cho con."

Bạch lão gia mặt không đổi sắc, hỏi: "Vậy bọn họ có nói với con rằng muốn bán hạt giống lúa mạch cho ta với giá bao nhiêu không?"

"150 văn một đấu ạ."

Bạch lão gia suýt thì ụp bát cơm lên đầu cậu, ngay đến Bạch phu nhân cũng không khỏi ngẩng đầu, nhìn trượng phu, lại nhìn con trai, cuối cùng không khỏi nói lời thấm thía với con: "Nhị lang à, tuy rằng con có phần ở nông trang kia, nhưng con không thể giúp đỡ người ngoài bắt nạt cha con thế chứ."

Bạch nhị lang không vui, nói: "Con không bắt nạt cha, đây là giá bọn con bàn bạc rất lâu mới quyết định được đấy, giá bán cho cha là 150 văn một đấu, bán cho bà Lưu cũng là cái giá này, nếu người ngoài muốn mua, thì phải còn phải mất 180 văn mới được ấy."