Phúc Tấn Thuần Phu Ký

Chương 139: Giải vây



Dận Chân ngồi ở ghế bên cạnh Trang Uyển.

"Ta lại không nhớ rõ Vĩnh Hòa cung có Trần chưởng sự."

Chưởng sự cô cô ách hạ.

"Lão nô là do Đức phi nương nương từ chưởng sự phòng tân đề bạt, tới giáo phụ Nữu Cỗ Lộc cách cách......"

"Ngươi rõ ràng là người của Thập ngũ a ca, nay lại dám lừa gạt? "

Dận Chân bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, tách trà trong tầm bị hắn bang một tiếng ném ở trên mặt đất, vỡ thành một bãi hỗn loạn.

"Không đánh gãy mạng già ngươi là do Thập ngũ đệ nhân từ, ai cho ngươi  lá gan ở gia trong phủ tiếp tay cho giặc?"

Trần chưởng sự tức khắc thở hổn hển lên.

"Lão nô là do Đức phi nương nương phái tới... "

"Phái ngươi tới giáo phụ Nữu Cỗ Lộc thị, vậy hãy ngoan ngoãn đi theo Nữu Cỗ Lộc thị."

Dận Chân tàn nhẫn mà quét chưởng sự cô cô liếc mắt một cái.

"Lại duỗi tay, coi chừng cái mạng của nguoi không trụ nổi đến lúc tuổi già"

Chưởng sự cô cô kia sắc mặt tức khắc trắng bệch, nguyên bản cúi đầu đến mức không nhìn thấy, lắp bắp.. 

"Đa tạ Tứ gia khai ân."

"Cút xuống đi."

Lời nói chưa nói quá rõ ràng nhưng Trang Uyển cũng phần nào minh bạch, chính mình cho rằng là người khó lường, đại khái là......

Đám người đi ra ngoài, Trang Uyển tâm tình phức tạp, liền bị Dận Trinh nắm éo kéo vào lòng ngực.

"Còn không cao hứng?"

Dận Chân xem xét Trang Uyển liếc mắt một cái, cười khẽ.

"Cũng đã thuận tâm tư của nàng đem người đó giáo huấn một trận, nàng còn tức giận cái gì?"

Trang Uyển đáy lòng tức khắc nhảy ra một cổ hỏa khí.

"Thiếp khi nào ——"

"Kỳ quái, chẳng lẽ Uyển Uyển không phải cố ý chờ ta trở về mới thành thành thật thật sao chép kinh thư ư?"

Dận Chân tiếp tục nói, duỗi tay nâng lên ngón tay như ngọc lật xem

" Nhìn xem, tay đã hằng dấu đỏ, nàng đã bao lâu không cầm đến cán bút, trừng trị một cái nô tài mà thôi, hà tất đem chính mình thương tổn? "

Nam nhân ánh mắt thực ôn hòa, lại mang theo chút đau lòng, thế cho nên Trang Uyển dù mạnh miệng nói cũng cũng không nói ra được.

"Việc lời đồn đãi, vốn dĩ cũng không được đầy đủ, nếu là thiếp thân sai...... Nếu là Tứ gia muốn đi tìm Nữu Cỗ Lộc thị, thiếp thân còn có thể giữ người sao?"

Dận Chân nheo lại đôi mắt.

"Nói vậy Uyển Uyển là muốn cho ta đi tìm kia Nữu Cỗ Lộc thị? Ta thế nhưng chưa từng phát hiện phúc tấn của mỉnh là người rộng lượng."

Trang Uyển cứng họng, sinh hờn dỗi đem tay thu trở về.

"Ngài!...... Dù sao lại che không được, lần này còn giáo huấn ngạch nương phái cô cô tới, chỉ sợ lúc này tin tức đã truyền tới trong cung......"

Lời còn chưa dứt, Dận Chân liền cười lên tiếng.

"Nghe nói Hoằng An học  vỡ lòng rất khá, thông minh kia có phải là đều là từ  nơi này của Uyển Uyển trộm đi?"

"Trần cô cô chẳng qua là cậy chủ, ngạch nương vốn chỉ muốn sai tới  đây dọa dọa nàng, cũng liền không đủ thông minh kính Uyển Uyển có thể thấu ý tứ ngạch nương"

Không chờ mị nhãn Trang Uyển trừng lại, Dận Chân liền ôm nàng cúi đầu hôn lên cánh môi, mút vào trong chốc lát, mới hơi hơi ngẩng đầu, thần sắc ái muội lại sủng nịch. 

"Lúc trước Uyển Uyển một lòng chỉ lo cho Hoằng An, hiện tại nhàn hạ, không bằng chăm sóc tốt cho ta, thuận tiện ngẫm lại, chuyện hậu viện vì sao có thể truyền đến bên ngoài? "

Lời này tức khắc đánh thức Trang Uyển.

Các gia các điền, ai kiên nhẫn đi thám thính chuyện nhà người khác. Năm đó Long Khoa Đa sủng thiếp diệt thê đem chính thê bức đến điên dại nhưng lại giỏi che giấu đến mức nhà mẹ đẻ đều không biết được, rất nhiều năm sau mới truyền ra

Hiện tại vì sao chỉ là việc Dận Chân không sủng một cách cách lại lan truyền thành dư luận đến vậy?!

Có thể thấy được, trong phủ ắt có kẻ hai lòng.

Nghĩ như vậy, Trang Uyển liền kìm nén không được, gạt bỏ tay nam nhân đã  bò đến trước ngực mình,  đi ra bên ngoài kêu người.

"Trúc Tương, đi tra xem gần đây trong phủ đều ai ra bên ngoài truyền tin tức, đặc biệt là đám người hậu viện kia......"

Dận Chân nhìn liếc mắt nhìn tay bị Trang Uyển bài xích, ánh mắt hơi hơi thâm thúy, bám riết không tha mà theo đi lên.

Bên ngoài Trúc Tương cách mành vâng lệnh, thuận tiện chần chờ lại mở đầu hỏi câu.

"Hôm nay nhị tẩu tử lại đệ bái thiếp, muốn gặp phúc tấn...... Từ sau khi phúc tấn về nhà thăm viếng, đây đã là lần thứ ba bái thiếp......"

Trúc Tương là thân tín bên người Trang Uyển,  tất nhiên biết chuện nhà mẹ đẻ muốn dâng người nhập phủ, rất là trơ trẽn, nhìn Trang Uyển rõ ràng buồn bực, hai lần trước  đều  đuổi  đi rồi. Ai ngờ bọn họ lại không biết xấu hổ,  lại đưa tới lần thứ ba, xem bộ dáng này ắt phải có lần thứ tư...... Tức khắc cảm thấy vẫn là cùng  chủ tử nói một tiếng mới ổn.

Đáp lời lại là thanh âm Dận Chân, "Loại người này chớ có bận tâm,  chỉ lo đuổi đi là được"

Trong phòng Trang Uyển thật ra muốn hồi phục, nhưng mà bị đang Dận Chân quấn lấy, lột quần áo hàm chứa kia kiều môi, đem nàng xoa nắn thành mềm như nước, trên tay ngăn động tác hắn đều không thể dùng lực, ngược lại như là tán tỉnh khiến cho Dận Chân cả người nóng lên, cũng không bận tâm nhiều như vậy, ôm người liền hướng trong phòng đi.

Trúc Tương nghe bên trong mơ hồ truyền đến thanh âm, tức khắc cũng đỏ mặt. Chủ tử thể hiện cảm tình không chịu người ngoài quấy nhiễu, nàng làm nô tỳ cũng nên tận tâm giúp chủ tử đuổi đi phiền toái, lại không nghĩ hai bên không để ở trong lòng, lại nháo ra việc khác.