Phúc Tấn Thuần Phu Ký

Chương 149: An ủi (H)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Môi ấm áp phảng phất mang theo ngọt ngào hương vị đưa lên trước. Dận Chân nuốt xuống lời còn chưa nói xong, lập tức buông tay ôm lấy vòng eo Trang Uyển hướng dán sát vào mình ngậm lấy môi mềm mại, cố kỵ trên mặt Trang Uyển còn bị phỏng, hôn môi có chút cấp bách lại mang theo khắc chế thật cẩn thận.

T

hân mật thành thói quen theo thời gian trôi đi dần dần ấp ủ gia tăng liên hệ, làm cả hai càng thêm không còn phân cách.

Tay Dận Chân theo thói quen mà tham nhập áo sườn xám Trang Uyển, ở trên thân hình mềm mại vuốt ve khiến Trang Uyển không nhịn được run rẩy.

Tay nàng chỉ niết ở bên quần áo bị cởi ra, da thịt tuyết trắng mang theo tuyết đồn thật sâu lan tràn ở trong không khí, vạt cứng răn đâm đỉnh bên chân làm nàng lẩm bẩm mà ưm.

"Tứ gia......"

D

ận Chân ừ một tiếng, né qua cổ cùng cằm chỗ đỏ lên bị phỏng, vùi đầu tiến vào ngực nàng.

Núi non tuyết trắng theo thân hình Trang Uyển vừa động run nhè nhẹ, sau đó bị Dận Chân một phen hàm tiến trong miệng. Sau khi sinh xong Hoằng An càng trở nên đầy đặn, cộng thêm xưa nay được chăm chút kỹ lưỡng, kiều nộn trắng nõn như ngó sen mang theo một cổ nhàn nhạt trước sau quanh quẩn ở chóp mũi Dận Chân, mùi thơm của cơ thể nhiếp người câu hồn.

Đầu lưỡi hắn cuốn qua đỉnh anh đào nho nhỏ hơi cứng lên làm Trang Uyển nức nở một tiếng, lại thong thả mà đem nó nhã ra dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, mềm mại lưỡi chống trên điểm hồng nhuận, phấn nộn ma xát, như thế ba bốn lần mới hàn nhập toàn bộ, phảng phất là trên đẳng nhũ canh bị nam nhân mọi cách phẩm vị.

Hắn tại sao lại thiên vị thân thể của nàng, nôi tâm như là đã lưu lạc từ lâu, không còn nguyên tắc nửa.

Trang Uyển tùng tùng mà ôm lấy cổ Dận Chân, ở trong lòng ngực hắn mềm thành một bãi bùn, lại cầm lòng không đậu mà dựng thẳng bả vai, đem hai bầu ngựa sữa mẫn cảm đưa đến bên miệng Dận Chân. Trong tầm tay, hắn nhất nhất mà dùng kiên nhẫn xưa nay chưa từng từng có trấn an, theo sau thăm qua đi mút trụ khóe môi Trang Uyển, sau đó lại buông ra.

"còn có vết thương "

Hơi thở nam nhân tỏa nhiệt mang phun ở khuôn mặg nhỏ, khoảng cách quá gần gần như không thể nghe thấy thanh âm đáp ứng, sau đó đã bị nam nhân chặn ngang giơ lên, từ sau lưng đè ở đầu giường.

Y phục đã bị xả tùng bị một đôi tay thừa cơ kéo ra, nàng kinh hô một tiếng đôi tay chỉ tới kịp bắt lấy lan can chạm khắc hoa văn đầu giường, thân thể như lửa nóng từ sau lưng dán lên nàng, hai vú ở không trung đang run rẩy bị gắt gao cầm, nhũ thịt đầy đặn ở khe hở ngón tay Dận Chân tràn ra, hắn dùng sức thô bạo mà vuốt ve, đồng thời lưỡi môi ướt nóng hô hấp dừng ở sau cổ rơi xuống một nụ hôn.

Đối đãi ôn hòa như vậy làm trong lòng Trang Uyển phảng phất châm một thốc hỏa, đọng lại lại không được phát tiết nhiệt triều ở trong cơ thể lăn lộn, làm ngọn lửa trở nên càng lúc càng lớn, xoay quanh ở eo bụng, tiểu huyệt cũng đều không tự chủ được mà trở nên trống rỗng

Nàng giống như mèo con đứng dậy, dán sát người phía sau, ẩn ẩn khát vọng mà nhẹ gọi.

"Tứ gia......"

Thanh âm Dận Chân đồng thời trở nên nghẹn ngài.

"Chính là muốn?"

Ngón tay cũng đã theo bụng nhỏ trượt xuống dừng ở giữa nơi hai chân ẩm ướt mềm mại, khảy khai mở hai cánh hoa đầy dâm dịch, ôn nhu như cũ lại thong thả thâm nhập, xả lộng huyệt thịt non nớt bên trong, đem d*m thủy lập tức theo ngón tay chảy ra, lưu lại một mảnh dấu vết trong suốt.

Trang Uyển khó nhịn mà ngâm khẽ, trên eo căng chặt, muốn chạy thoát khỏi sự đùa bỡn hoa huy*t từ ngón tay Dận Chân, rồi lại run run rẩy rẩy mà ở đầu ngón tay kia run rẩy, co rút nhếch lên mông dán tới nhiệt thiết của nam nhân sớm đã đĩnh bạt, kẽ mông bị côn th*t ma xát, nàng nhịn không được chân mềm xuống, thật sâu mà đem ngón tay nuốt vào trong cơ thể.

"Nha, đừng ahhh—"