Phục Ưng

Chương 34: Trấn an



Trước kia khi Tô Miểu nghe bạn học tán gẫu đã nghe nói tới nhà của Trì Ưng.

Bởi vì anh ở trong khu đại bình tầng [1] có view sông gần như có thể nói là cao cấp nhất của thành phố C — Lâm Giang Thiên Tỉ, cho nên mọi người đều ôm tâm lý vô cùng tò mò về nhà của anh.

Nghe nói có được một căn nhà cao tầng ở đây là có thể tương đương với mấy căn biệt thự ở chỗ nhà đám người Tần Tư Nguyên.

Nhưng cô cũng từng nghe mấy người Đoạn Kiều nói, Trì Ưng chưa bao giờ mời bạn học nào đến nhà anh.

Giống như ý thức lãnh địa tuyệt đối của chim ưng, anh sẽ không cho phép bất cứ ai xâm phạm không gian riêng tư của anh.

Ngoại trừ Tần Tư Dương thì hình như chưa có ai từng tới nhà anh.

Bởi vậy mà Đoạn Kiều luôn cảm khái, nếu có một ngày có vượt qua Tần Tư Dương, thăng lên làm người anh em tốt nhất của Trì Ưng, đến nhà Trì Ưng ngắm sông Gia Lăng với tầm nhìn tốt nhất thì thật sự là không uổng phí đời này.

Tô Miểu đi theo Trì Ưng vào nhà, chân tay luống cuống, thân thể nho nhỏ cũng không biết nên đi đâu, vô cùng mất tự nhiên.

Mãi cho đến khi Trì Ưng rất tự nhiên mà ném cho cô một đôi dép lê trắng sạch sẽ, cô khom lưng thay dép, xách giày của mình đến bên tường.

Trì Ưng đi qua, nhận lấy giày của cô.

Tô Miểu chưa kịp ngăn cản thì anh đã đặt đôi giày vào trong ngủ một cách ngay ngắn.

Nhà anh được trang trí với màu đen trắng tone lạnh, đại bình tầng có tầm nhìn rộng và thoáng, phòng khách và phòng ăn cùng với nhà bếp kiểu mở nối liền với nhau, cửa sổ sát đất rộng lớn trong suốt, quả nhiên có thể nhìn thấy cảnh sông Gia Lăng mênh mông cuồn cuộn.

Tô Miểu đi đến bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra xa.

Cô chưa từng đứng ở nơi cao như vậy quan sát dòng chảy quen thuộc đó.

Ngắm sông từ góc độ của nhà cô thì chỉ nhìn thấy nhà cao tầng hiện đại với đèn đuốc sáng trưng ở bên kia bờ sông, mà ngắm sông từ bên cửa sổ nhà Trì Ưng, cô lại nhìn thấy những ngôi nhà cổ xưa và mảng lớn nhà ống cũ kỹ lưu dấu thời gian.

Một con sống đã ngăn cách hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thế giới của cô và anh.

“Qua đây.”

Tô Miểu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trì Ưng, theo tiếng đi tới nhà vệ sinh trong suốt rộng rãi, trong nhà vệ sinh là hương chanh nhàn nhạt tung bay.

Trì Ưng đứng một bên bồn rửa mặt trắng tinh, mở tủ phía trên, lấy ra chiếc khăn lông sạch sẽ đưa cho cô.

“Một mình cậu ở đây một lúc, có thể tắm, không muốn tắm thì lau người. Còn có bộ đồ trên người cô, giặt đi rồi sấy khô, biết dùng máy sấy đồ không? Không biết thì tôi dạy cho cậu.”

Cô vội vàng nói: “Biết.”

Trì Ưng quay về phòng tìm một chiếc áo hoodie màu đen rồi treo lên móc tường: “Trước khi sấy khô thì có thể mặc đồ của tôi trước.”

Tô Miểu khóa cửa nhà vệ sinh xong thì dựa lưng vào vách tường, chậm rãi thả lỏng.

Nhà vệ sinh vô cùng rộng rãi, tương đương với diện tích phòng khách nhà cô, sáng sủa sạch sẽ, không khí cũng rất tươi mát, tone màu trắng thuần tựa như không nhiễm bụi trần, sạch sẽ đến mức giống như không tìm được lấy một sợi tóc.

Nơi này là nhà của Trì Ưng, đúng như anh nói, là nơi tuyệt đối an toàn.

Không gian tâm hồn hoảng loạn của Tô Miểu vào lúc này mới được xem như là chân chính nhận được sự yên bình và an ổn.

Có lẽ… Đây cũng là nguyên nhân Trì Ưng giữ cô lại.

Cô ngại tắm ở nhà anh, chỉ dùng khăn thấm nước lau người, thay đi chiếc áo lụa trắng cổ chữ V trên người.

Đây là chiếc áo mới mẹ mua cho cô khi đi dạo phố vào tháng trước, phong cách có chút trưởng thành, ở trường học cô mãi không có cơ hội mặc, hôm nay là lần đầu tiên, không nghĩ tới lại bị làm bẩn như thế, toàn là dấu chân.

Tô Miểu cầm áo tới bên bồn rửa mặt dùng lực vò sạch sẽ, thế nhưng những dấu chân này giống như dấu vết của nỗi nhục, làm thế nào cũng không giặt sạch được.

Cô chỉ có thể rất dùng sức, rất dùng sức mà vò, gương mặt cũng đỏ lên.

Cuối cùng cô giống như phát tiết mà vỗ vào mặt nước, khàn giọng kêu một tiếng trầm thấp, bọt nước văng đầy lên gương.

Tô Miểu ngẩng đầu, nhìn mình trong gương.

Chật vật, kinh khủng, mãi mãi không có ánh mặt trời.

Trì Ưng gõ cửa trong lòng Tô Miểu giật mình, cô dùng mu bàn tay lau mặt: “Mời, mời vào.”

Anh đẩy cửa ra, nhìn chiếc áo trong bồn rửa mặt, lại nhìn vẻ mặt bối rối mà cô gái nhỏ che giấu.

“Vò nữa thì áo sẽ nát mất.”

Dứt lời anh đi qua nhặt áo lên, vắt ráo nước rồi ném vào máy sấy.

Máy sấy đồ hoạt động vang tiếng ầm ầm, Trì Ưng quay đầu, nhìn qua Tô Miểu đang đứng dựa vào tường.

Cô mặc chiếc áo hoodie màu đen của anh, áo rất lớn, càng làm hiện ra thân hình cô gái nhỏ nhắn nhắn mảnh mai, trên chiếc cổ thiên nga trắng nõn, vết đỏ vẫn rõ ràng, gương mặt không được tự nhiên mà nghiêng qua một bên.

“Cậu mặc áo này rất đẹp, tặng cậu đấy.”

Cô cúi đầu nhìn logo trên áo, biết đây là đồ có thương hiệu, chắc chắn rất mắc.

Quần áo của anh không có cái nào rẻ cả.

“Không được, tôi không mặc đồ của con trai.” Một lúc sau, cô bổ sung thêm một câu: “Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”

Trì Ưng nhìn khóe mắt ửng đỏ của cô gái nhỏ, trong đôi mắt hạnh óng ánh nước cố gắng đè nén sự đau khổ, trái tim anh đều sắp bị vò nát rồi.

Anh đi đến trước mặt cô gái, cho dù cô có muốn hay không, anh cũng dùng sức ôm cô vào lòng, nâng lấy tấm lưng mỏng manh của cô.

“Trì Ưng, đừng…”

“Không muốn thì có thể đẩy tôi ra.”

Cảm xúc của Tô Miểu cuối cùng cũng không kìm được nữa.

Cô không có dũng khí ôm lấy chàng trai trước mặt, nhưng giờ phút này, cô vẫn vùi mặt vào ngực anh thật sâu, thân hình không chịu được mà run rẩy rất nhỏ.

Cho phép bản thân, phóng túng một phút.

“Trì Ưng, cậu nói đúng, tôi… tôi không bay lên được.”

“Bay được, tôi mang theo cậu bay.”

Sau mấy giây, Tô Miểu thoáng khôi phục lý trí, đẩy anh ra: “Không được, Trì Ưng.”

Đây là cuộc chiến của một mình cô, bất cứ ai cũng không giúp cô được.

Trì Ưng cười: “Không đi đường tắt à?”

“Không đi.” Mặc dù đôi mắt của cô gái đỏ lên, nhưng ánh mắt lại kiên định dứt khoát.”

“Cậu đoán xem thế nào.”

Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, ý cười khóe miệng của chàng trai nhẹ nhàng tràn ra, anh đưa tay xoa đầu cô: “Ông đây càng thương cậu hơn rồi.”



Màn đêm buông xuống, đèn đuốc của du thuyền trên sông đã tắt hết.

Áo của cô vẫn chưa sấy khô, cô cũng chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, co chân ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Trì Ưng mở một bộ phim phóng sự, là nhật ký trưởng thành của chó con rất có tác dụng chữa lành, trong màn hình là chú chó con tập tễnh bò đi, tâm tình của Tô Miểu cũng thoáng bình tĩnh lại, thỉnh thoảng khóe miệng còn không tự chủ được mà nở nụ cười.

Anh hơi nghiện thuốc, lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp, cầm bật lửa lên.

“Cái bật lửa trước kia của cậu đâu rồi?” Cô hỏi.

“Rơi mất rồi.”

Trì Ưng đứng dậy đi đến một bên hành lang tối tăm, mở cửa sổ rồi cúi đầu châm thuốc, bên mặt anh tuấn vùi sâu vào trong bóng tối của cảnh đêm, bên môi tràn ra một đóa hoa màu cam.

“Tôi có đổi bật lửa hay không mà cậu cũng biết, quan sát tôi cẩn thận thế.” Anh chống một tay lên bệ cửa sổ, trong khói mù lượn quanh, ánh mắt anh ranh mãnh nhìn qua cô: “Còn mạnh miệng.”

Tô Miểu đứng dậy đi đến một bên kệ sách, nhìn sách vở đầy trên kệ, cô giải thích: “Tôi thích quan sát người khác.”

“Vậy bật lửa của Tần Tư Dương màu gì?”

“...”

Mấy giây sau, cô trả lời: “Tần Tư Dương không hút thuốc lá.”

Ý cười nơi khóe miệng của Trì Ưng càng sâu: “Xem như cậu thắng.”

Anh hít vài hơi, đỡ nghiện rồi thì tắt tàn thuốc, đi vào phòng bếp kiểu mở chiên hai quả trứng gà, tùy tiện làm chút đồ ăn.

“Cậu biết nấu ăn à?”

“Trước kia khi đi bộ leo núi, tôi thường xuyên ở trong núi rất nhiều ngày, phải tự mình giải quyết vấn đề cơm nước, biết làm một chút.” Anh hững hờ lật mặt trứng: “Nhưng không giỏi nấu, thường xuyên bị cháy.”

“Tôi nấu ăn ngon lắm, mẹ tôi cũng khen tôi.”

“Lần sau có cơ hội thì làm cho tôi ăn.”

Tô Miểu không trả lời câu này của anh, thuận thế xoay người đi đến bên cạnh kệ sách trong thư phòng.

Kệ sách được đặt sát vào một mặt tường, cất chứa rất nhiều sách địa lý thế giới, cực kỳ dày, còn có một vài quyển sách chuyên ngành liên quan đến trí tuệ nhân tạo, Tô Miểu cảm thấy rất hứng thú với sách văn học, cô nhìn thấy có một quyển “Chi Nghiễn Trai bình luận về Hồng Lâu Mộng”, hình như được lật rất thường xuyên, có chút cũ rồi.

“Trì Ưng, cậu đọc ‘Hồng Lâu Mộng’ à?”

“Ừm.”

Khó có thể tin được, cái tên này lại có kiên nhẫn có thể đọc được tác phẩm như vậy, bây giờ rất nhiều con trai trong lớp, giống như đám người Đoạn Kiều… Đừng nói đến “Hồng Lâu Mộng”, có lẽ đều chưa từng dính đến nguyên tác của Tây Du Ký hay Thủy Hử nhỉ.

Tô Miểu hứng thúc: “Cậu thích cô gái nào trong Hồng Lâu Mộng?”

Trì Ưng bỏ trứng chiên vào dĩa rồi bưng lên bàn: “Cậu đoán xem?”

Cô lắc đầu: “Tôi đoán không được.”

Đừng nói đến cô, đoán chừng Tần Tư Nguyên thu thập thẻ dữ liệu đầy đủ nhất, hiểu rõ Trì Ưng nhất cũng không đoán được Trì Ưng thích cô gái nào trong Hồng Lâu Mộng.

“Vậy cậu lại thích chàng trai nào?” Trì Ưng hỏi lại cô.

“Tôi không thích nhân vật nam.” Tô Miểu trả lời: “Về con gái thì tôi thích nhất là Tương Vân.”

“Vì sao không thích Đại Ngọc, cô ấy đáng thương giống cậu vậy.”

Tô Miểu liên tục lắc đầu, đi đến bên quầy bar, nghiêm túc giải thích nói: “Lâm Đại Ngọc ấy, mọi người đều cảm thấy cô ấy là bé gái mồ côi đáng thương. Nhưng tôi cảm thấy không phải, cô ấy vốn dĩ là một sủng phi được ngàn vạn sủng ái, hơn nữa còn là ái thiếp bị chiều hư, Bảo Ngọc sủng cô ấy, mẹ Giả càng sủng cô ấy, Vương Hi Phượng cũng thích cô ấy… Có nhiều người thích như vậy, sao lại đáng thương chứ.”

Trì Ưng ngước mắt, nhìn cô gái trước mặt thật sâu.

Có lẽ, chỉ có đứa trẻ từng bị khinh thường, bị ghét bỏ chân chính mới có sự quan sát tỉ mỉ như vậy.

Lại nghe cô nói: “Người đáng thương thật sự là Tương Vân, cô ấy sống trong nhà ấy không tốt chút nào, anh trai chị dâu ép cô ấy làm rất nhiều việc thêu thùa. Nhưng cô ấy chưa từng phàn nàn về sương lạnh buốt xương bức bách nghiêm ngặt gì cả, tính cách cô ấy rất tốt, vui tươi thích cười, có cái phong lưu của người nghệ sĩ, tôi… tôi muốn trở thành người vui tươi giống như cô ấy.”

“Vậy cậu làm được chưa?”

“Vẫn chưa đâu.” Tô Miểu ngượng ngùng nói: “Mẹ tôi luôn nói tôi không thích cười, thích làm mặt lạnh với người ta, tôi không có tính cách tốt như Tương Vân.”

Trì Ưng đưa dĩa trứng rán cho cô, Tô Miểu nhận lấy đũa: “Trì Ưng cậu thì sao, cậu thích ai?”

“Chưa nói tới thích, cảm thấy Tiết Bàn cũng được.”

“Hả? Cậu cảm thấy con khỉ đó cũng được à?”

Trì Ưng nhìn cô, không kìm lòng được mà đưa tay nhéo chóp mũi cô: “Đây không phải là rất thích cười à?”

Tô Miểu vội vàng mím môi, đẩy tay anh ra.

“Biết rồi.” Ánh mắt Trì Ưng sáng rực nhìn cô: “Lớp trưởng của chúng ta chỉ thích cười với tôi.”

“Không phải đâu.” Tô Miểu đổi hướng chủ đề: “Vì sao cậy lại thích Tiết Bàn, dáng vẻ đó của hắn…”

“Cậu cũng có thể nhìn ra Đại Ngọc không phải bé gái mồ côi, là ái thiếp, sao lại không nhìn ra được sự chân thành, thẳng thắn và đáng yêu của Tiết Bàn chứ.”

“Ồ…” Cô suy nghĩ: “Thông cảm cho tôi không thể gật bừa, hắn không học vấn không nghề nghiệp quá mà.”

“Hiểu rồi, cậu thích đàn ông học rộng tài cao.”

“Ôi chao.”

Tô Miểu lại bị chứng xấu hổ: “Chúng ta thảo luận về tác phẩm, cậu đừng có dắt tôi chứ!”

Trì Ưng quay lại chủ đề: “Có khuyết điểm thì cũng có ưu điểm mới là người sống, tôi cảm thấy hắn rất chân thực, cho dù là dục vọng hay là tình yêu thì đều chưa bao giờ che giấu, không dối trá, cũng không có tâm cơ.”

Tô Miểu nhìn đôi mắt đen trong veo của anh, bỗng nhiên hiểu ra được sự yêu ghét và lựa chọn của anh.

Bởi vì người có tâm tư thâm sâu ngược lại sẽ thích người đơn thuần.

“Con gái thì sao, cậu thích con gái thế nào?” Cô lại hỏi.

Anh đưa tay nhéo mũi của cô: “Tôi thích con gái làm mặt lạnh với toàn thế giới, chỉ cười với tôi, ví dụ như…”

Tô Miểu ngắt lời nói: “Tôi hỏi về ‘Hồng Lâu Mộng’ mà!”

Trì Ưng chưa kịp trả lời thì điện thoại của cô đã vang lên, Tô Thanh Dao gọi điện thoại cho cô: “Đang ở đâu vậy, sao chưa về nhà?”

“Mẹ tan làm rồi à?”

“Đúng vậy, vừa về đã thấy nồi lạnh lò nguội. Không phải con nói nhiều bài tập à, sao còn đi ra ngoài chơi vậy?”

“Ở nhà bạn học, con về ngay đây.”

“Nhớ mang cơm cho mẹ nha, đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.”

“Được.”

Trì Ưng đi đến chỗ máy sấy lấy áo ra cho cô, áo vẫn chưa khô hoàn toàn, Tô Miểu cũng không có cách nào mặc được, chỉ có thể bỏ vào cặp sách mang về.

“Tôi tiễn cậu.”

“Không cần! Dưới lầu có trạm tàu lửa! Tạm biệt!”

Trì Ưng nhìn bóng lưng cô mấy giây, sau khi vào thang máy, Tô Miểu quay lại nhìn anh.

Anh giơ tay lên.

“Nhớ kỹ đường đấy.”

“Nhớ kỹ đường gì?”

“Đường về nhà.”

Tô Miểu nhấn thang máy, nhìn về phía thiếu niên ở đối diện: “Đừng nói đùa, chỗ này sao lại là nhà của tôi được.

Trì Ưng dựa vào cạnh cửa, khẽ gật đầu, đè thấp hàng lông mày đen nhánh, khóe miệng nở nụ cười đẹp trai lưu manh —

“Nhưng ở đây có người bảo vệ cậu.”

[1] 大平层: Đại bình tầng chỉ những căn nhà có diện tích lớn hơn 130 mét vuông, có những căn phòng với các công năng hoàn chỉnh, đặc điểm chủ yếu là diện tích lớn, công năng đầy đủ.