Phục Ưng

Chương 8: Thanh vân (*)



(*)Mây xanh, mình chú thích vì “thanh vân” xuất hiện ở một chi tiết trong hai chương này, nếu dịch thẳng thì không còn hay cho lắm.

Các bạn học đứng vây lại nhìn Trì Ưng đầy kinh ngạc.

Đây đây đây… đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh nổi đóa!

Tần Tư Nguyên chú ý đến, cái ghế mà Trì Ưng đá bay đi là cái ghế của cô, ngay tức khắc cảm thấy chạnh lòng, theo bản năng núp sau lưng anh trai mà co rúm lại.

Trì Ưng vốn dĩ không định nhúng tay vào chuyện này, không cần phải nói nhiều là vì sao, sự thờ ơ trầm mặc của anh, đã giúp cô rửa sạch mọi oan khuất.

Chuyện của con gái, con trai không tiện xen vào.

Nhưng cảnh Tần Tư Dương bênh vực, dáng vẻ đơn thương độc mã của Tô Miểu... sự khác nhau thật sự đã quá rõ ràng.

Trì Ưng biết thế giới này vốn không công bằng, đặc biệt là quyền thế, tiền tài, còn cả sự thiên vị của một người dành cho người khác.

Nhưng sự thiên vị trắng trợn như thế này, quả thật là thứ mà Trì Ưng ghét nhất lúc nhỏ.

Tô Miểu ngẩng đầu, nhìn chàng thiếu niên bước đến trước mặt cô, đứng xoay lưng về phía cô, bóng lưng cao như núi, dường như đang thay cô chống lại cả thế giới.

"Vừa rồi, ai nói cậu ấy là kẻ trộm?"

Dương Y Y thấy tình hình không ổn, sớm đã chạy mất tăm mất dạng, ánh mắt của tất cả mọi người, đồng loạt chuyển qua Tần Tư Nguyên.

Tần Tư Nguyên bật khóc.

Lần này không phải làm nũng, mà là khóc thật.

Trì Ưng là người mà cô ta đã thích từ rất rất lâu rồi, cũng là người mà cô ta thích nhất nhất nhất nhất, nhưng giờ lại đứng chắn cho người con gái khác, chất vấn cô ta.

“ Là… là mình nói, thì sao.”Cô ta vừa khóc vừa nói, “Vốn dĩ là thế, Trì Ưng, sợ là cậu chưa biết những lịch sử đen tối của cậu ta, cậu ta không chỉ là đứa ăn trộm, cậu ta và mẹ cậu ta đều đi quyến rũ đàn ông y như nhau...”

Trì Ưng lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Chứng cứ đâu?”

“Trên diễn đàn đều nói như thế, còn cần bằng chứng gì nữa!”

“Được, logic của cậu là như thế.”

Trì Ưng rút điện thoại ra, mặt không biểu cảm nói, “Nếu tôi đăng bài lên diễn đàn trường, Tần Tư Nguyên lớp 11 là con lợn ngu ngốc không não không có khả năng tư duy độc lập, có phải cũng một truyền mười, mười truyền trăm, ngầm khẳng định chuyện [Tần Tư Nguyên là con lợn ngốc không não ], điều này chứng tỏ những chuyện này không đủ chân thật và xác đáng, cũng không cần trên phương diện khách quan chứng minh rằng cô rốt cuộc có phải là lợn ngốc hay không.”

“Phụt.” Có nữ sinh không nhịn nổi mà đã bật cười, liền dùng tay che miệng lại, không ít người cũng đang nhịn cười.

Quả nhiên... nhã nhặn lịch thiệp, ôn hòa tựa ngọc đều là vẻ ngoài mà thôi.

Cậu thiếu niên này miệng lưỡi độc ác, vốn dĩ là không nói lời thô tục, nhưng lại ẩn chứa ý giết người.

Trì Ưng giơ giơ điện thoại lên, trên màn hình là giao diện màu hồng của diễn đàn trường tư thục Gia Kỳ.

Và bài đăng thì đã được biên soạn xong cả rồi, tiêu đề là những lời anh nói nãy giờ, một chữ cũng không sót.

Và dòng cuối, hiện hai chữ đầy ngạo mạn——

Trì Ưng.

Tần Tư Nguyên bị dọa cho muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, nếu Trì Ưng thật sự đăng bài, cô ta sẽ không còn bất cứ mặt mũi gì ở tư thục Gia Kỳ nữa.

Cô ta sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người, cho đến khi tốt nghiệp.

Lợn ngốc không não, bốn chữ này… từ miệng người mình thích nhất nói ra, đúng là còn khó chịu hơn cả việc chết tâm.

Cả người cô ta run rẩy, kéo tay áo Tần Tư Dương, “Anh! Cản cậu ấy lại! Đừng, đừng đăng bài.”

Tần Tư Dương giữ tay Tần Tư Nguyện, nói với Trì Ưng: “Cậu nghĩ cho kỹ, bài này đăng lên, em gái tôi sẽ phải trải qua những gì.”

Trì Ưng nở nụ cười đểu: “Thì vui chứ sao, em gái cậu cần thể diện, còn mặt mũi của cô gái khác cô ta có thể giẫm đạp lên ư?”

Tần Tư Nguyên nước mắt chảy dài, nghĩ đến mấy ngày nay cô ta và nhóm bạn thân của mình liên tục đem những bài đăng về quá khứ đen tối của Tô Miểu lan truyền trắng trợn.

Tô Miểu giống như con rùa vậy, rụt đầu trong mai, im hơi lặng tiếng.

Nhưng Trì Ưng lại… để ý đến.

Trong lúc nhất thời Tần Tư Dương cũng không biết nói gì, cậu ta biết anh là kiểu nói đến được, làm được.

Cậu ta tiến lên giật lấy điện thoại của Trì Ưng: “Tôi sẽ nghĩ cách tìm hacker xóa đi bài đăng không đúng sự thật kia, cậu cũng đừng hăm dọa người khác nữa, chuyện này đến đây coi như kết thúc.”

“Được thôi.”

Trong thời khắc mà Tần Tư Dương chạm vào điện thoại của Trì Ưng, Trì Ưng đã giơ nắm đấm đầy bất ngờ, cú đánh đó khiến cậu ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngã trên đống bàn ghế ngổn ngang.

“Anh!” Tần Tư Nguyên bị dọa đến phát ngốc, liền chạy qua đỡ Tần Tư Dương.

Tần Tư Dương khóe miệng xuất hiện vết bầm.

Tô Miểu cũng bị anh dọa cho trở tay không kịp, khoảng cách giữa cô và Trì Ưng rất gần, động tác của anh có bao nhiêu phần thô bạo, cô thật sự đã được chứng kiến tất cả.

Mỗi bắp thịt trên cơ thể, đều cho thấy cảm giác mạnh mẽ.

Khóe miệng Trì Ưng cong lên thể hiện ý cười lạnh lùng, điện thoại tùy ý vứt trên bàn, năm ngón tay dài đẹp đẽ mở ra đầy mạnh mẽ.

“Nếu em gái đã cần thể diện, vậy xem như anh trai thay em gái nhận lấy những điều này vậy.”



Sự việc không có ầm ĩ.

Tư thục Gia Kỳ nội quy rất nghiêm ngặt, giữa học sinh với nhau đều có quy tắc ngầm, nếu có chuyện lớn mà những quy tắc này không giải quyết được, phàm là chuyện có thể giải quyết… cứ giải quyết nó cùng với ban cán sự và bạn học trong lớp, không cần kinh động đến giáo viên, nếu không không ai có thể gánh nổi trách nhiệm.

Thế nên lúc Trì Ưng đấm Tần Tư Dương, có bạn học đã lập tức đóng cửa lớp học lại, tránh để nhiều người khác nhìn thấy.

Tần Tư Dương biết mình đuối lý, cũng hiểu rõ hôm nay là bản thân cậu ta sai rành rành, nên không hề đánh trả, chịu đựng đau đớn nhận cú đấm dũng mãnh của Trì Ưng.

Nếu không như thế, anh tuyệt đối không nguôi giận.

Nếu chàng trai này không nguôi giận, thì Tần Tư Nguyên sẽ lành ít dữ nhiều.

Sự việc đến đây cũng được xem như đã hòa giải, Tần Tư Nguyên cũng không cáu kỉnh ầm ĩ khóc thút thít nữa, chỉ lo cho Tần Tư Dương.

Tần Tư Dương nhận cú đấm, Tô Miểu cũng không tính toán với Tần Tư Nguyên nói năng lỗ mãng nữa, chỉ nắm chặt hai phần chiếc bút lông bị hỏng.

Những bạn học xem náo nhiệt nghĩ lại còn thấy rùng mình, sôi nổi thảo luận về mối quan hệ giữa Tần Tư Dương và Trì Ưng, thậm chí trên diễn đàn còn đăng một bài thảo luận ẩn danh——



“Hai hotboy học đường kết giao nhiều năm, sẽ không phải vì một học sinh mới chuyển đến mà đổ vỡ chứ!”

“Không đến nỗi không đến nỗi, con trai đều như thế, đánh nhau thì đánh nhau, không ảnh hưởng đến tình cảm.”

“Nhưng nhưng nhưng… hôm nay Tần Tư Dương cũng thật sự quá đáng, khó trách Trì Ưng nhìn không vừa mắt, dạy cho cậu ta bài học.”

“Tần Tư Dương nổi tiếng thiên vị bảo vệ em gái, đây cũng là điều bình thường rồi.”

“Hi vọng Tần Tư Nguyên có thể tém tém lại chút, bớt dựa hơi anh trai, không tùy tiện bắt nạt người khác nữa.”

Mọi người đều chỉ nghĩ Trì Ưng là người qua đường thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, chắc chắn không nghĩ đến những khía cạnh khác.”

Đổi lại là bất kì cô gái nào khác, đã sớm được xào CP rầm rộ rồi.

Tô Miểu lại không thế.

Đương nhiên không thể, hai người khác nhau một trời một vực, chỉ xem như một loại qua đường, nên không để ý đến hai người.

Mọi người đều rời khỏi, Tô Miểu cẩn thận dùng băng dính trắng dán lại chiếc bút bị vỡ.

Trì Ưng từ phòng chứa đồ bước tới, đi qua phía cửa sổ, nhìn cô gái ngồi một mình trong phòng học.

Ánh hoàng hôn dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi lên gương mặt cô, làm cho da cô trắng ngần như vải sa tanh, vì lúc xảy ra xô xát nên tóc đuôi ngựa bị bung rối, mềm mại mà xõa trên vai, cô có một nốt ruồi son hiện rõ trên chiếc cổ trắng nõn thon dài, trong không gian vắng lặng mang đến cảm giác có vài phần gợi tình.

Nhìn ra được, cô rất xem trọng chiếc bút lông này, dùng băng dính trắng quấn từ vòng này đến vòng khác, quấn vô cùng chắc chắn, cúi đầu dùng răng cắn băng dính, dùng đầu ngón tay vân vê chiếc bút, thử cảm giác.

Còn dùng được, cho dù cả cây bút đều bị quấn băng trắng, không được đẹp lắm, nhưng không ảnh hưởng đến việc viết chữ.

May là lúc đó đã đậy nắp bút, nên không có ảnh hưởng đến phần quan trọng nhất của chiếc bút lông sói.

Trên gương mặt cô lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng.

Trì Ưng ngứa ngáy trong lòng, đứng bên ngoài cửa sổ “Xùy” ra tiếng: “Cứ nghĩ là con sói nhỏ, không ngờ lúc giơ vuốt ra chẳng dọa được ai, lại hèn nhát thu về.”

Tô Miểu biết anh đứng bên cửa sổ, những tia nắng còn sót lại sớm đã in bóng lên anh, chỉ là không biết nên nói gì, nên đành giả vờ không nhìn thấy.

Giống như dáng vẻ mà anh đã dạy cô…

Anh mở miệng trước rồi, cô nghiêm túc trả lời: “ Vì tôi không thể rời Gia Kỳ.”

“Thích nơi này đến thế sao?”

Tô Miểu nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Tư thục Gia Kỳ là trường cấp ba có vị thế cao nhất toàn thành phố, cậu nghe bên ngoài, tiếng gió lớn như nào chứ.”

Gió của Gia Kỳ quả thật rất lớn, thổi tới cây long não bên ngoài tòa nhà dạy học, vọng lại tiếng xào xạc.

"Có liên quan?”

Cô đặt bút xuống, nhìn anh, đôi mắt hệt như đại bàng non vừa thức tỉnh trong đêm đen, vô hại, nhưng kiên định——

“Hảo phong bằng tá lực, tống ngã thượng thanh vân."

Cô muốn bay lên mây xanh.

Sau lưng là vực sâu vạn trượng, đại bàng non nếu không liều mạng mà bay lên, sẽ chỉ còn "thịt nát xương tan" chờ đợi nó.

Trì Ưng dời ánh mắt, nắp chiếc bật lửa ở đầu ngón tay phát ra tiếng kêu giòn giã, được đóng chặt.

Mặt anh không chút cảm xúc rời khỏi hành lang.



Vừa bước ra cổng trường, Trì Ưng nhận được tin nhắn WeChat của Tần Tư Dương——

Sun: Chuyện này qua rồi?

C: “Qua rồi”

Sun: “Cuối tuần vẫn cùng em tôi quay video?”

Tần Tư Dương nhìn WeChat hiện “đối phương đang nhập...”, đợi khoảng hơn một phút, tin nhắn của Trì Ưng gửi tới——

C: “Cậu sao, bài tập ngữ văn có thể hợp tác hoàn thành, và thuận lợi đạt điểm cao?”

Cậu ta nhìn tin nhắn, biết rằng trọng điểm là hai chữ “hợp tác”.

Tần Tư Nguyên dùng cốc trà sữa nhựa đựng đá viên, xoa lên mặt của Tần Tư Dương, căng thẳng hỏi: “Anh, cậu ấy nói như nào, vẫn cùng em làm bài tập nhóm chứ?”

“Đương nhiên.” Tần Tư Dương tắt màn hình điện thoại, động viên nói, “ Không cần sợ, chuyện này coi như xí xóa rồi, tình anh em nhiều năm như vậy của bọn anh, cũng không thiếu những lần đánh nhau, việc đã qua thì cho qua đi, không có ghi thù hằn.”

Tần Tư Nguyên biết, anh lúc nhỏ sống một thời gian dài ở Bắc Kinh, đã sớm quen biết với Trì Ưng, sau này tách ra vẫn giữ liên lạc, cũng xem như bạn thân.

Đây cũng là lý do vì sao cô ta có thể không kiên nể gì mà nhờ anh trai bắt cầu mai mối cho mình.

Trì Ưng rất trọng tình cảm.

Tần Tư Dương nghĩ đến biểu hiện hôm nay của Trì Ưng, ngừng lại hồi lâu, rồi nói với Tần Tư Nguyên: “Sau này anh không thể ra mặt bên vực em như này nữa. Bất kể việc gì, em đều phải tự giải quyết, xảy ra vấn đề gì cũng phải tự chịu trách nhiệm.”

Tần Tư Nguyên giật mình lo sợ: “Anh! Sao lại thế chứ!”

“Anh càng giúp em bao nhiêu, Trì Ưng cũng sẽ càng như thế với cậu ta.”

“Lẽ nào...” Tần Tư Nguyên mắt đỏ cả lên, “Lẽ nào Trì Ưng thật sự thích cậu ta?”

Tần Tư Dương lắc lắc đầu: “Không phải vì nguyên nhân này, là nút thắt của Trì Ưng, không liên quan đến Tô Miểu.”

“Nút thắt của anh ấy? Nghĩa là sao ạ?”

“Lúc nhỏ, cậu ấy là đứa trẻ không nhận được tình yêu thương.”

Tần Tư Dương không dám nói quá cụ thể, cẩn thận từng từ, “Nên nói sao đây, thì giống như một đàn gà con đấu tranh để sinh tồn, luôn có một vài con yếu hơn phải dừng lại, mà cậu ta… là con yếu nhất buộc phải bỏ cuộc kia.”

“Làm sao có thể! Anh ấy rõ ràng lợi hại như thế.”

“Là tại vì... trở thành con bị vứt bỏ kia, không muốn cam chịu số phận, nên chỉ có thể tranh đấu ấy mà.”

Tần Tư Nguyên từ nhỏ đã trưởng thành trong sự yêu thương của ba mẹ và anh trai, hoàn toàn không thể hiểu được hoàn cảnh và cảm giác đó là gì: “Gia thế của cậu ấy tốt như thế, bố mẹ cậu ấy… đều là người có tiếng tăm địa vị trong xã hội! Ai ai cũng ngưỡng mộ mà!”

“Em không tưởng tượng được địa ngục mà cậu ấy đã trải qua đâu.” Tần Tư Dương thở dài, “Gia đình giàu có, thường không thể đi cùng với hạnh phúc, có lẽ đây là lý do mà cậu ấy thương hại cô gái đó.”

Ngay cả cây bút dùng nhiều năm như thế, cũng tặng cô ta.

Cậu ta như cánh chim cô độc, có ý thức cao độ về lãnh địa, đồ bản thân đã dùng qua… tuyệt đối không cho phép người khác đụng tới.

Vì thế, ngoại trừ lý do này ra, Tần Tư Dương không nghĩ ra được gì nữa.

Những gì cô gái này đã trải qua, còn có một luồng khát vọng đấu tranh mãnh liệt ẩn chữa trong mắt cô, vừa hay đúng lúc chạm trúng phần mềm yếu nhất của Trì Ưng, nên được âm thầm lưu lại tất cả.

Có lẽ... đây là may mắn duy nhất trong cuộc đời bất hạnh của cô.

Tần Tư Nguyên như nửa hiểu nửa không gật gù: “Anh, em sẽ không mắc lỗi ngu ngốc nữa, cho dù có muốn đối phó cô ta, cũng không công khai như thế nữa.”

"Ừ."

Tần Tư Dương hiểu rõ, chuyện giữa con gái với nhau, chỉ cần cậu ta không nhúng tay, Trì Ưng tự nhiên không có lý do nhúng tay.

“Đúng rồi, cuối tuần anh sẽ mời Tô Miểu đến nhà chúng ta chuẩn bị trước bài tập ngữ văn, nếu em không muốn nhìn thấy cô ta thì có thể ra ngoài chơi.”

“Em không muốn!” Tần Tư Nguyên mếu máo, “Dựa vào đâu mà cô ta đến nhà thì em phải đi, hừm, em ngược lại muốn xem xem, mặt cô ta dày đến cỡ nào mà lại đến nhà chúng ta.”