Phục Ưng

Chương 89: Tỉnh táo



Lộ Hưng Bắc lái một chiếc xe Audi màu đen, suốt cả một đường đều chạy nhanh như bay đến, thắng trước cửa tiệm massage chân.

Tô Miểu ngồi bên cầu thang, nước mắt như hạt chân trâu mà rơi xuống, lách tách lách tách rơi xuống trên màn hình điện thoại.

Cô cúi đầu, vẻ mặt hoảng hốt, liên tục gửi tin nhắn đến WeChat của mẹ mình nhưng mãi không nhận được trả lời.

Quý Khiên ngồi bên cạnh cô, trong lòng cũng bị cô gái nhỏ này làm cho khó chịu, cứ hết điếu này đến điếu khác rút ra hút.

Anh ấy cũng mất mẹ năm lớp mười hai, vì thế cũng bị lây cảm động từ cô.

Thấy Lộ Hưng Bắc đến, anh ấy lập tức đứng lên, vỗ vỗ bả vai anh ta: "Giao người cho anh, tôi trở về luyện piano đây."

"Ừ, cảm ơn, ngày khác mời cậu ăn cơm."

"Nói chi mấy lời này."

Lộ Hưng Bắc ngồi bên cạnh Tô Miểu, đưa tay vén mái tóc đã bị nước mắt của cô làm ướt ra sau tai, lộ ra gương mặt xinh đẹp của cô.

Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, tim của anh ta như muốn vỡ ra, dùng tay áo lau nước mắt cho cô: "Diệu Diệu, em sao thế."

"Tôi đợi mẹ."

"Mẹ em đã mất rồi, đừng buồn nữa, còn có rất nhiều người yêu thương em."

Nước mắt Tô Miểu rơi lã chã ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Lộ Hưng Bắc, trước đó không lâu tôi còn thấy bà ấy mà, bà ấy còn nói cậu đi kiếm đủ 50 vạn, cậu quên rồi sao?"

"Anh nhớ chứ, làm sao quên được." Tiếng của người đàn ông khàn khàn, nuốt sự chua xót trong lòng xuống: "Anh kiếm đủ rồi, Diệu Diệu, anh đã hoàn thành yêu cầu của mẹ em rồi."

Tô Miểu không để ý đến lời anh ta nói, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại như cũ: "Thế tại sao mẹ tôi không trả lời tin nhắn của tôi thế."

"Diệu Diệu, em muốn về nhà không? Anh đưa em về nhà."

Tô Miểu bỗng nhiên thấy hoảng sợ, đứng lên liên tục lùi về phía sau: "Không! Tôi không về nhà! Có người xấu! Tôi không về đâu!"

"Người xấu ở đâu?" Lộ Hưng Bắc cũng sợ hết hồn, đứng lên nói: "Anh Tiểu Bắc giúp em đuổi ông ta đi!"

"Chính là người đàn ông có vết bớt đen trên mặt đấy, ông ta còn lừa gạt tôi nói ông ta là bố tôi đấy." Tô Miểu hoảng sợ run lên, níu lấy ống tay áo của Lộ Hưng Bắc: "Ông ta còn muốn đòi tiền tôi nữa, còn muốn vơ vét tài sản của tôi! Còn muốn đi tìm Trì Ưng. Không, tôi không thể để cho ông ta đi..."

Lộ Hưng Bắc cau mày: "Ông ta vơ vét tài sản của em?"

"Ừ, ông ta lừa gạt tôi nói là bố của tôi, lừa tiền của tôi, tôi không có tiền, ông ta muốn đi tìm Trì Ưng nữa."

Tô Miểu hoảng sợ lẩm bẩm: "Ông ta còn chơi bài bạc, còn là một tội phạm đang bị cải tạo, tôi không thể để anh ấy biết tôi có người bố như thế được, anh ấy mà biết coi như xong đời! Sự nghiệp của anh ấy vừa mới lên thôi, đang từng bước để thực hiện ước mơ của mình, nếu ông nội anh ấy biết tình hình của tôi như thế, thì sao đồng ý được... đến lúc đó... đến lúc đó..."

Cô ngồi xổm xuống, ôm đầu, sụp đổ khóc lớn: "Sẽ phá hủy hết mọi thứ."

Hạnh phúc của cô... Hoàn toàn bị phá hủy.

"Không sao cả, không hủy được, nếu ông nội cậu ta không đồng ý, thì chẳng qua chỉ là em đổi một người bạn trai mới thôi, trên thế giới này có rất nhiều người yêu em, cũng không thiếu một mình Trì Ưng."

Tô Miểu chôn đầu trong khuỷu tay, sụp đổ nói: "Tôi chỉ có thể thích anh ấy."

"..."

Hai người im lặng một lúc, Lộ Hưng Bắc nhìn sang dáng vẻ đau khổ của cô, hung hăng ném tàn thuốc xuống đất, dùng giầy da nghiền qua nói: "Thế con bạc kia đang ở nhà em sao? Bây giờ anh đi tìm ông ta, anh Tiểu Bắc giúp em giết chết ông ta, sẽ không để ông ta uy hiếp em nữa."

"Không, không về đâu." Tô Miểu lắc đầu liên tục, ôm chặt lấy quần áo, ngồi dựa vào bên cạnh cửa tiệm massage chân: "Đợi mẹ tan làm rồi cùng nhau về, mẹ ở đó, sẽ không ai có thể xem thường tôi, bà ấy sẽ bảo vệ tôi."

Lộ Hưng Bắc nhớ đến một lần ở cạnh cầu thang, anh ta đến trêu chọc, cợt nhã với Tô Miểu, Tô Thanh Dao đã xông đến đập dép lên lưng của anh ta, hai tay chống nạnh mắng anh ta ầm lên, vô cùng đanh đá.

Người đàn bà kia vẫn luôn bảo vệ cô con gái của mình, cho đến tận giờ phút cuối cùng trước khi chết.

Ký ức sống động như vậy, giống như chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Cách năm năm, cảnh còn người mất rồi.

"Diệu Diệu, mẹ em đã..."

Lộ Hưng Bắc còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng cuối cùng không nói ra lời, thở dài, cởi áo lông trên người ra khoác lên người cô: "Được, anh cùng em chờ."

Tô Miểu vẫn luôn chôn đầu như thế, không biết ngồi được bao lâu rồi.

Chắc là khoảng hai, ba giờ...

Khách ra ra vào vào cửa tiệm massage chân, sau đó không ít nhân viên cũng tan làm mà rời đi.

Ngay cả đèn ven đường cũng tắt hết, cô gái ngồi ôm chân, đầu chôn vào gối, rũ xuống... Gần như đã ngủ rồi.

Lộ Hưng Bắc đỡ cô lên, kéo cửa xe Audi ra: "Diệu Diệu, đến nhà anh không?"

"Em không trả lời, anh xem như em đã đồng ý nhé."

Tô Miểu đã ngủ say.

Lộ Hưng Bắc chưa mua nhà, bởi vì tiền kiếm được cũng không coi là nhiều, mua nhà rồi thì không có tiền làm ăn nữa.

Tuy giá nhà ở thành phố C không thể so với Bắc Quảng, nhưng đối với người làm công như Lộ Hưng Bắc mà nói, cũng là một số tiền lớn.

Cho nên anh ta mang tất cả tiền đến đầu tư vào quán rượu Demon, nhà cũng ở trong một căn phòng phía trên quầy rượu.

Mặc dù đơn sơ, mặt tường đều là xi măng cốt thép, lộ ra vẻ tổn thất chiến tranh ở Syria.

Nhưng anh ta không quan tâm đến cuộc sống thoải mái lắm, có thể thích hợp là được, chỉ hy vọng có thể kinh doanh quầy rượu thật tốt, sớm ngày kiếm đủ tiền cọc, mua một ngôi nhà thuộc về mình ở thành phố C.

Anh ta muốn mua nhà không chỉ đơn giản là muốn trở về, mà còn vì để cho sau này mỗi ngày Tô Miểu đều có thể thấy sông Gia Lăng bao la, cho nên còn phải mua nhà cảnh sông.

Nhưng giá nhà ở đó... Có thể sẽ không rẻ.

Cũng may tình hình kinh doanh mỗi ngày ở quầy rượu đều có lời, lợi nhuận cũng không tệ lắm, ước mơ mua nhà của anh ta cũng không còn là hy vọng xa vời nữa.

Thật ra thì, ước mong lớn nhất của anh ta căn bản không phải là nhà, mà là...

Lộ Hưng Bắc nhìn cô gái trong lòng, nhẹ nhàng đặt cô dựa vào giường lớn ở cửa sổ, đắp chăn cho cô xong.

Đồ dùng trong phòng cũng rất đơn sơ, một bàn cà phê bằng kính nhỏ để ăn cơm, một chiếc ghế sô pha bị hỏng đã qua sử dụng, không có tivi, phòng vệ sinh và nhà bếp căn bản cũng không có gì.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tô Miểu xong, Lộ Hưng Bắc đi xuống lầu đóng cửa quầy rượu, tránh để khách đến nữa, tắt đi thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, tránh làm phiền cô nghỉ nơi.

Thuận tiện còn đến siêu thị mua bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sửa rửa mặt, xà bông tắm và mấy thứ đồ khác.

Mặc dù bây giờ cô đã say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng anh ta vẫn cứ chuẩn bị để phòng ngừa vạn nhất.

Sau khi trở về, anh ta dọn sạch phòng vệ sinh một lần, mỗi một chỗ nhỏ xíu cũng đều lau chùi sạch sẽ, bồn cầu dùng nước nóng tưới lên một lần, sau khi tiến hành khử độc 84 lần, còn dùng chất tẩy rửa nhà vệ sinh tẩy rửa qua một lần.

Chơi đùa suốt hơn một tiếng, để cho nhà vệ sinh hoàn toàn đổi mới rực rỡ, còn tràn ngập mùi chanh thơm nhàn nhạt.

Làm xong hết mọi thứ, Lộ Hưng Bắc nhanh chóng vọt vào tắm, sau đó nằm gọn gàng trên gối của Tô Miểu, đầu ngón tay nắm lấy cằm cô, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.

Mặc dù trên mặt vẫn còn nước mắt, mắt cũng có chút sưng, nhưng vẻ đẹp vẫn tươi sáng rạng rỡ như cũ, màu da trắng sáng, môi đỏ thẫm trong suốt, khiến anh ta không khống chế được dục vọng muốn cắn lên nó.

Nốt ruồi son trên cổ của cô, trong sáng mà lại quyến rũ, cũng mang theo sức quyến rũ không gì sánh bằng.

Ánh mắt Lộ Hưng Bắc... Cũng không biết nên đặt ở nơi nào.

Mùi hương ngọt ngào trên người cô tràn ngập trong hơi thở của anh, cơ thể anh ta bắt đầu trở nên không ổn, ngọn lửa trong lòng bắt đầu lan nhanh ra, cháy từng tấc da thịt.

Ngay lúc suy nghĩ của Lộ Hưng Bắc đang dần hỗn loạn, đôi mắt hơi sưng của Tô Miểu giật giật, đôi mắt chứa đầy men say dần mở ra.

Anh ta đối diện với gương mặt của cô chừng mấy giây, bỗng nhiên Lộ Hưng Bắc thấy luống cuống, vội vàng bò dậy: "Diệu Diệu, em đừng hiểu nhầm, anh chưa làm cái gì cả!"

"Trì Ưng..."

Chắc là một phản ứng theo thói quen, người đầu tiên Tô Miểu nhìn thấy khi mở mắt ra, theo bản năng tìm Trì Ưng.

"Trì Ưng, mẹ em đâu rồi?"

Khóe mắt vỡ tan của cô, chắc là khóc rất nhiều, giọng cũng khàn đi: "Anh thấy mẹ em chưa?"

"Diệu Diệu, mẹ em đã mất nhiều năm rồi."

Tô Miểu chôn mặt vào trong gối đầu, không muốn tin lời anh ta nói: "Nói bậy."

Lộ Hưng Bắc đã nhìn ra được, đã nhiều năm rồi, nhiều năm qua rồi, cô cũng chưa thật sự chấp nhận sự thật mẹ cô đã rời đi, một mặt vẫn luôn trốn tránh không dám nhìn thẳng, không thèm nghĩ nữa, cho nên tỏ ra bình tĩnh không có chuyện gì.

Những vết sẹo kia... Đến tận bây giờ cô chưa từng vạch trần, những vết thương dưới đáy lòng, đã sớm sưng mủ rồi.

"Diệu Diệu, em đau lòng, em đi theo anh đi, anh sẽ lo cho em, cả đời lo cho em, sẽ không theo đuổi ước mơ hay sự nghiệp gì cả, em chỉ trông lo một mình em."

"Trì Ưng, năm mười bảy tuổi ấy chúng ta trao đổi thẻ tài liệu, chúng ta đã nói rồi, em rất bình thường, rất bình thường. Nhưng em nói, mọi thứ liên quan đến em, anh bằng lòng nghe tiếp."

Cô gái cắn chặt chăn, mặc cho nước mắt bi thương như vỡ đê mà trào ra.

"Những năm đó anh đã cho em vui vẻ, cảm động, hạnh phúc... em mãi mãi sẽ không quên đâu, em sẽ nhìn anh thực hiện ước mơ của mình, leo đến đỉnh núi, nhưng mà xin lỗi anh, Trì Ưng, em không thể liên lụy đến anh."

"Diệu Diệu, anh đã nói rồi, em không nên theo đuổi thứ không thuộc về mình, dù là em bằng lòng quay đầu lại nhìn một chút..."

Đầu ngón tay tho to của anh vuốt ve gương mặt cô, thay cô lau nước mắt: "Đi theo anh, anh sẽ cho em biết hạnh phúc thật sự là hình dáng gì."

Nói xong, anh ta liền lăn đến, muốn hôn cô...

Nhưng mà, trong khoảnh khắc anh sắp chạm vào cô, đôi môi mềm của cô vẫn nói ra mấy chữ: "Trì Ưng, em sẽ luôn yêu anh."

Những lời này, như những mũi dao nhọn xuyên thẳng vào lòng anh ta.

Lộ Hưng Bắc thở hắt ra, nằm trên giường, nhìn trần nhà, làm bình ổn lại nội tâm đang giảm bớt ham muốn dục vọng trong lòng.

Cô quá mức trân quý, trân quý đến gần như không đành lòng đụng vào cô.

Anh ta không nở thấy ánh mắt thất vọng sau khi tỉnh lại của cô vào sáng sớm ngày hôm sau.

Trong lòng vỡ thành những mảnh vụn. . Ngôn Tình Trọng Sinh

*

Gần trưa ngày tiếp theo, Tô Miểu xoa xoa cái đầu nặng trĩu, tỉnh lại, nhưng phát hiện ra cảnh vật xung quanh vô cùng xa lạ.

Bỗng nhiên cô hết buồn ngủ, lên lòng phòng bị nhìn trái nhìn phải.

Lộ Hưng Bắc mặc tạo dề, bưng một bát cơm nếp thơm trứng luộc đường nâu, từ trong phòng bếp đi ra.

"Diệu Diệu, em tỉnh rồi à?"

Thấy Lộ Hưng Bắc, Tô Miểu ngây ngốc cả người, theo bản năng vén drap trải giường lên nhìn một cái.

Áo khoác đã được cởi ra, cô mặc một bộ đồ lông dê màu trắng, quần dài màu đen cũng được mặc ngay ngắn.

Ngoại trừ đầu có chút đau ra, cả người không có chỗ nào cảm thấy khó chịu và khác thường, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Lộ Hưng Bắc, chỗ này là..."

"Đây là nhà của anh, nghe Quý Khiên nói, ngày hôm qua một mình em uống hết một chai rượu trắng, còn là chai lớn nữa, tửu lượng này của em, có chút lợi hại nha!"

"Quý Khiên?"

"Đúng thế, cậu ta là vận động viên, bình thường cũng sẽ đi massage thư giãn sau khi vận động, ngày hôm qua cậu ta gặp em, em uống say đứng trước cửa gây gổ với bảo vệ."

"Cửa nào thế."

"Cửa tiệm... massage chân." Lộ Hưng Bắc dè dặt nói, đánh giá vẻ mặt mờ mịt của cô gái: "Bây giờ em có thấy đỡ hơn chút nào chưa."

Tô Miểu nhớ lại những ký ức nhỏ nhặt, đã hoàn toàn không nhớ gì cả: "Tại sao tôi phải đến cửa tiệm massage chân..."

"Được rồi, không nhắc đến nữa, mau đến ăn sáng đi."

Sau khi Tô Miểu đến phòng vệ sinh rửa mặt đơn giản, ngồi vào bàn trà, ăn thử chén cơm gạo nếp đang bốc khói nghi ngúc trên bàn.

Lộ Hưng Bắc giống như chó ngồi cười, ngồi đối diện cô, không kịp chờ mà hỏi: "Sao nào, tay nghề của anh Tiểu Bắc coi như cũng tạm được đi!"

"Ăn ngon đấy." Tô Miểu ăn trứng nấu gạo nếp lên men nóng hổi, đầu lưỡi ê ẩm ngọt ngào: "Lộ Hưng Bắc, hôm qua cậu có..."

"Có gì hay không?"

"Có lợi dụng tôi không?"

Khóe mắt Lộ Hưng Bắc cười: "Em đoán xem?"

Tô Miểu bỏ muỗng xuống, nghiêm túc nhìn anh ta: "Cậu đừng có đùa giỡn kiểu đó!"

"Ôi trời, có phát sinh chuyện gì hay không, tự em không có cảm giác gì sao? Nếu như có thật, em còn có thể ngồi ở chỗ này mà ăn sáng với anh à?" Lộ Hưng Bắc đưa cho cô một tờ khăn giấy, lại đưa tay khều khều chiếc nhẫn đính hôn trên tay cô: "Em còn mang nó, em nói xem anh có dám làm hay không."

"Thật à?"

"Nếu như em có chút thất vọng, bây giờ... Cũng không phải không được."

Tô Miểu liếc nhìn anh ta một cái, bưng chén canh nóng hổi lên hớp một hớp, cảm giác ấm áp tràn ngập khắp cả người: "Tối ngày hôm qua, cảm ơn cậu."

"Không có gì, nói với anh Tiểu Bắc một chút, cái người đàn ông theo dõi em đó là xảy ra gì thế, thật sự là ba em sao?"

Bây giờ nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Tô Miểu lập tức trầm xuống: "Nhìn dáng vẻ... là."

"Cũng ngạc nhiên thật, nhiều năm thế rồi, cũng chưa từng nghe nói qua bố của em, người này là ở đầu chui ra thế?"

"Ông ta từng ngồi tù." Khóe mắt Tô Miểu lướt qua một chút lạnh lẽo thâm trầm: "Hình như là mẹ tôi báo cảnh sát, ông ta rất ghét mẹ tôi, nghe thấy tin bà ấy qua đời còn... rất vui vẻ, còn mắng mẹ tôi, chẳng có chút tình cảm nào với bà ấy cả."

Lộ Hưng Bắc mắng: "Tên cặn bã."

"Ừm, tên cặn bã." Tô Miểu cúi đầu hớp một hớp canh, khôi phục lại cảm xúc.

"Thế là gần đây ông ta mới được thả ra sao?"

"Không phải, đã thả ra từ lâu rồi, ông ta nói ở Macao làm ăn, thua tiền."

Lộ Hưng Bắc cười lạnh một tiếng: "Ở Macao làm ăn, gạt quỷ hả! Đây chắc chắn là thua bài bạc rồi!'

"Ừ, tôi biết."

Bây giờ cô còn biết người đàn ông mê cờ bạc này sẽ tiếp tục dây dưa với cô, ông ta sẽ kéo cô không ngừng rơi xuống, cho đến khi cô hoàn toàn rơi vào vực sâu bóng tối.

"À, đúng rồi." Lộ Hưng Bắc có chút thấp thỏm nhìn cô: "Cái đó... sáng sớm hôm nay chồng chưa cưới của em gửi tin nhắn đến, anh dùng dấu vân tay của em mở khóa, trả lời cho cậu ta."

Trong lòng Tô Miểu bỗng giật mình, vội vàng móc điện thoại di động ra.

Thấy được lịch sử trò chuyện cuối cùng của Trì Ưng.