Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 13



Tám khách mời mỗi người được phát một cái giỏ tre và xẻng đi nhỏ để đi đào khoai sọ. Ruộng khoai cách đó không xa lắm nên đoàn phim quyết định cho mọi người đi bộ, coi như cũng nhân cơ hội kéo dài thời gian nói chuyện. Ba đội kia đủ người đi trước, Tiền Vũ ngồi xổm ở cửa chờ nửa ngày cũng chưa thấy bóng dáng Lạc Tĩnh Dực đâu, chỉ có thể nhìn camera độc thoại: "La tỷ không biết đang làm gì? Chắc là đang trang điểm lại? Ta cảm thấy nàng đặc biệt có ý tứ, là người cầu toàn". Tiền Vũ nói đến mỏi miệng váng đầu cũng chưa thấy cộng sự đâu. Phùng Duẫn Hâm sốt ruột định vào trong hối thúc thì vừa vặn đụng Lạc Tĩnh Dực đi ra. Từ đầu đến chân che kín mít không hở chỗ nào, nhìn cũng không biết người hay quỷ.

Phùng Duẫn Hâm rít gào: "Bà ngoại của ta ơi, nãy giờ ngài ở trong này tự ướp xác sao? Ngươi quấn tới cỡ này chưa cảm nắng thì ngươi đã chết vì nóng rồi!"

Lạc Tĩnh Dực: "Đen da ngươi bồi thường?"

Phùng Duẫn Hâm: "Chúng ta tuổi này phơi nắng một chút có làm sao? Còn có canxi ngừa loãng xương"

Lạc Tĩnh Dực chĩa cái xẻng trong tay vào mặt Phùng Duẫn Hâm: "Ngươi muốn ta xấu chết? Nói cho ngươi biết, phơi nắng không cần phơi cả người, cho tay ra ngoài phơi tầm mười phút buổi sáng là đủ rồi. Hơn nữa phơi nắng không trực tiếp bổ sung canxi, là bổ sung vitamin D. Giờ này vitamin D thì không còn, chỉ còn vitamin Đen thôi. Ngươi đừng giảo biện với ta"

Phùng Duẫn Hâm: "......"

Lạc Tĩnh Dực nhìn khoảng sân vắng ngắt: "Sao giờ này còn chưa có ai?"

"Những người khác đi hết cả rồi, chỉ còn mỗi ngươi chưa chịu dời gót ngọc. Thế nào, còn muốn tìm người khiêng ngươi đi sao?"

Hai người đấu võ mồm hăng say cho đến cửa lớn, Tiền Vũ đang ngồi xổm dưới đất thấy Lạc Tĩnh Dực đi ra lập tức hăng hái bật dậy, khảy khảy tóc mái nhìn Lạc Tĩnh Dực cười trìu mến, muốn gửi gắm một tia tình ý.

Nhớ tới lời Phùng Duẫn Hâm nói trước đó, nữ vương phối ngẫu chó con, hóa ra đây là chó con Phùng Duẫn Hâm đưa nàng.

Chỗ nào giống?

Có mà là chó hoang.

Dọc đường đi Tiền Vũ nói không ngừng nghỉ, hỏi Lạc Tĩnh Dực hết chuyện này tới chuyện kia, còn dám lớn mật hỏi những câu riêng tư liên quan tới luyến ái. Ngay từ đầu Lạc Tĩnh Dực đã biết rõ mình đang quay chương trình giải trí, không thể cứ im lặng mãi được nên dự định tìm một cái đề tài nhàm chán nào đó tán gẫu giết thời gian. Nhưng tên ranh con này quá nhì nhằng, Lạc Tĩnh Dực bắt đầu phiền chán không muốn dây dưa nữa, nghĩ cách làm hắn câm miệng.

"Ta, yêu đương thì không có, nhưng ngày thường chuyên viết thư tình lừa tiền" Lạc Tĩnh Dực nói

"Viết thư tình? Nói vậy La tỷ là nhà văn sao?"

"Cũng có thể coi như vậy"

"La tỷ viết tiểu thuyết gì? Ngươi xem chúng ta rất có duyên nha, ta đặc biệt thích đọc tiểu thuyết. Nói không chừng ta đã đọc qua tác phẩm của ngươi"

"Ta viết cẩm nang kỹ thuật nông nghiệp"

"Hả? Thật sự?" Tiền Vũ há hốc mồm

"Ân. "Cách xây trang trại nuôi heo", "Phương pháp nuôi heo hiệu quả", "Mách nước mẹo chăn nuôi hay cho bà con nông dân" – tất cả đều do ta viết.

Tiền Vũ: ".... Ngươi là kỹ sư chăn nuôi heo sao?"

"Thế nào? Khinh thường nghề nuôi heo?" Lạc Tĩnh Dực hất hàm.

"Không không không, làm gì có. Chỉ là cảm thấy..." Tiền Vũ nhìn lên xuống nửa ngày, lắp bắp: "... không giống"

"Không thể trông mặt mà bắt hình dong nha. Giống như lựa heo giống vậy, phải chọn con nào mình dài lưng thẳng, bụng thon mông nở. Loại này ăn khỏe ít bệnh, tiết kiệm không ít chi phí..." Lạc Tĩnh Dực tiếp tục thao thao bất tuyệt một loạt kiến thức nuôi heo, Tiền Vũ tự biết khó mà câm miệng, hoàn toàn không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Camera tắt rồi, Phùng Duẫn Hâm đi lên huých Lạc Tĩnh Dực một cái: "Ngươi cũng thật lắm trò quỷ ma. Tiểu thịt tươi muốn tán tỉnh ngươi, ngươi còn lôi chuyện nuôi heo ra dọa tiểu thịt tươi bỏ chạy. Chiêu này cũng thực độc nha."

"Ta thấy hắn có vẻ để tâm, im lặng mà lĩnh hội. Không chừng xong chương trình còn đi gom vốn mở trang trại"

"...... Có thể nói tiếng người giùm không?"

"Ta không nói tiếng người bao giờ? Chẳng phải chương trình thực tế nào cũng phải có một nhân vật phản diện sao? Ta cố ý đảm đương cho ngươi, ngươi còn chó cắn Lữ Động Tân (chó cắn Lữ Động Tân: thành ngữ dùng trong tình huống mà những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại..)

Phùng Duẫn Hâm: "......"

Dẹp đi! . Truyện Khoa Huyễn

Không có biện pháp cãi lại nàng!

Biên kịch đúng là quỷ gạt người! Đen nói thành trắng. Trắng qua miệng các nàng có thể hóa thành cầu vồng!

Nhưng nói đi cũng nói lại, hiện tại đúng là chỉ có Lạc lão sư của chúng ta biểu hiện đặc sắc nhất.

Lạc Tĩnh Dực tới nơi đã thấy ba tổ kia đào được một ít khoai sọ. Hai anh chàng Tôn Duệ Bân và Doãn Dẫn ăn ý, người đào kẻ bới đến hăng say. Tống Như Ngữ ngồi ở luống đất kế bên đào được hai ba nhát đã oán than, hướng Tôn Duệ Bân nũng nịu: "Hai chúng ta nữ nhi chân yếu tay mềm, các ngươi có thể hỗ trợ được không? Buổi tối ảnh hậu bên ta mời các ngươi ăn cơm"

"Ảnh hậu?" Hai người đội bên kia ngạc nhiên nhìn Trần Cách, biểu cảm giống như kiểu sao mình chưa từng nghe trông thấy vị ảnh hậu này ở đâu.

Tống Như Ngữ chụp vai Trần Cách cười khanh khách: "Tuy rằng bây giờ chưa phải là ảnh hậu, nhưng Trần Cách rất máu lửa với nghề nha, mỗi ngày đều giam mình rèn luyện cực khổ. Sau này nàng không cầm danh hiệu ảnh hậu thì còn ai cầm đúng không?"

Trần Cách:.....

Ngươi mau câm miệng cho ta.

Trần Cách lập tức đi ra chỗ khác đào, tránh xa Tống Như Ngữ một chút. Thật ra đào khoai không quá nhọc, chỉ cần dùng xẻng gạt lớp đất trên mặt qua một bên thì dây và củ sẽ dần dần lộ ra. Nhưng Trần Cách không hiểu vì sao dù đã rất cẩn thận nhưng khoai mình đào đều bị lưỡi cuốc cắt vào, không có củ nào được nguyên vẹn. Nàng buồn bực muốn cúi xuống cầm lên xem thì có tiếng người ngăn lại: "Đừng động"

Hai chữ đơn giản vậy thôi nhưng làm Trần Cách lập tức khựng lại.

Trần Cách ngẩng lên nhìn người trước mặt bọc bản thân trong tầng tầng lớp lớp áo chống nắng không thấy được cả một biểu bì da. Trưa nóng thế này chẳng lẽ người ngoài hành tinh còn đến chơi.....

"La tỷ?"

"Đừng cầm bằng tay không" Lạc Tĩnh Dực nói. "Canxi oxalat trong khoai là chất gây ngứa, dính vào thì có gãi đến tróc da chảy máu vẫn còn ngứa" Trần Cách nghe vậy lập tức rụt tay trở về.

Lạc Tĩnh Dực hỏi nàng: "Bao tay của ngươi đâu?"

Trần Cách trả lời: "Không đủ bao tay, mỗi tổ chỉ có một bộ, ta đưa cho Tống Như Ngữ rồi".

"Ta cho ngươi cái của ta" Lạc Tĩnh Dực đưa cho nàng

"A, thế sao được? Ta lấy rồi La tỷ dùng cái gì?"

"Ta sẽ không ngốc nghếch làm nứt khoai sọ"

Trần Cách:......

Lạc Tĩnh Dực từ tốn hướng dẫn cho nàng: "Đào khoai sọ đừng nên trực tiếp nhắm ngay thân của nó đào xuống, dịch cuốc sang bên cạnh tầm 10cm hẵng xới lên, củ sẽ không bị nát, ngươi xem" Lạc Tĩnh Dực làm mẫu, cả đám người thành phố ngờ nghệch nghe cô giáo chỉ điểm lập tức đến bu xung quanh. Lạc Tĩnh Dực vừa ghim cuốc nạy nhẹ, một củ khoai tròn vo nguyên vẹn lập tức nảy lên trong sự ngạc nhiên của mọi người.

"Oa!!! La tỷ quá giỏi, cái gì cũng biết!" Nhậm Nghiên đi ra ruộng cũng phải mặc váy style công chúa, giọng nũng nịu trầm trồ cảm thán.

Mọi người xung quanh cũng thi nhau tán thưởng.

"Hiểu biết của La tỷ không đùa được đâu nha"

"May mắn có ngươi chỉ bảo, bằng không ta trực tiếp cầm là lột da rồi!"

"La tỷ đúng là bách khoa toàn thư!"

Tiền Vũ đứng một bên không nói gì, trong lòng lấn cấn một vạn câu hỏi.

Nữ nhân này quả thật nhìn không thấu.

Am hiểu việc nhà nông như vậy, chẳng lẽ nàng nói mình làm nghề nuôi heo không phải là nói dối ư?

Thật là nuôi heo?

Phùng Duẫn Hâm lấy điện thoại điên cuồng quay lại. Nếu phần này không được phát sóng thì vẫn có tư liệu quý giá để phát vòng bạn bè. Có ai mà ngờ Lạc lão sư lại đi đào khoai cơ chứ, haha. Không để cho chúng bạn được chiêm ngưỡng ké thì coi như ta quá ích kỉ rồi.

Lạc Tĩnh Dực làm xong một khóa giảng dạy nông nghiệp thì cũng hòa vào cùng mọi người đào bới. Được một lúc, Lạc Tĩnh Dực cảm thấy lưng sắp bị nắng thiêu cháy luôn rồi vẫn không thấy Phùng Duẫn Hâm đề ra nội dung gì mới, liền xách cuốc đi hỏi: "Các ngươi cứ để bọn ta loay hoay như kẻ ngốc như vậy mãi sao? Muốn đưa bầu không khí nhàm chán thế này lên hình?"

Phùng Duẫn Hâm: "Ý của Lạc đại biên kịch chính là...?"

"Dù sao ngươi cũng phải làm gì đó đi."

Phùng Duẫn Hâm lập tức bắt lấy gợi ý: "Chẳng hạn như là thi đua lẫn nhau?"

Lạc Tĩnh Dực: "......Không lẽ kịch bản của các ngươi không đề xuất tí gì sao?"

"Có a. Nguyên bản sẽ tiến hành thi đấu giữa các đội, nhưng ta sợ các ngươi trúng nắng ngất xỉu nên mới chưa làm. Ngươi nói đúng, hiện tại có chút nhàm chán, thi đua làm nóng không khí một chút cũng tốt"

".... Cho nên ta vừa mới tự chuốc phiền cho bản thân sao?"

"Làm gì có a, cái này là dẫn dắt, cho ta chiếc cần để câu cá"

"......"

Phùng Duẫn Hâm cũng không nhiều lời nữa, lập tức tổ chức một cuộc thi. Nội dung rất đơn giản, bốn tổ có từng đó thời gian đào khoai, đào xong cân xem đội nào được nhiều nhất thì thắng.

Tống Như Ngữ tò mò: "Phùng đạo, giải thưởng là gì a? Không thể để chúng ta làm không công đúng không?"

Phùng Duẫn Hâm: "Có a! Đương nhiên là có" Nghe vậy lực chú ý của mọi người đều hướng lên người Phùng Duẫn Hâm chờ công bố. "Phần thưởng chính là... một lọ sữa chua hỗ trợ tiêu hóa đến từ nhà tài trợ của chúng ta!"

Mọi người:....

Tiền Vũ: "Chương trình quá keo kiệt rồi"

Tôn Duệ Bân lầm bầm: "Sữa chua này khó uống thí mợ, hôm qua ta uống thử một ngụm, chua đến nỗi ta hoài nghi nhân sinh"

Doãn Dẫn gật gù: "Còn có mùi rau thơm củ cải"

Nhậm Nghiên: "Ta làm chứng, sữa chua này so với phân còn khó uống hơn"

Mọi người:???

Dù sao đi nữa cũng phải thi, lọ sữa chua để đó ai thích uống thì uống đi.

Phùng Duẫn Hâm ra hiệu mọi người bắt đầu, nhưng bởi vì thưởng cũng như phạt, thời tiết lại nóng bức nên hào hứng rõ ràng không cao. Nếu không phải vì thể diện thì chắc cả đám đã trực tiếp quăng cuốc chạy về.

Tôn Duệ Bân không hổ danh là vận động viên, điên cuồng xới đất cho Doãn Dẫn ở đằng sau nhặt bỏ vào giỏ, hai người phối hợp nhịp nhàng chẳng mấy chốc đầy được nửa sọt. Thành tích đội Trần Cách ngay sát, nàng đào, Tống Như Ngữ đứng một bên cổ vũ. Cổ vũ thì rất hoan nghênh, nhưng Tống Như Ngữ quá ồn ào, Trần Cách tay mỏi nhừ còn phải nghe tiếng Tống Như Ngữ chua loét eo éo bên tai thật sự ong hết cả đầu. Nàng chịu không nổi, quay sang Tống Như Ngữ lựa lời nói khéo: "Hay ngươi ra chỗ mát nghỉ ngơi đi, nơi này để ta phụ trách được rồi"

Tống Như Ngữ lập tức mếu máo nhìn vào camera: "Ô ô ô, Trần Cách ngươi lại mắng ta. Trần Cách thật hung dữ nha!"

Trần Cách:??

Tống Như Ngữ có ý gì?

Trước kia hai người cùng một công ty nhưng chỉ gọi là biết mặt chứ giao tình không sâu, mỗi lần có đi ngang thì gật đầu một cái xem như chào hỏi. Tới ôm nay làm việc chung Trần Cách mới phát hiện cô ta nói chuyện không quá đàng hoàng.

Dường như có thâm ý muốn dẫm người khác.

Trần Cách vừa khó chịu vừa sinh nghi, tự nhủ mình phải cẩn thận khi ở gần Tống Như Ngữ hơn.

Lạc Tĩnh Dực và Tiền Vũ cũng chăm chỉ đào, thu được không ít. Riêng Đổng Thịnh Hồng, Nhậm Nghiên ít nhất.

Đổng Thịnh Hồng là người thừa kế tập đoàn, ra ruộng còn sơ vin nghiêm túc, sau lưng đeo cái giỏ tre nhìn như ông già lẩm cẩm, chọc cười không ít. Nãy giờ nam đào nữ nhặt, nhưng không được bao lâu cả người Đổng Thịnh Hồng đã cứng đờ cầm cái cuốc thở dốc. Nhậm Nghiên nũng nịu hỏi thăm: "Đổng tổng, ngươi mệt mỏi sao?"

Đổng Thịnh Hồng lầu bầu: "Đúng là hành xác"

Nhậm Nghiên kín đáo chỉ qua những đội khác, rì rầm vào tai hắn khích tướng: "Những người còn lại đều đang cuốc hăng say kìa, chúng ta để thua sẽ mất mặt lắm"

"Việc gì phải hơn thua, chỉ là một chương trình cỏn con mà thôi, kệ đi"

Nhậm Nghiên: "......"

Đổng Thịnh Hồng còn trù trừ đứng đó lười biếng, Nhậm Nghiên đã giật phăng lấy cái cuốc trên tay hắn.

Đổng Thịnh Hồng: "???"

Nhậm Nghiên dẹp dáng vẻ nũng nịu nhu mì ban nãy, đứng tấn dùng sức nện cuốc xuống làm đất bay lên cả mặt Đổng Thịnh Hồng.

Đổng Thịnh Hồng:???

Nhậm Nghiên giọng trầm xuống 3 tone: "Cút sang một bên đi. Đừng làm phiền lão nương!"

Đổng Thịnh Hồng:???

Hết thời gian quy định, Tôn Duệ Bân cùng Doãn Dẫn chiến thắng, giành được lọ sữa chua. Hai bọn hắn chạy nhanh cáo từ: "Không dám không dám, chúng ta còn muốn sống thọ thêm mấy năm nữa. Phùng đạo để dành uống đi"

Phùng Duẫn Hâm: "...Người trẻ tuổi các ngươi quá khách khí"

Một buổi chiều quay cuồng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quần áo ai cũng ướt sũng mồ hôi, hoa mắt chóng mặt không muốn há miệng nói chuyện. Nhưng họ chợt phát hiện, cuốc đất không đáng sợ, đáng sợ là bây giờ phải bê hết số khoai này về. Một đám người than ngắn thở dài, giống như chịu tang mà đi. Lạc Tĩnh Dực đi rất chậm, tụt xuống cuối cùng vì cơn đau lưng lại tái phát. Ngồi lỳ trước máy tính quanh năm suốt tháng, không thể không chuốc lấy hậu quả là chứng đau thần kinh tọa kinh niên, lưng chân đặc biệt yếu ớt. Ngày thường nghỉ ngơi tốt còn đỡ đỡ, nhưng không có biện pháp ngồi lâu, càng không thể làm việc nặng. Nãy giờ cứ cúi lom khom khiến cho phần thắt lưng đau muốn đứt đoạn. Nhưng Lạc Tĩnh Dực quật cường không thích kể khổ viện lý do lý trấu để được ưu tiên. Mọi người làm được, Lạc Tĩnh Dực tự nhủ mình cũng phải làm được.

Lạc Tĩnh Dực không nói với ai về cơn đau đang hành hạ, định bụng một lát trở về khách sạn vào spa làm trị liệu linh tinh xem có khá hơn không. Càng đi chân nàng càng nặng trĩu, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Nhưng mà thật kỳ lạ, Lạc Tĩnh Dực cảm giác trọng lượng sau lưng cứ mỗi lúc một nhẹ dần. Nàng quay đầu lại nhìn, bắt gặp Trần Cách đang lén lút thò tay vào giỏ của mình lấy bớt khoai ra. Một giỏ khoai lớn sau lưng Lạc Tĩnh Dực bị Trần Cách lấy đi hơn phân nửa, lúc này thoải mái hơn rất nhiều.

"Ngươi đang làm cái gì?"

Trần Cách để ý thấy Lạc Tĩnh Dực đi chậm, có ý tốt giúp nàng nhưng lại bị Lạc Tĩnh Dực phát hiện, xấu hổ giống như làm chuyện xấu bị bắt tại trận, lập tức chạy vụt đi. Trần Cách chạy tới mép ruộng bỗng dưng trượt một cái, Lạc Tĩnh Dực hết hồn "ai" lên một tiếng, chỉ sợ Trần Cách cắm đầu xuống.

Không ngờ Trần Cách giữ thăng bằng đặc biệt tốt, có thể đưa cả người đang chúi nhủi trở về nguyên vẹn. Hai tay nàng dang ra giữ vững trọng tâm, nhìn như cái máy bay nhỏ. Trần Cách thở phù một hơi cho nhịp tim bình thường trở lại, sau đó vẫn không quay đầu mà tiếp tục chạy biến. Nắng vàng rực rỡ chiếu lên đuôi tóc dài đung đưa qua lại đặc biệt trẻ trung, rơi vào tầm mắt của Lạc Tĩnh Dực.

Phùng Duẫn Hâm lặng lẽ dùng GoPro ghi hình màn quan tâm ấm áp như một cảnh phim thanh xuân của hai nàng, đắc ý thầm thì:

"Tuyệt mỹ"