Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 16



"Cảnh sát trưởng Mèo Đen"

"Transformers"

"Chó cùng rứt giậu"

Tống Như Ngữ:??

Tống Như Ngữ chỉ chỉ lòng bàn tay của mình.

Trần Cách: "Cái này ta biết, Như Lai thần chưởng"

Đừng nói là Tống Như Ngữ, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc không nói nên lời. Tống Như Ngữ khoa tay múa chân xằng bậy hai ba cái chưa ai hiểu gì thì Trần Cách đã đoán được. Ban đầu Tống Như Ngữ giở trò không đoán được cái nào mất một đống thời gian, bây giờ còn ngu xuẩn quơ quơ hai ba động tác sơ sài, cũng may Trần Cách nỗ lực lại thông minh nên lật ngược tình thế, gần hết thời gian còn đoán thêm được một cái nữa. Phó đạo diễn hô: "Ca tụng cp, tổng cộng được năm điểm!"

Lạc Tĩnh Dực không hiểu, quay đầu hỏi Phùng Duẫn Hâm: "Ca tụng cp là gì?"

"Lấy tên tự của Trần Cách và Tống Như Ngữ ghép lại, tạo thành tên cp là ca tụng"

"Thì ra là vậy" Trong đầu Lạc Tĩnh Dực tự động lấy tên mình với Trần Cách phối lại. Trầm tĩnh cp? Nghe rất văn nhã nha. Đối với người mới khám phá ra cái thú ghép tên cp như Lạc Tĩnh Dực lẩm nhẩm tên này đến mấy lần.

Các cặp khách mời đều là người xa lạ mới biết nhau mấy ngày, trình độ ăn ý chưa bao nhiêu nên không có ai phá được kỷ lục của đội Trần Cách. Đổng Thịnh Hồng với Nhậm Nghiên đứng cuối nhận hình phạt phải uống hơn nửa ly nước cốt chanh. Đổng Thịnh Hồng mới cầm ly lên nghe mùi chua loét đã chun mũi nhăn mặt sống chết không chịu uống. Ban đầu Nhậm Nghiên còn bày ra vẻ mắc cỡ nũng nịu "Ai nha, chúng ta cần phải cố gắng lên nha, không thể cứ tiếp tục đứng cuối" Lúc sau thấy đồng đội cầm ly giơ lên giơ xuống mấy lần cũng không đủ can đảm nuốt xuống, Nhậm Nghiên càng xem càng sốt ruột. "Dong dong dài dài làm gì, rách việc, đưa đây cho ta!" Nói xong bèn giật lấy ly một hơi nuốt hết, còn "khàaa" sảng khoái.

Mọi người:??? Nhậm Nghiên đa nhân cách à???

Hạng nhất giành được một thùng sữa chua của nhà tài trợ. Trần Cách nhìn đống sữa chua mùi rau thơm kia, mơ mơ màng màng hoài nghi chính mình, vừa rồi ta chiến đấu hết sức để làm gì, đáng giá sao?

Trò chơi đầu chủ yếu để hâm nóng bầu không khí, trò thứ hai mới là tiết mục chính phát đường. Chưa biết chiếu lên có bao nhiêu người cắn nhưng hiện tại cứ chăm chỉ chuẩn bị cái đã. Trò chuyền nước này chỉ có hai đội của Trần Cách và Tôn Duệ Bân đối đầu, đội thắng sẽ được hai thùng sữa chua. Phần thưởng dọa người như vậy vốn không ai muốn thắng ôm về, nhưng nếu thua còn thảm hơn, phải uống hết một ly pha tạp nước chanh, mù tạt và dấm.  Hỗn hợp tả pí lù sớm đã biến thành màu đen này nói không chừng phản ứng hóa học với nhau khéo lại biến thành chất độc. Dù sao sữa chua rau thơm tuy khó uống nhưng ít nhất không nguy hiểm tới tính mạng.

Tống Như Ngữ  kêu la phản đối: "Vì sao đội của ta và đội Tôn Duệ Bân phải chơi trò khó như vậy, còn bên đội thúc thúc a di chỉ cần chơi "xem bên này"? Ta không phục ta không phục~"

Thúc thúc a di.......

Ý Tống Như Ngữ là Đổng Thịnh Hồng và La Hân sao?

Trần Cách thật muốn đánh một chưởng vào đầu cô ta, tận mắt nhìn xem bên trong có bao nhiêu là não, bao nhiêu là đậu hũ.

Lớn hơn cô ta có vài tuổi đã gọi người ta là chú là dì.

Lúc chơi thì dốt nát, bây giờ lại đi diss tuổi người khác lung tung.

Trần Cách làm bộ không nghe, bỏ đi lấy ly giấy. Tống Như Ngữ  thấy vậy đuổi theo, nhảy phốc lên ôm cổ quặp chân quanh hông nàng, còn hướng máy quay  giơ V-sign, giống như hai người rất thân thiết.

Tống Như Ngữ hỏi bên tai Trần Cách: "Vì sao làm bộ không nghe thấy?"

Lạc Tĩnh Dực lặng lẽ liếc mắt ngó sang.

May mắn Trần Cách phản ứng kịp thời gồng chắc người, an ổn đứng thẳng lên. Tống Như Ngữ không nói không rằng tự nhiên vồ tới, suýt nữa thì cả hai té nhào.

"Ngươi tự hiểu được" Trần Cách cũng lười để ý.

Tống Như Ngữ cười hì hì, vẫn còn treo trên người Trần Cách: "Ngươi quên Tư Tỷ dặn dò thế nào rồi sao? Tư tỷ bảo ta dẫn dắt ngươi. Ta nguyện dẫn dắt, thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời"

Trần Cách đưa ly giấy lên sát miệng Tống Như Ngữ: "Ngươi chuyền nước đi, ta hứng cho"

Tống Như Ngữ hừ một tiếng: "Hung dữ"

Trần Cách nghiêm túc nhắc: "Nhớ phải đàng hoàng, tuy chỉ là trò chơi nhưng ta không muốn thua"

Tống Như Ngữ cười gian: "Thì ra ngươi cũng rất háo thắng nha. Nghe nói người háo thắng phương diện đó rất nhiệt tình, ngươi có như vậy không?"

Trần Cách: "......." Ước gì ta điếc, không phải nghe thứ ô uế này.

Hai trò chơi được tiến hành quay cùng lúc để tiết kiệm thời gian, Lạc Tĩnh Dực đứng đối diện Tiền Vũ, đăm chiêu cầm cây búa cao su luồn ra sau vô thức gõ gõ vào lưng một chút. Lạc Tĩnh Dực vì Trần Cách mà phiền lòng hộ, đứa nhỏ này trong lòng đã có đối tượng thầm mến, nhưng vì công việc phải hy sinh buôn bán xào nấu cùng nữ nhân não liệt, đóng giả một bộ ngươi ngươi ta ta cười cười nói nói, cũng thật khổ thân.

Chuẩn bị vào trận, Tống Như Ngữ liếc Trần Cách từ trên xuống dưới: "Ngươi cao hơn ta nhiều như vậy, một lát ngươi ngồi xổm xuống ta mới có thể đổ vào trong ly của ngươi"

Trần Cách: "Vậy có thể đổi lại, ta chuyền ngươi nhận"

"Không được! Ta sợ ngươi đổ nước lên mặt làm trôi phấn!" Tống Như Ngữ giãy nãy.

"......"

"Hơn nữa ngươi ngồi xổm cuộn tròn tròn phối hợp với ta đứng một thân cao thẳng, nhìn không đáng yêu sao?"

Trần Cách nghi hoặc: "Đáng yêu chỗ nào?"

Một phó đạo diễn vừa lúc đó tình cờ đi ngang qua, nghe vậy hoàn toàn tán đồng với Tống Như Ngữ: "Đúng đúng, hiện tại rất thịnh hành kiểu tôn vinh nóc nhà"

Trần Cách điều chỉnh tư thế ngồi chống một gối vững vàng, vì hàng ngày thường xuyên tập squat nên ngồi lâu không thành vấn đề, miễn là Tống Như Ngữ đừng nháo thì nàng có thể trụ đến cuối game. Doãn Dẫn và Tôn Duệ Bân nghe được lời phó đạo diễn nói ban nãy, cũng cảm thấy phương thức buôn bán này khả thi, để Tôn Duệ Bân đứng tấn chờ Doãn Dẫn tới chuyền.

Tiếng còi vang lên, Tống Như Ngữ và Doãn Dẫn mỗi người hứng một ly đầy xong lập tức quay đầu chạy về hướng đồng đội của mình. Nhân viên đoàn phim cổ vũ hò hét nhiệt tình, rất có không khí thi đấu. Tống Như Ngữ giống như con vịt ngậm ly giấy, lảo đảo chạy về phía Trần Cách. Trần Cách miệng đang ngậm ly, lông mày hơi nhíu lại. Tống Như Ngữ làm sao vậy, đang hoảng cái gì? Nếu không phải giờ này mình cũng ở đây tận mắt chứng kiến thì còn tưởng Tống Như Ngữ say sóng.

"Ổn định, ổn định" Trần Cách nhắc nhở, do còn vướng cái ly nên nói có chút không rõ ràng.

Tống Như Ngữ đến được chỗ Trần Cách, nhón chân đổ nước vào.

Nhưng nước một giọt cũng không vào trong ly, mà tưới đầy lên mặt Trần Cách!

Trần Cách ngỡ ngàng không nói được lời nào. Hai mắt mở to sửng sốt nhìn Tống Như Ngữ.

Tống Như Ngữ kéo ly xuống cười khanh khách, kéo tay Trần Cách: "Ai nha thật xin lỗi, ta bị mất đà"

Nếu không phải máy quay đang chĩa về đây, Trần Cách biết nhất định mình sẽ bộc phát.

Một phó đạo diễn nào đó cười to tán thưởng: "Hahaha, tiểu Tống thật có chủ ý xây dựng tình huống nha, tinh nghịch tinh nghịch"

Tống Như Ngữ cười duyên một tiếng, chạy đến phết một cái vào tay hắn: "Ta đương nhiên có bản lĩnh"

Đã lỡ ký hợp đồng, nếu không vì vậy Trần Cách thật muốn buông bỏ.

Loại chuyện sỉ nhục này...

Trên mặt toàn là nước lạnh nhưng Trần Cách chỉ thấy bỏng rát, cảm giác buồn bã khổ sở dâng lên đầy khắp cõi lòng. Nàng siết chặt tay thành đấm, hàm răng cũng cắn chặt. Trần Cách ép bản thân nhớ đến tiền thuê nhà, nhớ đến việc mình vẫn còn muốn tiếp tục bám trụ ở Bắc Kinh theo đuổi lý tưởng, chậm rãi nuốt cơn tức giận xuống từng chút từng chút một.

"Làm phiền cho ta tờ khăn giấy" Trần Cách nhẹ nhàng nói với nhân viên đang đứng gần đó. 

Phùng Duẫn Hâm nãy giờ chứng kiến hết toàn bộ, cũng cảm thấy nóng máu giúp Trần Cách, đang tính ra mặt nói một câu giành công đạo cho đứa nhỏ này thì đã bị Lạc Tĩnh Dực kéo lại. Lạc Tĩnh Dực đưa tay lên miệng ra dấu im lặng nên Phùng Duẫn Hâm đành phải thôi.

Trần Cách cúi xuống dùng khăn giấy thấm nước trên mặt và tóc, hít thở sâu cho tĩnh tâm lại, tới khi hòa hoãn được một chút mới ngẩng đầu, nhìn máy quay nở một nụ cười hòa ái thích hợp.

Dấn thân vào con đường này đã biết rõ sẽ không dễ dàng, trừ khi nổi tiếng, bằng không chẳng ai thèm để ý cảm thụ của một kẻ vô danh. Trần Cách biết rõ vị trí của mình, biết rõ vì sao lúc đầu mình lại đồng ý đến đây, càng biết rõ bản thân danh phận gì cũng không có, cho nên chỉ có thể im lặng gặm nhấm bất bình.

Nàng buồn bã khổ sở, nhưng trái lại càng kiên định.

Có thể thấy được điều đó qua ánh mắt của nàng.

Ánh mắt ngập tràn hy vọng, lại sạch sẽ tinh khôi.

Bắt gặp ánh mắt ấy, một chỗ thật sâu trong tim Lạc Tĩnh Dực trước giờ luôn khô cằn bỗng dưng có một dòng nước ấm áp từ đâu chảy qua, khiến Lạc Tĩnh Dực nảy sinh một cảm giác rung động trước đây chưa từng có.

"Pum!"

Tiền Vũ hớn hở gõ búa cao su lên đầu Lạc Tĩnh Dực. Bao nhiêu xúc cảm nức nở vừa mới dâng lên lập tức nguội lạnh sạch sành sanh không còn sót lại tí gì.

Lạc Tĩnh Dực quay đầu lại đằng đằng sát khí nhìn hung thủ, Tiền Vũ lạnh run người, lắp bắp:  "La...la tỷ...., vừa rồi ngươi thua..."

"Tiếp tục đi" Trần Cách lau rất có kỹ thuật, không ảnh hưởng đến lớp trang điểm, trái lại hơi nước càng làm khuôn mặt thêm phần tươi mát kiều diễm.

Doãn Dẫn và Tôn Duệ Bân đã đổ đầy hơn non nửa bình, Tống Như Ngữ oán giận: "Trần Cách, ngươi mau lên một chút". Vừa dứt lời, cô ta hứng một ly nước đầy chạy nhanh qua chỗ Trần Cách. Lần này Trần Cách có phòng bị, thấy rõ ràng Tống Như Ngữ chạy có vẻ loạn xạ nhưng ánh mắt đang nhắm thẳng vào mặt mình. Trần Cách canh chắc thời gian, linh hoạt bật nhảy lùi về sau một bước, nước đổ xuống đi vào hết trong ly không chệch tí nào.

Tống Như Ngữ:?!

Nhân viên ồ lên trầm trồ, không ngờ Trần Cách ngồi xổm vững vàng như vậy còn có thể nhanh nhẹn ứng phó. "Cảnh vừa rồi quay được không?"

Camera: "Có có, quay được"

Tống Như Ngữ bị Trần Cách phá chiêu, mất thế chúi xuống, đập người vào máy quay gần đó dính một đòn không nhẹ vào eo, đau đến nghiến răng nghiến lợi, tàn nhẫn trừng mắt liếc Trần Cách một cái.

Thứ diễn viên tuyến mười tám như ngươi dám làm cho ta xấu mặt. Tống Như Ngữ giận quá mất khôn, lại quay đầu nhanh chóng lấy nước rồi nhào tới Trần Cách. Trần Cách vẫn định dùng cách cũ đối phó với cơn điên của Tống Như Ngữ, có dè đâu ả ta kỳ này tinh quái hơn, giơ tay túm chặt người nàng, lại còn dùng chân giẫm lên khóa Trần Cách lại. Trần Cách bị đau, phẫn nộ ngước lên nhìn Tống Như Ngữ.

Vẻ mặt Tống Như Ngữ hung ác: "Để xem ngươi chạy đi đâu"

Ngay tại thời điểm Tống Như Ngữ chuẩn bị hất nước lên mặt Trần Cách thì đột nhiên cổ áo cô ta bị một lực đạo nào đó giữ chặt.

Tống Như Ngữ:?? Ai dám nắm cổ áo ta??

Còn chưa kịp phản ứng, bàn tay kia đã đột ngột buông ra, Tống Như Ngữ mất đà ngã ngược về sau, nước trong ly theo quán tính tràn vào đầy mũi miệng.

"Khụ khụ khụ"

"Kẻ nào?!" Tống Như Ngữ thét lên chói tai, quay đầu lại muốn tìm tên đầu sỏ đánh nhau một trận. Nào ngờ vừa quay lại chỉ thấy mỗi cái cằm của đối phương, khí thế hùng hổ lập tức mất đi phân nửa. 

Lạc Tĩnh Dực khoanh tay đứng trước mặt Tống Như Ngữ không thèm nói tiếng nào, cả người tỏa ra khí tràng lạnh băng đàn áp hết thảy mưu ma chước quỷ của Tống Như Ngữ.

Cả phim trường im phăng phắc, chờ xem một trận xé nhau náo loạn.

Phùng Duẫn Hâm đang ăn bánh mì, nhìn thấy thế chân vạc gằm ghè đáng sợ kia choáng váng đến nỗi làm rớt ổ bánh mì xuống đất. Lạc Tĩnh Dực từ trước đến nay nếu không phải chuyện liên quan đến mình thì đều thờ ơ không bao giờ can thiệp vào. Tự dưng hôm nay sao lại...

Lạc Tĩnh Dực cầm tờ giấy đánh số của Tống Như Ngữ lúc nãy lên: "Đây là của ngươi?"

Tống Như Ngữ: "Đúng đúng, ta là số 6"

"Không, ngươi là số 9" Lạc Tĩnh Dực xoay ngược tờ giấy lại, số 6 biến thoắt thành số 9.

Tống Như Ngữ:???

Lạc Tĩnh Dực tiếp tục lấy tờ giấy có ghi số 9 của mình ra, đảo lại thành số 6.

Nàng đi đến ngồi xuống trước mặt Trần Cách, nở một nụ cười tràn đầy ôn nhu: "Ta mới là cộng sự thật sự của ngươi. Xin chào, tiểu cp"

Lời tác giả: Mở ra tình mẫu tử tràn đầy, mẹ hiền che chở cho con.