Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 2



Hôm sau Trần Cách lên công ty, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế, khóc đến nỗi công ty khác chung tầng lầu phải thậm thụt rình xem có chuyện quái gì vậy.

Trần Cách vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Tư tỷ và một số nhân viên khác đang vây xung quanh Tiểu Mao. Thì ra là tiểu quỷ này gào khóc.

Trần Cách kéo kéo Tư tỷ: "Có chuyện gì vậy?"

Tư tỷ mặt đỏ bừng bừng, vẫn chưa hoàn toàn hòa hoãn được cơn giận, chỉ vào Tiểu Mao rống lên: "Ngươi mau nói với mọi người vì cái gì ta lại mắng ngươi. Tới đây, chính ngươi nói! Nói cho mọi người được mở rộng tầm mắt" Tư tỷ không chừa cho Tiểu Mao chút mặt mũi nào, quyết tâm phải lấy trường hợp này làm gương, không cho phép ai phạm phải sai lầm ngu ngốc giống vậy nữa.

Tiểu Mao gào thét tới nỗi đầu óc thiếu oxy choáng váng, nhưng một giọt nước mắt vẫn chưa rớt, bị Tư tỷ xỉa xói cũng bắt đầu bùng lên cơn giận nho nhỏ: "Không phải ta chỉ tranh thủ cơ hội cho bản thân một chút thôi sao? Lạc lão sư ai mà không muốn bám váy chứ!"

Lạc lão sư???

Trần Cách cả kinh, là Lạc lão sư ta vẫn luôn nghĩ đến sao?

Tư tỷ "ha" một tiếng: "Chí hướng rất lớn a. Ở dưới đất còn mơ mộng hão huyền muốn với tới trời cao? Diễn viên ai chẳng khao khát được đóng phim của Lạc lão sư, điều này không có gì đáng trách. Nếu ngươi có năng lực công ty chắc chắn sẽ tận lực thay ngươi an bài. Ngươi thì giỏi rồi, một tiếng cũng không báo trước, tự động chạy đến chỗ Lạc lão sư xin vai."

Trần Cách lên tiếng nói giúp Tiểu Mao: "Tự tiến cử cũng tốt mà, chứng tỏ Tiểu Mao có chí tiến thủ xem trọng sự nghiệp. Nói không chừng Lạc lão sư thấy nàng nhiệt tình như vậy, liền cho nàng cơ hội thật."

Tư tỷ nặng nề thở hắt ra một tiếng, xoa xoa ấn đường: " Đấy, Tiểu Mao, xin mời đại nhân mau mau kể hết sự tình, để cho mọi người biết ngươi làm ra chuyện kinh thiên động địa gì."

Bị mọi người vây xung quanh nhìn chòng chọc nãy giờ, Tiểu Mao lau lau hai hốc mắt ráo hoảnh, bật dậy: "Nói thì nói! Ta làm ta chịu! Lạc Tĩnh Dực người này cũng không thể chỉ phong sát liên đới cả công ty a!"

Trần Cách càng tò mò, rốt cuộc Tiểu Mao đã gây ra chuyện gì nghiêm trọng vậy?

Tiểu Mao là diễn viên mới ký hợp đồng với công ty đầu năm nay, gia tài chỉ có một bộ web drama. Tuy không phải là vai chính, kỹ thuật diễn cũng còn vụng về, nhưng may mắn bộ phim đó lại khá thành công, đem về cho cô một mớ fan.

Những fan tử trung này cứ ngày ngày ở weibo Tiểu Mao tung hô ca ngợi làm cô nàng ảo tưởng kĩ thuật diễn của mình đã đến hàng trác tuyệt, trực tiếp nhắm đến bộ phim mới nhất có tên gọi "Ước nguyện vị thành niên" của đại biên kịch Lạc Tĩnh Dực. Trước đó Tiểu Mao nghe Tư tỷ nói bộ phim này đang tìm kiếm nữ chính, Lạc lão sư đã nhìn khắp một vòng các diễn viên nữ tiếng tăm mà vẫn chưa thực sự hài lòng, thế nên vị trí nữ chính tới giờ vẫn đang để trống, một hai phải chờ được người thích hợp mới khởi quay.

Như thế thật đúng với phong cách của Lạc Tĩnh Dực, đã tốt lại muốn càng phải tốt hơn.

Tiểu Mao đọc mô tả nhân vật bèn cảm thấy nhân vật này là từ bản thân xây dựng nên, vì mình mà viết ra, khẳng định mình có thể đóng!

Nếu như lọt vào mắt xanh của Lạc lão sư, con đường sự nghiệp sau này của ta còn có gì phải sầu muộn sao?

Lạc Tĩnh Dực chính là biên kịch truyền kì. Mười năm trước đứng đầu chuyên ngành biên kịch đại học hí kịch, mười năm sau lại trở thành biên kịch kim bài. Danh xưng này không hề khoa trương, bởi vì phim nghệ thuật của Lạc lão sư thì nhận giải thưởng đến mỏi tay, còn tổng doanh thu phim thương mại đã vượt qua mốc chục tỷ. Giới làm phim đánh giá nàng cực cao, ngay cả những nhà phê bình khó tính nhất đều thừa nhận nàng chính là biên kịch thiên tài. Một bộ kịch bản nàng viết ra đều làm cho nhà đầu tư, ê kíp quay, bộ phận phát hành, diễn viên... kiếm lời đầy túi. Hiện tại nhiều công ty lớn đều chạy tới gõ cửa săn lùng kịch bản của nàng. Chỉ cần bán kịch bản cho họ, vô luận đạo diễn, diễn viên, chế tác, hậu kỳ... đều tùy nàng lựa chọn, nhà đầu tư sẵn sàng vì nàng vung tiền. Hiện giờ Lạc Tĩnh Dực đang trong quá trình mài dũa tác phẩm mới nhất, rất nhiều đoàn đội ngo ngoe rục rịch muốn đề cử người nhà. Nhưng mấy vòng thử vai trôi qua, Lạc Tĩnh Dực vẫn không quá hài lòng. Đặc biệt là nữ chính, không một ai vừa ý nàng, một cái cũng không có. Đoàn phim khác thì nhà sản xuất hoặc đạo diễn có tiếng nói, nhưng nếu Lạc lão sư nhập đoàn, hết thảy đều lấy nàng làm trung tâm.

Nàng gọi ai đến thì người đó đến, nàng bảo ai cút thì kẻ đấy không dám hé răng cự cãi nửa lời, nhanh chóng an phận rút lui. Lạc Tĩnh Dực đặc biệt kín tiếng, chưa từng chủ động lộ mặt trước truyền thông, cho nên đối với ngoại giới mà nói, người này thập phần bí ẩn. Diện mạo, tuổi tác, gia thế... đều là những phỏng đoán mập mờ, thông tin loạn xạ mỗi người nói một kiểu chẳng biết tin ai. Duy chỉ có một điều này được quần chúng nhân dân đồng lòng xem là fact:

Lạc Tĩnh Dực vô cùng khó tính khắt khe.

Đối với công việc yêu cầu cực kỳ cao, trong sinh hoạt hàng ngày càng không thua kém, không cho phép bất cứ qua loa cẩu thả nào. Trợ lý sắp xếp hành trình mỗi tháng đổi một lần, trợ lý hỗ trợ sinh hoạt cá nhân một năm đổi một tá. Nghe nói trợ lý sinh hoạt của nàng tháng trước đệ đơn từ chức xong, tới nay vẫn không có ai dám tiến cử vị trí đó.

Châm ngôn sống của Lạc Tĩnh Dực là tuyệt đối không ủy khuất bản thân cũng như đứa con tinh thần của mình. Bởi vì địa vị trong giới cực cao, nên cũng không nghĩ tới chuyện thu liễm tính tình.

Loại người Lạc lão sư không thích nhất, chính là loại người không chuyên nghiệp. Loại người này nếu cần mắng mỏ mạt sát thế nào cũng không cần khách khí. Đối với một người đi tới đâu cũng được nâng niu như trân bảo, hầu hạ như lão Phật gia, vậy mà Tiểu Mao không hề hẹn trước lại dám trực tiếp chạy đến bảo nàng giao vai cho mình.

Tư tỷ nghe Tiểu Mao khóc lóc kể lể hoàn toàn không có ý định an ủi, trực tiếp tàn nhẫn gào vào loa điện thoại muốn rạc cuống phổi: "Ngươi điên rồi sao? Chạy đi tìm Lạc lão sư? Ai bày ngươi làm chuyện này? Ngươi còn muốn làm nghề hay không? Kia như thế nào lại... Câm miệng, ta biết rồi! Ai nha, ta cũng lười mắng ngươi! Ngươi đang ở chỗ nào? Ở yên đó ta đến ngay. Đừng khóc lóc nữa! Mau tìm chỗ không ai thấy trốn vào! Ai chụp hình lại tung lên mạng thì danh tiếng ngươi đi tong!"

Tư tỷ mắng xong liền giục tài xế mau chạy đến cao ốc X phía đông. Xe đến nơi, Tư tỷ nhìn khắp một vòng, rốt cuộc tìm thấy Tiểu Mao ngồi xổm trong một góc tối om sụt sịt, dọa Tư tỷ nhảy dựng.

"Bà ngoại của ta ơi, ngươi trốn trong đấy làm gì?"

"Không phải ngươi bảo ta tìm nơi ít người chờ ngươi sao? Nơi này ít người."

"...... Rồi rồi, đều là ta sai, mời ngài mau lên xe giùm ta đi!"

Tư tỷ sốt ruột gặng hỏi đầu đuôi câu chuyện. Tiểu Mao thút thít: "Ta muốn tranh thủ giành vai chính kịch bản mới nhất của Lạc lão sư nên mới chạy tới phòng làm việc của nàng"

Tư tỷ rít lên: "Ngươi ăn mặc lôi thôi lếch thếch như thế này chạy đến tìm Lạc lão sư? Vì sao không nói ta trước một tiếng để ta lo liệu a?"

"Còn không phải là sợ Tư tỷ lo liệu không nổi hay sao? Trước đó ngươi gặp gỡ Trần đạo diễn thương lượng mười mấy lần đều được, nên ta nghĩ chi bằng tự mình đi xem."

"Ngươi......" Tư tỷ ngẩng lên nhắm mắt hít sâu một hơi, cấp tốc niệm kinh Phật để đè cơn giận xuống.

"Vậy là ngươi cứ như vậy phóng đi tìm Lạc lão sư? Không hẹn trước, làm thế nào Lạc lão sư lại chịu gặp ngươi?"

"Lễ tân mời ta vào phòng chờ, nhưng ta muốn tạo một bất ngờ, mới lén chui vào văn phòng của Lạc lão sư chờ sẵn, chỉ cần nàng mở cửa đi vào, sẽ kinh ngạc phát hiện nhân vật đã biến ra sống sờ sờ trước mắt, chẳng phải rất vui sướng sao?"

"...Ngươi thật sự làm như vậy?"

"Đúng"

"Ngươi có điên không ngươi không biết Lạc lão sư nổi tiếng khó tính sao? Tuyệt đối không cho phép ai quấy rầy văn phòng của mình, ngươi lại còn trực tiếp xông vào?"

"Ta không chỉ vào văn phòng của nàng, ta còn trực tiếp ngồi lên ghế của nàng..."

"......"

"Sau đó, Lạc lão sư đi vào thấy ta, chỉ nói mỗi một chữ "

"Chữ gì?"

"Xéo"

Tiểu Mao cùng Tư tỷ người xướng người họa kể lại câu chuyện sáng nay. Tiểu Mao xuất thân hí kịch, chất giọng tuyệt đối lớn, ngày thường diễn cảnh khóc tuyệt đối đem thanh âm xuyên thủng màng nhĩ, rất có tính thuyết phục, nhân viên nghe xong một màn này đều cười ầm lên.

Tư tỷ tức tối: "Các ngươi cứ cười đi. Các ngươi không biết Lạc lão sư nhỏ mọn thế nào đâu. Chuyến này nàng phong sát cả công ty cho bằng hết!!"

Trần Cách lên tiếng: "Lạc lão sư còn ghim thù lên cả những người không liên quan?"

Tư tỷ hừ lạnh: "Ngươi nghĩ xem? Ai cũng biết Lạc lão sư ghét nhất là loại không biết diễn còn ra vẻ dầu mỡ, kỹ thuật diễn của Tiểu Mao ta còn không biết hay sao? Chỉ cần nghe người này gào thét như heo bị thọc tiết như nãy giờ, cũng đủ hình dung trước mặt Lạc lão sư khó coi tới cỡ nào"

Tiểu Mao bĩu môi.

"Chưa kể nàng còn có thói ở sạch nghiêm trọng, đồ dùng cá nhân nếu lỡ có ai chạm tới nàng đều lập tức đem đi khử trùng. Ngươi còn ngu xuẩn làm trò khùng điên tự tìm đường chết. Ta mà là Lạc lão sư, sau này thấy người hay bất cứ ai cùng công ty với ngươi đều gạch tên xóa sổ!"

Tiểu Mao còn lý luận: "Đó là vì lòng dạ ngươi hẹp hòi, sao có thể so đo với Lạc lão sư?"

Tư tỷ: "Ta bóp ngươi chết ngươi tin không?"

Trần Cách nhanh chân giữ chặt Tư tỷ, sợ nàng thật sự xé Tiểu Mao thành từng mảnh: "Tư tỷ đừng nóng, chuyện qua rồi cứ để nói qua đi, khi nào Lạc lão sư truy cứu chúng ta lại tính tiếp. Bây giờ vẫn nên tập trung vào việc chính thì hơn. Không phải gọi ta đến họp sao?"

Trần Cách nháy mắt với Tiểu Mao, ý bảo nàng mau chạy đi.

Tư tỷ hôm nay có một đống công tác cần xử lý, đúng là không thể chậm trễ hơn được nữa. Một tay thu dọn laptop, một tay chỉ vào Tiểu Mao.

"Ngoan ngoãn ở yên một chỗ ngồi cho ta có nghe hay không? Nếu thật sự bị Lạc lão sư phong sát, ai cũng không cứu được ngươi."

Tư tỷ đi về phòng họp, Trần Cách chưa vội vã đi theo, lùi lùi về phía Tiểu Mao thì thầm hỏi:

"Ngươi nhìn thấy Lạc lão sư rồi? Trông nàng như thế nào?"

Tiểu Mao hậm hực: " Là một con mụ đồng bóng!"

Trần Cách: "..."

Ngồi xuống ghế một chút rồi mà Tư tỷ vẫn chưa thể nuốt trôi cơn giận. Trần Cách giúp quản lý của mình rót nước, biết người chị này không thích uống nước lạnh, cố ý pha thêm nước ấm, thấy nhiệt độ vừa đủ mới trao cho. Tư tỷ uống xong ly nước mới hòa hoãn được chút đỉnh.

"Tư tỷ bớt giận, đừng so đo với con nít" Trần Cách khuyên nhủ.

Tư tỷ hừ một tiếng: "Con nít con nôi cái gì nữa, ngươi lớn hơn Tiểu Mao có hai tuổi nhưng khiến ta đỡ lo hơn nhiều. Tiểu Tống! Tiểu Tống đâu rồi? Mau vào họp!"

Tống Như Ngữ bên ngoài ới lên đáp lại, Tư tỷ quay sang Trần Cách nói:

"Tham gia show thực tế lần này, ta dự định cho ngươi và Tiểu Tống buôn bán cp"

"Buôn bán cp?"

Tư tỷ sợ nàng là diễn viên không hiểu biết chuyện này, hỏi: "Ngươi từng nghe qua cụm từ này chưa?"

"Biết chút chút, đại khái là làm bộ yêu đương."

"Ân, không sai biệt lắm. Nhưng để phát đường chân thật một chút, làm fan cắn đến hăng say, các người phải bàn bạc tính toán kỹ lưỡng, không thể sơ sài"

Trần Cách nào biết xào cp còn phải chú ý nhiều thứ như vậy: "Ta nên làm gì đây?"

Lúc này Tống Như Ngữ bước vào, đem ví cầm tay ném lên bàn, tháo kính mát xuống: "Ngươi chỉ cần tỏ vẻ như đang yêu thầm ta là được. Diễn viên phái thực lực hẳn là làm được đúng không?"

"Yêu thầm?" Trần Cách cảm thấy yêu cầu này có đôi chút khó khăn. "Yêu thầm nữ nhân sao? Việc này ta chưa từng trải qua."

Tư tỷ cười: "Vậy yêu thầm nam nhân thì sao? Đều giống nhau cả, đổi giới tính là được. Hiện nay cp đồng tính rất hút hàng"

Trần Cách ăn ngay nói thật: "Ta là mẫu thai solo, chưa trải qua mối tình nào, cũng chưa rung động trước ai bao giờ, bất kể là nam hay nữ."

Tống Như Ngữ ngồi vào ghế bên cạnh, khoác tay nàng nũng nịu nói: "Thì sao chứ! Ngươi đừng quên ngươi là diễn viên! Không cần phải trải qua chuyện đó mới có thể diễn. Ngươi tự thôi miên chính mình, thuyết phục ngươi rất thích ta, khi ghi hình chỉ cần xun xoe hầu hạ ta nhiều một chút là được"

Trần Cách không quá thích tiếp xúc chân tay, đặc biệt là với người không thân. Nàng khéo léo né ra một chút: "Đến lúc đó ta sẽ thử."

Tư tỷ nói: "Tiểu Tống vừa tham gia show tuyển tú về, chuyện xào cp ngươi cứ nghe nàng đi. Lần này ta không theo nhập tổ được vì phải đi giải quyết việc của Tiểu Mao, thế nên tiểu Trần tiểu Tống phải nhớ chiếu cố lẫn nhau nghe chưa. Phùng đạo là người tốt lại xởi lởi, có khi quay xong ba người các ngươi lại trở thành chị em tốt cũng nên"

Tống Như Ngữ thốt lên: "Giải quyết việc Tiểu Mao? Chẳng lẽ cho nàng diễn kịch bản của Lạc lão sư thật sao?"

Tư tỷ tức đến hộc máu: "Chúng ta tài hèn đức mọn có cái gì để cho Lạc lão sư phải nhớ thương chứ. Dồn hết năng lực tất cả người trong công ty đem đi luyện linh đan dâng lên Lạc lão sư cũng không thèm ngó nửa con mắt. Các ngươi có tài nguyên rồi cũng phải nhét Tiểu Mao vào một đoàn phim nào đó, cuối năm còn kiếm cái phong bao lì xì!"