Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 51



"Ta nhất định sẽ không làm ngài hối hận khi tuyển ta."

Từ trước đến nay Trần Cách trước mặt Lạc Tĩnh Dực luôn biểu hiện ôn hòa ngoan ngoãn, nhưng hiện tại nhắc đến nghiệp vụ bản thân, nháy mắt liền trở thành một người khác.

Đối với chính mình đặc biệt nghiêm khắc, không dung túng bất cứ lỗi nhỏ nào.

Hơn nữa, có lẽ......

Gắng hết sức bảo vệ, không chấp nhận bất cứ thứ gì vấy bẩn đến, ngoại trừ lý tưởng diễn xuất, còn có ba chữ "Lạc Tĩnh Dực".

Nàng không để cho bất luận kẻ nào làm bẩn thanh danh Lạc Tĩnh Dực, bao gồm cả chính mình.

Không biết tối hôm qua Trần Cách nhìn thấy cái gì quá đáng mà hôm nay vẫn còn tức tối không tiêu. Rốt cuộc là người trẻ tuổi chấp niệm còn sâu, một lòng giữ gìn lý tưởng thiêng liêng thờ phụng trong lòng.

Lạc Tĩnh Dực sờ sờ đầu nàng, nói: "Bởi vì trên mạng có người nói không đúng về ta nên ngươi mới tức giận cả đêm không ngủ?"

Trần Cách bây giờ nhớ lại vẫn còn tức, nhưng Lạc lão sư sờ sờ đầu mình, cảm thấy một lưng đầy gai dựng ngược được vuốt xuống không ít, núi lửa trong lòng cũng không phun trào mãnh liệt như vậy nữa.

"Ta chỉ tức giận chuyện những người đó không biết cái gì lại đặt điều nói bậy như thể bọn hắn hiểu rất rõ" Trần Cách ấm ức.

Lạc Tĩnh Dực cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay đặt dưới cằm Trần Cách nâng mặt nàng lên.

Trần Cách: "Sao...sao vậy?"

"Trong mắt toàn là tơ máu, còn mỏi hay không?"

Trần Cách dùng sức chớp chớp hai cái: "Còn một chút."

"Lại đây, ta có mang theo thuốc nhỏ mắt, cho ngươi một giọt"

"Được"

"Ngồi xuống đây, ngửa mặt ra"

Trần Cách ngồi vào sô pha, Lạc Tĩnh Dực đứng phía trước, dùng một tay ôm mặt Trần Cách đẩy ngửa ra sau: "Ngươi căng mí mắt ra"

"Ân......"

"Ta phải nói trước, loại này công dụng khá mạnh. Mới vừa đi vào sẽ đặc biệt buốt làm ngươi khó có khả năng mở nổi mắt, chịu khó nhịn một hai phút. Chờ đến lúc có thể mở mắt trở lại, ngươi sẽ cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh trở nên đặc biệt thoải mái thanh tân"

"Rất buốt sao?"

"Đại khái giống như dầu cù là dính vào mắt. Sợ à?"

Trần Cách cười đến xán lạn, điều chỉnh tư thế theo lời của Lạc Tĩnh Dực: "Không sợ"

Trong xương cốt Trần Cách có một loại sức sống rạng rỡ thuần túy trời ban, tỏa ra lực hấp dẫn cực độ mà không có bất cứ kỹ thuật cao siêu nào có thể bắt chước.

Lạc Tĩnh Dực nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn nhỏ chuẩn xác vào hai hốc mắt. Trần Cách rất nhanh cảm giác được cảm giác lạnh lẽo tập kích, bởi vì bất an nên bàn tay đang để trên đầu gối quơ quơ ra phía trước, theo bản năng muốn tìm cái gì để nắm lấy, vừa vặn bắt được góc áo Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực thực vừa lòng với sự ỷ lại của Trần Cách, cười hỏi: "Khó chịu không?"

"Không khó chịu, nhưng đúng là buốt, không mở mắt nổi."

"Vậy đừng cố, nghỉ một chút"

Trần Cách rũ rũ đầu, thuốc nhỏ mắt thấm qua hàng mi cong dài làm nàng mưng mứng ngứa, ngẫu nhiên chớp một chút, một dòng nước bên trong chảy dọc xuống khuôn mặt trắng như sứ. Ma xui quỷ khiến thế nào Lạc Tĩnh Dực lại gập ngón tay đưa lên quẹt giúp.

Trần Cách cảm nhận được đụng chạm của Lạc Tĩnh Dực, khẽ run lên.

Mà trong đầu Lạc Tĩnh Dực bỗng nảy ra một cảnh tượng ——

Trần Cách run rẩy dựa sát vào gắt gao ôm lấy cổ mình, ẩn nhẫn chịu đựng phía dưới bị khinh bạc, mắt ầng ậng nước, kiều mỵ ngâm lên một tiếng bên tai: Lạc lão sư......

"Lạc lão sư!" Trần Cách mở bừng mắt, nhanh chóng chớp chớp thử vài cái cảm nhận thử, vui vẻ reo lên: "Thật sự hữu hiệu, không còn mỏi nữa!"

Tưởng tượng ái muội của Lạc Tĩnh Dực nhanh chóng bị nụ cười như nắng mai của Trần Cách dập tắt, trong lòng nổi lên không ít cảm giác tội lỗi, hắng giọng nói: "Hữu hiệu là được. Ta để lại cho ngươi, nhưng nhớ thỉnh thoảng mệt mỏi hẵng dùng, không thể lạm dụng."

"Lạc lão sư để lại cho ta, ngài dùng cái gì a?"

"Ta còn."

"Ân, kia......"

"Ta có việc phải đi rồi"

Trần Cách còn định nhờ Lạc Tĩnh Dực giải đáp một chút thắc mắc trong kịch bản, không ngờ Lạc Tĩnh Dực đã vội vàng tông cửa đi thẳng, cũng không quay lại nhìn một cái.

Trần Cách: "?"

Lạc Tĩnh Dực đi khuất khỏi xe Trần Cách, đứng ở ven đường nhìn mặt trời dần khuất sau núi. Ánh chiều tà loang ra nhuộm đẫm cả vùng, như cố sức  huy hoàng một lần cuối cùng trước khi ngày tàn hẳn. Lạc Tĩnh Dực bỗng nhiên nhớ tới một câu trong "Chốn sâu thẳm nhất"——

"Thật kỳ lạ. Thần linh không phái quỷ dữ đến trừng phạt, trái lại, những gì tốt đẹp nhất, từ bi quan ái nhất được đưa tới để hủy diệt chúng ta."

......

Tư tỷ mua trà sữa về mời đoàn phim, xem như tranh thủ giúp Trần Cách tăng hảo cảm. Nào ngờ phó đạo nói rằng mọi người vừa mới uống xong, hiện tại một bụng óc ách nước không uống thêm nổi nữa. Tư tỷ tò mò xem ai nhanh tay đoạt trước cơ hội, phó đạo thật thà chỉ tay về phía xe café do hội hậu viện của Lâm Ân đưa tới, không chỉ cung cấp đồ uống mà còn chu đáo chuẩn bị luôn cả những đồ ăn do Lâm Ân làm đại sứ.

Tư tỷ: "......"

Khí thế phô trương của đại minh tinh quả thật làm cho người ta mở mang tầm mắt, Tư tỷ chấm chấm khóe miệng hâm mộ.

Nội dung quay đêm nay không tính là phức tạp, Ngô Tưởng mang theo tâm tư nghi hoặc rằng liệu Trần Diệu có hay không liên quan tới cái chết của chị mình năm đó, bắt đầu chậm rãi tiếp cận nàng tìm hiểu chân tướng.

Ban ngày bị khí thế Trần Cách chèn ép, buổi tối Lâm Ân nung nấu ý chí chiến đấu dồn hết sức lực phản công. Hai người trong lúc phối hợp diễn vừa vặn hiểu được ý tứ đối thủ, lặng lẽ phân tài cao thấp một phen, khiến cho cảm xúc đều bị kích phát ra tới, Đào đạo cùng Lạc Tĩnh Dực đều cảm thấy thực vừa lòng. Tới 10h đêm cơ bản đã xong nội dung hôm nay.

Đoàn đội vây thành một toán đưa Lâm Ân ra xe bảo mẫu, định tẩy trang xong là quay về khách sạn ngay. Lâm Ân mở điện thoại thấy 36 tin nhắn WeChat, tất cả đều là của Tô Phóng, nhíu mày ghét bỏ hừ một tiếng, lát sau vẫn tỉ mỉ đọc hết.

Đọc tới tin cuối cùng, Lâm Ân nói lớn vào trong điện thoại: "Ngươi đừng tới! Ta còn bao nhiêu việc, có thể đừng làm rộn được không?" Nói xong liền ném điện thoại sang một bên.

Trợ lý hỏi nhỏ: "Ai muốn tới vậy?......"

Lâm Ân trừng  một cái, khiến trợ lý im bặt không dám hé răng.

Lâm Ân còn giao kèo: "Tuyệt đối không được nói cho Maggie biết!"

Maggie là người đại diện của Lâm Ân, còn đang đàm phán giành tài nguyên dở dang nên hai ngày nữa mới tới.

Trợ lý vô tội bào chữa: "Ta cũng không biết phát sinh chuyện gì mà kể với Maggie a..."

Lâm Ân thay trang phục xong bước ra ngoài. Nhìn thấy Lâm Ân, fan lập tức kích động la hét cổ vũ, điên cuồng giơ camera chụp ảnh quay phim. Lâm Ân nghĩ thầm, fan hơn nửa đêm vẫn cố gắng bám trụ ở đây chỉ để gặp mình trong giây lát, lại nhớ đến mấy cảnh quay  không quá ưng ý. Tuy rằng Đào đạo cho qua, nhưng chính cô lại cảm thấy chưa vừa lòng. Nếu cứ như vậy, đến khi bộ phim công chiếu, diễn xuất của mình hẳn sẽ bị trào phúng là giậm chân tại chỗ, fan sẽ đau lòng đến cỡ nào...

Kỳ thật mình có thể làm được tốt hơn...

"Quay lại." Lâm Ân nói, "Trở về phim trường."

Trợ lý: "A? Bây giờ sao?"

Lâm Ân không trả lời, lạnh lùng quay người đi thẳng vào trong.

Tiểu trợ lý: "......"

Khi Lâm Ân trở lại, quả nhiên Đào đạo và Lạc Tĩnh Dực vẫn còn ngồi kiểm tra cẩn thận từng cảnh quay hôm nay. Chỉ có một điều Lâm Ân không ngờ là Trần Cách cũng ở lại. Ba người vây lại một chỗ, tỉ mỉ đánh giá từng chút cho nhau góp kiến. Trần Cách nhìn vào màn hình không chớp mắt, giữa mày nhăn lại, hết sức chuyên chú viết lại những thứ được chỉ điểm vào một cuốn sổ nhỏ. Trong tay còn kẹp sẵn điện thoại ghi âm, nếu có cái gì không ghi chép kịp, trở về lại nghe lần nữa cũng coi như thông suốt.

"Lạc lão sư, Đào đạo." Lâm Ân tiến lên chào hỏi.

Đào đạo kinh ngạc: "Không phải ngươi về rồi sao?"

Lâm Ân nói: "Ta cảm thấy hôm nay có vài chỗ diễn chưa tốt, muốn quay lại xin chút ý kiến của hai vị lão sư."

Đào đạo nghe cô nói xong, nhìn Trần Cách cười cười nói: "Hai người các ngươi đúng là tâm linh tương thông a, đối với nghiệp vụ của mình đều có thắc mắc muốn trở về nghe góp ý. Tinh thần kính nghiệp thế là tốt, kỳ thực ta thấy tiểu Trần và tiểu Lâm đều thể hiện không tồi, dĩ nhiên có một vài chỗ vẫn có thể đẩy giới hạn đi lên"

Lâm Ân nhìn Trần Cách, thì ra ngươi đối với bản thân cũng chưa hài lòng sao?

Đào đạo nói: "Hai người các ngươi đã đến đây rồi, hay là thử nghe ta đề xuất ý kiến này xem như thế nào? Vốn dĩ chúng ta từ lúc xác định diễn viên chính đến lúc nhập tổ có hơi gấp gáp, không kịp bố trí cho hai ngươi tiếp xúc nhiều hơn gia tăng cảm tình, để về sau tiến tới diễn khuê mật cũng tự nhiên hơn. Hiện tại chủ yếu là quay cảnh của mười năm sau, quan hệ giữa Ngô Tưởng và Trần Diệu có sự dè chừng xa cách thì không sao, đến lúc trở lại suất diễn năm 17 tuổi lại e là...rất gượng, sẽ bị khán giả châm biến là plastic hoa tỷ muội. Do đó ta hy vọng hai ngươi nắm bắt cơ hội, tranh thủ thời gian ở chung một chỗ bồi dưỡng cảm tình, hẳn là càng có thể tạo nên chemistry thuyết phục"

Lâm Ân: "Ý Đào đạo là...?"

Đào đạo nói: "Bằng không tối nay hai ngươi dọn đến ở cùng một phòng luôn đi. Từ giờ trở đi ở cùng một chỗ, nói không chừng còn kịp bồi dưỡng tình cảm."

Đào đạo cảm thấy ý kiến của mình quá hợp lý, tươi cười nhìn về phía Lạc Tĩnh Dực muốn khoe công. Còn tưởng Lạc Tĩnh Dực sẽ khen mình có kinh nghiệm dạy dỗ diễn viên phong phú, không nghĩ tới Lạc Tĩnh Dực cười cũng không cười, ngược lại còn bắn ra một ánh mắt hung ác như muốn vặn gãy cổ ông.

Tươi cười trên mặt Đào đạo hoàn toàn cứng đờ: "......?"

Lại làm sao nữa vậy? Chẳng lẽ ta nói sai cái gì sao?

Trần Cách và Lâm Ân nghe thấy lời đề nghị này im lặng chưa trả lời nhưng trong lòng đều cảm thấy không tình nguyện. Rốt cuộc cả hai đều có chút không vừa mắt đối phương, ở cùng một chỗ chưa chắc bồi dưỡng ra tình cảm tốt đẹp gì, không chừng mới vỏn vẹn 24 tiếng đã phải gọi cảnh sát với cứu thương.

Nhưng lại không thể không thừa nhận Đào đạo nói có lý. Cho dù chán ghét đối thủ, cũng không thể đem hận thù vào vai diễn, nếu không khán giả còn ai dám xem.

Lâm Ân mở miệng trước: "OK, ta không ngại. Đêm nay ta dọn đến chỗ Trần Cách luôn."

Trần Cách: "...... Phòng ta chỉ có một giường."

Lâm Ân không cho là phải, lập tức nói: "Một giường thì một giường, khuê mật nhà ai ngủ hai giường?"

Trần Cách không có biện pháp từ chối, chỉ có thể chấp thuận.

Đào đạo nãy giờ yên lặng quan sát Lạc Tĩnh Dực, thấy nàng mặt lạnh không mở miệng nói một lời, sợ quả bom nguyên tử này tích tụ đủ oán khí  sẽ lập tức phát nổ, giết sạch người trong phạm vi bán kính 10km xung quanh, thật cẩn thận cười lấy lòng nói:

"Diễn xuất là vấn đề lớn nhất phải quan tâm, đúng không Lạc lão sư?"

Lạc Tĩnh Dực trong lòng cười lạnh: Cũng chưa lớn bằng lá gan của ngươi.

Nói là làm, trợ lý cùng hai nhân viên khác của đoàn phim giúp Lâm Ân đem hết tất cả vali to nhỏ nhét vào phòng Trần Cách.

Toàn bộ quá trình đều bị Lạc Tĩnh Dực ở phòng đối diện thông qua mắt mèo nhìn không sót một cái gì.

Đồ đạc chuyển vào xong xuôi, Lâm Ân đóng cửa đi vào, Lạc Tĩnh Dực không  nhìn được nữa, lúc này đầu óc mới thanh tỉnh trở lại: "Ta nhìn cái này để làm gì đâu?"

Lạc Tĩnh Dực dứt khoát bỏ đi tắm, một lúc lâu sau trở ra leo lên giường đeo vào miếng che mắt, tính toán chuyên tâm ngủ một giấc thật sâu. Nào ngờ vừa mới ngả lưng không bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng hai thiếu nữ cười đùa trêu ghẹo nhau từ đâu vọng tới thấp thoáng.

Lạc Tĩnh Dực lập tức mở bừng mắt, sửng sốt.

Là ai đang cười?

Trần Cách và Lâm Ân sao?

Nghe không rõ lắm...... Không thể nào, làm gì có thể bồi dưỡng cảm tình nhanh đến như vậy?

Trong phòng lại trở nên im phăng phắc, không nghe tiếng cười nào tương tự như vừa rồi nữa, Lạc Tĩnh Dực chỉ có thể coi rằng ban nãy mình bị ảo giác.

Nhắm mắt lại gạt bỏ tạp niệm cố gắng tìm kiếm cơn buồn ngủ, ngay lúc nàng sắp sửa tiến vào mộng đẹp thì tiếng cười kia lại truyền đến......

Lạc Tĩnh Dực hất chăn ngồi dậy, đi thẳng một đường tới cửa dán tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng cười thật sự rất gần, giống như phát ra từ phía đối diện. Không chỉ có tiếng cười, lần này còn nghe thấy cả âm thanh nói chuyện phiếm thỏ thẻ.

Đang nói cái gì??

Nhanh như vậy đã hóa thù thành bạn?

Tuy rằng không phải chuyện xấu gì, nhưng......

Tính tình Trần Cách như vậy, chỉ sợ một khi tiếp xúc sẽ lập tức bị nàng hấp dẫn.

Nghĩ đến đây, Lạc Tĩnh Dực không chịu được nữa, mở cửa bước ra hành lang khoanh tay giả vờ đi đi lại lại giống như đang tản bộ. Đến cửa phòng Trần Cách, Lạc Tĩnh Dực chậm rãi nghiêng nửa thân trên, dán người lại gần sát nghe ngóng.

"Ha ha ha —— để ta nói, hì hì hì......"

Lạc Tĩnh Dực sửng sốt, nghe lầm rồi, không phải phát ra từ phòng Trần Cách, mà là ở phòng bên cạnh.

Cạch!

Đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, Trần Cách không hề phòng bị gì tự dưng lại bắt gặp Lạc Tĩnh Dực đang kề sát vào cửa, hoảng sợ lắp bắp:

"Lạc lão sư?! Ngươi.... Đây là..."

Lạc Tĩnh Dực nửa thân trên đang nghiêng một góc 45 độ hướng về phía cửa phòng Trần Cách, hoàn toàn là tư thế nghe lén...... Không thể chối cãi!

Lạc Tĩnh Dực cố chối cãi: "...Ta,đau lưng."

Trần Cách: "Hả?"

Lạc Tĩnh Dực vặn eo đưa người về đứng thẳng bình thường, vứt bỏ tư thế nghe lén, sau đó vẫn cảm thấy chưa đủ còn trổ tài diễn xuất một chút, đập đập vào lưng nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn:

"Cơ thể cảm thấy không thoải mái, ra ngoài hoạt động một chút."

Lời này nói ra Lạc Tĩnh Dực chính mình còn không quá tin, nhưng chỉ có thể bất chấp tất cả nỗ lực cứu vớt, sau đó nhanh chóng nảy số nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, ngươi làm gì nửa đêm còn ra ngoài?"

"A, ta đói bụng, muốn xuống lầu lấy mì gói lên ăn."

"Hơn nửa đêm còn ăn mì gói cái gì, chỗ ta có lẩu tự sôi, ăn không?"

Trần Cách lập tức hưng phấn: "Ăn!"

Lạc Tĩnh Dực nghĩ thầm: Thật đúng là đứa nhỏ ngốc dễ bị lừa.

Trần Cách theo Lạc Tĩnh Dực về phòng: "Để ta giúp Lạc lão sư ấn ấn một chút."

"Phần hông sao, không cần đâu, ta còn ổn..."

Trần Cách không chịu: "Không được, bệnh của Lạc lão sư không khéo thành mãn tính rồi, nên tranh thủ phục hồi được lúc nào hay lúc ấy. Mẹ nuôi ta có dạy cho một vài động tác xoa bóp trị liệu, Lạc lão sư thử xem sao?"

Lạc Tĩnh Dực: "Thôi được"

Trần Cách cần cù xoa ấn, Lạc Tĩnh Dực ở trên giường thoải mái đến suýt nữa thì ngủ quên, nhưng mà trong lòng trừ bỏ sảng khoái, đối với chuyện lừa gạt qua mặt con nít, nàng vẫn cảm thấy vô cùng áy náy......

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Ngoại trừ xoa bóp ra, còn có kỹ năng gì khác muốn thể hiện cho ta xem không?

Trần Cách: OvO?