Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 7



Hồ đạo ngủ không trọn giấc, lên xe rồi vẫn lừ đà lừ đừ. Ông rủa thầm trong bụng, tất cả là tại địa phương quái quỷ lúc nào cũng nóng như cái nồi hấp này làm người ta mệt mỏi uể oải. Hồ đạo lúi húi kiểm tra GoPro. Khúc đầu hình ảnh vẫn mượt mà không có chuyện gì, nhưng lúc cái người tên La Hân lại gần, màn hình tự nhiên lại rung lắc đến lợi hại, kỳ lạ.

Hồ đạo ngồi ở băng ghế sau, bắt đầu hướng máy quay về phía Lạc Tĩnh Dực và Trần Cách, e hèm phổ biến: "Đêm nay chúng ta quay cảnh hai ngươi lần đầu gặp gỡ. Dù sao cũng là cp với nhau, hai ngươi bàn bạc xem nên buôn bán cp thế nào để lên hình ngọt ngào tự nhiên một chút..."

Trần Cách càng nghe càng thấy kỳ quái, nhịn không được ngắt lời hắn: "Hồ đạo đợi một chút, ngươi nói ta và La tỷ là cp?"

"Dĩ nhiên, nếu không cho ngươi đến đón La tỷ làm gì. Phùng đạo chưa nói cho ngươi biết sao?"

"Phùng đạo không nói gì, nàng chỉ nhờ ta đi đón La tỷ. Hơn nữa ta cũng đã kết đôi với người khác."

Trần Cách có chút mông lung, vậy ra La tỷ cũng là khách mời của chương trình? Sao tự nhiên La tỷ lại thành cp với nàng rồi? Không phải là Tống Như Ngữ mới đúng sao? Ê kíp cũng không báo trước một tiếng. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, quay show chắc không quá giống với quay phim, từng việc nhỏ nhặt đều dặn dò kỹ lưỡng.

Hồ đạo đối với diễn viên không tên tuổi kiểu như Trần Cách cũng không có quá nhiều kiên nhẫn: "Vậy đơn giản là đổi cp rồi. Nếu không Phùng đạo gọi ngươi đến đây làm gì?" Hồ đạo tính tình vốn nóng nảy, giọng cũng to ồm ồm, một khi đã lớn tiếng thì nghe giống như đang muốn sinh sự cãi nhau. Trần Cách bị hắn nói một tràng bèn im lặng không nói tiếp nữa.

Lạc Tĩnh Dực thấy tiểu cp ngồi kế bên mình là người khá tốt, không làm gì sai bỗng dưng bị mắng như thế chắc sẽ khó tránh khỏi ủy khuất đi, tâm tư mẹ hiền bao che cho con đột nhiên từ đâu tràn lan đầy khắp cõi lòng: "Có thể nói chuyện bình thường không? Đừng la lối om sòm trừng mắt to mắt nhỏ. Nói chuyện tử tế với nhau mới có thể làm việc chung được"

Nói đến mắng người, lúc Lạc Tĩnh Dực một tay che trời, tung hoành ngang dọc, Hồ đạo còn ở Hoành Điếm đóng vai quần chúng, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Lạc Tĩnh Dực lúc bình thường cũng đã mang phong thái nhân vật VIP được hệ thống tự động buff uy nghiêm, là thái hoàng thái hậu hàng thật giá thật.

Hồ đạo biết La Hân này là cứu viện Phùng đạo mời đến, tuy không biết rõ lai lịch của nàng, nhưng nhìn hàng hiệu dát trên người lẫn khí chất đều biết đây là người không thể đắc tội. Hồ đạo thu liễm tính tình, nói chuyện nhẹ nhàng lại một chút.

Trần Cách không nghĩ La tỷ mới gặp đã lên tiếng bênh vực mình, cảm kích quay sang nhìn người kế bên. Nhưng Lạc Tĩnh Dực vẫn ngồi im không để ý đến nàng. Trần Cách có chút xấu hổ thu hồi ánh mắt.

Hồ đạo tiếp tục giảng giải: "Nội dung quay tối nay là "lần đầu gặp gỡ". Hai người không cần khẩn trương, ngoài đời thế nào thì thể hiện giống như vậy là được. Đương nhiên, nếu có thể kéo dài trò chuyện, duy trì bầu không khí hòa hợp thì càng tốt"

Hồ đạo nhẹ nhàng giảng giải, bầu không khí trong xe lập tức khá hơn rất nhiều. Lạc Tĩnh Dực lần đầu tham gia chân nhân tú, không ngờ show thực tế cũng có kịch bản sắp đặt cả, lập tức hơi hơi xem thường. Trần Cách ngồi kế bên ngược lại rất nghiêm túc lắng nghe, Hồ đạo nói tới đâu, Trần Cách lại gật gật đầu tới đấy, rất giống học sinh đang nghe phổ biến quy chế thi.

"Tiểu Trần" Hồ đạo kêu Trần Cách "Ngươi là diễn viên, tương đối quen thuộc việc ghi hình, ngươi dẫn dắt La tỷ một chút"

Lạc Tĩnh Dực hơi bất ngờ, không ngờ tiểu cô nương này là diễn viên.

Diễn viên Lạc Tĩnh Dực không biết, có thể khẳng định là diễn viên chưa có tên tuổi. Nhưng mà không thể phủ nhận, khuôn mặt của Trần Cách rất thích hợp xuất hiện trên màn ảnh rộng. Ngũ quan tinh xảo, góc nghiêng hoàn hảo, vừa thanh nhã như ngọc, vừa có điểm sắc sảo yêu kiều chọc cho người ta ngứa ngáy, đem lòng nhớ nhớ thươngthương.

Lạc Tĩnh Dực thấy qua vô số diễn viên, đặc biệt là vòng diễn viên trẻ trong nước, trên cơ bản bọn hắn đều muốn đến trước mặt Lạc lão sư báo mặt điểm danh. Với kinh nghiệm lâu năm của mình, Lạc Tĩnh Dực liếc mắt liền biết tiểu cô nương này là một khối ngọc quý chưa được khai phá.

Lạc Tĩnh Dực ngồi một bên vừa vặn thấy được góc nghiêng của Trần Cách, nghiêm túc đánh giá ngũ quan của nàng. Đèn đường bên ngoài hắt lên khuôn mặt đang vô cùng chăm chú, càng tăng phần sạch sẽ thuần túy. Giờ phút này trong đầu Lạc Tĩnh Dực tự động phác thảo ra một cảnh phim dân quốc lấy Trần Cách làm vai chính.

Có điều...

Càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này quen mắt...

Lạc Tĩnh Dực rà soát lại ký ức, chẳng lẽ trước kia vô tình gặp nàng ở đâu?

Lạc Tĩnh Dực thấy qua quá nhiều diễn viên, không có khả năng đem tất cả ghi nhớ. Trí nhớ của nàng không tốt lắm, hơn nữa đều tiêu tốn vào công việc. Nếu có quên cũng thật bình thường.

Trần Cách thấy Hồ đạo yêu cầu nàng đóng vai trò chủ động, trong lòng có chút lo lắng bất an. La tỷ vì Phùng đạo mà đảm đương vị trí khách mời, còn cùng người khác buôn bán cp trước mặt Phùng đạo. Miếng cơm manh áo đúng là không dễ kiếm.

"Chúng ta tập thử trước, các ngươi cứ tự nhiên nói chuyện, ta còn phải test hình ảnh. Ổn thỏa rồi mới chính thức ghi hình"

Lạc Tĩnh Dực trêu: "Nếu không chia vai trước đã"

Hồ đạo: "Ngươi còn biết chuyện chia vai. Xem ra ngươi cũng thạo nghề nha"

Lạc Tĩnh Dực cười cười, hỏi hắn: "Không phải các ngươi cũng có kịch bản sao? Chúng ta cứ dựa vào kịch bản đối thoại là được"

Hồ đạo: "Đúng là có một kịch bản khung, nhưng không quá chi tiết. Mỗi khi quay cái gì, đạo diễn sẽ hướng dẫn đại khái, sau đó từng người ra sức phát huy. Màn này chỉ cần tùy ý nói chuyện, tự giới thiệu bản thân, ngày mai đến Lệ thôn sẽ có kịch bản cụ thể hơn."

Lạc Tĩnh Dực thông suốt thủ pháp quay show thực tế, nhưng không quá tán đồng chuyện tập thử: "Nếu muốn bầu không khí sơ giao được tự nhiên, chi bằng trực tiếp diễn luôn đi, tập rồi sẽ không chân thật, khán giả rất nhạy bén. Sau đó cứ quăng cho hậu kỳ biên tập là được"

"Được được" Hồ đạo bội phục, La Hân này nói câu nào ra câu đó, tất cả đều đúng trọng tâm, xem ra rất am hiểu công việc sản xuất, ban nãy không mạo phạm nàng quả là điều đúng đắn.

Xem lực khống chế của nàng thật có phong phạm của đạo đại diễn. Có điều hiện tại trong ngành sản xuất, có nhân vật nổi trội nào tên La Hân sao...

"Bắt đầu thôi" Lạc Tĩnh Dực vỗ vỗ vào cánh tay của Trần Cách: "Ngươi nói trước hay ta nói trước?"

Trần Cách lập tức ngồi nghiêm thẳng người: "Ta trước đi"

"Được"

Hồ đạo hô "Bắt đầu". Trần Cách liền quay sang nhìn vào đôi mắt người kế bên, bỗng dưng bị khớp: "Ngươi...ngươi tên là gì?"

"Cắt!"

Hồ đạo nóng nảy ngắt ngang ngay câu đầu tiên: "Tiểu Trần ngươi làm sao vậy? Ngươi quên lúc nãy đến sân bay ngươi còn cầm tờ giấy ghi tên nàng sao? Bây giờ đến đây ngươi lại còn đi hỏi tên?"

Trần Cách bừng tỉnh vỗ vỗ đầu: "Phải a, ta sao lại quên mất chứ"

Hồ đạo dẫn dắt: "Ngươi có thể nói kiểu: Tỷ à ngươi là người ở đâu tới? Đi đường xa như vậy có mệt lắm không? Hoặc ngươi tự giới thiệu bản thân mình cũng được"

Trần Cách gật đầu, chuẩn bị thực hiện lại. Tuy nàng có kinh nghiệm diễn xuất, tri thức cùng kinh nghiệm phong phú, nhưng phải tự do bung diễn vẫn có chút bối rối khẩn trương. Quay sang trông thấy khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Lạc Tĩnh Dực, Trần Cách cứng đờ giới thiệu bản thân giống như đi thi viên chức, có bao nhiêu thông tin tuôn ra bấy nhiêu.

"Dừng dừng dừng! Thật sự quá giả a! Tiểu Trần, ngươi tốt xấu gì cũng là diễn viên, như thế nào lại cứng đờ như vậy?"

Lạc Tĩnh Dực tựa lưng vào ghế cười cười, nhẹ nhàng giúp Trần Cách giải vây. "Diễn viên lúc đóng phim đều có kịch bản cụ thể, đạo diễn cũng sẽ giảng giải yêu cầu sử dụng phương thức phù hợp để phát huy, không phải mông lung như thế này. Nàng lúng túng cũng là chuyện bình thường, đừng trách nàng"

Hồ đạo thở dài: "Tiểu Trần, ngươi tưởng tượng La tỷ thành một soái ca đi. Ngày thường khi ngươi thấy một anh chàng đẹp trai thì cảm thấy hạnh phúc như thế nào? Làm gì để lôi kéo làm quen thì cứ làm lại y như thế là được."

Trần Cách chưa hề phát cuồng vì trai đẹp, tính cách nàng hướng nội, không thích chủ động làm quen. Nhưng là diễn viên, cơ bản vẫn biết quan sát và bắt chước. Tuy Trần Cách không cuồng trai đẹp nhưng Tống Như Ngữ thì có, thế là Trần Cách bắt chước bộ dạng Tống Như Ngữ ngày thường trêu ghẹo nam nghệ sĩ cùng công ty. Kết quả bị Hồ đạo nhìn nàng như người có bệnh, mãnh liệt lên án: "Ngươi đang làm cái gì vậy? Một lão già như ta nhìn còn nổi da gà"

Trần Cách đỏ bừng mặt: "... Vậy để ta đổi phương pháp khác"

Lạc Tĩnh Dực nhìn bộ dạngcứng còng của Trần Cách là biết ngay nàng không có kinh nghiệm tán tỉnh. Lạc Tĩnh Dực cũng không định để Trần Cách loay hoay nữa, tôn chỉ sống của nàng chỉ có một: hoặc là không làm, còn làm thì phải đạt được kết quả tốt nhất. Lạc Tĩnh Dực chủ động nói: "Nếu không để ta dẫn dắt ngươi"

Hồ đạo cảm thấy Lạc Tĩnh Dực đáng tin hơn nhiều, vội vàng quyết định thay cho Trần Cách: "Được được, vậy La tỷ dẫn dắt tiểu Trần đi, chúng ta làm lại lần nữa". Ông vừa dứt lời, Lạc Tĩnh Dực nhấc giỏ của mình đặt lên người, nhìn giống như vừa bước lên xe, trực tiếp xích qua ngồi kề sát Trần Cách. Hai mắt Hồ đạo sáng rực lên, đúng rồi, ít ra phải thế chứ. Lạc Tĩnh Dực cũng không có tự giới thiệu gì cả, hỏi Trần Cách rằng: "Tối thế này còn vất vả đến đón ta, có đói bụng không?"

Hồ đạo trong lòng nhảy dựng, quá hay a. Đúng là đề tài để tốt kéo dài cuộc nói chuyện, lại hoàn toàn không có chút gì gượng ép.

Điệu bộ Lạc Tĩnh Dực hoàn toàn tự nhiên, giống như đang ở cùng bạn bè, không hề có cảm giác đóng kịch. Trần Cách từ ngữ điệu của nàng lập tức bắt được trọng điểm, thực mau thả lỏng, dùng ngữ khí nói chuyện phiếm đáp lại:

"Không đói, ta trước khi đến đây có ăn một chút mì"

Vừa mới dứt lời bảo không đói, bụng Trần Cách mãnh liệt sôi lên.

Tất cả mọi người trên xe:....

Trần Cách ngượng ngùng che bụng.

Lạc Tĩnh Dực mở giỏ xách, lấy một hộp thức ăn mang theo để lót dạ trên máy bay: "Bánh này không quá ngọt, không biết người trẻ tuổi các ngươi có thích ăn không?"

"Này..." Trần Cách nhìn thoáng qua hộp thức ăn, nói nhỏ: "Lúc nãy ta bê hành lý không may quẹt tay vào bánh xe nên..."

"Vậy há miệng ra, ta đút cho ngươi" Lạc Tĩnh Dực lúc nào cũng một bộ dạng cao cao tại thượng vậy mà lại chủ động đề nghị táo bạo như vậy. Không chờ Trần Cách trả lời, Lạc Tĩnh Dực mở nắp hộp, lấy một miếng nhỏ đưa lên sát miệng Trần Cách.

Hồ đạo chỉ ước gì mình rảnh tay để vỗ đùi chan chát mấy cái cho hả hê. La tỷ này quả nhiên lợi hại, đúng là cao thủ.

Trần Cách cả người cứng đờ, phảng phất nghe thấy mùi nước hoa của Lạc Tĩnh Dực trong thùng xe nhỏ hẹp. Trần Cách không biết Lạc Tĩnh Dực dùng nước hoa hiệu gì, nhưng thoang thoảng trong đó có note mùi xạ hương trắng.

Lần đầu tiên Trần Cách cảm thấy xạ hương trắng dễ nghe đến như vậy. Nàng ngoan ngoãn nghe lời hé miệng ra nuốt miếng bánh vào. Lạc Tĩnh Dực để ý thấy có sợi tóc dính nơi khóe miệng của Trần Cách, bèn lấy ngón út khảy ra giúp nàng..

Lạc Tĩnh Dực: "Ăn ngon không?"

Trần Cách gật gật đầu: "Ngon"

"OK...OK! Quá tốt quá tốt!" Hồ đạo hạ máy quay xuống, mừng rỡ khen Lạc Tĩnh Dực hết lời. Xong xuôi, ông quay sang Trần Cách định khích lệ nàng. Nhưng mới nhìn Trần Cách được một giây, ông đã phải thốt lên:

"Tiểu Trần, tai của ngươi đỏ lên hết rồi!"

====

Lời tác giả:

Lạc - ngẫu nhiên cong một chút cũng tốt - Tĩnh Dực: Thực tốt, tiểu cp nhìn rất ngoan ngoãn, rất ngon miệng.

Trần - vì nghệ thuật mà hiến thân - Cách: sặc