Phượng Đường Hoàng Hậu

Chương 48



"Cả đời này của bổn cung cũng không thể khiến cho Hoàng thượng yêu bổn cung bằng Đan Linh nàng..."

Nàng đứng trước bài vị khắc mấy chữ Đan Linh đã dần phai đi, nhưng những lớp tuyết bị dẫm đạp vẫn cho nàng biết nơi này hẳn là có người thường xuyên tới thăm. Bất Ý trầm ngâm trước tấm bài vị rất lâu, nàng từng chút từng chút nhớ lại dáng vẻ năm ấy khi nàng trông thấy Đan Linh.

Thân ảnh mềm yếu rũ xuống trong vòng tay của Ngôn Tận...

"Thái Tử Ngôn Từ Đường năm nay đã được ba tuổi rồi, cũng đã biết chọc cho bổn cung vui rồi, Đan Linh nàng có cảm thấy nuối tiếc không?"

Một cơn gió lạnh lẽo ập đến, cuốn theo làn tuyết trắng phủ bụi lên thân ảnh nhỏ bé, bộ triều phục trông ấm áp nhưng vẫn không ngăn được cơ thể của Bất Ý run lên bởi hàn khí. Nàng thở dài một hơi, Đan Linh quý phi chắc có lẽ cũng nuối tiếc giống như nàng, nhưng có lẽ không nuối tiếc bằng nàng.

Hàn khí trong người nàng lại phát tác, cơn đau cứ thế dữ dội mà hành hạ trong lồng ngực nàng. Bất Ý ôm lấy ngực ho khan, cổ họng nàng bỏng rát tới đau đớn, nàng khụy xuống bên cạnh nấm mộ kia, tay vò tuyết trắng thành từng mảng từng mảng nhỏ, như thể làm vậy có thể khiến cho nàng bớt đau đớn hơn

Bất Ý biết cơ thể của nàng đã đạt đến mức cực hạn, chẳng mấy chốc mà không cần sự đồng ý của Ngôn Tận mà rời đi. Thái y không biết bệnh tình của nàng, Bất Ý quả thật đã giấu đi những triệu chứng đau đớn này quá giỏi, nàng không muốn lần này lại yếu đuối nữa, vì có yếu đuối Ngôn Tận cũng sẽ không đoái hoài tới nàng.

Trời chập choạng trở về tối, ánh sáng cũng dần khuất đi trả lại lên Tỏa Liên một màn đêm lạnh lẽo, từng đợt tuyết trắng bắt đầu rơi xuống. Lúc này Bất Ý mới khó nhọc đứng lên quay về An Các cung, thân thể nàng ngày một yếu đi như thể sắp đạt đến cực hạn, nhưng nàng biết bản thân vẫn còn vài việc chưa xong...

Những hạt tuyết lớn đọng lên mái hiên của An Các cung đến trắng xóa, chiếc đèn lồng le lói ánh sáng bên cạnh hành lang dẫn đến thư phòng của nàng. Bất Ý ngồi ngay ngắn, trên thư án đặt hai cuộn giấy phiến mỏng nhẹ, nàng đưa tay chạm lên bề mặt của cuộn giấy lặng lẽ thở dài.

Sau cùng vẫn là mở ra...

Hình ảnh bên trong hai bức họa đẹp đẽ chính là một thiếu nữ xuân hoa như nguyệt mỉm cười đến động lòng, trên y phục kiều diễm đứng thành một điệu múa. Trên đầu người thiếu nữ này cài một cây trâm bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, phải rồi... thiếu nữ như hoa như ngọc này chính là nàng, Bất Ý.

Bức họa này là của Lạc Úy vẽ tặng cho nàng...

Nàng mỉm cười ngắm từng nét vẽ kia đến kĩ càng, nhớ lại dáng vẻ anh tuấn của Lạc Úy trước đây vẽ tranh cho nàng. Nhưng một khắc vui vẻ cũng ngắn ngủi, chẳng đáng là bao so với ngọn lửa điêu tàn, đốm lửa từ chiếc đèn dầu bén lên bức họa rơi xuống những mảnh tro tàn.

Bất Ý nâng tay áo thả bức họa kia xuống để nó cứ thế mà cháy rụi thành tro, những bụi tro ấy bay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống như những cánh hoa. Bất Ý lại xoay người về chiếc thư án tiếp tục nâng tay giở bức họa bọc đến kĩ càng kia ra, bức họa ấy chính là nàng cùng với Ngôn Tận năm nàng mới phong hậu

Nàng cùng hắn nắm tay nhau, sợi tơ hồng vấn quanh cổ tay giống như một ước hẹn định mệnh. Bất Ý mỉm cười, người đời thường nói nàng và hắn thật hợp với nhau, một bậc thiên tử minh quân cùng với nữ nhi hiền lành đức độ tình ý đến ngát trời, một cái nắm tay cũng giống như siết lấy bao tình ái.

Ngôn Tận Bất Ý, nàng cười, ngôn bất tận ý cái gì chứ? Nàng không hiểu nữa, không cần nữa, không nghe nữa..

Tình ý quá mức sâu đậm không thể biểu đạt được, chính là không thể nói bằng lời, có thể dùng mắt nhìn thấy, dùng tim cảm nhận nhưng không thể dùng lời mà nói ra. Ngôn bất tận ý chính là như vậy, hắn đối với nàng cũng chính là như vậy. Nhưng mà...

Nàng đâu cần những thứ không thể thấy được ấy, không thể nói được ra... Trái tim nàng có thể cảm nhận, nhưng mỗi lần cảm nhận được đều chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt hoặc cũng chỉ là có lệ của hắn. Nàng nhớ về cái nắm tay trước ấy ở đại điện uy nghiêm, tình cảm lúc ấy mới chính là tình cảm ngôn bất tận ý.

Còn ánh mắt chứa cả giang sơn khi ấy, sáu năm sau vẫn chẳng đổi chẳng thay. Nàng đưa chiếc kéo lên nhẹ nhàng lướt qua một đường, hai nửa bức tranh tách rời nhau ra, sợi chỉ hồng cũng như thế mà đứt đoạn. Bất Ý đau lòng nhìn người cô độc, nhưng lại nhẫn tâm đốt đi một nửa bức họa kia của nàng.

Nàng đem tất cả những bức họa về bản thân hủy đi, nàng không muốn sau khi nàng đi rồi Ngôn Tận lại đem những vật nàng để lại nhớ nhung tưởng nhớ nàng đủ kiểu, tình cảm của hắn được bao nhiêu mà muốn đem di vật của nàng ôm trong lòng hồi tưởng? Lúc nàng ở đây thì hắn không nhìn tới...

Vậy lúc nàng đi rồi hắn còn nhìn tới làm cái gì nữa?

Nàng dùng ánh lửa tạo ra từ những bức chân dung và đồ vật của nàng soi sáng lên trang giấy Tuyên thành, đưa nét bút nhẹ nhàng viết. Ánh lửa cháy hết cũng là lúc nàng gác bút lên nghiên mực, tờ giấy cuộn lại gọn gàng đặt lên bên trên thư án, khi này Bất Ý mới an tâm quay về tẩm cung nghỉ ngơi.

Sớm hôm sau, mọi cung nhân đều được gọi tới trước đại sảnh lớn của An Các, các phi tần hôm nay cũng vì nghe cáo bệnh mà không tới thỉnh an. Cánh cửa lớn của An Các cung vẫn đóng lại nặng nề không chút động tĩnh, người của An Các cung tập hợp đông đủ nhưng lại không đứng đầy đến một sảnh

Hoàng hậu của Tỏa Liên, cung nhân ở An Các lại không đứng đầy nổi một đại sảnh....

Thật nực cười!..

Bạch Nhan đỡ lấy một chiếc án đặt ngân lượng cùng với Uyển Nhi, Bất Ý nhìn những cung nhân đã hầu hạ nàng đến quen mắt chợt mỉm cười. Hơn một nửa số người ở đây đều là những người từng hầu hạ nàng ở Đông cung đưa tới, sau cùng khi nàng thất sủng vẫn chọn ở lại An Các cung của nàng.

" Thời gian tới có lẽ An Các cung này sẽ rất ảm đạm, các ngươi ở lại nơi này lương cũng không thể bằng ở các cung khác. Chi bằng hôm nay nhận bạc rồi hãy rời đi, bổn cung không phải không muốn giữ các ngươi, chỉ là không muốn nhìn các ngươi ở An Các cung này chịu khổ."

Án bê xuống, có người nhận có người không nhận. Sau cùng số cung nhân ở lại An Các cung chỉ còn lại lác đác vài người, Bất Ý mỉm cười rồi để bọn họ tiếp tục làm việc. Nàng quay người vào bên trong, lặng lẽ ngồi xuống tựa người lên mộc khung ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Bạch Nhan cùng với Uyển Nhi đi tới phía nàng, dường như cũng hiểu những ngày qua nàng làm như vậy có ý nghĩa gì. Nhưng hai người bọn họ cũng không buồn, trên gương mặt mang theo nét cười vui vẻ, sự vui vẻ này chính là mừng rỡ cho nàng cuối cùng cũng không còn phải ở đây chịu đau khổ.

"Chủ tử, người còn nhớ lúc trước ở Đông cung, khi nô tì mới tới hầu hạ người, người đã nói nô tì đem bộ triều phục này đi giặt cẩn thận. Lúc đó nô tì còn nghĩ người đang làm khó nô tì, nhưng sau này nô tì mới biết người thật sự rất tốt, cũng đã chỉ bảo cho nô tì rất nhiều."

"Nương nương,.."

Tiếng gọi khẽ mang theo âm điệu day dứt của Uyển Nhi vang lên bên tai nàng. Bất Ý mỉm cười nhìn hai bọn họ, lặng lẽ rút lấy hai chiếc vòng phỉ thúy đưa cho bọn họ: "Vật này là bổn cung cho các ngươi, các ngươi có thể giữ, cũng có thể bán đi nhưng tuyệt đối không được dâng tặng cho người khác có hiểu chưa?"

Hai người họ cúi đầu không đáp, cơn đau từ ngực lại truyền tới nhưng không dữ dội, mà giống như những mũi kim từ từ đâm xuống đến buốt nhói. Bất Ý dường như đã không còn cảm nhận được nỗi đau ấy, nàng đã đau khổ đủ rồi..

Dường như cảm nhận được điều bất thường, Bạch Nhan cùng Uyển Nhi vội vội vàng vàng mà quỳ xuống dưới chân nàng.

Máu từ khóe miệng nàng rỉ xuống, Bất Ý chầm chậm nhắm mắt, nàng không muốn bản thân đau khổ thêm nữa, đáng tiếc cho một đời công chúa cao quý, đáng tiếc cho một thân Phượng y đỏ rực..

Tiếng khóc lúc này mới vang lên, bi thương nức nở.

Ngôn Tận vẫn đang thượng triều ở Dưỡng Tâm điện, cho tới khi Phúc Vũ chạy tới hớt hải ở đại điện: "Hoàng thượng, Hoàng hậu lâm bệnh nặng ở An Các cung...". Hắn phẩy tay ngắt lời của Phúc Vũ, lại vẫn tiếp tục nghe các quan thần có mặt bẩm báo mọi chuyện.

"Hoàng thượng, xin người hãy nghe nô tài nói."

"Trẫm đã biết rồi, một lát nữa thượng triều xong trẫm sẽ tới thăm nàng ấy. Ngươi mau lui xuống báo với An Các cung một tiếng đi."