Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 37: Canh Ngân Nhĩ Kim Ty



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên ngoài điện Văn Đức, một tiểu nội thị mặc trường bào cổ tròn màu xanh xám, thắt đai lưng bằng vải đen hơi khom người, chắp tay về trước, chậm rãi bước đi. Chốc lát đã đến trước cửa đại điện, hai ông tế[1] Vương, Chu cũng vừa ra ngoài, theo sau là bảy tám vị đồng liêu.

[1] Ông tế (翁婿): bố vợ và con rể.

Tiểu nội thị tiến lên: "Vương Phó xạ, quan gia triệu kiến."

Đại Tề noi theo thể chế Đại Đường, thiết lập tam tỉnh, lục bộ[2], hai mươi bốn ti, ngoài ra còn lập ra nội các, dành cho người có tài có đức. Môn hạ, Trung thư do Phó xạ làm tỉnh chủ, tả hữu Phó xạ được xem như Tể tướng, dĩ tả vi tôn[3], Vương Các lão đảm nhiệm Tả Phó xạ, vị trí trống còn lại do Chương Các lão nắm giữ. Vị trí Thượng thư tỉnh chủ của Thượng thư tỉnh tuy được lập ra nhưng lại để trống, từ thời Cao Tổ đế đến nay vẫn chưa lập ai, đây là người trực tiếp được bổ nhiệm vào nội các, được các Bộ Thị lang hỗ trợ; dưới các bộ có các ty, ty chủ gọi là Lang trung, quan Viên ngoại là phụ tá.

[2] Tam tỉnh, lục bộ (三省六部): là một quan chế từng được các triều đại phong kiến Trung Quốc sử dụng. Tam tỉnh là Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh và Thượng thư tỉnh; lục bộ trực thuộc Thượng thư tỉnh, gồm có Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ. Mỗi bộ đều chia làm 4 ty, tổng cộng 24 ty. (Nguồn: Wikipedia)

[3] Dĩ tả vi tôn (以左为尊): phía bên trái được coi trọng hơn, ở đây ý chỉ chức vụ quan "Tả" nhỉnh hơn một chút.

Chu Chính vừa mới vào triều, quanh quẩn mấy ngày thì được phong làm Binh bộ Thị lang, cấp quan nhị phẩm, tiến vào nội các trở thành đại thần phụ chính, tương đương Thứ tướng, đánh vỡ cục diện "lục nhân nghị sự" kéo dài suốt một thời gian, có thể nói là người đầu tiên từ lúc Đại Tề khai thiên lập địa.

Nguyên Binh bộ Thị lang vì chuyện Trương Huyện thừa mạo danh tính người khác để tham gia võ cử mà bị lưu vong, xem ra là tự mình nhường vị trí này cho Chu Chính.

Vương Các lão gật đầu, nói với con rể: "Con về nhà trước, viết biểu tự vạch tội đi."

Sau khi nhận được bổ nhiệm, việc dâng biểu khiêm tốn từ chối là chuyện hết sức bình thường, e rằng thánh nhân cũng không thèm nhìn qua. Lần bổ nhiệm này lại bỏ qua nội các, đích thân thiên tử truyền xuống, đoán rằng trên đường trở về, các vị Gián quan cũng đã nghĩ sẵn văn chương trong đầu, ngày mai chiết tử[4] sẽ nhiều như tuyết rơi xuống ngự án thiên tử, không biết có bao nhiêu Gián quan đang quyết tâm lưu danh sử xanh.

[4] Chiết tử (折子): cuốn sổ nhỏ chỉ gồm một trang giấy nhưng được xếp thành nhiều mặt, hai bìa trước sau bằng gỗ hoặc giấy cứng, ngày xưa hay dùng để viết tấu chương.



"Dạ." Chu Chính sau khi trở thành nhân vật đặc biệt của Đại Tề thì cũng không lộ ra sắc mặt kiêu căng chút nào, làm việc làm người càng thêm cẩn thận kín kẽ.

Vương Các lão làm động tác "Mời", tiểu nội thị cong eo, đi theo sau lưng Vương Các lão về phía điện Minh Quang.

Chu Chính đứng ở cổng điện Văn Đức, nhìn quảng trường vắng tanh trước đại điện, đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh lẽo. Trời mịt mù sương, nói không chừng có thể có mưa bất cứ lúc nào, có câu "Mỗi trận mưa thu, mỗi trận hàn"[5], e là thời tiết sắp thay đổi rồi.

[5] Nguyên văn là "Nhất trường thu vũ nhất trường hàn" (一场秋雨一场寒), có nghĩa là sau mỗi trận mưa thu thì sẽ mỗi lần nhiệt độ giảm và mát lạnh dần, rồi quá độ sang mùa đông lạnh.

"Ninh Hoà huynh." Có ba người đi tới, một người đi đầu mặc quan bào hàng Lang trung, hai người kia mặc quan bào của quan Viên ngoại.

Chu Chính nhìn sang, lộ ra nụ cười chân thành, chắp tay trước ngực thi lễ: "Lang Trạch huynh, Văn Đào huynh, Mão Vấn huynh."

Ban đầu giao hảo với hơn mười người cùng thời cùng bảng, cùng trở thành đồng liêu, đến bây giờ cũng chỉ còn bốn người bọn họ. Lúc Chu Chính bị biếm quan thì vẫn thư từ qua lại với ba người, chưa từng đứt đoạn, hắn nhìn mọi người mà cười chua chát, cũng chỉ có bản thân hắn mới hiểu được tư vị bên trong.

Ba người tiến lên vỗ nhẹ hắn, mặc dù bọn hắn không cách nào thấu hiểu cho hết sự đắng chát kia, nhưng tình thế bị nướng trên đống lửa của Chu Chính thì ai cũng nhìn ra, chỉ nói mấy câu đã thấu hiểu được.

Điện Văn Đức cũng không tiện ở lại, bọn họ cùng nhau rời đi, mấy ngày nữa Chu Chính mới có thể nhận được quan ấn, quan bào, chính thức nhậm chức, thế nên hắn trực tiếp xuất cung về nhà. Những người khác có chức trách trên người, sau khi đồng hành một đoạn đường thì liền tách nhau ra.

Từ biệt mười năm, nay mới tái kiến, mọi người có rất nhiều chuyện muốn nói, vừa đi vừa chuyện trò. Chu Chính thấy từ xa có một người dẫn theo người hầu, dáng người cao lớn tuấn tú, phong thần trác tuyệt, mặc áo bào đen huyền cổ tròn, bên hông thắt đai lưng màu ngà, khảm nạm khoá tròn bằng ngà voi, lại đeo theo một chiếc hầu bao màu sắc trẻ trung.

Khi mọi người đến gần, Chu Chính thấy người này mặt mày sáng sủa, đẹp đẽ như tạc, mái tóc đen được búi bằng thanh ngọc, không biết là do đi đường vội vàng hay lôi thôi lếch thếch mà một lọn tóc mai xoã ra bên ngoài búi tóc, rũ xuống thái dương, khiến thần sắc nghiêm túc đoan chính của người này lại thêm phần phong lưu tự tại.

Người này khẽ khom người rồi sải bước rời đi, bọn người Chu Chính sau khi hành lễ thì đứng thẳng lại, lúc đấy đã không còn thấy bóng dáng người kia, Chu Chính chỉ nhớ mang máng bên trên chiếc hầu bao đeo ngang hông có một đôi cá chép rất sống động.

Càng chết là, hắn đã từng gặp qua người này!

Ở quán trà nhỏ cách kinh thành năm mươi dặm, người này xuất hiện với tư cách là một tiểu nhị, lạnh lùng tiếp đón khách nhân, mặc áo vải đay, chỉ vẻn vẹn dùng một thanh gỗ để búi tóc.

Chu Chính bình tĩnh hoei: "Vị kia là ai?"

Tào Lang Trạch đáp: "Nhi tử độc nhất của Thục quý phi, Lục hoàng tử của Thánh thượng, Đoan vương."

Da đầu Chu Chính có hơi tê dại, hắn vừa mới vào kinh thành đã nghe được một chút sự tích về vị Đoan vương này —— bất học vô thuật, mục hạ vô trần[6], phóng lãng bất kỵ, kiệt ngạo bất tuần, lại thêm mấy lời "ái tử của Thánh nhân", "độc tử của Quý phi", "ấu đệ của Thái tử", v.v, là một nhân vật kim tôn ngọc quý, nhà ngoại là Thẩm gia giàu có một vùng Giang Nam, vốn dĩ là một vị chủ nhân không thiếu tiền.

[6] Mục hạ vô trần (目下无尘): ý chỉ ánh mắt không thèm nhìn xuống, thể hiện sự kiêu ngạo không để ai vào mắt.

Thẩm Hựu Dự đi rất vội vàng, hắn vừa đi ra từ điện Minh Quang, suốt thời gian qua như ngồi trên bàn chông, đối diện với phụ hoàng lạnh lùng mắng nhiếc, hắn cúi đầu thật thấp, nghe tới tê cả da đầu, trong lòng ai oán: Phụ thân ngày càng nghiêm khắc, cũng ngày càng xa cách với hắn hơn, bây giờ chỉ thiên vị cho mấy đệ đệ mà thôi.

Thánh nhân ngày bận trăm mối[7], đã lãng phí trên người nhi tử suốt một khắc[8] cũng xem như đã là cực hạn rồi, nhìn bộ dạng mặt dày của nhi tử, ông bất đắc dĩ xua tay, Thẩm Hựu Dự cứ thế lui ra.

[7] Nguyên văn là "nhật lý vạn cơ" (日理万机), là cách nói khoa trương, một ngày bận trăm công nghìn việc, sau này hay dùng cho lãnh đạo Đảng và Nhà nước (không dùng cho quần chúng nhân dân).

[8] Một khắc (一刻): tương đương 15 phút.

Tẩu thoát thành công[9].

[9] Nguyên văn là "đào xuất sinh thiên" (逃出生天), có nghĩa là rơi vào chỗ nguy hiểm rồi mà vẫn có thể tìm được lối thoát.

Vừa đi ra ngoài, Thẩm Hựu Dự liền đến thẳng tẩm cung của Hoàng hậu, bái kiến mẫu hậu và mẫu phi.

Vừa qua cửa cung, xa xa thấy bóng người đang đến, Thẩm Hựu Dự vờ đưa tay lau mồ hôi trên mặt, bước chân cũng nhanh hơn, Thẩm Kỳ xém nữa đã không đuổi kịp.

"Điện hạ, từ từ thôi." Thẩm Kỳ nhỏ giọng gọi theo.

Đi được một đoạn, thấy không phải gặp người mình không muốn gặp, Thẩm Hựu Dự mới giảm tốc độ lại: "Rách việc!"

Thẩm Kỳ cười lấy lòng.

"Để trưởng sử chọn một thê tử cho ngươi, chấn chỉnh khí khái nam nhi của ngươi."

Thẩm Kỳ vô cùng uỷ khuất.

Nhìn hắn mà xem, thân cao bảy thước, khuôn mặt chữ điền, kéo ống quần lên thì lông chân dày hơn bấy cứ ai, vậy mà hết lần này đến lần khác thích bày ra vẻ bảo bối nũng nịu, Thẩm Hựu Dự khinh bỉ nhìn sang hướng khác, sợ nhìn nhiều lại thêm đau mắt.

"Đi theo cữu cữu học một thân võ nghệ, vậy mà lại không thể nhắc nhở ta là Tam ca đang đi đến, vậy ngươi có ích gì, chẳng bằng ngươi tới quét cung cho mẫu thân đi."

Thẩm Kỳ ỉu xìu đáp: "Đấy là do Tam điện hạ cách chúng ta rất xa mà."

Thẩm Hựu Dự nghĩ ngợi rồi nhíu mày: "Nhưng huynh ấy sẽ ồn ào không thôi, chẳng màng quy củ trong cung gì cả, hừ."

Thẩm Kỳ cúi đầu, rốt cuộc ai mới là người không thèm để ý quy củ nội cung chứ, song hắn không dám hó hé gì thêm.

Mẫu thân của Tam hoàng tử là tỳ nữ trong cung Hoàng hậu, một lần lâm hạnh, may mắn hoài thai, sinh được nhi tử, được phong tước vị, song trên người mãi không có được khí chất phóng khoáng. Mỗi khi mở miệng là lại "thân hèn mệnh tiện", "mệnh như cỏ cây", nhi tử đi theo cũng bị ảnh hưởng, cứ gặp người khác là lại thao thao bất tuyệt đủ lời khinh bỉ chính mình.

Cứ mỗi lần thấy hắn là Thẩm Hựu Dự lại đau đầu, có thể tránh được thì sẽ tránh.

Thẳng đường đến chỗ Hoàng hậu, Thẩm Hựu Dự thấy Hoàng hậu cùng mẫu thân đang ở trong viện, xung quanh được che nắng tránh gió. Dựa theo "Đại Tề nội đình", Hoàng hậu chính là mẫu thân của tất cả hoàng tử và hoàng nữ, hoàng tử hoàng nữ lại gọi sinh mẫu là tỷ tỷ. Song Thục quý phi lại là ngoại lệ, từ nhỏ Thẩm Hựu Dự đã gọi bà là mẫu thân, quả nhiên là sủng phi.

Mẫu quý nhờ con[10], lúc Thẩm Hựu Dự nhìn mẫu thân đang mặc một thân thường phục đã nghĩ như thế.

[10] Nguyên văn là "tử bằng mẫu quý" (子凭母贵).

Hoàng hậu nằm trên ghế quý phi được chạm khắc bằng vải nan tím, trên người đắp một chiếc chăn lông chồn máu trắng, mặt trong là sa tanh màu xanh cỏ mịn màng như nước, đắp lên trên người cảm giác trơn bóng như làn da trẻ con. Mặt mày bà nhu hoà dịu dàng, mặc dù dáng vẻ không phải là xinh đẹp bậc nhất, thật ra so với tướng mạo của Thục quý phi bên cạnh thì lại có phần tầm thường hơn.

Song ở bà có một khí chất rất độc đáo, còn nhu hoà mỹ miều hơn gió xuân tháng ba, rất khác với khí chất của Thục quý phi bên cạnh, hôm nay bà mặc một chiếc áo đỏ viền vàng, khiến gương mặt tái nhợt có thêm mấy phần khí sắc.

"Lục lang tới đây, để mẫu hậu nhìn xem."

Thẩm Hựu Dự đến gần, lại bị mẫu thân cản lại: "Đứa nhỏ này chơi bời bên ngoài, không biết trên người có lây nhiễm gì không, con đừng có tới đây, đứng yên đó đi."

Hoàng hậu oán trách: "Mấy tháng không gặp hài tủa, đứng từ xa có thể nhìn cái gì, Lục lang, con đừng nghe mẫu phi con, lại gần một chút."

Thục quý phi âm thầm trừng mắt nhìn Thẩm Hựu Dự một cái, Thẩm Hựu Dự đành bất đắc dĩ đứng yên, chôn chân tại chỗ: "Hoàng nhi vừa mới về đến, trên người mang khí lạnh, không thể làm lây nhiễm cho mẫu hậu. Nhìn mẫu hậu khí sắc tốt hơn lúc trước rất nhiều, hoàng nhi cũng rất yên tâm. Hoàng nhi ở bên ngoài vẫn nhớ tới sức khoẻ của người, nếu không vì có chuyện làm vướng bận, ắt đã trở về trước Trung thu rồi."

"Con còn nói à, Trung thu không thấy con về, phụ hoàng rất tức giận đấy." Hoàng hậu ngắm nghía Thẩm Hựu Dự từ trên xuống dưới, lời nói "Gầy quá!" không cách nào thốt ra, chỉ có thể cười trừ. "Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ sung mãn, khí hậu Giang Nam lại nuôi người, nhìn Lục lang rất khoẻ mạnh."

"Béo đến thế rồi." Đích thân mẫu thân lại thấy chán ghét, nhìn nhi tử ăn mặc quần áo đã không còn vừa vặn, toàn thân béo tốt mỡ màng, thật là đau mắt.

Thục quý phi tuy mặc váy áo đơn bạc nhưng vẫn diễm lệ hơn hoa, dáng đi, cử chỉ đều uyển chuyển như gió, trên cổ tay chỉ mang một chiếc vòng tay nhỏ bằng ngọc bích, đây cũng là món trang sức duy nhất trên người bà. Bà đón chén canh ngân nhĩ[11] từ tay tỳ nữ, mở nắp ra, ngân nhĩ, kim ty được hầm nhừ, chỉ cho vào miệng là tan, lại thêm kỷ tử[12] đỏ mọng nổi trên bề mặt, nhìn rất ngon miệng, có thể thấy trù phòng làm việc rất tận tâm.

[11] Canh ngân nhĩ (银耳羹).



[12] Kỷ tử (枸杞).



Thẩm Hựu Dự vô thức ôm bụng, không chấp nhận sự thật là mình đã tăng cân.

Hắn cảm thấy chột dạ vô cùng, vừa hóp bụng lại, vòng eo đã chạm vào thắt lưng, không cách nào chối cãi[13].

[13] Nguyên văn là nhất thanh nhị sở (一清二楚).

Sau lưng Thẩm Hựu Dự, Thẩm Kỳ có thể cúi đầu thấp bao nhiêu thì cúi bấy nhiêu, bộ dạng như con tôm luộc, một đại nam nhân như hắn muốn nhịn cười vậy mà lại khó khăn đến thế! Thời gian chủ tử ở Phương gia không lâu, không ngờ lại tăng thêm ba bốn cân!

Lức ở Phương gia, Thẩm Hựu Dự mặc tạm y phục của Phương Đại Ngưu, Phương Đại Ngưu dáng người cường tráng, y phục rộng rãi, Thẩm Hựu Dự mặc vào đương nhiên cũng thấy như thế. Về đến nhà mặc vào y phục của mình thì mới lúng túng, quần áo thế mà đã chật ních... Trưởng sử trong phủ cũng ngây người, vội mời nữ sứ của Châm Chước Phường đến phủ, tuỳ cơ ứng biến, gấp gáp may ngay một bộ y phục mới.

Thẩm Hựu Dự hóp bụng lại, không ngừng nghĩ đến nha đầu thối, nếu không phải nàng nấu cơm quá ngon, sao hắn có thể béo thành cái dạng này?

Hắn ngẩng đầu lên, thấy mẫu thân ngồi bên mép ghế quý phi, trong tay cầm một chiếc thìa màu xanh ngọc, đút nửa thìa canh ngân nhĩ cho Hoàng hậu. Ẩn trong làn da trắng sứ của Hoàng hậu nổi lên chút sắc xanh nhạt, là màu sắc yếu ớt bệnh tật, bà nũng nĩu nhìn Thục quý phi, trong đáy mắt toát ra vẻ ngang bướng của tiểu nữ nhi: "Tỷ không đói bụng."

"Sáng nay tỷ chỉ ăn một cái bánh bao tàu hủ ky nhồi rau[14], hai ngụm cháo loãng, còn ít hơn hôm qua nữa, tỷ cố ăn bù một chút canh ngân nhĩ đi." Động tác Thục quý phi nhìn thì như đang ép buộc, kỳ thật vô cùng cẩn thận mọi bề, chỉ sợ làm Hoàng hậu thương tổn.

[14] Bánh bao tàu hủ ky nhồi rau (素馅儿的豆腐皮包子).



Thục quý phi nhìn thấy trên miệng Hoàng hậu dính một chút canh, bà liền dùng khăn tay dệt từ vải bông Tùng Giang nhẹ nhàng lau đi, sự chu đáo này trước nay Hoàng đế chưa từng chiếm được, sự cẩn thận này xưa nay Thẩm Hựu Dự chưa từng trải qua.

Hoàng hậu như một chú mèo mảnh khảnh mới vừa đầy tháng, vô thức cọ cằm vào ngón tay của Thục quý phi: "Tỷ đã ăn no đến vậy rồi, cứ bị muội đút thế này lại béo lên không ít."

"Béo hơn thì tốt chứ sao."

"Béo lên thì sao muội cõng tỷ được."

"Nhảm nhí, tỷ cứ an tâm tĩnh dưỡng thân thể, muội có thể cõng hai người như tỷ đấy." Thục quý phi cất khăn tay đi, lại múc nửa thìa canh ngân nhĩ. "Cố ăn thêm chút nữa đi."

Hoàng hậu nắm lấy mép chăn, từng ngón tay thon dài như búp măng[15], móng tay được chăm sóc kỹ càng, ấy vậy mà lại không có chút huyết sắc, không hồng hào như người khoẻ mạnh mà lại hơi tái xanh. Bà rụt người về sau, thanh âm bất giác trở nên yểu điệu: "Không muốn ăn nữa mà."

[15] Nguyên văn là "tiêm như thông" (尖如葱), tức thon dài mảnh mai như cọng hành lá. Bản dịch dùng lối so sánh với búp măng để thuần Việt hơn.

"Ngoan."

Hoàng hậu mếu máo nhìn Thục quý phi, bà sớm đã không còn là thiếu nữ mười sáu, song trước mặt Thục quý phi vẫn phảng phất giống như trở về thuở khuê các: "Vậy thì ăn một chút thôi."

Thục quý phi bất đắc dĩ đáp: "Được."

Trong mắt Hoàng hậu loé lên vẻ đắc ý, ý cười bên miệng cũng tươi hơn rất nhiều.

Đối diện khung cảnh này, Thẩm Hựu Dự sớm đã quen mắt, từ nhỏ đến lớn hắn đã thấy mẫu thân như trưởng tỷ sủng ái mẫu hậu, mẫu hậu cũng vui vẻ hưởng thụ sự yêu thương này, hoàn toàn không để ý đến thân phận địa vị. Có đôi khi hắn cảm thấy, nếu mẫu thân không phải gả vào nhà đế vương, hẳn là có thể vĩnh viễn giữ lại trạng thái đáng yêu thuở còn khuê các, chứ không chỉ biểu hiện tính cách thật sự của mình trước mặt mẫu hậu mà thôi.

Hoàng hậu là người Vương gia ở Dĩnh Xuyên, là thế gia đại tộc thật sự, từ thời Nguỵ Tấn đã là danh sĩ phong lưu, là gia tộc có nguồn gốc sâu xa, nội tình thâm hậu. Khi ấy bà là ấu nữ trong nhà, từ bé đã hưởng sự che chở trăm bề, có thể gả cho Tần vương lúc đó, chính là Hoàng thượng bây giờ, lúc đó, thứ mà trưởng bối trong nhà coi trọng ở vị vương gia này không phải vốn liếng chính trị, mà chỉ là tiền đồ phú quý bình thường.

Không ngờ phú quý là thật, bình thường là giả, dã tâm Tần vương hoàn toàn không thua kém so với huynh đệ, lại còn lớn hơn, giấu càng sâu hơn.

Đến cuối cùng, chân tướng được phơi bày, Tần vương hoàn toàn xé đi bộ mặt bình thường đó, bộc lộ thực lực, đem hoàng vị như vật trong lòng bàn tay. Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ông là Tấn vương và Trịnh vương, vào giây phút cuối đời đã phải bật cười, khen rằng đây mới thực sự là nhi lang Triệu gia, tử tôn Cao Tổ.

Trịnh vương phản công, bắt trói toàn bộ già trẻ Vương gia, lúc bấy giờ, Dĩnh Xuyên vẫn chưa hoàn toàn nằm trong tay Tần vương.

Quá khứ đều trở thành cát sỏi trong dòng chảy lịch sủe, đối với người bình thường mà nói, cũng chỉ là năm tháng đã qua, song đối với Vương hoàng hậu lại là trách nhiệm nặng nề, toàn tộc Vương thị trên dưới hy sinh, chỉ có duy nhất ấu đệ nhờ trốn bên người bà mà may mắn thoát một kiếp.

Dù ngày sau thân khoác phượng bào, mẫu nghi thiên hạ, song nữ nhân này đã mất đi thân nhân ruột thịt, nam nhân nằm ở bên cạnh nàng lại là một người bà chưa bao giờ hiểu được, lòng dạ đế vương vốn sâu như biển... Từ thuở lọt lòng bà đã yếu ớt thành bệnh, thuốc thang không ngừng, chưa ngày nào thôi, nếu không có Thục quý phi vực dậy, e rằng bà đã sớm không còn.

Hôm nay nắng ấm nhẹ nhàng, gió thổi vi vu, Vương hoàng hậu rất lâu chưa được phơi nắng liền tận hưởng khoảnh khắc trong trẻo này, nghe Thẩm Hựu Dự kể chuyện mắt thấy tai nghe trên đường, phong cảnh Giang Nam hữu tình, bà cười thật vui vẻ. Cổ họng có hơi ngứa ngáy cũng không khiến bà bận tâm, mãi đến khi ho khan hai tiếng mới bị Thục quý phi chú ý, Thục quý phi cúi đầu, kề sát trán mình vào vầng trán của Hoàng hậu, gương mặt nhẹ nhõm bỗng nghiêm lại, bà cười nói: "Phải quay về thôi, tỷ ra ngoài cũng lâu rồi."

"Mới, khụ khụ, đi có một chút, khụ khụ." Vương hoàng hậu không nhịn được mà ho thêm mấy cái, bất đắc dĩ thả lõng cơ thể, mặc cho bản thân bị tấm chăn mềm mại bao lấy. "Thôi được."

Thục quý phi vỗ nhẹ lên tay Vương hoàng hậu, nói: "Chờ tỷ khoẻ lên, chúng ta sẽ đi dạo trong ngự hoa viên, Tiết trùng cửu sắp đến, hoa cúc đã nở rồi."

"Khụ khụ, muội hứa đó."

"Chắc chắn rồi."

Đại cung nữ gọi mấy thái giám cường tráng đến, trực tiếp bế Hoàng hậu vào nội điện, từng trận ho khan truyền vào tai Thẩm Hựu Dự, lại có tiếng mẫu thân phân phó thái y.

Trong ký ức của hắn suốt những năm tháng qua đều như thế cả...

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.