Phượng Giá

Chương 57: Minh Hôn (10)



Edit: Huyên





Trương Châu Nhi bị dọa đến không dám động đậy, sợ chủy thủ kia sẽ lấy cái mạng nhỏ của mình.

Người đang uy hiếp Trương Châu Nhi chính là Lão Đại, gã quát khẽ: "Không được lên tiếng, bằng không sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương."

Mắt Trương Châu Nhi xoay loạn, nào dám động.

Lão đại nháy mắt ra dấu với bốn người, bốn người hiểu ý, hai người trong đó bịt miệng Trương Châu Nhi lại, hai người khác phụ trách chế phục vợ chồng Trương Chính đang nằm trên giường.... Trương Chính và Lý Ngọc vốn không kịp kêu cứu đã bị trói chặt như cái bánh chưng ném lên mặt đất.

Lão Đại lôi ra cái lưng la từ dưới giường, đặt hộp vàng vào, vung tay lên, đang muốn rời đi......

Vừa mới đi tới cửa, bỗng nhiên không biết từ nơi nào truyền đến tiếng hỉ nhạc, tiếng hỉ nhạc tựa hồ truyền đến từ nơi xa xôi, thế nhưng lại nghe như đang vang ở bên tai, trong đêm yên tĩnh này có một loại quỷ dị không nói lên lời.

Lão Đại lập tức thu lại bước chân, ngay lập tức đóng cửa lại.

Lão Ngũ nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? Nửa đêm canh ba lấy đâu ra tiếng hỉ nhạc?"

Đám người hai mặt nhìn nhau, đều không làm rõ xảy ra chuyện gì.

Lão Đại chỉ chỉ ngoài cửa, ra hiệu âm thanh âm truyền từ bên ngoài hành lang.

Đám người nhìn nhau lần nữa, không hẹn mà cùng đâm thủng giấy dán cửa sổ nhìn ra bên ngoài......

Thoạt đầu bọn họ không thấy cái gì hết, nhưng tiếng hỉ nhạc lại không ngừng truyền vào lỗ tai của bọn họ, lúc nhanh lúc chậm.

Trong năm người không biết ai phát hiện vấn đề đầu tiên, mấy người còn lại cũng nghe thấy một tiếng kinh hô: "Các ngươi mau nhìn sàn nhà trên hành lang."

Ánh mắt chuyển xuống thì thấy đội người tí hon đang giơ lên hai cổ kiệu nhỏ đi qua.

Sáu người tí hon, bốn người nâng kiệu, hai người đi phía trước thổi kèn...... Người tí hon rất nhỏ, ước chừng cũng chỉ cao bằng đôi đũa.

Lúc đi qua cửa phòng vợ chồng Trương Chính, đội ngũ ngừng lại, bốn người tí hon nâng kiệu và hai người tí hon thổi kèn lôi tâng nương và tâng lang tí hon từ trong kiệu ra, ba chân bốn cẳng lột hết quần áo của bọn họ, sau khi đoạt xong thì ném tân nương và tân lang hi hi ha ha đi mất.

Sáu người đi không bao xa thì bỗng nhiên xảy ra tranh chấp, một người trong đó lấy ra một cây chủy thủ đâm chết một người tí hon khác....

Nhìn đến đây năm người bên trong phòng không khỏi đổi sắc mặt, một câu chuyện cũ tận lực bị lãng quên bỗng nhiên hiện lên trong đầu, ánh mắt mỗi người bọn họ nhìn bốn người còn lại nhất thời trở nên đề phòng....

Đợi bọn họ lấy lại tinh thần nhìn ra bên ngoài, những người tí hon kia và cỗ kiệu toàn bộ tiêu tán mất.

Trong lòng năm người rùng mình, lão đại ho một tiếng, mất tự nhiên nói: "Thừa dịp không bị phát hiện, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi." Nói xong, dẫn đầu cõng hoàng kim đi ra ngoài.

Bốn người còn như vừa mới tỉnh mộng, đi theo sau lão đại vội vàng rời đi.

Mặc dù những người tí hon kia đã biến mất, nhưng lại để lại một hòn đá đè trong lòng năm người họ......

Trong phòng, một nhà ba người họ Trương đấm ngực dậm chân, vàng của bọn họ!!!!

So với vợ chồng Trương Chính mất đi vàng mà đau lòng, Trương Châu Nhi còn nhiều thêm một phần khủng hoảng, cô ta không muốn đi cùng Đỗ đại nhân, cô ta không muốn nửa sau ở bên một cái bài vị......

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Ba người Trương Chính lập tức mừng rỡ, có người tới cứu bọn họ à? Hiện tại đuổi theo không biết có thể lấy lại vàng không?

Tiếng bước chân càng đến gần, Trương Châu Nhi đột nhiên cảm thấy không thích hợp, âm thanh này...

Ánh trăng mông lung soi vào cửa chính đang mở rộng, dưới ánh trăng, ba người Trương Chính nhìn thấy rõ một cái hộp giật giật nhảy vào.

Quả nhiên là cái hộp này! Trương Châu Nhi hoảng sợ đến sắp ngất đi.

Miệng bị bịt lại, tay chân bị trói, ba người Trương Chính thật sự gọi trời trời không thấu gọi đất đất không thưa, chỉ có thể sợ hãi nhìn cái hộp kia nhảy vào, rồi dừng lại trước mặt bọn họ.

Hộp mở ra, bài vị bạch ngọc giống như được xếp đặt cơ quan tự động dựng lên, tiếp theo bốn người tí hon từ trong hộp bò ra, hai nam hai nữ, trên người nam nữ trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đỏ, Trương Châu Nhi nhận ra chính là tân lang tân nương lúc trước mình thấy được, một nam một nữ lớn tuổi khác lại chưa từng gặp.

Tân nương đi đến trước mặt đôi nam nữ không biết nói cái gì, đôi nam nữ kia bỗng nhiên đi đến trói tân lang lại, rồi tân nương mới tiến lên móc cây dao ra một dao đâm chết tân lang......

Trương Châu Nhi đột nhiên nhớ đến cái gì, sắc mặt lập tức trở nên xám ngắt, hình ảnh quen thuộc như vậy...... Quen thuộc làm cả người cô ta không khống chế nổi mà run rẩy, là báo ứng tới sao?

Đỗ Sinh, cô ta nhớ rõ người kia cũng họ Đỗ, là hắn đến trả thù mình phải không?

Trương Châu Nhi quen được người kia vào lúc đi theo Lý Ngọc vào thành bán đồ ăn, khi đó Trương Châu Nhi không béo như thế, bộ dạng coi như duyên dáng...... Người kia không biết làm sao lại coi trọng Trương Châu Nhi, hắn đưa sính lễ tới, dự định cưới Trương Châu Nhi qua cửa.

Người kia nói muốn dẫn cô ta trở về gặp người nhà hắn, thế là hai người rời khỏi thôn Trương Lý, há biết nửa đường gặp phải sơn tặc, tiền tài đều bị cướp hết, bất đắc dĩ hai người đành phải quay trở lại thôn Trương Lý...... Trong lúc vô tình Trương Châu Nhi phát hiện người kia là thái giám, cô ta vô cùng phẫn nộ, cô ta cảm thấy người kia lừa mình nên nói chuyện này cho Trương Chính và Lý Ngọc, vợ chồng Trương Chính đương nhiên không nguyện ý gả con gái cho một tên thái giám, la hét muốn hủy hôn, người kia yêu cầu trả sính lễ về, kết quả tình hình nhất thời càng ngày gay gắt, bọn họ hợp mưu giết chết người kia....

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Sau khi tân nương và đôi nam nữ kia giết chết tân lang thì quay đầu đi đến bên chỗ ba người Trương Châu Nhi.

Ba người tí hon đến càng gần, bọn họ bò lên trên thân thể đám người Trương Chính, rút một cây dao từ trong tay ra rồi đâm xuống cổ họng của từng người một...

Hôm sau, ánh nắng mặt trời xán lạn.

Bốn tiểu yêu tinh dậy sớm nhìn thấy cả phòng đầy ánh nắng, vui vẻ đến quần áo cũng chưa mặc đã phóng đi tìm Sở Đông ly và Tạ Hi Tri, cuối cùng có thể rời đi rồi.

Tạ Hi Tri bị đánh thức vẻ mặt thúi đến muốn đi đến làm bốn tiểu yêu tinh này thành bữa sáng, Sở Đông Ly ngáp một cái, đang muốn đóng cửa lại ngủ tiếp thì thấy Tử Tử chạy như bay lại, trên mặt kinh hoảng, "Không tốt rồi, Ly Ly, một nhà cô gái mập kia đều chết hết rồi."

......

Mặc dù ba người Trương Châu Nhi bị bịt miệng, trói chặt tay chân, nhưng trên người lại không có vết thương trí mạng, từ biểu tình vặn vẹo của bọn họ mà nhìn thì giống như bị hù chết.

Sở Đông Ly nhíu mày, hỏi bốn tiểu yêu tinh: "Những người khác đâu?"

Hồng Hồng nói: "Chúng ta đã tìm, tất cả mọi người đều không thấy, cũng chỉ còn lạ hai cái cổ kiệu."

"Không thấy?" Chẳng lẽ đám người gầy hù chết một nhà Trương Chính?

Hoàng Hoàng hỏi: "Hiện tại nên xử lý thế nào? Chúng ta có thể bị coi như hung thủ giết người không?"

Nghĩ nghĩ, Sở Đông Ly nói: "Chôn bọn họ lại đi."

Người đã đi hết, cũng không thể nào biết được ai là hung thủ, loại truy bắt hung thủ này giao cho quan phủ đi.

Bốn tiểu yêu tinh đào một cái hố to trong hậu viện, chôn ba người Trương Chính.

Sau khi xử lý xong hết thẩy, Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri mang theo bốn tiểu yêu tinh rời khách điếm, lên đường trở về Sở phủ.

.....

Trên đường có cỗ xe ngựa đang đi, phu xe chính là người gầy kia, người trong xe ngựa là Đỗ đại nhân, trong tay hắn ta đang cầm cái hộp kia...... Đỗ đại nhân lôi ra một cái khăn tay, lấy bài vị bạch ngọc ra ngoài cẩn thận lau.....

Người gây bên ngoài hỏi: "Đại nhân, năm giặc cướp kia nên xử lý thế nào?"

Đỗ đại nhân nói: "Ngươi đã lấy vàng về?"

Người gầy gật đầu.

Đỗ đại nhân cười lạnh: "Lấy về là được rồi, vàng không còn, bọn họ sẽ nghi kỵ lẫn nhau, không cần chúng ta động thủ, chính bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau, hiện tại đi đến miếu Long Thần, ta muốn đi đáp tạ Long Thần."

Người gầy vâng, vung roi ngựa lên, đánh xe ngựa đi đến phía đông.



Huyên: Người chết vì tiền -_-!!! Mấy vụ án của bộ truyện này tuy đơn giản nhưng lại đánh sâu vào lòng người thật sự Ó╭╮Ò Thứ đáng sợ nhất trên đời không phải ma quỷ, mà chính là lòng người.

Chương 58