Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 55: Đế quốc hoa hồng (10)



Edit & Beta: La Quý Đường.

Do not copy!!!.


---------------------------------------------------------------------------------

Gia chủ trấn an lại làm Augustus vết thương càng thêm chồng chất, nhưng Augustus không cảm thấy đau, khi máu hắn nhỏ giọt ở trên giường hỗn độn, hắn thậm chí bị kích ra hung tính của tiểu sói con, hung ác mà cắn yết hầu của Sở Từ.

Không khí nóng bỏng đến tựa hồ muốn bốc cháy, dưỡng khí sắp tiêu hao hầu như không còn, ngón tay tế bạch của Sở Từ bắt lấy cánh tay tiểu sói con, như là bắt được một tấm gỗ duy nhất trên biển sâu diện tích rộng lớn.

Ý thức cậu có chút hôn mê, mơ mơ màng màng mà nghĩ, tiểu sói con rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh, chịu không được một chút trêu chọc, một giây liền tự cháy cho cậu xem.

Cậu bị nóng đến sắp hòa tan, nhưng có lẽ cũng là vì độ ấm gần như sôi trào này, đau đớn từ trước đến nay khi đến thế giới này liên tục không ngừng cũng bị đốt đến không còn một mảnh.

"Augustus" Sở Từ chớp chớp lông mi ướt át, hôn hôn bả vai căng chặt của Augustus: "Ôi...... Cậu chậm một chút."

Cũng không biết, sau khi vứt bỏ trên nhóc con này, cậu còn có thể hay không chịu đựng cái loại đau đớn tới tận linh hồn này không.

"Chủ nhân" Augustus cọ cọ ngọn tóc ướt dầm dề của cậu: "Ngài không chuyên tâm, ngài suy nghĩ cái gì?"

Suy nghĩ sai khi ném cậu đi tôi nên làm sao để giảm bớt bệnh tình.

Sở Từ vô hại mà cong đôi mắt lên, ôm lại Augustus: "Suy nghĩ về cậu."

Augustus lúc trước còn sẽ tượng trưng cảnh cáo chính mình, không được tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của người này, cho dù hắn nghe xong thật sự tim đập rất nhanh. Hiện tại liền hoàn toàn đem cảnh cáo vứt ra sau đầu, cam tâm tình nguyện trầm luân vào bẫy tập ôn nhu do Sở Từ bịa đặt ra.

[ Hắn cũng thật dễ lừa. ]

[ Này ] Sở Từ ngạc nhiên nói: [ Mi sao còn tỉnh? ]

Hệ thống: [ Tui lại không nhìn lén, cũng không có nghe lén. ]

[ Thôi kệ ] Sở Từ kỳ thật cũng không để ý bị nó vây xem: [ Hắn...... Ôi, người trong tình yêu đều là mù quáng, hắn cũng giống vậy. ]

[ Các người cũng xem như là yêu đương à? ]

Sở Từ không có lập tức trả lời, cậu bị Augustus ôm vào phòng tắm, hơi nước bốc lên làm suy nghĩ của cậu đi theo hoảng hốt một chút.

[ không ] cậu nói: [ đương nhiên không tính. ]

Hệ thống máy móc mà cười rộ lên: [ Thật vô tình. ]

Augustus một thân là vết thương mới, hiển nhiên không thể dính nước, hắn tắm rửa xong cho Sở Từ, lại ôm người mơ màng sắp ngủ ra tới. Sau khi để Sở Từ ngủ, hắn mới bắt đầu xử lý chính mình.

Một tầng này đều là lãnh địa của Sở Từ, chỉ là phòng lớn như vậy, đồ vật bày biện lại rất ít, thoạt nhìn thật trống trải, Augustus gãi gãi tóc, chú ý mà tìm kiếm thuốc khép vết thương lại.

Sợ quấy rầy đến Sở Từ, hắn kéo ngăn kéo ra đều tận lực không phát ra tiếng động.

Kỳ thật trong phòng Sở Từ sẽ không xuất hiện loại thuốc khép lại vết thương này, cậu sẽ không bị thương, liền tính bị thương cũng sẽ có hệ thống trị liệu cho cậu. Nhưng nhìn bộ dạng tiểu sói con cẩn thận, hệ thống nghĩ nghĩ, vẫn là biến ra một chai thuốc cho hắn.

Thật vất vả tìm được thuốc, tiểu sói con nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa đi vào phòng tắm, đối diện với gương bôi lên miệng vết thương.

Trừ bỏ vết thương bị Lý Tra đánh ra, trên người hắn còn thêm rất nhiều vết cào, thời điểm hắn làm có chút kích động, Sở Từ chịu không nổi, thời điểm cào hắn không chú ý, vài lần cào đến miệng vết thương của hắn, dẫn tới bộ dạng thảm hại hiện tại của hắn là một bộ vết thương chồng chất.

Miệng vết thương tổn hại quá lợi hại, da nứt toạc, lộ ra máu thịt màu đỏ tươi, thuốc chữa khỏi bôi lên như là đao cùn cắt thịt, Augustus mặt không đổi sắc, đến mí mắt cũng chưa chớp một cái.

Chờ thời gian đợi miệng vết thương khép lại, Augustus thuận tay click mở quang não, chính thức ở hệ thống Sở gia đăng ký một tài khoản, bấm vào bảng xếp hạng chiến lực của Sở gia.

Cái bảng ký lục của Sở gia là tất cả số liệu huấn luyện của binh lính, hắn lúc trước không có vào huấn luyện qua, số liệu vẫn là lính mới bắt đầu, xếp hạng cũng ở cuối cùng.

Vài người xếp hạng hàng đầu, đều là quân đoàn trưởng từng người chưởng quản một quân đoàn, mà tên Lý Tra kia cùng hắn đánh, xếp hạng thứ sáu.

Hắn có thể cảm giác được, Lý Tra cũng chưa có dùng ra toàn bộ thực lực, đại khái là thật sự sợ đánh chết hắn, không dễ hướng gia chủ giải thích.

Augustus như suy tư gì mà nhìn mấy cái tên kia, trong mắt bốc cháy lên ý chiến đấu mãnh liệt.

Từ khi trở lại tổng bộ, tiểu sói con mỗi ngày bận đến nhìn không thấy đầu không thấy đuôi, trở về cũng luôn là mang theo một thân vết thương mới, thời điểm mỗi lần thoa thuốc cho hắn, Sở Từ đều sẽ cảm thấy, hắn hiện tại tựa như một con sói con chân chính đang học đi săn mồi, ban ngày ra cửa săn thú, buổi tối trở về lại nhão nhão dính dính hướng cậu làm nũng, muốn cậu ôm một cái.

"Cậu hôm nay lại cùng ai đánh?" Sở Từ thoa thuốc vết thương trên vai cho hắn, từ khi Augustus đi vào nơi này, thuốc khép lại đã thành thứ mà phòng cậu luôn chuẩn bị, ném đến chỗ nào đều là nó.

Augustus hôm nay thương thế rất nghiêm trọng, eo bụng bị cắt một vết đao thật dài, ở khoang trị liệu nằm nửa giờ mới ra, mặt khác là vết thương nhỏ linh tinh vụn vặt càng nhiều đếm không xuể.

Thời điểm khi hắn được thuộc hạ đưa về, nếu không phải biết hắn là mảnh nhỏ, mạng lớn như thế nào làm đều là bất tử, Sở Từ thật cho rằng hắn sẽ ngẻo.

Augustus ôm lấy eo cậu, rầm rì mà nói: "Đau."

"Đau vậy đau đi, lại không phải tôi đau." Sở Từ mặt mang mỉm cười, ngữ khí ôn nhu, chỉ là lực thoa thuốc lại nặng thêm vài phần.

Tiểu sói con buồn bã ỉu xìu mà rũ cái đuôi xuống, cho rằng bán thảm là có thể đổi lấy hôn hôn, kết quả hôn không có, lưỡi dao thật ra lại một đống.

Chủ nhân của hắn thật là vô tình.

Hắn rất thích.

Tin tức tố Alpha lại phóng ra, ngăn chặn mùi máu tươi trong không khí, giống một trận gió biển thổi quét mà đến.

"Tôi hôm nay cùng Tạp Luân quyết đấu" Augustus giữ chặt góc áo của Sở Từ, nửa làm nũng nửa khoe ra mà nói: "Tôi thắng."

Tạp Luân là tổng quản an ninh của Sở gia, thực lực chỉ ở dưới chín vị quân đoàn trưởng.

Quyết đấu lại là phương thức thi đấu đặc thù bên trong, cùng loại như quyết đấu cổ đại tàn khốc vô tình, không có quy tắc hạn chế, bất kể sống chết, trừ phi là thù không thể chấp nhận, rất ít người sẽ lựa chọn phương thức này, càng đừng nói dùng quyết đấu để huấn luyện chính mình.

Augustus chính là kẻ điên duy nhất lấy sinh mệnh đi thi đấu, trên người hắn sở dĩ mỗi ngày mang vết thương, chính là bởi vì hắn mỗi ngày đều quyết đấu, chỉ là hắn lúc ban đầu xếp hạng thấp, có thể lựa chọn đối thủ thực lực cũng không cao, bị thương cũng sẽ không nặng.

Sở Từ rũ lông mi xuống, bình tĩnh mà nhìn Augustus.

Augustus quơ quơ góc áo của cậu, ánh mắt đã rụt rè, lại cất giấu che đậy không được sự chờ mong, phe phẩy cái đuôi chờ đợi cậu khích lệ.

Sở Từ ở trong lòng không tiếng động thở dài, đỡ lấy mặt Augustus, cúi người ở trên trán hắn hôn một cái: "Hộ vệ của tôi thật là lợi hại."

Tiểu sói con cái đuôi đều sắp vẫy thành gió lốc: "Tôi sẽ trở thành người đứng nhất."

Augustus mím môi, chuyên chú mà nhìn hắn, trịnh trọng mà nói: "Tôi sẽ đánh bại mọi người, tôi sẽ bảo hộ ngài."

Hắn muốn trở thành kỵ sĩ dưới trướng Sở Từ không thể địch nổi, bảo vệ hết thảy mộng tưởng cùng vinh quang của cậu.

Augustus dâng lên hết thảy nhiệt huyết nóng bỏng để ở trước mặt Sở Từ, lấy tư thái dâng hiến tuyệt đối, nói cho cậu, hắn nguyện ý đem hết thảy đều hiến cho cậu.

Nhưng đây cũng là phương thức nguy hiểm nhất, bởi vì ý nghĩa này, Sở Từ sẽ khống chế sinh mệnh của hắn, thắng qua chính hắn.

Sở Từ ôn nhu mà cùng hắn đối diện, bất đắc dĩ mà ở trong lòng nghĩ, tiểu đáng thương.

Hắn nhất định phải bị cậu vứt bỏ, liên quan đến nhiệt tình với cậu, nguyện cảnh của cậu, cùng bị cậu giẫm đạp.

Thoa xong thuốc, Sở Từ tùy tay đem thuốc ném sang một bên, không màng vết máu trên người Augustus, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: "Augustus."

Augustus muốn đẩy cậu ra, chính là tay lại không nghe não sai sử, gắt gao hoàn ở bên hông cậu: "...... Tôi còn chưa có tắm rửa."

Sở Từ cười một chút: "Không quan hệ, để tôi ôm trong chốc lát."

Tiểu sói con bất động, ngoan ngoãn cho cậu ôm.

Trong phòng an tĩnh lại, có thể rõ ràng mà nghe thấy tiếng tim đập cùng hô hấp lãn nhau, không khí lưu luyến, chính là hắn lại không có nhiều xúc động, chỉ là quyến luyến hô hấp hơi thở hoa hồng trên người Sở Từ.

Nếu có thể nói, hắn còn muốn Sở Từ ôm hắn lâu một chút, để thời gian dừng lại lâu một chút.

Phòng tắm vang lên tiếng ước xôn xao, khi Augustus tắm rửa, Sở Từ tìm ra lịch sử video hắn cùng Tạp Luân quyết đấu.

Trên thực tế, video Augustus cùng Tạp Luân quyết đấu đã trong nội bộ truyền đến điên rồi, mỗi người xem qua đều sẽ đánh giá một câu, cái tên Augustus được gia chủ mang về chân chính là chó điên.

Trong video, Augustus đấu hoàn toàn không muốn sống, rất nhiều thứ đều là do vết thương đổi lấy cơ hội, vô luận đã chịu nhiều vết thương như thế nào, biểu tình hắn vĩnh viễn đều là hờ hững bình tĩnh đến đáng sợ, phảng phất bị thương không phải là chính mình.

Cùng bộ dáng người đang ôm cậu làm nũng hoàn toàn không giống nhau.

Sở Từ đóng video, click mở bảng xếp hạng, trên bảng xếp hạng, tên họ Caesar · Augustus đã xếp hạng mười một.

Tiểu sói con vì vị trí này, nói là liều mạng cũng không quá.

Cậu vươn tay, đầu ngón tay chạm chạm tên này: [ Đáng tiếc. ]

[ Thật đáng tiếc. ]

Thời gian cậu xuất thần có chút lâu, Augustus tắm rửa xong ra ngoài, thấy cậu hướng tên của mình phát ngốc, đi qua lấy quang não, nhào vào trong lòng ngực cậu: "Ngài suy nghĩ tôi sao?"

Sở Từ xoa xoa tóc của hắn, "Đúng vậy."

"Ngài suy nghĩ cái gì?" Augustus đuôi mắt cong lên, phi thường hào phóng mà nói: "Ngài muốn biết cái gì về tôi, tôi đều nói cho ngài, không cần phải nghĩ."

"Tôi suy nghĩ" Sở Từ cười rộ lên, ánh mắt lộng lẫy, "Cậu là tên ngốc."

Augustus: "......"

Vốn dĩ không khí rất thiên thời địa lợi, lại bị chủ nhân không hiểu phong tình một câu phá hỏng, Augustus bất mãn mà nhăn mi lại, nhìn chằm chằm Sở Từ, tựa hồ đang suy xét từ nơi nào hạ miệng tương đối tốt.

Nhưng mà tiểu sói con trung thành và tận tâm sao có thể đối với chủ nhân nhẫn tâm, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ là nhẹ nhàng cắn ngón tay Sở Từ một chút.

Màn đêm thâm trầm, chỉ là ở thời đại bây giờ, bóng đêm dù dày đặc cũng có thể bị đèn đầy trời xua tan.

Ngoài cửa sổ máy móc cùng ánh đèn theo quỹ đạo chạy dài không dứt, hướng phương xa vô tận mà đi.

Augustus bỗng nhiên vô cùng khẩn trương, hắn đã nghĩ không ra lần khẩn trương như vậy là khi nào, đại khái là thời điểm hắn mới vừa bị vứt bỏ dưới thành phố ngầm? Khi đó hắn chân tay luống cuống, không rõ lắm chính mình sẽ tao ngộ vận mệnh thế nào, nhưng lại đối với ác ý che trời lấp đất có trực giác nhất, tựa như bị nhốt ở lồng sắt, động vật nhỏ cùng một con rắn độc như hổ rình mồi làm bạn.

Hắn lặng lẽ nhéo chính mình một chút, chính là căn bản không có dùng, người trước mắt này là người hắn thích, mang tất cả khẩn trương của hắn hết thảy biến mất, Sở Từ cười một chút, trái tim hắn liền kích động, gấp không chờ nổi muốn từ ngực nhảy ra, nhảy ra cho cậu nhìn.

"...... Tôi thích ngài" Augustus mắt cũng không chớp mà nhìn Sở Từ: "Chỉ thích ngài."

Ngài không cần trả lời, không cần cự tuyệt, tôi chỉ là muốn nói cho ngài.

Loại tâm tình này ngày qua ngày bành trướng, nếu không nói cho cậu, liền sẽ nổ mạnh.

Sở Từ rũ lông mi xuống, một đôi mắt tối tăm, rành mạch mà ánh lại mặt mày Augustus mặt mày.

Qua hồi lâu, cậu cười rộ lên, nhẹ nhàng chống lại trán Augustus: "Tôi cũng thích cậu."

Tác giả có lời muốn nói: Từ Từ rốt cuộc thông suốt, cảm động. Viết chương này cọ tới cọ lui vài ngày, luôn cảm thấy làm Từ Từ thông suốt là một chuyện rất khó. Ai, thật sự muốn cảm ơn các tiền bối xả thân làm người moa moa.

- -------------------------------------