Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 70: Phương hoa tuyệt đại (1)



Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Editor: Lần đầu tiên edit thể loại huyền huyễn như vậy nên có chỗ nào thiếu sót bỏ qua cho mình ạ.

Mây mù che khuất Thiên giới, hai tiểu đồng vẩy nước quét nhà chống chổi, sầu bi mà nhìn lão thần quân ngồi ngay ngắn ở giữa Thiên Trì*.

*Thiên trì - 天池: nghĩa là ao trời.

Thần quân kia bộ dáng trắng ngà, râu dài sắp buông xuống trên mặt đất, gương mặt hiền từ, làm người khác nhìn liền không tự chủ được sinh ra ý muốn thân cận. Ông ngồi ở trong ao, trước mặt là một mai rùa quay tròn chuyển động, nhìn kỹ, còn có thể nhìn được trên mặt mai rùa đầy dấu vết lửa làm cháy xém.

Tiểu đồng nhẹ giọng ngửa lên trời nói thầm: "Càn Nguyên thần quân đã bảy ngày bảy đêm không nhúc nhích chút nào, có thể ngồi thành tượng luôn hay không vậy?"

Một tiểu đồng khác nghe vậy, đại kinh thất sắc: "Vậy làm thế nào bây giờ, thần quân còn chưa có trả tiền lương tháng này cho ta nữa."

"Chút tiền ấy của người tính cái gì, ngươi cũng không nghĩ, thần quân nếu là thành tượng, hai ta làm sao bây giờ?"

"Nhưng mà...... Ai nha, thần quân tỉnh kìa!"

Càn Nguyên thần quân mở mắt ra, đem mai rùa thu vào trong tay áo, từ trong Thiên Trì ra, vươn bàn tay, nhắm ngay hai tiểu đồng một người một cốc: "Hồ ngôn loạn ngữ, phạt hai người các ngươi quét thần phủ, không quét sạch sẽ không được ăn cơm."

Hai tiểu đồng không để bụng mà gãi gãi đầu, dù sao hai người bọn họ vốn dĩ chính là muốn quét thần phủ: "Thần quân, một quẻ này của ngài sao lại tính lâu như vậy, chúng ta đều rất lo lắng cho ngài đấy."

Càn Nguyên thần quân khẽ lắc đầu, "Không ổn, không ổn rồi."

Tiểu đồng là sinh linh từ cỏ cây trên Thiên giới, lại được Càn Nguyên thần quân chỉ điểm biến thành hình người, đầu vốn là không quá linh hoạt, nghe xong loại lời như này như lọt vào trong sương mù, càng không hiểu được, chỉ theo bản năng trả lời: "Là sắp xảy ra chuyện lớn sao?"

Xác thật là sẽ xảy ra chuyện lớn, là một chuyện xấu kinh thiên động địa.

Càn Nguyên thần quân vung ống tay áo lên, cưỡi mây mà đi: "Ta đi ra ngoài một chuyến, không cần chờ ta."

Ông bay tới trước phủ của bạn già, còn chưa rơi xuống đất, Viên Văn thần quân đã sắc mặt ngưng trọng mà đẩy cửa ra: "Ngươi tới vừa lúc, ta có lời muốn cùng ngươi nói."

"Ta cũng có chuyện muốn cùng ngươi nói," Càn Nguyên thần quân rơi xuống đất, nói: "Ta ngày gần đây mới vừa tính một quẻ, Cực Thiên Chi Cảnh kia chỉ sợ lại muốn sinh ra biến cố."

Viên Văn cũng là một lão thần quân mi trắng râu bạc, chỉ là cùng Càn Nguyên so, ông thoạt nhìn muốn uy nghiêm hơn nhiều, lúc sắc mặt trầm xuống, càng có thể hù dọa một chúng tiểu tiên trên Thiên giới xách quần chạy tám hướng.

Nghe xong Càn Nguyên nói, sắc mặt của ông càng trầm: "Ta vừa mới cảm giác được Cực Thiên Chi Cảnh truyền đến động tĩnh."

Cực Thiên Chi Cảnh, tên như nghĩa, là nơi cực đoan nhất của thiên địa, không có âm thanh lẫn màu sắc, hỗn độn không ánh sáng, chỉ có đêm đen vô tận, ánh lửa trên nhân gian đi vào liền mất tăm, thuật pháp của tiên nhân cũng chỉ có thể chiếu sáng được một góc nhỏ.

Nó cũng không phải nơi gì tốt lành, nó là nơi hung ác của thiên địa, là chỗ mà cảm xúc âm u của vạn vật tụ lại, giết chóc, căm hận, phẫn nộ, ghen ghét, sợ hãi, đều là lực lượng nguyên thủy của nó. Cũng bởi vậy, cho dù là thần tiên không gì làm không được, cũng không dám tự tiện xông vào nơi này.

Ngàn vạn năm qua, Cực Thiên Chi Cảnh vẫn luôn an tĩnh, an tĩnh nên làm người quên đến tồn tại của nó, nhưng ngay vào mười lăm phút trước, Viên Văn thần quân bỗng nhiên cảm giác được nó giật mình.

Chỉ một chút vô cùng vi diệu, giống như là dự triệu cho thứ gì đó thức tỉnh.

Nghĩ đến ở Cực Thiên đang giấu cái gì đó, Viên Văn thần quân nhanh chóng quyết định nói: "Ta muốn đi Cực Thiên nhìn chút."

"Ta và ngươi cùng đi." Càn Nguyên thần quân vội nói.

Hai người một đường hướng Cực Thiên mà phi tới, ước chừng bay một tháng, mới nhìn thấy hình dáng của Cực Thiên.

Cực Thiên không có ánh sáng, phóng mắt nhìn lại, giống như là vực sâu vắt ngang giữa trời với đất, giờ phút này, sương đen quấn quanh ở trong vực sâu thật mạnh run lên rồi thu lại, như có vật sống ở trong đó hô hấp.

Viên Văn nhìn trong chốc lát, nâng bàn tay liền thả ra một đạo thần lực, Càn Nguyên vội vàng đè tay ông lại, nói: "Không thể! Một chưởng này của ngươi, oán khí phiêu tán đến nhân gian, chắc chắn gây thành đại họa!"

"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Viên Văn gắt gao nhíu mày: "Để lại chắc chắn không được, yêu nghiệt bên trong sắp ra ngoài, vẫn sẽ gây họa loạn cho nhân gian."

Đánh vẫn không đánh, đây là một vấn đề từ xưa đến nay rối loạn nhân tâm.

"Vật còn sống dễ thu, oán khí khó thu." Càn Nguyên cũng cau mày, chậm rãi suy tư nói: "Nói nữa, nó hiện tại còn ra chưa được, chúng ta còn có thời gian chuẩn bị. Trong thiên thư có từng ghi lại dị tượng gì của Cực Thiên không?"

Viên Văn lắc đầu: "Không có."

"Kỳ quái," Càn Nguyên trả lời: "Thiên thư ghi lại tất cả lịch sử từ khi thiên địa ra đời đến nay, loại nơi như Cực Thiên, càng là chuyện quan trọng trong những chuyện quan trọng chứ, không lý nào không ghi lại, chẳng lẽ lúc trước, Cực Thiên chưa bao giờ xuất hiện qua dị thường?"

Thiên thư đời đời tương truyền đến nay, bọn họ không đến mức xui xẻo như vậy chứ, vừa lúc gặp phải việc Cực Thiên lần đầu tiên náo động?

Viên Văn sờ sờ chòm râu dài, không nói một lời.

Càn Nguyên: "......"

Xem ra bọn họ thật đúng là xui xẻo như vậy.

Không có tổ tiên chỉ dẫn, bọn họ cũng không chắc Cực Thiên sẽ sinh ra thứ gì, cũng không thể suốt ngày ngồi ở chỗ này chờ, Thiên giới còn rất nhiều chuyện quan trọng, Viên Văn trấn võ, Càn Nguyên trấn văn, thiếu hai người bọn họ, Thiên giới sẽ tê liệt một nửa.

"Đi về trước, phái một đội thiên binh tới đây trông coi." Viên Văn nói: "Đến những cái khác, ngươi và ta bàn bạc kỹ hơn."

"Được." Càn Nguyên gật đầu một cái, ở bên ngoài Cực Thiên để lại một tia thần lực để quan sát, phàm là Cực Thiên có động tĩnh lớn, ông ở trên trời có thể lập tức nhận được.

Thần lực bay ở ngoài Cực Thiên, giống một giọt sương run rẩy.

Đám sương đen ở Cực Thiên tạm ngừng một lát, bỗng nhiên, một chút sương mù nhạt màu đến nỗi nhìn không ra bay tới, rất có hứng thú mà quanh thần lực xoay mấy vòng, bộ dáng nóng lòng muốn thử, tựa hồ cực kỳ muốn đem chút thần lực này nuốt vào.

Nhưng nó rốt cuộc không nuốt, chỉ là lặng yên không một tiếng động mà trở lại Cực Thiên.

Càn Nguyên thần quân cùng Viên Văn thần quân trở lại Thiên giới, đem việc này nói cho mọi người trên Thiên giới.

Thiên giới không có đế quân, một chữ "Đế" này, ý nghĩa thâm hậu, hoàng đế trên nhân gian chỉ dùng để quản địa bàn của chính mình, còn cần rất nhiều rèn luyện, còn phải thêm khí vận của thiên địa vào, mới có thể trở thành người hoàng thất, huống chi là Đế Quân chỉ huy tam giới, chúng thần tiên trên trời đều thử qua, ai cũng không thể ngồi ở trên vị trí Đế Quân này được, hai người các ông cũng không được.

Vị trí này không phải ghế dựa, mà là tượng trưng cho thân phận, không có ai có thể đảm đương được xưng hô hai chữ "Đế quân" này, dần dà, bọn họ cũng không còn tìm, tích cực mà nói, đống thiên thư yếu ớt đến không thể tưởng tượng được còn giống Đế Quân hơn.

Không có Đế Quân, Càn Nguyên cùng Viên Văn chính là hai tâm phúc trên Thiên giới.

Biết được chuyện ở Cực Thiên, một chúng thần tiên lo lắng kinh hoảng, cuối cùng vẫn bình tĩnh lại, mọi việc đều nghe hai tâm phúc an bài.

Cực Thiên Chi Cảnh thành chuyện lớn nhất được chú ý trên Thiên giới.

Mỗi ngày đều có thiên binh trông coi ở ngoài Cực Thiên truyền tin tức, Cực Thiên động, Cực Thiên bất động, Cực Thiên lại động...... Vân vân, mỗi lần truyền đến, một chúng thần tiên trên Thiên giới tâm cũng muốn đi theo dao động một lúc.

Các thần tiên có lý do hoài nghi, lại theo đó mà dao động, Cực Thiên không xảy ra chuyện gì, bọn họ lại sắp tâm thần không yên trước rồi.

Bọn họ ngày qua ngày buồn tẻ chờ đợi dần dần đánh tan tâm trạng sợ hãi Cực Thiên, Càn Nguyên thần quân lại càng ngày càng lo lắng.

Cực Thiên quẻ tượng quá rối loạn, ông căn bản tính không được sẽ xuất hiện cái gì, càng thêm tính không ra chuyện tương lai, mỗi khi liên quan đến Cực Thiên, quẻ tượng chính là một mảnh trống không, mai rùa vạn năm mà ông hàng năm xem bói đều bởi vì không tính ra quẻ tượng, chỉ có thể vẫn luôn xoay vòng vòng.

Này đối với Càn Nguyên thần quân mà nói, không sai biệt lắm trần trụi chính là "Các ngươi toi rồi, cứ chờ chết đi".

"......"

Càn Nguyên thần quân đầy mặt u buồn mà vuốt râu: "Không ổn, quá không ổn."

Tiểu đồng thật sự không rõ ông mỗi ngày nhắc mãi những lời này rốt cuộc có ý gì, "Thần quân, những lời này của ngài đã lẫn nhẩm ba năm rồi."

Càn Nguyên thần quân: "Ôi, thì ra đã lâu như vậy. Không xong, không xong thật rồi."

Tiểu đồng: "......"

Nó đang muốn nói cái gì đó, xin thần quân không cần mỗi ngày lại bắt lấy niệm kinh như thế với nó, chỉ là nó còn chưa kịp há mồm, Thiên giới bỗng nhiên đất rung núi chuyển, tiểu đồng thần lực mỏng manh, bị hoảng đến mông té ngã trên đất.

Càn Nguyên thần quân tâm nhảy dựng, thu hồi biểu tình sầu khổ, trong chớp mắt biến mất tại chỗ.

Thiên giới lần này chấn động có thể nói là tai bay vạ gió, nước trong Thiên Trì tràn ra ngoài, cây thần đổ, Thiên giới nguyên bản tựa như ảo mộng bất quá một lát liền trở nên chướng khí mù mịt, đầy đất hỗn độn.

Mà lúc này, thần tiên cũng không rảnh lo chuyện này, bọn họ tất cả đều từ trong thần phủ chạy ra, kinh sợ mà nhìn về phía Cực Thiên.

Đó cũng là nơi truyền đến chấn động.

"Tình huống thế nào?" Viên Văn thẳng tắp rơi xuống trước mặt Càn Nguyên.

"Việc lớn không tốt," Càn Nguyên nghiêm túc nói: "Ta lưu lại thần lực bị Cực Thiên nuốt, nhìn không được Cực Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Thiên binh canh giữ ở Cực Thiên thì sao?"

"Liên hệ không được." Càn Nguyên ngắn gọn mà nói: "Thần lực liên lạc bị chặn."

Viên Văn sắc mặt một chút đen hoàn toàn.

Cực Thiên, sương đen thật dày tựa như một đóa hoa trở lại nguyên dạng, chợt từ giữa thiên địa thu hồi sương mù, ngưng tụ lại càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng đen, như màn đêm cắn nuốt hết thảy.

Sương đen biến ảo không chừng, ngắn ngủn một lát, đã biến hóa ra ngàn vạn tư thế, nhóm thiên binh canh giữ ở ngoài nhìn đến sắc mặt trầm xuống: "Nó rốt cuộc là muốn biến thành thứ gì?"

Lời còn chưa dứt, sương đen bỗng nhiên tản ra, ngay sau đó, trong sương đen ngưng tụ ra hình dáng của một người.

Mờ ảo giữa sương đen, người nọ thân ảnh cũng càng ngày càng rõ ràng.

Tầng tầng lớp lớp sương đen như là màn sa trong tay Chức Nữ, một tầng lại một tầng phác họa ra bộ dáng của người nọ, y đưa lưng về phía mọi người, nhìn không thấy mặt, chỉ có thể nhìn được tóc dài đen nhánh từ trong sương đen giãy giụa mà ra, rơi xuống đầy đất, sau đó là cổ trắng ngần, xương thịt đều từ sống lưng vừa lộ ra, sương đen quấn quanh ở bên người y liền hóa thành một bộ xiêm y tinh xảo khoác ở trên người y.

Tình cảnh này quỷ dị cực kỳ, thân ảnh kia thoạt nhìn rất nhu nhược, cố tình lại lộ ra ác ý làm người sởn tóc gáy, như là nếu nhìn y nhiều thêm một cái, có thể bị y sống sờ sờ cắn nuốt.

Nhóm thiên binh lại chờ không được: "Mặc kệ! Trước giết người đó! Tuyệt đối không thể làm nó từ nơi này chạy ra!"

Bọn họ không biết Cực Thiên rốt cuộc là cái gì, chỉ có thể theo bản năng mà cảm giác, nhất định không thể làm người này rời khỏi nơi đây.

Thiên binh chia hai binh dàn trận, triệu tới thiên lôi hung ác không diệt, trong phút chốc sấm sét ầm ầm, cuồng phong nổi lên bốn phía, thiên lôi màu tím tự thiên mà ra, hung hăng đánh vào trong sương đen.

Thiên lôi đột nhiên nổ tung, nổ đến lỗ tai người tê dại, nhóm thiên binh chắn cuồng phong, nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm phía trước.

Lôi điện tia sáng chói mắt, đoàn sương đen kia phảng phất như cánh hoa gầy yếu, đột nhiên tản ra, bóng người trong đó cũng biến mất không thấy.

Nhóm thiên binh nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà không đợi bọn họ đem cái thở phào này thở ra, bọn họ bỗng nhiên nghe được một thanh âm cực kỳ êm tai.

Thanh âm kia vang ở bên tai mỗi người.

Cậu đang cười, từng câu từng chữ, nói ra lại chậm rãi lưu luyến, tựa như đang ôn nhu mà kể một câu chuyện xưa.

Cậu nhẹ giọng nói: "A, sét thật là lợi hại."

Sương đen một lần nữa ngưng tụ lại cùng nhau, người nọ cũng một lần nữa xuất hiện ở sương mù.

Cậu xoay người, trong nháy mắt khi thấy mặt cậu, tất cả mọi người quên hô hấp.

Trên đời cư nhiên còn có người......đẹp như vậy, tùy ý cong khóe môi, cũng có thể dễ như trở bàn tay câu đi tâm người khác.

Giống như đến linh hồn cũng phải say ở vẻ đẹp như vậy.

Ước chừng qua một hồi lâu, nhóm thiên binh mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng lắc đầu: "Không tốt! Là ảo thuật!"

"Ảo thuật?" Cậu ý vị thâm trường mà đem cái từ này lặp lại một lần, chậm rãi đi đến trước mặt thiên binh.

Động tác của cậu rất chậm, nhưng lại rất nhanh, trong chớp mắt xuất hiện ở bên cạnh thiên binh.

Cậu vươn tay, đầu ngón tay lạnh kẽo xoa cằm run run của thiên binh, buồn rầu hỏi: "Lại nói tiếp, các ngươi vừa rồi đưa cho ta đại lễ như vậy, ta phải làm sao để đáp lại các ngươi mới tốt đây?"

Không có ai trả lời.

Sương đen quấn lấy tất cả thiên binh, như một con rắn, tầng tầng quấn quanh lấy con mồi.

Chờ đến khi sương đen tan đi, trên mặt đất chỉ có máu đầy đất, sâu kín mà chậm rãi chảy xuôi.

Cậu dẫm lên máu đầy đất, như khói rời đi.

Yêu ma trong Cực Thiên ngang trời xuất thế, họa loạn nhân gian.

Thiên hạ đại loạn.

Tác giả có lời muốn nói: A a a a Từ Từ của tui!.

- -------------------------------------