Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 73: Phương hoa tuyệt đại (4)



Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Thiên thần giáng thế, oán khí đen kịt đè ở trên trời của nhân gian bị mây điềm lành xua tan, mọi người lâm vào thù hận không thể tự kềm chế đột nhiên tỉnh táo lại, mờ mịt mà nhìn bốn phía ——

Chiến loạn làm mặt đất trước mắt trở nên đầy thương vong, nhưng oán hận kia vẫn luôn quay quanh ở trong lòng bỗng nhiên tiêu tán, người sống sót nhịn không được ôm đầu khóc rống, vì chiến tranh vô tình, cũng vì sống lại như kiếp sau.

Cầu vồng sặc sỡ treo ở trên vòm trời, nơi đi qua, thụy điểu trường minh, trời yên biển lặng.

Con ma vật kia tựa hồ cũng sợ hãi loại thần lực trời sinh tương khắc này, giấu kín hơi thở.

Cục diện thoạt nhìn rất có lợi, Càn Nguyên cùng Viên Văn vẫn như cũ mặt ủ mày ê, không có một chút thần sắc thả lỏng.

Không có người, chỉ vì vị thần đột nhiên xuống trần này, nó cũng không phải trạng thái bình thường.

...... Không, cũng không thể nói nó không bình thường.

Nhưng bộ dáng hiện tại của nó xác thật làm Càn Nguyên cùng Viên Văn cảm giác được khó giải quyết.

"Pi?"

Mắt thấy hai lão nhân đầy mặt phiền não mà vòng quanh chính mình chuyển động. Tiểu Thần Quân mới sinh ra thập phần hoang mang mà nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu mà phát ra một tiếng dò hỏi.

Nó vùng vẫy một đôi cách nhỏ non nớt, nỗ lực muốn từ vỏ trứng bò ra ngoài, không có kết quả, chân mềm ngã vào vỏ trứng, tức giận mà kêu vài tiếng: "Pi pi pi!"

Càn Nguyên thần quân nhịn không được che đôi mắt lại.

Chim nhỏ mới ra xác, trên người chỉ khoác một tầng lông tơ xù xù màu vàng, miệng ngắn ngủn, thấy thế nào cũng giống gà con mà người trên trần gian nuôi.

Nhưng tới gần chút nữa mà nhìn, lại có thể thấy lông tơ của nó lưu động ánh sáng màu vàng, như bên trong hòa tan mặt trời, phần đuôi lộng lẫy chói mắt, khi cánh chuyển động, vô số tia sáng nhỏ vụn bay bay rơi xuống ——

Thiêu đốt tất cả cảnh sắc xung quanh.

Tiểu Thần Quân tuổi nhỏ, khống chế không được thần lực, muốn ra vỏ không thành công, hai tên lão nhân ngốc bên cạnh cũng không giúp nó, tức muốn hộc máu mà đập cánh, Thái Dương Viêm Hỏa từng luồng tỏa cả bốn phía, đã là thần hỏa thì vật phàm sao có thể chống cự, chưa cần một cái chớp mắt liền oanh oanh liệt liệt mà bốc cháy, nhân tiện đốt xém luôn bộ râu dài của hai lão nhân.

Càn Nguyên cùng Viên Văn vội vàng dập lửa, cứu bộ râu tàn dư ra, đem Tiểu Thần Quân mắc kẹt trong vỏ trứng cứu ra ngoài.

Chim nhỏ màu vàng vừa ra ngoài, thần khí hiện ra như thật mà dẫm lên bước chân chim, đi đến trước mặt Càn Nguyên thần quân: "Pi."

Đói bụng!

Càn Nguyên thần quân dù thông minh như thế nào, nhất thời cũng không thể nghĩ được con chim thần này còn cần thức ăn cho chim, chỉ là thử hỏi: "Tiểu Thần Quân đây là làm sao vậy?"

Là có chiêu thức gì muốn nói cho ông sao?

Đôi mắt chim nhỏ đen u ám nhìn chằm chằm ông một lúc lâu, cảm giác ông không phải là người thông minh, vì thế cực kì rộng lượng mà quên đi mối thù lúc nãy ông trơ mắt nhìn mình té ngã, dùng cánh vỗ vỗ cái bụng mềm mại, lại kêu một tiếng: "Pi pi pi."

Nó săn sóc mà chụp nhiều hai cái, sợ hai lão nhân này nhìn không rõ.

Càn Nguyên dừng một chút: "Ngươi là...... Đói bụng sao?"

Nhãi con rụt rè gật gật đầu: "Pi."

"......"

Chưa đến nửa khắc, trước mặt chim nhỏ bày biện điểm tâm rực rỡ muôn màu, từ rượu chôn dưới cây thần quý hiếm đến bánh hoa quế mứt táo tô tầm thường, Thiên giới có thể vơ vét ra toàn bộ điểm tâm đặt ở trước mặt nó.

Nhãi con từng cái mổ một lần, ăn ngon liền mổ nhiều hai miếng, một chuyến mổ xong, bụng cũng đi theo phồng lên, thoạt nhìn cực kì nó nê.

Ước chừng là cảm thấy khát nước, đầu nó chui vào bình ngọc chứa rượu thần, muốn uống nước.

Chờ nó uống xong muốn ra ngoài, mới phát hiện cái bình ngọc này chui vào thì được nhưng ra thì khó, miệng bình cấn trên đầu, vô luận như thế nào đều ra không được.

Chim nhỏ nóng nảy, hai cái móng vuốt chém ra tàn ảnh, Càn Nguyên thần quân vừa định giúp nó một phen, đem nó kéo ra ngoài, liền nghe thấy nhãi con muộn thanh muộn khí mà kêu một tiếng, Thái Dương Thần Hỏa đột nhiên vận chuyển, nháy mắt đem bình ngọc nóng chảy.

Ánh lửa nóng cháy bùng lên đến đáng sợ, đến Càn Nguyên cùng Viên Văn đều phải né tránh về sau vài bước.

Hai vị thần quân liếc nhau, đã lĩnh ngộ thân phận của vị Tiểu Thần Quân mới sinh ra này.

Có thể sử dụng Thái Dương Thần Hỏa, phi kim ô mạc chúc.

Thái Dương là thứ sinh ra vạn vật, vừa vặn khắc ma vật sinh ra từ Cực Thiên.

Cũng chỉ có Thái Dương, mới có thần lực mạnh như thế, có thể xua tan tất cả khói mù trên thiên địa.

Chỉ là Tiểu Thần Quân mới sinh ra này, thần lực cũng không biết có đủ dùng hay không, lại làm sao để nó đi bắt con ma vật kia, mà một con chim chỉ to như bàn tay, lại không biết nếu ma vật kia thấy, có thể hay không trái lại một tay bóp chết nó......

Càn Nguyên đang hết sức tự hỏi, nhịn không được đem chim nhỏ xách lên nhìn nhìn.

...... Ô, là con công.

Chim nhỏ như là biết ông đang nhìn gì, thẹn quá thành giận mà chụp ông một cái, thần hỏa không lưu tình chút nào, nóng đến Càn Nguyên thần quân cực kì không có hình tượng mà kêu rên một tiếng, nhẹ buông tay, nhãi con lạch cạch rớt trên mặt đất.

"......"

Nói ngắn lại, Thần Quân xuất thế tuy rằng có thể trừ ma, nhưng mà Thần Quân trước mắt quá nhỏ, còn chưa tới điều kiện có thể trừ ma, bọn họ chỉ có thể chờ một chút.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần có nó ở, con ma vật kia nếu muốn lại gây thêm một lần họa loạn sóng gió, liền không còn đơn giản như vậy.

Cũng coi như là cho bọn họ thời gian chuẩn bị.

Thần tiên ở trên trời bắt đầu hạ chú suy đoán bây giờ ma vật kia lúc này đang ở nơi nào, không có ai biết, cậu hiện tại đang ở Cực Thiên Chi Cảnh.

Cực Thiên vẫn cùng lúc trước giống nhau, chỉ có quay cuồng là sương mù hắc ám, đi vào sương mù, có thể nghe thấy sương mù truyền đến từng trận thanh âm.

Khóc thút thít đau đớn muốn chết, tiếng cười thê lương quỷ dị, chất vấn trùy tâm lấy máu......

Tất cả cảm xúc âm u của nhân gian đều sẽ tụ tập đến nơi đây, trở thành chất dinh dưỡng cho ma khí của cậu, nếu Thái Dương chưởng quản sinh, vậy Cực Thiên Chi Cảnh đại diện cho cái chết.

Sương mù màu đen giống như rắn quấn quanh ở trên mắt cá chân của cậu, rồi sau đó nhanh chóng đem cả người cậu bao phủ.

Sở Từ đuôi mắt híp lại, nhè nhẹ từng đợt từng đợt sương mù cuồn cuộn không ngừng mà chui vào thân thể cậu, đai lưng bỗng nhiên rơi xuống trên mặt đất, tóc dài không gió tự lay, nhẹ nhàng đem cậu nâng giữa không trung.

Từ bên ngoài mà nhìn, cậu tựa như một con kén bị tơ tằm màu đen quấn quanh.

Cậu nhắm mắt lại, nốt đỏ trước mắt diễm lệ đến tận cùng, chảy ra màu đỏ nhè nhẹ.

Thời điểm lúc cậu đón thiên lôi cảm giác được lũ Thái Dương thần lực dị thường kia, cùng những thứ mà đám thần tiên bắt cậu không giống nhau, đó là thần lực mặt trời thuần túy, ở giữa cất giấu sự sống sinh trưởng làm vạn vật vui mừng, vừa lúc hoàn toàn khắc chế ma khí của cậu.

Mà một sợi Thái Dương thần lực kia chui vào thân thể cậu sẽ không chịu đi ra ngoài, ở thức hải của cậu sông cuộn biển gầm gây sóng gió, làm cậu đau đầu.

Cậu không muốn làm đám Thái Dương thần lực này bại lộ bóng dáng, chỉ có thể trở lại Cực Thiên, một lần nữa hoá thành sương mù, đem thần lực quăng ra ngoài.

Chim nhỏ chung quy không phải vật phàm, thấy gió liền lớn như thổi, chưa bao lâu liền trút lông tơ, thay một thân lông chim rực rỡ lung linh.

Nhan sắc của Thái Dương, là lửa nóng bỏng đến tận cùng, bày biện ra khuynh hướng tựa bạch tựa kim, phần đuôi mỗi một cọng lông vũ đều điểm một đường đỏ diễm lệ, cánh chim chuyển động, Thái Dương Thần Hỏa như sao băng rơi xuống.

Thần hỏa kia là tồn tại đến chư thần đều phải tránh né, nhãi con quá nhỏ, luôn khống chế không được thần lực, không chú ý liền phải đốt cháy cái này cái kia, sinh ra không bao lâu, Thiên giới đã bị hắn đốt đến muốn thay hình đổi dạng.

Bỗng nhiên, hắn dừng bước chân lại, pi pi kêu vài tiếng.

Một sợi thần lực từ nhân gian mà về, hoàn toàn đi vào cánh chim của hắn.

Thần lực bọc sương mù thoáng chốc bị nướng, tan thành mây khói.

Sương mù kia mang theo một chút nhẹ u hương, là hơi thở trước nay hắn chưa ngửi qua.

Nhãi con nghiêm túc mà nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi nơi xuất phát của đám sương mù này.

Ngay sau đó, Thái Dương thần lực bỗng chốc biến ảo thành từng cây lửa, không có phương hướng mà tìm kiếm khắp nơi, vừa lúc từ trước mặt Càn Nguyên hiện lên.

Càn Nguyên thần quân vốn đang ưu sầu nên làm thế nào để con chim nhỏ này đi bắt con ma vật kia, thấy thần lực ngưng tụ thành dây nhỏ, ánh mắt của ông dừng một cái, bừng tỉnh đại ngộ.

Ông rốt cuộc biết nên làm thế nào để bắt con ma vật kia rồi!

Càn Nguyên thần quân vui vô cùng, xách lên nhãi con thẳng đến trong phủ Viên Văn thần quân.

Nhãi con mới sinh ra, tâm tính thuần túy không ngại gì, mà Thái Dương Thần Hỏa của nó, lại là lửa khắc ma, nếu lấy Thái Dương thần lực đan kết lại, bện ra một cái thiên la địa võng, con ma vật kia tuyệt không có cơ hội thoát khỏi.

Nếu là bắt được ma vật kia, lại lấy thần lực làm gông xiềng, đem cậu xích lại, lấy cái này để tiêu hao ma khi của cậu, thiên trường địa cửu, sẽ có ngày ma vật bị thần hỏa đốt hồn phi phách tán.

Mà cái này không cần lông chim, nó chỉ cần cung cấp thần lực, thích đáng tránh khỏi khả năng nó bị vẻ đẹp của con ma vật kia dụ dỗ.

Nặn đề mà họ họ bối rối cuối cùng có đáp án giải quyết, Càn Nguyên cùng Viên Văn không trì hoãn, lập tức ôm cục lông vàng này, đi tìm thần nữ có thể bện vạn vật.

Đêm đó thiên la địa võng dệt thành, trời sinh dị tượng, ánh sáng thần hỏa bùng cháy trong đêm tối dày đặc, màn đêm như lá cây bị đốt, từ trung tâm hướng ra hai bên cuộn tròn thành một đoàn.

Thiên địa một phân thành hai, cảnh tượng kì dị dẫn tới vô số người đã kinh lại sợ, e sợ cho đây là dự triệu của tai hoạ.

Nhưng ngọn lửa thiêu đốt kia lại ấm áp, như là ánh nắng.

Lưới trời giăng kín, Thái Dương Thần Hỏa diệt ma tự phát giáng thế, tìm kiếm nơi bắt nguồn của ma khí.

Cực Thiên Chi Cảnh bị thần hỏa thiêu, ma khí thoáng chốc sôi trào, nó bản năng muốn chống cự cổ thần lực giống như vô song này, ma khí như khói tứ tán đến nhân gian, chỉ là thần hỏa mạnh mẽ sao sẽ để nó có thời gian thu nạp oán khí của nhân gian, Thái Dương Thần Hỏa thiêu đốt càng ngày càng liệt, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh ánh lửa đùng đùng.

Lông vàng đậu ở trên cây thần bỗng nhiên biến thành bộ dáng của thiếu niên.

Hắn chậm rãi mở to mắt, một đôi mắt trong suốt thấy đáy, không nhiễm bụi trần.

Không biết qua bao lâu, ma khí bị đốt đến càng ngày càng thưa thớt, lưới trời dần dần thu hẹp, hoàn toàn đem ma khí trói buộc ở trong võng, không lộ ra chút nào.

"Bọn họ muốn thần lực của ta để làm gì?" Lông vàng nhảy xuống cây, đi đến bên cạnh thần nữ ngồi ở trong đình bện một bộ vũ y, khó hiểu hỏi.

"Bọn họ muốn đi bắt một người." Thần nữ nhẹ giọng đáp về một câu, lại hỏi: "Tiểu Thần Quân, ngươi tên là gì?"

Lông vàng tò mò mà chọc chọc vũ y: "Dao Quang. Ta kêu Dao Quang."

Thần hỏa cùng ma khí cùng nhau thiêu đốt, phát ra ánh lửa khi thì chói mắt, khi thì hắc ám, sáng ngời lại tối sầm, ma khí càng ngày càng ít, cho đến khi biến mất.

Ca thần tiên bị chọc mù mắt lúc này mới có thể thấy rõ cảnh tượng trong võng, chỉ thấy liếc mắt một cái, bọn họ lại nhanh chóng thối lui về sau.

Thần hỏa hóa thành xiềng xích quấn quanh lấy mắt cá chân, eo, cách tay của ma vật kia, đem cậu chặt chẽ đóng cọc trên mặt đất, mà cậu vì tránh thoát trói buộc, ma khí đã huy động đến tận cùng, ma vật sinh ra đã có sẵn dụ dỗ cũng tới cực điểm, cho dù là thần, chỉ sau cái liếc mắt kia một lúc, trong đầu vẫn như cũ không nhịn được mà hồi tưởng bộ dáng vừa rồi của cậu.

Ma vật kia tóc dài tứ tán, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt sâu kín phiếm một tầng nước oánh oánh ánh sáng, thoạt nhìn thật sự là nhìn thấy mà thương, làm cho bọn họ khống chế không được mà muốn thay cậu cởi bỏ đám xiềng xích kia.

Cổ tay của cậu bị siết đỏ, khẳng định sẽ rất đau...... Thật tưởng cứu cậu......

Nếu không phải Càn Nguyên thần quân kịp thời quát một tiếng, làm các thần tiên bị mê hoặc bừng tỉnh tỉnh ngộ, bọn họ tất nhiên muốn hướng bên người ma vật bay tới.

Bị mê hoặc đến sâu thẳm, thân thể đã bay về phía trước hai bước.

Chỉ là bọn họ thanh tỉnh không lâu, ma vật kia lại phát ra thanh âm nức nở, như một mảnh lông chim, tinh tế cào ở trong lòng mỗi người, mặc cho ai cũng chịu không nổi tiếng khóc như vậy. Các thần tiên lại không chịu khống chế mà hướng ma vật bên người bay tới, muốn cứu cậu, muốn cho cậu đừng khóc......

Viên Văn thần quân bất đắc dĩ mà đem một đám thần tiên kéo chân sau này trói lại, kéo trở lại bên cạnh Càn Nguyên thần quân.

"Hiện tại làm sao bây giờ?"

Ma vật bắt được, nhưng liếc cậu một cái, nghe thanh âm của cậu đều có thể bị mê hoặc tâm thần, ma vật này tính nguy hiểm cư nhiên so với bọn họ đoán trước còn muốn cao hơn!

"Không thể mang về Thiên giới," Càn Nguyên suy tư nói: "Thiên giới không có nơi cầm tù nó, hơn nữa Thiên giới người nhiều, nếu mà có ai không cẩn thận bị nó mê hoặc tâm trí, vậy không xong."

"Vậy đem nó nhốt ở nơi này?" Viên Văn nói, chính mình trước ngẩng đầu lên: "Cực Thiên vốn chính là nơi nuôi lớn nó, nhốt ở nơi này, ma khí đoàn tụ, nó lại có thể chạy ra ngoài."

Càn Nguyên nghĩ nghĩ: "...... Nhốt ở nơi này cũng không phải không thể."

"Chỉ cần lấy thần hỏa làm lồng, ma khí liền không có khả năng một lần nữa tụ tập, nó thu ma khí không được, cũng trốn không thoát."

Viên Văn gật đầu: "Vậy làm như vậy."

Lưới trời sáng quắc hóa thành một tòa lao tù, đem ma vật nhốt ở trong đó, xiềng xích trói buộc cậu không đủ dùng, chỉ quấn quanh mắt cá chân của cậu, miễn cho cậu chạy trốn.

Thần hỏa hóa thành xiềng xích tự nhiên không ôn nhu như xiềng xích bình thường, nơi bị nó chế trụ nhanh chóng đỏ một vòng.

Sở Từ nhíu mày, đầu ngón tay chạm vào xiềng xích, đau đơn bị bỏng cháy lập tức truyền tới, cậu nhịn không được hô nhỏ một tiếng: "A......"

Cậu nâng lông mi lên, cách một tầng thần hỏa đúc thành nhà giam, thật sâu mà nhìn các thần tiên đứng ở chỗ cao.

Các thần tiên bị cậu mê hoặc vẫn như cũ giãy giụa suy nghĩ hướng nơi này của cậu bay tới, chỉ là bị dây thừng trói, một bước khó đi.

Chỉ có Càn Nguyên cùng Viên Văn ánh mắt vẫn thanh tỉnh, thậm chí là may mắn.

...... Cho rằng đem cậu nhốt ở chỗ này là có thể kê cao gối mà ngủ sao?

Cậu cong mắt lên, lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị.

Ma khí phiêu tán, một sợi vờn quanh ở chỗ mắt cá chân, bị thần hỏa thiêu xong liền bổ khuyết thêm, còn lại phân tán đến bốn phía, kín mít mà che khuất ánh sáng mà thần hỏa phát ra.

Cậu cuộn tròn lại, ở nhà tù hắc ám, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tác giả có lời muốn nói: Cùng là một chuyện nhưng trong mắt những người khác nhau.

Dao Quang pi cảm giác được ma khí: Phóng ra tín hiệu, khắp nơi tìm kiếm, ca ca xinh đẹp ca ca ở đâu, cho ta hôn hôn.

Càn Nguyên lão nhân: Ta biết làm sao để bắt con ma vật kia rồi!

Từ bảo: Các cưng tiêu rồi.

Thuận tiện, Quang pi vừa ra đời liền cầm tù vợ, hiệu suất thật cao.

- -------------------------------------