Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 104: Ai ngoan độc hơn



Diệp Tống mang tới một cái bát, cho hoa hồng Tây Tạng vào giã nát rồi vo tròn thành từng viên, sau đó hong khô trên bếp than.

Nàng trước sau đều vô cùng bình tĩnh, cả đêm chậm rãi làm từng chút một. Đến khi làm xong trời cũng đã sáng, thậm chí không thèm nghỉ ngơi đi rửa mặt bằng nước lạnh cho thanh tỉnh.

Xuân Xuân không quên lời dặn dò tối qua của Diệp Tống, dậy vô cùng sớm đã thấy Diệp Tống dùng nước lạnh rửa mặt, vội nói: "Nương nương sao không gọi nô tỳ dậy nấu nước, nước này lạnh như vậy, cảm lạnh thì sao?"

Diệp Tống rửa mặt rồi dùng khăn lông lau khô tay. Đôi tay nàng bị đông lạnh đến ửng đỏ, ngón tay thon dài đều tăm tắp, nàng vắt khăn lông lên thành chậu, nói: "Như vậy tinh thần càng tỉnh táo."

Xuân Xuân nhanh nhẹn vào nhà lấy cao bôi tay cho nàng, liền nói: "Nô tỳ theo phân phó của nương nương, giờ sẽ đi gọi quản gia tới."

Diệp Tống nhìn trời còn chưa sáng hẳn, nói: "Ừm, cũng được." Xuân Xuân vừa định ra khỏi Bích Hoa uyển, lại nghe nàng hỏi, "Xuân Xuân, nếu không ở lại Bích Hoa uyển nữa, ngươi muốn đi đâu?"

Xuân Xuân sửng sốt: "Nương nương muốn đuổi nô tỳ đi sao?"

Diệp Tống vào phòng nói: "Có lẽ mấy ngày nữa, sẽ không còn Bích Hoa uyển."

Vì trong vương phủ không còn Ninh Vương phi Diệp thị nữa.

Quản gia nhanh chóng đi tới. Cửa phòng mở ra, Diệp Tống đang dựa vào ghế quý phi nghỉ ngơi, nghe tiếng liền mở mắt, nhập nhèm nói: "Quản gia tới rồi, ngồi đi."

Quản gia không chút cẩu thả nói: "Không biết Vương phi nương nương tìm lão nô tới, có gì phân phó?"

Diệp Tống cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Ba nha đầu trong viện ta Xuân Xuân, Thu Thu và Đông Đông cần cù chịu khó, có thể chịu khổ nhọc, gần đây ta tính điều các nàng sang chỗ khác."

Mấy nha đầu nghe được liền tiến vào quỳ xuống hỏi: "Vương phi nương nương không cần chúng nô tỳ nữa sao?"

Diệp Tống nói: "Nơi này không có việc gì để làm, cho các ngươi ở đây có vẻ như nhân tài không được trọng dụng, cũng sẽ không có tương lai. Không bằng theo quản gia tới tiền viện, có lẽ sẽ làm ra được chút bản lĩnh gì đấy." Không cho mấy nha đầu cự tuyệt, nàng lại nói với quản gia, "Hôm nay gọi ngươi tới, là muốn an bài một chút, về sau để Xuân Xuân phu trách điều phoói nha hoàn trong tiền viện vương phủ, Thu Thu phụ trách trung viện, Đông Đông phụ trách hậu viện. Nha đầu từ Bích Hoa uyển ra, có thể gánh vác những trọng trách này."

"Việc này..." Quản gia không đáp ứng luôn mà ấp úng nói, "Lão nô còn cần đến xin chỉ thị..."

Diệp Tống đánh gãy lời hắn nói: "Vương gia công việc bận rộn, Nam thị lại đang mang thai, những việc này quản gia như ngươi vốn nên tự mình làm chủ, nếu chuyện nhỏ này cũng không quyết định được thì đừng ở vị trí quản gia này nữa. Bổn vương tiến cử người cho ngươi, ngươi có thể suy xét cũng có thể kiểm tra, còn thông qua hay không thì dựa vào bản lĩnh của các nàng."

Quản gia trầm ngâm một chút nói: "Lão nô đã biết."

Quản gia đi rồi, Diệp Tống thấy ba nha đầu còn quỳ, không khỏi câu môi cười một chút: "Đã quên bản thân mình phải làm gì sao, bổn vương phi còn chưa ăn sáng." Bọn nha đầu liền chạy đi phòng bếp, nàng lười biếng bổ sung thêm, "Nấu bánh trôi đi."

Bánh trôi còn chưa nấu xong, sắc trời mới sáng lên một chút đã nghe thấy bên ngoài Bích Hoa uyển vang lên tiếng bước chân. Thì ra Nam Xu sáng sớm đã tới vấn an Diệp Tống.

Diệp Tống một thân áo bông đơn giản, làn da trắng nõn không trang điểm chút nào. Ngược lại là Nam Xu, trên gương mặt trang điểm so với ngày thường còn dày hơn, nhưng cũng không che giấu được sắc mặt tái nhợt. Nam Xu ở trên nền tuyết cố gắng phúc lễ Diệp Tống nói: "Muội muội tới thỉnh an tỷ tỷ, chúc tỷ tỷ tân niên vui sướng, như ý cát tường."

Diệp Tống nói: "Lâu rồi không thấy tới vấn án, ta có chút không quen. Nếu tới rồi thì vào ngồi đi." Nàng quay đầu thấy Nam Xu bộ dáng nhu nhược lại nói, "Muội muội có khỏe không, mặt đất trơn nên cẩn thận, hay muốn ta tới đỡ ngươi."

Nam Xu bước từng bước một lên thềm đá nói: "Tỷ tỷ trêu đùa rồi, ta còn chưa yếu đuối đến mức đấy. Hài tử gần đây cũng nghe lời, không quấy nhiễu người làm nương như ta."

Nam Xu vào nhà ngồi xuống, Diệp Tống cho thêm than vào bếp lò để sưởi ấm hơn một chút. Hai người nói vài chuyện không đầu không đuôi, bánh trôi nhanh chóng được bưng lên, Diệp Tống nói: "Muội muội ăn sáng rồi hãy về."

Nam Xu cũng không khách khí, nhu uyển cười: "Vậy thì, đa tạ tỷ tỷ."

Diệp Tống múc một bát bánh trôi đưa cho Nam Xu nói: "Không sợ lát nữa Vương gia tới Phương Phi uyển tìm ngươi ăn sáng lại không thấy ngươi sao?"

Nam Xu đáp: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, ta đã thông báo cho nha hoàn ở Phương Phi uyến, nếu Vương gia đến sẽ biết ta ở viện của tỷ tỷ, có lẽ cũng sẽ tới đây."

"Sao muội muội không nói sớm, đợi Vương gia tới cùng ăn sáng có phải tốt hơn không."

Nam Xu cúi đầu xin lỗi: "Tỷ tỷ đừng trách muội không hiểu chuyện, lát nữa Vương gia tới, ta liền đi về trước, ta biết tỷ tỷ và Vương gia có hiểu lầm, chỉ cần tỷ tỷ và Vương gia bình tĩnh nói chuyện, lại có thể vì Vương gia mà nấu một nồi bánh trôi như vậy, có lẽ Vương gia sẽ hết giận."

"Làm phiền muội muội dụng tâm như vậy." Diệp Tống không chút để ý uống chè, rồi phân phó ba nha hoàn, "Các ngươi đều đi xuống thu dọn một chút, rồi tới chỗ quản gia đi."

Nha hoàn đáp một tiếng sau đó lui ra, trên cơ bản cũng chẳng có gì nhiều để thu dọn, nhanh chóng cầm đồ của mình ra khỏi Bích Hoa uyển. Các nàng vốn không muốn đi, bảo Xuân Xuân đi khuyên nhủ Diệp Tống, Xuân Xuân thần sắc ngưng trọng, từ việc tối hôm qua Diệp Tống nhờ nàng mang đồ vật kia đến, lại lúc Nam Xu đang ở đây bảo các nàng rời đi, hẳn là đều có liên quan đến nhau.

Xuân Xuân đưa tay nải của mình cho Thu Thu nói: "Vương phi bảo chúng ta đi là muốn cứu chúng ta, cái gì cũng đừng hỏi, hiện tại đi tìm quản gia, nhanh lên."

Đông Đông nói: "Vậy Xuân tỷ thì sao?"

Xuân Xuân nói: "Ta trở về xem một chút, không thể để Vương phi một mình được."

Nói xong Xuân Xuân liền quay trở về. Diệp Tống ngẩng đầu thấy nàng, sắc mặt liền hiện lên phẫn nộ nói: "Trở về làm gì, không phải bảo ngươi đi tiền viện sao?"

Xuân Xuân không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Nô tỳ đang muốn đi, nhưng nghĩ đi rồi nương nương và Nam phu nhân ở bên này không có người hậu hạ, liền nghĩ lát nữa đi cũng không muộn, nương nương có gì phân phó cứ sai bảo nô tỳ."

Diệp Tống noi: "Ta có chuyện riêng muốn nói với Nam phu nhân, nơi này không có chuyện của ngươi, còn không mau đi tiền viện."

"Nhưng mà..."

"Lời ta nói ngươi cũng không nghe?"

Không còn cách nào khác, cuối cùng Xuân Xuân đành phải lui ra ngoài, đóng cửa lại. Nhưng nàng cũng không rời đi, canh giữ trước cửa, vạn nhất có yêu cầu gì, nàng có thể hỗ trợ.

Nam Xu bỏ muỗng xuống, uống mấy ngụm canh nóng xuống bụng, đau đớn càng thêm rõ ràng, từng trận từng trận. Nàng ta cắn răng chịu đựng, miễn cưỡng cười vui nói: "Tỷ tỷ, chúng ta giải hòa đi. Ta cũng chưa bao giờ muốn cướp đi cái gì của tỷ tỷ, cũng không muốn cùng tỷ tỷ tranh cái gì, người một nhà vui vẻ hòa thuận không phải tốt hơn sao."

Diệp Tống ăn no, lấy khăn lau khóe miệng, nâng mắt nhìn nàng ta, cất cao âm cuối: "Ngươi xứng sao?"

Nam Xu vừa nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi. Ngón tay nàng ta nắm chặt cái muống, khớp xương trở nên trắng bệch, đau đến càng lợi hại, trên trán mồ hôi lạnh đổ ra liên tục, môi không chút huyết sắc. Cuối cùng nàng ta buông cái muỗng, đẩy bát bánh trôi ra, bánh trôi đổ ra thấm ướt khăn trải bàn. Ngón tay nàng ta bóp khăn trải bàn, khóe miệng hiện lên ý cười tàn nhẫn nói: "Ở trong mắt ngươi, ta vĩnh viễn đều là một cái nữ tử đê tiện có đúng không? Ngươi là thiên kim đại tiểu thư tướng môn, cả đời ta so ra đều kém ngươi đúng không?"

Diệp Tống bĩu môi, gật gật đầu: "Nếu ngươi sớm ý thức được điều này, có lẽ về sau sẽ ăn ít đau khổ một chút."

Nam Xu nghe vậy gian nan đứng lên, đá đổ ghế, té ngã trên mặt đất, thống khổ nói: "Nhưng Vương gia yêu ta. Ta không tốt, ngươi cũng đừng hòng tốt."

Dứt lời, che lại bụng mình rồi thất thanh thê lương kêu lên, bộ dáng thống khổ đến cực điểm, tiếng khóc bất lực trào ra.

Diệp Tống không chút hoang mang đứng dậy, ngồi xốm xuống, nhéo cằm nàng ta nói: "Đừng nháo, Tô Thần còn chưa tới, ngươi diễn kịch cũng vô dụng. Chẳng qua, nếu ngươi đã tự mình đưa tới cửa, cũng đừng trách ta không khách khí."

"Vì sao..." Nam Xu thất thanh khóc, "Rốt cuộc ta không tốt chỗ nào, vì sao..."

Xuân Xuân ở bên ngoài nghe được động tĩnh liền vọt vào. Diệp Tống thấy nàng, sắc mặt âm trầm dọa người, quát lạnh nói: "Không muốn sống nữa!"

Xuân Xuân ngược lại vô cùng bình tĩnh nói: "Muốn, nhưng chỉ cần Vương phi bất tử, nô tỳ cũng sẽ không phải chết."

Diệp Tống liếc mắt thoáng thấy trên váy Nam Xu tràn ra vết máu, nhanh chóng đỏ lựng lên, không khỏi bình tĩnh nở nụ cười: "Ngươi đúng là đã hạ cả vốn lẫn gốc. Nếu ngươi thích như vậy, ta liền thành toàn cho ngươi. Xuân Xuân, tới bàn trang điểm đem dược tới đây."

Nam Xu trừng to mắt, thấy Xuân Xuân chạy như bay đi, lại nhanh chóng trở lại trong tay bưng một chén chứa mấy viên thuốc vào đỏ, tay kia cầm chén nước. Nàng ta đau đến thanh âm phát run hỏi: "Ngươi muốn làm gì..."

Diệp Tống lấy dược kia, nghiền ngẫm nói: "Không phải ngươi muốn chơi sao, ta cũng rất muốn biết nữ nhân như vậy rốt cuộc yêu Tô Thần được bao nhiêu. Ta càng muốn biết, nếu Tô Thần biết ngươi cả đời sau đều không sinh được hài tử, còn có thể như hôm nay yêu ngươi nữa hay không." Nam Xu liều mạng lắc đầu, sắc mặt trắng đến đáng sợ, Diệp Tống nắm hàm dưới nàng ta, đổ từng viên thuốc vào trong miệng, "Dù cho từ ngày mai, ta không còn là Ninh Vương phi nữa, thì Nam Xu ngươi cũng đừng mơ tưởng ngồi lên vị trí này. Ngươi không có con nối dõi, Hoàng Thượng sẽ để Tô Thần cưới Vương phi khác, dù sao cũng vĩnh viễn không phải là ngươi. Ngươi vừa lòng chưa?"

Nam Xu bắt đầu liều mạng giãy giụa, Xuân Xuân cũng ngồi xổm xuống, ấn nàng ta xuống, đưa chén nước đổ vào miệng Nam Xu, đem toàn bộ mấy viên thuốc kia vào trong bụng nàng ta.

Nam Xu quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng nôn khan nhưng không nôn ra được mấy viên thuốc kia, mở to hai mắt gắt gao nhìn Diệp Tống nói: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"

"Hoa hồng Tây Tạng a." Diệp Tống không thèm nhìn Xuân Xuân một cái, liền nói: "Chuyện kế tiếp không liên quan đến ngươi, mau từ cửa sau rời đi."

Xuân Xuân thấy Diệp Tống móc một con dao găm từ trong lòng ra, mặc kệ tiếp theo Diệp Tống muốn làm gì, nàng đều không nên lưu lại, nếu không dù cho Diệp Tống bất tử cũng khó bảo toàn mạng của nàng, thấp giọng nói một câu "Nương nương vạn sự cẩn thận!" Sau đó không trì hoãn chút nào chạy ra khỏi Bích Hoa uyển.

Thân dưới Nam Xu máu tươi trào ra càng ngày càng nhiều. Trong mắt nàng ta tràn ngập sát khí, nhưng thân mình nặng nề không cách nào di chuyển được. Diệp Tống đưa lưỡi dao lạnh băng dán vào mặt nàng ta, nàng ta liền run rẩy.

Hết chương 104

Không biết chị nhà sẽ ứng phó với trường hợp sau như thế nào đây. Cách này cũng hơi bị liều đấy =))))

Sống yên bình không thích, được Vương gia sủng ái không thích cứ thích đi tranh cái không phải của mình. Cuối cùng mất cả trì lẫn chài. Con người không biết an phận rồi sẽ gặp báo ứng thôi. Ngu ngốc!