Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 110: Tới muộn



Đại tướng quân rất tức giận khi thấy Diệp Tu mất bình tĩnh như vậy liền tiến lên đấm một quyền lên vai Diệp Tu, lực đạo rất mạnh, Diệp Tu cũng không hề oán hận một câu. Đại tướng quân mắng: "Ngươi dám mang theo người xông vào Ninh Vương phủ, là ăn gan hùm mật gấu sao! A! Nếu lão tử không tới, có phải ngươi còn muốn lật tung Ninh Vương phủ lên không?"

Không đợi Diệp Tu trả lời, dưới tầng ngầm đột nhiên vang ra tiếng Lưu Ngoạt rống lên sợ hãi: "Tướng quân mau tới! Nhị tiểu thư nàng...Không được rồi!"

Vừa nghe thấy lời này, người Diệp gia đều chấn động. Lúc này Tô Thần muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, chỉ thấy Diệp Tu như một cơn gió xẹt qua bên người Tô Thần, bay thẳng xuống tầng ngầm.

Tầng ngầm tối tăm ẩm ướt, không khí lạnh băng, nồng nặc mùi máu tanh. Diệp Tu xuống tầng ngầm, lúc nhìn thấy cọc gỗ sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trắng bệch không có chút huyết sắc. Lưu Ngoạt cẩn thận cởi trói cho nàng, còn chưa cởi hết, Diệp Tống đã như bùn nhão muốn đổ ập xuống.

Diệp Tu kịp thời tiến lên, để Diệp Tống ngã vào trong ngực hắn.

Trên người không có chỗ nào lành lặn, hắn cũng không biết nên chạm vào đâu, nên bế nàng như thế nào.

"A Tống..." Diệp Tu thấp giọng gọi nàng, trong lòng đau tới cực điểm. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Tống đều là hòn ngọc quý trên tay Diệp gia, tuy phu nhân Đại tướng quân mất sớm, nàng cùng Diệp Tu đều không có nương, nhưng Đại tướng quân và Diệp Tu vẫn luôn thương nhất là Diệp Tống, không muốn nàng phải chịu chút thương tổn nào. Nàng lựa chọn gả cho Tô Thần, lựa chọn vào Ninh Vương phủ, lựa chọn tự mình chịu bao nhiêu ủy khuất, nhưng không đại biểu Diệp gia có thể thừa nhận việc đưa Diệp Tống tới một chỗ như thế này chịu tra tấn tới nỗi sống không bằng chết!

Diệp Tống không có phản ứng. Diệp Tu cực kì hoảng loạn, nhẹ nhàng lay động, Lưu Ngoạt ngồi xổm xuống, sờ lên mạch tượng nàng, biểu tình vô cùng nghiêm túc nói: "Tướng quân, nhị tiểu thư vẫn còn mạch đập, không thể chậm trễ, nhanh chóng đưa nàng về tướng quân phủ, ta sẽ đi gọi đại phu."

Quý Lâm canh giữ bên ngoài nhịn không được cũng vào nhìn một cái, vừa nhìn thấy khí huyết xông lên cuồn cuộn không thể át được, hắn lao ra muốn dùng đại rìu chém tới Tô Thần, kết quả bị Đại tướng quân kịp thời ngăn lại.

Diệp Tu không dám trì hoãn, dùng động tác nhẹ nhàng nhất bế Diệp Tống lên, ra khỏi mật thất.

Ánh mặt trời bên ngoài vô cùng chói mắt, đã bao nhiêu lâu nàng chưa được thấy ánh mặt trời như vậy, không lúc nhất thời giật giật mí mắt, bị đâm vào sinh đau.

Ở trong mật thất được ánh lửa chiếu rọi, thương thế trên người Diệp Tống đã vô cùng đáng sợ. Không nghĩ tới đưa ra ngoài quả thực thảm đến không nỡ nhìn.

Đại tướng quân dủ đã nhìn quen sinh tử người khác cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, thanh âm có chút không xác định được run rẩy hỏi: "Tu a, người con đang ôm, là ai?"

Diệp Tu gắt gao trừng mắt nhìn Tô Thần, rõ ràng rành mạch trả lời Đại tướng quân: "Cha, là A Tống."

Tô Thật miệng giật giật, một chữ cũng không nói nên lời. Cặp mắt âm trầm dừng trên người Diêp Tống, phảng phất bị nhiễm huyết hồng, tẩm đầy đau xót. Mấy ngày nay hắn bị cừu hận cùng ghen ghét che mờ hai mắt, tùy ý dụng hình với nàng, hắn vốn nên hận nàng tận xương tủy, nàng giết hài tử của hắn, thương tổn nữ nhân hắn yêu nhất, nàng chết cũng không đủ.

Nhưng giờ này khắc này, Tô Thần đột nhiên thanh tỉnh lại, chính hắn cũng không khống chế được, nỗi sợ hãi dâng lên từ tận sâu đáy lòng.

Hoàn toàn mất đi một người, không phải nhìn nàng càng đi càng xa vĩnh viễn không quay đầu lại. Mà là sợ nàng không thể mở được cặp mắt kia nữa.

Cặp mắt kia, đã từng lộ ra cứng cỏi cùng sáng ngời. Luôn là cười như không cười, luôn là chẳng hề để ý.

Nhưng hiện tại quanh thân Diệp Tống đều tràn ngập hơi thở tử vong.

Tô Thần nói năng có chút lộn xộn, cũng không biết là đang nói cho người Diệp gia nghe hay là đang tự nói cho chính mình: "Nàng sẽ không chết, sẽ không chết...Ta cho nàng dùng nhân sâm tốt nhất, để nàng nghỉ ngơi thật lâu...Đại phu đâu! Đại phu!" Hắn đem người đá ra Đông uyển, cả người như phát điên, "Mau đi tìm đại phu cho bổn vương!"

Diệp Tu ôm Diệp Tống, trực tiếp sải bước rời đi, trong giọng nói âm lệ phi phàm: "A Tống nếu vẫn không tỉnh lại, ta không biết kế tiếp ta sẽ làm ra chuyện gì." Mấy huynh đệ của Diệp Tu tới Phương Phi uyển vừa lúc trở lại đông uyển, đem Nam Xu còn đang nằm trên giường bệnh trói lại đây. Nam Xu bệnh nặng chưa lành, sắc mặt còn tái nhợt, nhìn thấy Diệp Tống trong lòng Diệp Tu, cả người đều phát run, nhưng cặp mắt kia thoạt nhìn nhu nhược đáng thương, thực ra chứa đầy sảng khoái. Diệp Tu rũ mắt nhìn nàng ta một cái, "Bao gồm ngươi, cũng đến chôn cùng."

Đoàn người Diệp Tu lưu loát dứt khoát tới rồi lại đi, vội vội vàng vàng thu xếp khắp nơi, Quý Cùng đã sớm chạy tới chỗ quản gia đem xe ngựa nhanh nhất thoái mái nhất của vương phủ lấy ra, chờ Diệp Tu đưa người lên xe ngựa liền chạy như bay về tướng quân phủ.

Người của Đại tướng quân ở Đông uyển khi chưa có mệnh lệnh của Đại tướng quân đều đứng chỉnh tề nghiêm túc, phó tướng thấy Đại tướng quân tựa hồ vẫn chưa lấy lại tinh thần, liền nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân, hiện tại chúng ta nên làm gì?"

"Nên làm gì bây giờ..." Đại tướng quân giơ tay đấm trán, ngữ khí cũng không táo bạo, vững vàng bình tĩnh hỏi, "Ninh Vương, nữ nhi bảo bối của lão phu, là ngươi đánh sao?"

Tô Thần nhấp môi không nói.

Đại tướng quân cũng không cần hắn trả lời, lúc này nổi giận giống như hùng sư, râu ria đều dựng ngược lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Thần giống như đang nhìn con mồi, giận dữ quát: "Bảo vệ quốc gia bảo vệ quốc gia, hiện giờ ngươi lại dám phá hủy nhà của lão tử, lão tử không tha cho ngươi! Người đâu, phá hủy Ninh Vương phủ cho lão tử!" Ông lấy tướng quân lệnh trên người xuống ném cho phó tướng của mình, "Điều 500 binh lính vây quanh vương phủ, ai dám ngăn cản, giết không tha!"

Phó tướng tiếp lấy tướng quân lệnh, một thân áo giáp leng keng rung động, hắn nghiêm quân tư, ôm quyền cao giọng đáp: "Mạt tướng tuân lệnh!"

Đại sự không ổn.

Tô Thần nhíu mày: "Vệ tướng quân xúc động, chẳng lẽ Đại tướng quân cũng muốn làm xằng bậy sao? Đại tướng quân mãn môn trung liệt vì nước diệt thân, không nên để tiếng vang của mình phải mang ô danh cả đời!"

Đại tướng quân không dao động, duỗi tay ra hiệu nói: "Lấy roi tới!"

Tướng sĩ đưa lên một cây roi ngựa. Đại tướng quân nắm chặt trong tay, nói: "Diệp Đình ta từ thời tiên hoàng binh hoang mã loạn đánh thiên hạ, không cầu công danh lợi lộc chỉ cầu quốc thái dân an. Lão tử lại sợ một đời ô danh ư! Dù ngươi là quân ta là thân, nhưng dám làm thương tổn tới người thân của ta, ta sẽ không cho phép!"

Vài tên tướng sĩ tiến lên trực tiếp đẩy ngã Nam Xu xuống đất. Tô Thần thấy thế muốn đi lên, bị người của Đại tướng quân ngăn lại. Đái tướng quân bễ nghễ nhìn xuống Nam Xu đang run bần bật trên mặt đất, Nam Xu ở trước mặt ông quả thực là gặp sư phụ. Ông lại nói: "Lão tử chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng hôm nay không thể không phá lẽ. Bằng không Ninh Vương sẽ không thể đồng cảm với ta được."

Dứt lời thủ thế cực nhanh, dùng lực cực đại quất xuống trên người Nam Xu, lực đạo so với lúc trước Tô Thần đánh Diệp Tống không hề nương tay chút nào. Nam Xu kêu thảm một tiếng, tức khắc liền hôn mê bất tỉnh.

Đại tướng quân quất hai roi, Tô Thần đã vượt qua được binh lính, bay nhanh tới nắm lấy ngọn roi, cắn răng nói: "Ngươi thật to gan."

Lá gan Diệp gia luôn luôn rất lớn, để xem có người nào dám chọc tới bọn họ hay không.

Đại tướng quân cả người trầm ổn thật sự, buông lỏng roi, hướng Tô Thần đánh tới, Hai người dùng tay không đánh nhau.

Mặc dù Tô Thần có võ công rất giỏi, động tác lại nhanh nhẹn nhưng không thể bằng được sức mạnh của Đại tướng quân, mỗi quyền cước chạm vào nhau hắn đều cảm thấy chấn động mãnh liệt cùng đau đớn.

Đại tướng quân phân phó: "Tiếp tục đánh cho ta!"

Vì thế binh linh liền nhặt roi lên, tiếp tục quất lên người Nam Xu. Diệp Tống phải nhận bao nhiêu roi, nàng ta cũng phải nhận bấy nhiêu roi.

"Diệp Đình, ngươi dám!"

Quân đội hành quân tới Ninh Vương phủ, táo bạo trắng trợn xuyên qua phố, các bá tánh tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì. 500 Diệp gia quân, quân tư ngẩng cao, đứng thành hành trước cửa Ninh Vương phủ, đao đeo bên người chờ lệnh phát động. Phó tướng đứng đằng trước, ra hiệu, chúng tướng sĩ tuân lệnh, nhanh chóng chia thành từng đội nhỏ lần lượt tiến vào Ninh Vương phủ.

Đông uyển nháo loạn, bên ngoài càng là mảnh hỗn độn.

Đại tướng quân có lệnh, người nào dám cãi lại giết không tha. Chỉ cần ngoan ngoãn đứng một bên sẽ không có việc gì. Từng đóa hoa, từng viên gạch trong vương phủ đều phải lật hết lên, không được thừa lại cái gì.

Nhưng không bao lâu sau, Ngự lâm quân đuổi tới, vây quanh Diệp gia quân. Bên ngoài có tiếng hô vang lên: "Hoàng Thượng giá lâm!"

Tô Nhược Thanh một thân long bào, khí chất thanh lãnh, mặt mày gian lạnh như sương. Hắn nâng bước đi vào Ninh Vương phủ, bên trong đá nháo loạn không ra hình thù gì nữa, tất cả mọi người run rẩy quỳ rạp xuống đất.

Tô Thần bị Đại tướng quân đánh cho thê thảm, trên người Đại tướng quân cũng vương chút máu, Nam Xu trên mặt đất bị đau đến ngất xỉu lại tỉnh lại, tỉnh lại lại ngất xỉu, lặp đi lặp lại, khóc đến chết đi sống lại.

Lúc Tô Nhược Thanh bước vào Đông uyển, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.

Ánh mắt hắn quét qua những người đang quỳ, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại mang theo hàn khí: "Đại tướng quân không phải đang luyện binh ở thao trường sao, vì sao lại dẫn người đến nháo loạn Ninh Vương phủ? Hay là, thật sự muốn tạo phản?"

Diệp Đại tướng quân quỳ ôm quyền nói: "Lão thần tham kiến Hoàng Thượng. Kết quả hôm nay, quả thực lão thần không mong muốn, lão thần cùng Ninh Vương có tư oán, xin Hoàng Thượng nắm rõ."

"Tư oán gì?" Tô Nhược Thanh biết còn cố hỏi.

"Nữ nhi Diệp Tống của lão thân, bị Ninh Vương cầm tù ngược đãi, cửu tử nhất sinh. Lão thân cưỡi ngựa chiến đấu cả đời, cũng chỉ có một khuê nữ bảo bối, cũng đã gả cho Ninh Vương, kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy, lão thần không phục!" Đại tướng quân dập đầu, than thở khóc lóc, "Cầu xin Hoàng Thượng vì lão thần làm chủ!"

Tô Nhược Thanh nhíu mày, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Tô Thần hỏi: "Thật sự có việc này?"

Cánh tay Đại tướng quân chỉ vào thư phòng lại nói: "Thư phòng Ninh Vương có một mật thất, Diệp Tống bị nhốt vào phòng tối kia không được nhìn thấy ánh mặt trời lại phải chịu đủ loại tra tấn, nếu Hoàng Thượng không tin có thể tự mình đi vào nghiệm chứng!"

Tô Nhược Thanh đi. Hắn đi một mình, cho người bên cạnh lui xuống, từng bước một đi xuống thềm đá lạnh lẽo.

Quy Dĩ không yên tâm, vẫn là đi theo xuống.

Trong mất thất lạnh lẽo đến thấu xương, hắn biết thân thể Diệp Tống không tốt, thân mình luôn lạnh băng nửa ngày cũng che không ấm, lại bị nhốt ở nơi như thế này.

Cảnh tượng vậy mà lại thật sự giống với trong giấc mơ của hắn, Tô Thần đem nàng nhốt ở nơi này.

Xích sắt trên cọc gỗ rủ xuống đất, trên đất một bãi máu. Bên cạnh còn để một lu nước to, mắt nước đã kết thành tầng băng mỏng, nhàn nhạt đỏ.

Bên cạnh treo roi dính đầy máu tươi, Tô Nhược Thanh cố gắng trấn định, tay chạm lên vết máu trên roi, chạm lên thiết lạc khắc ấn. Nắm tay gắt gao nắm chặt bên dưới long bào, khớp xương trở nên trắng bệch.

Quy Dĩ không đành lòng nói: "Chủ tử, chúng ta ra ngoài đi xem Diệp tiểu thư thế nào."

Hết chương 110

Đọc hai chương này mà đau lòng quá T_T

Mấy ngày nghỉ lễ tới có lẽ mình sẽ đi chơi chút xíu nhưng sẽ cố gắng up cho mọi người đọc. Chúc anh em nghỉ lễ vui vẻ nha!