Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 141: Hẹn hò



Trần Minh Quang lắc đầu, khẽ cười nói: "Đó là thi đấu, mỗi người đều có sách lược của riêng mình, huống hồ nhị tiểu thư dung khí phi phàm, tại hạ cam nguyện chịu thua."

Tiến đến cửa điện, Diệp Tống dừng chân, quay đầu lại cười hỏi: "A đúng rồi, Vương Đại Truy đâu?"

Trần Minh Quang đáp: "Hắn ở chung một khách điếm với ta, chỉ là đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hoàng Thượng có chỉ chờ tới khi hắn tỉnh lại sẽ cho vào cung gặp mặt."

Trên lý thuyết, đối với Thám Hoa có vết thương chưa lành hoàn toàn có thể bị loại ra khỏi danh sách, để người đứng thứ tư lên làm Thám Hoa. Nhưng nếu như vậy sẽ không tránh được việc để con trai của Thừa Tướng là Lý Cố trở về thi đấu, theo thực lực của hắn có thể khẳng định sẽ dễ dàng giành được vị trí thứ tư, điều này Tô Nhược Thanh biết rõ, cho nên hắn chấp nhận chờ Vương Đại Truy tỉnh lại.

Diệp Tống tiến vào điện, nàng cùng Trần Minh Quang không biết nên đứng đâu, ngẩng đầu lên thấy Tô Nhược Thanh một than long bào đang bước ra, phất vạt áo ngồi xuống long ỷ. Ánh mắt thanh thẩn, nhìn thoáng qua hình như có chứa ý cười nhàn nhạt.

Triều thần đồng loạt quỳ lạy xuống, Diệp Tống cùng Trần Minh Quang cũng quỳ theo.

Hình Bộ Thượng Thư lên tiếng trước, nói đêm qua sơn tặc trên núi chuyên đi nhiễu dân lành đã bị bắt, hiện đang ở trong tù chờ xử lý. Chuyện này khó tránh khỏi nhắc tới Diệp Tu, nhưng Diệp Tu lại nói, đêm qua lúc hắn mang binh tới, Diệp Tống và Hiền Vương đã đi trước áp chế sơn tặc, đem công lao đẩy cho Diệp Tống và Tô Tĩnh. Tô Tĩnh vốn là Vương gia chuyên nhàn rỗi, vài ba câu liền đẩy hết công lao cho Diệp Tống.

Diệp Tống lúc này mới hiểu, ngày hôm qua Diệp Tu muốn để nàng đi cùng Hình Bộ là có dụng ý, vậy mà lại để nàng lập công.

Tô Nhược Thanh trầm ngâm một lát, đầu tiên phong Trần Minh Quang làm giáo úy phó sử cửa thành, sau đó để Diệp Tống là phó sử của vệ tướng quân.

Triều đình vốn có rất nhiều chức quan, Diệp Tống cũng không biết chức quan của mình là to hay bé, nhưng trong long nàng hiểu rõ, làm phó sử của vệ tướng quân có nghĩa là từ nay về sau nàng và đại ca Diệp Tu có thể sóng vai cùng nhau. Kết quả này khiến nàng rất vừa lòng.

Nhưng Lý Thừa tướng không hài lòng, lập tức quỳ xuống hô to: "Hoàng Thượng không thể làm thế a, trụ cột của Bắc Hạ ta từ lúc đỉnh thiên lập địa tới nay đều là nam nhi, sao có thể có chuyện để nữ nhi vào quan làm triều. Lão thần khẩn xin Hoàng Thượng bãi miễn phong hào Võ Trạng Nguyên của Diệp Tống, Đại Tướng quân vi phạm quân pháp nên phạt nặng để răn đe cảnh cáo! Nếu không sẽ khiến bá tánh chê cười! Tổ tiên của Bắc Hạ ta từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ nào như thế này a!"

Sau lời nói của hắn, bộ phận quan văn có tư tưởng cổ hủ cũng theo nhau quỳ xuống, đứng cùng bên với Lý Thừa tướng, thi nhau can gián.

Diệp Tống ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Nhược Thanh một cái, chỉ thấy Tô Nhược Thanh không có biến hóa gì, tay đặt trên long ỷ, thần sắc trầm tư. Sau đó hắn mở miệng nói: "Dù Diệp Tống là nữ nhân, nàng cũng có thể đánh bại đối thủ phá vây mà ra, có thể thấy được nàng cũng không khác nam nhi. Bắc Hạ không có tiền lệ để nữ tử làm quan, cũng không có nghĩa trẫm không thể đưa ra tiền lệ này. Nếu đã là cầu hiền, sao phải để ý xem nàng là ai, chúng ái khanh cảm thấy có đúng không?"

Không một ai dám lên tiếng nói tốt hay không tốt, chỉ biết nhìn nhau do dự.

Lúc này Tô Nhược Thanh lại nói tiếp: "Diệp Tống, trẫm hỏi ngươi, vì sao ngươi lại muốn tham gia võ chiêu lần này?"

Diệp Tống ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Tô Nhược Thanh. Nàng nheo mắt lại, si ngốc nhìn hắn cười, nói năng vô cùng có khí phách: "Diệp Tống ta không phải muốn vì quốc vì dân làm quan được người người ca tụng, nhưng nguyện ý vì Hoàng Thượng bảo hộ giang sơn cẩm tú này, cung cúc tận tụy đến chết mới thôi."

Loại kiên định này đã giúp nàng chống đỡ trong suốt thời gian qua, hiện tại cũng chống đỡ nàng quỳ gối trước điện càn khôn, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Quỳ gối trước quân vương không nhất định là vì phục tùng, ở vị trí của nàng chính là vì trong lòng tràn đầy tình yêu.

"Ngươi đứng lên đi." Tô Nhược Thanh bỏ tầm mắt qua một bên, có chút không được tự nhiên. Ánh mắt Diệp Tống quá mức sáng ngời, tựa như từng lời nàng nói ra đều là lời thề cả đời không bao giờ thay đổi, đánh bại hết tất cả lời ngon tiếng ngọt, trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác, hận không thể tự mình đỡ nàng lên, ôm nàng vào trong lồng ngực. tô Nhược Thanh quay lại đối diện với nhóm quan văn nói, "Thánh chỉ trẫm đã hạ, Trạng Nguyên đã phong, hiện tại chúng ái khanh lại muốn trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban sao? Lời nói của trẫm chẳng lẽ nói thu hồi liền thu hồi, vậy sẽ dùng cái gì để phục chúng, chẳng lẽ không khiến bá tánh chê cười hay sao?"

"Thần không dám!" Chúng văn thần vội nói.

Tô Nhược Thanh mặt vô biểu tình, thanh âm khôi phục lại như bình thường nói: "Chúng ái khanh hãy bình than, việc đã đến nước này, cứ quyết định như vậy đi." Mấy loại chuyện náo loạn như thế này, đối với hắn mà nói, vốn là chuyện bình thường như cơm bữa.

Lúc hạ triều, Diệp Tống đứng ở cửa đại điện, thấy ánh sáng mặt trời đang dần dâng lên, nàng thở dài một hơi. Tô Tĩnh đi cuối cùng, vỗ bả vai nàng. Nàng nghiêng đầu, Tô Tĩnh nhìn nàng cười nói: "Câu ngươi vừa nói, thật đúng là cảm động trời đất nha. Đến ta nghe xong cũng thiếu chút nữa đã động lòng rồi." Diệp Tống liếc hắn một cái, hắn thần thái lười nhác. "Nay Tam Vương gia không thấy lâm triều, ngươi biết vì sao không? Xem ra trực giác của nữ nhân các ngươi vẫn có lúc sai lầm. Nghe nói, hôm qua trong Tam vương phủ có một nha hoàn bị chết đuối, Nam Xu vì muốn chứng minh bản than mình trong sạch nên đâm đầu vào cây, cũng chết rồi."

Diệp Tống sửng sốt, vẻ mặt không tin.

Tô Tĩnh đi phía trước lại nói: "Ngươi không tin cũng phải tin, hiện tại Tam vương phủ đang thu xếp tang sự rồi." Đi được vài bước hắn ngoái đầu lại cười nhạt, "Đúng rồi, đừng quên cái hẹn buổi chiều của chúng ta."

Diệp Tống về tới tướng quân phủ cũng nghe Xuân Xuân nói tin tức Nam Xu đập đầu chết. Nàng vắt chéo chân ngồi trên hành lang, trầm tư thật sâu, trên cây tiếng ve kêu râm ran nhiễu loại ánh nắng tươi đẹp trong viện. Nàng cầm trong tay một cái trâm hoa nhỏ, di chuyển qua lại giữa hai ngón tay như thưởng thức.

Xuân Xuân đẩy Diệp Thanh vào Thanh Hải viện thấy phản ứng của Diệp Tống như thế, bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Thanh đi qua hỏi: "Nhị tỷ, Nam thị đã chết, nhưng thoạt nhìn có vẻ nhị tỷ không mấy cao hứng?"

Diệp Tống hỏi lại: "Muội cảm thấy loại người bên ngoài thì nhu nhược bên trong lại tìm đủ trăm phương ngàn kế hại người khác sẽ ngu ngốc tự đâm đầu chết sao?"

Diệp Thanh bị hỏi đến nghẹn. Thủ đoạn của Nam Xu, không phải các nàng chưa từng thử qua, Nam Xu là dạng người gì, không phải các nàng không biết.

Xuân Xuân ôm thái độ hoài nghi nói: "Linh Nguyệt chết chìm ở trong hồ, có người làm chứng nói Nam Xu làm. Liệu có phải nàng ta vì cái chết của Linh Nguyệt nên thương tâm quá độ, hơn nữa lại bị người khác hoài nghi, dưới tình thế cấp bách nên mới làm vậy không?"

Diệp Tống một tay chống cắm, câu môi cười như không cười noi: "Nói không chừng Linh Nguyệt thật sự là do nàng ta đẩy. Linh Nguyệt biết quá nhiều, lại là người tàn tật, giữ lại chỉ có hại cho nàng ta chứ không có lợi."

Ba người đều lâm vào trầm mặc.

Tiếng ve kêu trên cay quá ồn ào, Xuân Xuân liền vào nhà cầm gậy ra đuổi ve. Diệp Tống bỗng nhiên nói với Diệp Thanh: "Muội có phát hiện ra phía sau tai Nam Xu có ấn ký hoa mai bốn cánh không?"

Diệp Thanh lắc đầu nói: "Muội chưa thấy qua, nhưng không phải trước đây lúc đặc sứ Nam Thiến tới, trên trán của các vũ cơ cũng có ấn ký hoa mai sao?"

Một câu khiến Diệp Tống bừng tỉnh, biểu tình chấn động nói: "Nàng ta cũng xuất thân là vũ cơ." Một phỏng đoán động trời hiện ra trong đầu Diệp Tống, giờ chỉ cần chứng thực nữa thôi.

Nếu như nàng ta là vũ cơ Nam Thiến, như vậy chắc chắn cấu kết cùng người Nam Thiến, các vụ ám sát sau đó có liên hệ với nàng ta cũng hợp lý hơn. Nam Xu, thật sự đã chết sao?

Xuân Xuân đập từng gậy từng gậy khiến không ít ve rơi xuống mặt đất, Xuân Xuân sợ hãi dậm chân. Kết quả khi nàng tập trung nhìn vào lại giận dữ nói: "Sao đều là xác ve thế này?"

Diệp Tống đứng dậy, giữa mày hiện lên tia nghiền ngẫm nói: "Ve sầu thoát xác a."

Buổi chiều, Diệp Tống mặc thường phục tới nơi hẹn với Tô Tĩnh, vừa ra đường, trên phố đâu đâu cũng đang bàn luận tới tang sự của Tam vương phủ. Đều nói lúc trước khi thiếp thất vào cửa, toàn thành náo nhiệt rộn ràng, Tam vương gia dùng Vương phi lễ chế để cưới thiếp thất, ngay sau đó lại đến chuyện Tam vương gia bị nhị tiểu thư ném hưu thư vào mặt, thiếp thất biến thành nha hoàn thông phòng, hiện tại nha hoàn thông phòng cũng đâm đầu chết, thật đáng buồn! Đáng tiếc! Khả năng Tam vương gia không có duyên hồng nhan, có lẽ sẽ cả đời cô độc.

Diệp Tống nghe mấy lời này cũng chỉ coi như đang nghe chuyện của người khác, không có quan hệ gì tới nàng, trong lòng cũng không bởi vậy mà có nửa phần gợn sóng.

Giờ này đi Tố Hương lâu vẫn còn sớm, cho nên nàng cứ chậm rãi rảo bước trên đường, gặp ăn mày ngồi ở góc đường, nàng ném xuống một thỏi bạc cho bọn họ đi mua bánh bao ăn. Tiểu ăn mày nhận ra nàng, cũng học theo Bánh Bao gọi nàng một tiếng "tỷ tỷ".

Đang chuẩn bị rẽ sang hướng khác, đột nhiên phía sau có thanh âm gọi nàng: "Nhị tiểu thư xin dừng bước."

Diệp Tống quay đầu liền thấy Quy Dĩ, khuôn mặt vẫn không đổi như cũ, một thân hắc y hiến ngày hè nóng bức cũng lạnh đi vài phần. Nàng cười nói: "Đại thống lĩnh, đã lâu không gặp." Nàng ngẩng đầu nhìn liền nhận ra, trong hẻm kia là cờ quán, cũng lâu rồi chưa đi. Trước cửa cờ quán vẫn quạnh quẽ, ra vào đều là văn nhân mặc khách.

Quy Dĩ nói: "Công tử ở trên lầu chờ người."

"Hắn hôm nay rảnh rỗi vậy sao?" Diệp Tống cười tủm tỉm, không đợi Quy Dĩ trả lời, nàng đã bước vào cờ quán, tiến lên lầu hai, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Vẫn là căn phòng quen thuộc kia, lư hương đang đốt tỏa ra hương thơm thanh mát thoải mái. Ánh mặt trời đang chiếu xuyên qua nơi cửa sổ đang mở.

Tô Nhược Thanh ngồi bên bàn, trên bàn đang bày một bộ bàn cờ, hai tay chơi cờ, quang cảnh vẫn như cũ.

Diệp Tống đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, bất tri bất giác cũng đã qua thật lâu. Chính là, hắn vẫn như cũ, không thay đổi, bộ dáng khi nghiêm túc thật đẹp, bộ dáng khi ôn nhu cũng thực say lòng người.

Tô Nhược Thanh ngẩng đầu lên, vẫn là sóng mắt ôn nhu ấy.

Diệp Tống đi qua, cầm lấy quân cờ đen trong tay Tô Nhược Thanh, tay chống lên bàn, vươn người tới hôn lên môi hắn, mút mát một chút lại buông ra, ngồi đối diện Tô Nhược Thanh cảm thấy mỹ mãn nói: "Nào, ta bồi huynh."

Có thể là do Diệp Tống đã xem qua nhiều binh thư nên đánh cờ cũng tiến bộ lên rất nhiều.

"Thương thế trên người đã khỏi hẳn chưa?" Tô Nhược Thanh hỏi.

Diệp Tống hết sức chăm chú, thuận miệng nói: "Đểu chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại." Nàng hạ một nước cờ, bên môi hiện lên ý cười nói, "Sáng nay, có thể tận mắt nhìn thấy huynh ngồi trên vị trí hoàng đế thật sự rất có khí thế. Về sau huynh có thể thường xuyên nhìn thấy ta, có vui không?"

Tô Nhược Thanh nghiêm túc nói: "Không phải thực vui vẻ."

Diệp Tống không lập tức trả lời, lại đi thêm vài nước cờ, ngẩng đầu lên cười lộng lẫy: "Thế hòa. Huynh nói thử xem, vì sao lại không vui?"

"Nàng cũng biết quân thần khác biệt. Nàng quỳ ta, ta không vui, nàng gọi ta Hoàng Thượng, ta cũng không vui." Nói xong Tô Nhược Thanh chậm rãi đứng lên, đi đến bên cửa sổ, phất tay áo đóng cửa sổ, kéo bức màn lụa rồi lại đi trở về, "Nàng ta cách xa nhau trên dưới triều đình, từ đây lời ta nói là quân lệnh, ta không vui."

Diệp Tống nhìn sâu vào đáy mắt Tô Nhược Thanh, có chút thất thần. Tô Nhược Thanh cúi người lại, các quân cờ bị xô rơi xuống ghế ngồi, Diệp Tống lập tức bị hắn đè xuống. Hắn chồng cằm lên cổ nàng, tham lam hít thở hương thơm trên người nàng. Hắn nói, "Nhưng nếu nàng thích, ta có thể giúp nàng."

Hắn nói, "Diệp Tống, nàng có biết hay không, nàng thật sự rất giảo hoạt."