Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 147: Nghiệm thi



Tô Thần cũng nở nụ cười, nói: "Giờ ta muốn đi nghiệm thi, ngươi có muốn đi cùng không?"

Diệp Tống nhìn hắn, nói: "Ngươi không muốn lo lắng một chút cho thân thể của mình à? Đừng có suy sụp quá, nếu không Nam Xu sẽ thương tâm."

Ngón tay Tô Thần nắm chặt chén trà, nói: "Đã quen rồi, không đáng ngại."

Diệp Tống vỗ mông đứng lên đi ra ngoài, nói: "Cùng đi đi."

Ra khỏi tướng quân phủ, từng người lên ngựa rồi biến mất trong bóng đêm. Tiếng vó ngựa nhẹ nhàng, chậm rãi đi trên đường. Tô Thần ở trên ngựa, hỏi: "Diệp Tống, khi nào thì ngươi mới có thể tha thứ cho ta?"

Diệp Tống kéo dây cương, nói: "Không phải ta đã nói là không hận ngươi sao?"

"Nhưng không hận không có nghĩa là tha thứ."

"Ngươi cũng chưa quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, ta phải tha thứ như thế nào?" Diệp Tống vui đùa nói, "Hoặc là nói chờ ngươi chết ta mới có thể tha thứ."

Tô Thần cười sang sảng hai tiếng: "Ta đường đường là Vương gia, sao có thể quỳ gối trước một nữ tử. Một khi đã như vậy thì cứ chờ đến khi ta chết đi. Ta biết ta nợ ngươi, không phải một câu xin lỗi là có thể xong được."

Tới nhà xác Đại Lý Tự, ngỗ tác vừa mới đem thi thể đắp vải bố trắng vào.

Hai người đi vào, toàn bộ nhà xác tràn ra một cỗ hơi thở âm trầm. Tô Thần giải thích nói: "Thời tiết nóng bức, nơi này đã phải để thêm rất nhiều băng."

Ngỗ tác tiến lên nói: "Tiểu nhân tham kiếm Vương gia."

"Không cần đa lễ." Nói xong Tô Thần liền lật vải bố trắng ra.

Đó là một khối thi thể nữ nhân, y phục trên người đã bị xách ra thành từng mảnh, từng bộ phận của nữ nhân không có gì che lại cứ thể lộ ra rõ ràng. Trên thi thể đã xuất hiện các đốm thi, đôi mắt Diệp Tống chuyển qua đầu thi thể, nàng không phải chưa từng thấy người chết, chỉ là chưa từng thấy qua loại ghê tởm như vậy, hai mắt bị móc ra chỉ còn hai lỗ huyết, miệng và cằm đều bị tô son đỏ rực, Diệp Tống lập bức bưng kín miệng.

Tô Thần nhìn thi thể không chớp mắt, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi có thể ra ngoài phun xong rồi trở lại."

Diệp Tống chạy ra ngoài, ở cửa hít sâu vài hơi không khí trong lành, mới tạm áp chế được cơn buồn nôn đã dâng lên tới cổ họng. Nàng chống nạnh có chút bực mình, lá gan nhỏ như vậy thì có thể làm được đại sự gì chứ. Nghĩ xong nàng lại quay người đi vào.

Tô Thần đang nói chuyện với ngỗ tác. Ngỗ tác nói hiện tại chưa tìm ra điểm gì đặc biệt trên thi thể. Tô Thần nhìn trong chốc lát, hỏi Diệp Tống: "Ngươi nhìn ra được gì?"

Diệp Tống thuận miệng nói: "Trước khi chết, nàng ta bị xâm hại sao?"

Ngỗ tác nói: "Nhìn có vẻ như vậy."

Dù sao đây cũng không phải hiện đại, có bị xâm hại hay không, ngỗ tác cũng chỉ là đánh giá qua quần áo bị xé rách, bước đầu phán đoán hung thủ có thể là một hái hoa tặc, làm xong việc liền giết người diệt khẩu, có lẽ có chút ham mê biến thái, thích móc mắt rồi tô son đỏ cho nạn nhân.

Diệp Tống hỏi: "Ngươi đã kiểm tra qua chưa?"

Ngỗ tác là nam tử trung niên, nghe vậy cũng có chút không được tự nhiên, nói: "Phi lễ chớ coi, tiểu nhân vẫn chưa kiểm tra qua nơi đó."

Tô Thần có chút kinh ngạc nhìn Diệp Tống, nghĩ thầm da mặt nữ nhân này không biết dày đến mức nào.

Diệp Tống thình lình bắt lấy tay Tô Thần, hướng nữ thi tìm kiếm. Tô Thần tức giận, tay dừng giữa không trung không chịu di động, Diệp Tống kéo hắn vài lần không được, không khỏi cười nói: "Sao, ngươi thẹn à? Người cũng đã chết rồi, phi lễ chớ coi cái con khỉ, không phải muốn kiểm tra thi thể sao, thế thì kiểm tra cho rõ ràng đi. Ta nhớ rõ trước kia ngươi rất thích như vậy mà.

Ngỗ tác khụ một tiếng.

Tô Thần lập tức bại lộ bản tính, lạnh lùng nói: "Bổn vương còn chưa tới cái trình độ mà ngươi nói, không phải ai cũng chạm vào!"

Sức tay Diệp Tống không thể so với trước đây, nàng một bên dùng lực một bên nói: "Vương gia đang nghĩ gì vậy, không phải đang tra án sao?"

Đáng giạn, Tô Thần tức giận đến sắc mặt xanh mét, không nói nên lời để nàng buông tay. Không ngờ trong tiềm thức của hắn lại cảm thấy Diệp Tống nắm tay hắn như vậy, thật thoải mái. Tinh thần vừa động, ngón tay đã đụng vào thi thể, cơ thể lạnh băng, làm hắn phát lạnh, không khỏi trừng mắt liếc Diệp Tống một cái.

Diệp Tống vân đạm phong khinh cười nói: "Sâu thêm tí nữa. Ngươi trừng ta cũng vô dụng, không biết phải chọc vào như thế nào đúng không, có muốn ta dạy cho ngươi không, ta nhớ rõ ngươi không phải là người ngây thơ như vậy."

"...Đủ rồi." Tô Thần khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, ngón tay hướng tới nơi sâu kín của nữ nhân nhanh chóng chọc vào rồi lại nhanh chóng rút ra, ngón tay có chút ướt dính. Hắn cau mày xoa xoa ngón tay, nghiêm mặt: "Không có mùi nam nhân."

Diệp Tống nhìn thân thể bóng loáng của nữ thi, nói: "Trên người nàng ta, ngoại trừ thi đốm bên ngoài thì không thấy bất cứ dấu vết gì. Nếu như bị xâm hại, trên người phải lưu lại dấu vết mới đúng. Chứng tỏ nữ tử này trước khi chết không hề bị xâm hại.

Tô Thần phẫn nộ: "Nếu ngươi đã nhìn ra rồi sao còn bắt bổn vương chạm vào."

Diệp Tống thực vô tội: "Ta không chắc chắn a, ngươi chạm vào rồi ta mới có thể kết luận."

Ngỗ tác hỏi: "Nếu là như thế, vì sao hung thủ còn muốn xé rách quần áo của nàng ta? Hung thủ rốt cuộc có thể là nam hay nữ?"

Diệp Tống nhìn khuôn mặt nữ thi, bảo ngỗ tác mang khăn ướt tới, nàng lau vết soi trên môi và cằm nữ thi, lộ ra bộ dáng vốn có. Nhưng môi lại xanh tím. Diệp Tống nghĩ nghĩ, nói: "Ta cũng không biết. Nhưng có thể nhìn ra, nàng ta bị hạ độc, biểu tình an tĩnh, không có dấu vết phản kháng, chứng tỏ không hề có phòng bị."

Từ nhà xác trở về, Tô Thần phải dùng tới hai khối bồ kết để rửa tay.

Diệp Tống ngậm một cọng cỏ trong miệng, vui sướng khi người gặp họa: "Ngươi đã rửa sạch lắm rồi, chẳng qua là bóng ma tâm lý thôi. Sắp gột rửa cả một tầng da rồi."

Có lẽ về sau khi hắn chạm vào nữ nhân liền sẽ nhớ tới một màn này, thật sự là gây mất hứng.

Tô Thần vừa định phản bác vài câu, ai ngờ như bị sặc khí, quay đầu sang một bên ho khan. Ho liền mấy cái không có dấu hiệu dừng lại, càng ho càng mạnh. Mãi sau hắn mới dùng tay che miệng, rầu rĩ mà áp lực.

Diệp Tống thu liễm ý cười, an tĩnh nhìn hắn, trên ngón tay hắn chậm rãi chảy ra vết máu.

Chờ Tô Thần ho xong rồi, hắn lại làm như không có chuyện gì mà lau vết máu đi.

Diệp Tống phun ra một cọng cỏ trong miệng, nói: "Đúng là ưu tư đến hộc máu a. Nếu Nam Xu nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, nhất định sẽ rất thương xót."

Tô Thần cười một chút, nói: "Vậy còn ngươi?"

"Ta?" Diệp Tống cười liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi sống hay chết có liên quan gì đến ta?"

Hắn cười có chút chua xót, kịp thời đổi đề tài nói: "Ngươi đã phát hiện ra cái gì? Ngươi cảm thấy hung thủ là nữ sao?"

Diệp Tống từ từ nói: "Bị móc hai mắt, trần truồng, còn bị trét phấn, không phải giống như làm cho hả giận và ghen ghét sao? Chỉ có nữ nhân mới có thể ghen ghét nữ nhân. Đương nhiên cũng có khả năng hung thủ là nam, hắn vô năng nên muốn bày ra bộ dạng người chết như bị cường bạo để thỏa mãn tâm lý của hắn." Nàng đứng dậy đi ra bên ngoài, "Ta về đây, ngày mai đi tới cửa hàng son phấn kia tra xét."

Tô Thần đi sau nàng, nói: "Ta đưa ngươi trở về."

Diệp Tống quay đầu, không vui mà nhướng mày: "Ngươi sợ ta về nhà một mình không an toàn sao?"

"Không phải."

"Không phải mới tốt, ngươi không cần đưa ta về."

Tuy nghe vậy, nhưng Diệp Tống cưỡi ngựa đi phía trước, Tô Thần cũng đi phía sau cách nàng chừng mười bước. Diệp Tống thúc ngựa đi nhanh, hắn cũng thúc ngựa theo, Diệp Tống thả tốc độ, hắn cũng thả tốc độ, mãi đến khi tận mắt thấy Diệp Tống bước vào tướng quân phủ, hắn mới yên tâm quay đầu.

Tô Thần chính mình cũng cảm thấy có chút buồn cười. Có phải hay không khi con người ta mất đi rồi mới biết quý trọng. Lúc trước, vì sao hắn lại không đối với nàng tốt hơn một chút, cùng nàng đi dạo phố, cùng nàng trở về?

Ngày hôm sau, Tô Thần lại tới đón Diệp Tống. Hắn ném cho Diệp Tống một hộp phấn tròn tinh xảo, bên ngoài hộp phấn có in hình hoa hải đường, thoạt nhìn vô cùng tinh mỹ. Lúc mở ra, một mùi hương thanh nhã bay ra, bên trong còn thừa nửa hộp phấn màu đỏ.

Diệp Tống nhìn một lát rồi đóng lại, hỏi Tô Thần: "Nữ nhân đều thích phấn mặt sao?"

Tô Thần xoay người đưa nàng hướng tới Oanh Thúy trai, nói: "Cũng có vài người cá biệt."

Cái này, không cần nhiều lời, ngoại trừ Diệp Tống ra thì còn ai vào đây nữa.

Cửa hàng son phấn ở chỗ phồn hoa nhất kinh thành, người đi tới đi lui rất nhiều, nhưng không ai dám tới gần cửa hàng không may mắn này. Trước cửa hàng có hai quan binh đứng canh, không cho bất kì kẻ nào tiến vào.

Thấy Tô Thần và Diệp Tống tới, quan binh phụ trách canh cửa chủ động mở cửa Oanh Thúy trai cho hai người bước vào. Lúc bước vào liền thấy trên quầy hàng bầy đủ loại phấn mặt đẹp lung linh, trên hộp đều được in hình vô cùng tinh xảo. Chẳng qua mấy ngày nay không được dọn dẹp nên đã bị tích một tầng bụi mỏng.

Oanh Thúy trai không được coi là cửa hàng son phấn xa hoa nhất kinh thành, nhưng lại là cửa hàng son phấn tinh xảo đặc sắc bậc nhất. Diệp Tống xem xét các loại phấn, nói: "Ông chủ của nơi này nhất định là một nhân vật rất có mắt thẩm mĩ, chết thật đáng tiếc."

Tô Thần nói: "Nếu không thì sao án tử lại phải chuyển qua Đại Lý Tự."

Diệp Tống tìm kiếm trên quầy, lấy ra mấy hộp phấn tinh mỹ, sau đó nhét vào trong túi mình. Tô Thần thấy thế liền hỏi: "Ngươi lấy mấy cái đấy làm gì?"

Diệp Tống đáp: "Cho Tam muội ta dùng."

Tô Thần giật giật khóe miệng. Không biết phải nói gì.

Hai người ở quầy thứ nhất tìm được nơi để loại son môi mà hung thủ sử dụng khi gây án, bốn phía được trang trí bằng tông màu tím, vừa nhìn liền biết đó là nơi đặt sản phẩm bán chạy nhất cửa hàng.

Tô Thần lại nói: "Xem tư liệu Hình Bộ chuyển qua có nói, ông chủ Oanh Thúy trai rất được nhóm nữ nhân yêu thích, nữ khách tới cửa hàng không chỉ mua phấn mà còn vì ông chủ. Hắn là người rất hiểu tâm lý phụ nữ.

"Vậy cũng không thể kết luận hắn là hung thủ được, người của Hình Bộ làm ăn thế nào không biết." Diệp Tống quay đầu hỏi, "Ngươi có thấy sổ sách của cửa hàng không?"

Tô Thần hơi cúi đầu, tầm mắt liền chạm vào sóng mắt lưu li không chút nhu tình của Diệp Tống, lưu li vốn chính là không có độ ấm. Hắn hoảng thần nửa khắc, yên lặng nhìn nàng, nói: "Đã xem qua. Trong kinh thành có vài thanh lâu đều thích đặt hàng son phấn của hắn."

Diệp Tống lật sổ sách xem, xác thật là đúng. Chỉ mua loại son môi đỏ thẫm này có vài thanh lâu, vài nhà, cô nương trong lâu đã có mấy trăm người, mỗi ngày đều thấy ghi rất nhiều nên hiện tại vẫn chưa biết cụ thể người mua.

Manh mối quá rộng.

Diệp Tống ngưng thần nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta tới phòng ngủ của hắn xem." Ông chủ này nhất định là manh mối lớn nhất.