Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 164: Vào nhầm phòng leo nhầm giường



Tô Tĩnh cười hề hề: "Ta nhắc nhở ngươi không được, chẳng lẽ phải nói rõ ràng cho ngươi rằng bọn họ ở bên trong đang hoan ái mới được sao? Ngươi có cho ta tiền đâu, ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết?...Uy uy uy, không được đánh, còn đánh nữa ta thật sự sẽ không để ngươi...Mắng, một quyền này của ngươi cũng đủ tàn nhẫn a..."

Hai người cứ giữ nguyên như thế trở về Tạ phủ. Không lâu sau đội ngũ đưa Tuyết nương đi an táng cũng trở lại. Nhóm tăng lữ tạm nghỉ trong Tạ phủ, sáng mai sẽ khởi hành hồi miếu, cho nên buổi tối trong Tạ phủ thi thoảng lại truyền ra tiếng gõ mõ.

Diệp Tống và Tô Tĩnh trở về thấy Diệp Thanh đã ngủ cũng không tới quầy rầy nàng nữa. Hai người đi tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ.

Mấy người ở trong tiểu viện này, nếu cửa phòng mở còn có thể phân biệt được phòng ai với phòng ai vì bên trong bài trí không giống nhau, nhưng một khi đóng cửa thì thấy phòng nào cũng giống nhau như đúc.

Diệp Tống trở về phòng nằm xuống, trong phòng tối om, nàng nhìn lên trần trong chốc lát, cố gắng loại bỏ những gì đêm nay nhìn thấy nghe thấy, nhưng lạ giường nên nằm một lúc lâu vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ. Nghĩ lại lúc ở khách điếm tối qua, cũng là lạ giường cùng phòng nhưng nàng và Diệp Thanh lại không hề cảm thấy gì, cứ ngủ ngon lành. Coslex do Diệp Tống lo lắng cho Diệp Thanh, lỡ nửa đêm nàng muốn đi tiểu thì làm sao bây giờ?

Vì thế Diệp Tống lại xoay người dậy, khoác áo vào rồi đi ra khỏi phòng, tới phòng kế bên, không nghĩ nhiều liền đẩy cửa tiến vào.

Tô Tĩnh đang mơ mơ màng màng sắp sửa đi vào giấc ngủ, nghe được động tĩnh cả người liền cảnh giác, nghiêng người bất động thanh sắc mà nằm. Diệp Tống đem quần áo của mình vắt tạm lên bình phong, vạch chăn mỏng thuận lợi chui vào, dựa vào phía sau lưng "Diệp Tống" thấp giọng nói: "A Thanh, ta một mình không ngủ được nên tới ngủ cùng muội a, lát nữa muội muốn dậy thì gọi ta."

Tô Tĩnh đương nhiên không dám phát ra tiếng, không nói đến chuyện Diệp Thanh lúc này hẳn đã ngủ say, mà một khi hắn phát ra tiếng sẽ bị bại lộ. Tô Tĩnh cảm thấy chuyện này xảy ra quá bất ngờ, hắn không biết nên vui mừng hay ưu sầu, đành phải cương lưng bảo trì tư thế giả bộ ngủ.

Hắn nghĩ thầm, chắc là đi nhầm phòng đi.

Diệp Tống thân mật ở phía sau cổ hắn cọ cọ, tìm tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ. Có lẽ tâm không còn phải lo lắng gì nữa nên nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ dần dần lâm vào hỗn độn, Tô Tĩnh nhẹ nhàng giật giật, nàng mơ hồ ngửi được một cỗ hương hoa mai, sau đó không kịp suy nghĩ thêm gì đã ngủ như chết.

Thật lâu sau, Tô Tĩnh mới nhẹ nhàng xoay người lại, Diệp Tống khi ngủ cũng cuộn tròn người lại trong tư thế phòng bị. Hắn từ từ ôm vai nàng, để nàng dựa vào lòng mình, Diệp Tống khi ngủ thật giống như một con mèo lười, chủ động dựa lên người Tô Tĩnh, tiếp tục cuộn tròn trong ngực hắn, tay ôm vòng quanh eo hắn, lẩm bẩm nói nhỏ.

Diệp Tống mơ một giấc mộng lạ. Lúc thì nàng mơ thấy nàng được Tô Nhược Thanh ôn nhu ôm, lúc lại mơ thấy nàng bị một bình dưa muối đẻ nặng không thở nổi, lúc lại mơ thấy bị một con mèo dùng móng vuốt cào nhẹ lên mặt.

Khi nàng tỉnh lại, phát hiện trên giường chỉ có một mình, không có Diệp Thanh, xe lăn cũng không thấy. Lúc ra cửa vừa lúc thấy Tô Tĩnh đang ở trong sân kéo giãn gân cốt, Diệp Thanh ngồi trên xe lăn phơi nắng. Tô Tĩnh quay đầu lại thấy nàng, cười tựa như con mèo vừa ăn vụng được, thật giống với thần thái Diệp Tống nhìn thấy trong mộng: "Ngươi tỉnh rồi à?" Còn may là hắn nhanh một bước rời giường trước Diệp Tống, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.

Diệp Tống gãi gãi đầu hỏi: "A Thanh, muội dậy lúc nào sao ta không biết?"

Diệp Thanh đáp: "Muội mới tỉnh không lâu a, nhị tỷ dậy sớm thế."

"Sao muội không gọi ta dậy giúp muội?" Diệp Tống hỏi.

Diệp Thanh thành thật nói: "Ta tưởng nhị tỷ còn ngủ nên không muốn đánh thức tỷ."

Một đoạn đối thoại giống thật mà giả, Tô Tĩnh nghe được đôi mắt ngày càng cong lên. Diệp Tống lại lãnh mặt tới hỏi Tô Tĩnh: "Mới sáng sớm ngươi cười gian như vậy làm gì?"

Đúng lúc Tạ Minh tự mình tới mời bọn họ đến phòng ăn dùng đồ ăn sáng. Tô Tĩnh dừng lại, ngáp dài đi ra bên ngoài nói: "Ta cao hứng."

Đồ ăn sáng của Tạ phủ vô cùng phong phú, bởi vì Tạ gia đông người nên bàn ăn cũng rất to. Thê thiếp của Tạ Minh cùng nhóm nữ nhi ăn mặc chỉnh tề đứng một bên, Tạ Minh và khách quý đi vào tòa phía trước, các nàng sẽ không vào theo. Người đứng đầu là Hoàng thị, nhìn khí sắc hôm nay không tồi chút nào, ăn mặc cũng chỉnh tề. Nhưng Tạ Tiểu Bảo thì khác, hắn đang đứng lên trên ghế, trong tay cầm hai chiếc đũa, khuôn mặt bụ bẫm tựa như trứng gà bóc.

Vừa nhìn thấy Diệp Tống và Tô Tĩnh tiếng vào, hắn khua khua chiếc đũa hô: "Cha! Nương!"

Các vị phu nhân vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi. Hình như tưởng Tiểu Bảo nhìn vào không khí mà gọi ma gọi quỷ. Hắn từ trong lòng Tạ Minh bò đến đầu gối Tô Tĩnh, ngửa đầu gọi Tô Tĩnh một tiếng "Cha", lại gọi Diệp Tống một tiếng "Nương", lúc này các phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng thị thì không cao hứng chút nào, nàng ta tiến lại ngồi xuống, gắp một miếng điểm tâm, nói không thèm suy nghĩ: "Thật đúng là gặp ai cũng đều gọi cha mẹ, không biết là ai nuôi dạy ra ngươi nữa."

Tạ Minh giận dữ, buông mạnh chiếc đũa xuống: "Tuyết nương đã chết rồi, ngươi không thể nói năng nhẹ nhàng tích đức một chút sao? Có để cho mọi người yên ổn ăn cơm không?" Hoàng thị không dự đoán được Tạ Minh sẽ tức giận như vậy, đôi môi tô son đỏ đang tính hé ra nói, Tạ Minh đã nói tiếp, "Nếu muốn ăn thì yên lặng mà ăn, không ăn thì cút đi. Ta dung túng ngươi nhiều, ngươi lại tưởng bản thân là trời cao, đừng cho ta là ta không dám hưu ngươi."

Đối với chuyện Tuyết nương chết, Hoàng thị vẫn là kiểu vỗ tay ăn mừng, điều này khiến Tạ Minh vô cùng phản cảm. Tối hôm qua Hoàng thị còn không thèm tới thắp cho Tuyết nương một nén nhang, đã thế còn nghe nha hoàn nói nàng ta tới tìm Diệp Tống và Diệp Thanh khiến hai nàng không thoải mái, hắn còn chưa có cơ hội giáo huấn Hoàng thị cho tốt, sáng nay Hoàng thị lại la lối khóc lóc khiến Tạ Minh không thể kìm nén được nữa.

Hoàng thị bị giáo huấn, vành mắt đỏ lên, mọi người xung quanh thờ ơ lạnh nhạt không thèm nói đỡ, nàng ta chịu không nổi quăng đỏ chén đũa, quay người đi ra khỏi phòng ăn.

Tạ Minh quay đầu lại nhìn bọn Diệp Tống nói: "Chuyết Kinh tính cách như vậy, không chịu nghe giáo huấn, xin các vị đừng trách, nào, tới ăn cơm thôi."

Trong bữa ăn, Diệp Tống hỏi: "Sao không thấy lão phu nhân?"

Tạ Minh đáp: "Nương ta cùng các vị đại sư lên núi cầu phúc rồi."

Ăn sáng xong, theo lời Diệp Tống phân phó, Tạ Minh lập tức sai người tới bãi tha ma ở ngoại ô lấy một ít bùn đất về. Sau khi so sánh, nhận thấy bùn đất ở bãi tha ma tuy đã chuyển thành màu nâu thẫm nhưng lại có chút khác biệt với bùn đất màu đen ở trong móng tay của Tuyết nương. Diệp Tống liền hỏi: "Trong thành có chỗ nào có bùn đất màu đen không?"

Tạ Minh nghe xong ngẩn ra nói: "Đất đen đối với người trong thành mà nói chính là loại đất ở tường thổ, chùa miếu, nhà nào cúng bái Bồ Tát cũng thường dùng đất đen để cắm hương, mà trong thành cũng có một chỗ có, chính là bên cạnh mộ địa Tạ gia của chúng tôi." Nói xong Tạ Minh liền sai người đi đến mộ địa lấy một ít đất trở về, khi đối chiếu, quả thật giống nhau như đúc.

Tạ Tiểu Bảo được nha hoàn dẫn đi chơi, tạm thời không quấn lấy Diệp Tống và Tô Tĩnh, Diệp Thanh ở trong phủ phụ trách trong nom Tiểu Bảo, hai người được Tạ Minh dẫn đường tới mộ địa Tạ gia.

Không hổ là nhà giàu số một trong thành, mộ địa thực xa hoa. Ở giữa mộ địa có một tòa thạch mộ rộng lớn, so với các mộ xung quanh chẳng khác nào sư phụ. Bên cạnh có một tòa mộ mới, hẳn là mộ của Tuyết nương vừa dựng xong tối hôm qua.

Tạ Minh thắp một nén hương cho Tuyết nương. Diệp Tống và Tô Tĩnh đi tới mộ địa bên cạnh xem xét, bùn đất dưới chân đúng là màu đen. Chỉ là Diệp Tống không rõ, đất đen bên cạnh mộ địa như thế này thì cát lợi chỗ nào.

Sắc mặt Tô Tĩnh bỗng nhiên nghiêm túc lên: "Nơi này hẳn chính là hiện trường vụ án." Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay phủi nhẹ trên mặt đất, khối đất đen này nhìn không ra được dấu vết gì nhưng hắn lại có thể quan sát tỉ mỉ. Hắn vừa dịch sang bên trái vừa nói, "Lúc hành quân đánh giặc, khi quân địch ẩn nấp không muốn bị phát hiện sẽ lau sạch vó ngựa và dấu chân trên mặt đất, để người đuổi theo không phân biệt rõ dấu vết. Xem ra, hung thủ rất cẩn thận." Nói xong hắn lại tới sờ một góc bùn đất màu đen, "Tuy màu đen khiến ta không nhìn được rõ nhưng nơi này chắc chắn đã bị xử lý." Sau đó bắt đầu đào lên.

Diệp Tống thấy thế cũng ngồi xổm xuống, hai người hợp lực đào. Không lâu sau liền thấy dưới đất có chôn một thứ. Hai người không hẹn mà cùng duỗi tay ra lấy, kết quả hai tay chạm vào nhau.

Tô Tĩnh rất hào phóng lau lên mu bàn tay Diệp Tống, sau đó buông ra, cười tủm tỉm: "Ngươi lấy đi."

Diệp Tống lấy vật kia ra, đen xì không rõ là cái gì: "Cho ta mượn dùng quần áo ngươi một chút." Tô Tĩnh thầm kêu không ổn, đang định né tránh, ai ngờ Diệp Tống lại nhanh chân hơn một bước, bắt được hắn, cầm góc áo chà sát mạnh lên vật kia.

Dù đen nhanh nhưng đã có thể phân biệt được hình dáng. Diệp Tống nhíu mày nói: "Sư tử bằng đá?"

Tô Tĩnh quan sát trong chốc lát: "Không phải nói trên đầu Tuyết nương có một vết thương trí mạng sao, có khi là dùng cái này đập cũng nên."

Diệp Tống nhớ lại độ sâu trên miệng vết thương của Tuyết nương rồi nhìn sư tử bằng đá, đưa đến chóp mũi Tô Tĩnh nói: "Ngửi xem có mùi máu tươi không?"

Tô Tĩnh vẻ mặt ghét bỏ nhưng cũng nghiêm túc lên: "Đúng là có."

"Vậy hẳn là nó rồi", Diệp Tống đứng lên nhìn xung quanh, "Tuyết nương bị giết ở chỗ này sau đó bị kéo đi vứt ở bãi tha ma."

Hai người đi tới mộ địa Tạ gia, không thể không chú ý tới tòa thạch mộ xa hoa ở giữa, hai người dừng trước thạch mộ. Trên bia đá có khắc ba chữ rõ ràng "Tạ Trường An". Diệp Tống và Tô Tĩnh chợt nhớ tới, hình như trên khóa như ý Tiểu Bảo mang cũng có khắc tên này, còn tên thật của Tạ Tiểu Bảo lại là Tạ Trường Sinh.

Điều này không thể không khiến người ta hoài nghi.

Lúc này Tạ Minh đi tới, Tô Tĩnh hỏi: "Không biết người nằm dưới mộ này là ai?"

Hết chương 164

Mọi người đã đoán ra được chút nào chưa? Đảm bảo không ngờ được đâu =))))