Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 166: Manh mối mới



Diệp Tống đưa Diệp Thanh về Tạ phủ xem xử trí Hoàng thị thế nào, còn Tô Tĩnh đi tới chỗ bắt Lưu bộ khoái.

Tô Tĩnh ngồi trên ghế thái sư, cả người lười biếng dựa vào lưng ghế, thái thú và tôn tử bồi ở một bên.

Tô Tĩnh cười híp mắt đào hoa, từ từ nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi và Hoàng thị có câu kết làm loại chuyện thương thiên hại lý không?"

Lưu bộ khoái tay đang bị treo lên, trước ngực toàn là máu, đau đớn thở hổn hển nói: "Ngươi đang nói đến chuyện gì...thông dâm sao, là do Tạ Minh không biết quý trọng, ta và nàng ngươi tình ta nguyện, sao gọi là thương thiên hại lý..."

Thái thú tức giận không kìm hãm được lại sai người quất roi: "Không biết hối cải! Tiếp tục đánh cho ta!"

Tô Tĩnh giơ tay ý bảo ngừng, từ miệng Lưu bộ khoái nghe được manh mối hỏi: "Nghe ý tứ của ngươi, ngươi thích Hoàng thị sao? Ngươi và nàng ta biết nhau từ lúc nào?"

Nam nhân trên thế gian này có ngàn vạn, khẩu vị đều không giống nhau. Có thể thích nữ nhân ương ngạnh như Hoàng thị, cũng cần phải có dũng khí.

Lưu bộ khoái không hề giấu diếm đáp: "Ta và nàng vốn là thanh mai trúc mã, nhà nàng chê nhà ta nghèo nên không đồng ý. Tạ Minh coi trọng bối cạnh giàu có của nhà nàng mới hoành đao đoạt ái cướp mất nàng. Kết quả thì sao, nhà nàng bị hoàng gia thâu tóm, nàng không còn nhà để về. Cha nàng..." nói tới đây, Lưu bộ khoái nhếch miệng cười khẩy, "dưới chín suối nhất định không nghĩ tới."

"Ngoại trừ cái này ra còn có gì nữa không? Các ngươi còn làm chuyện gì nữa?" Tô Tĩnh nhìn hắn, thu liễm ý cười lười nhác trên mặt, "Ví dụ như lừa bán hài tử, hay giết hại Tuyết nương?"

Lưu bộ khoái vừa nghe, cắn chặt răng nói: "Cả đời này ta đều dùng lương tâm phá án, ngoại trừ lúc này ra, chưa từng làm chuyện gì trái đạo đức. Ta sẽ không bao giờ làm tổn hại bá tánh."

"Ngươi không làm, không có nghĩa Hoàng thị cũng không làm. Nàng ta căm hận Tuyết nương và Tiểu Bảo như vậy." Tô Tĩnh nói, "Dựa vào quan hệ của hai người các ngươi, ngươi có thể sẽ bao che nàng ta."

"Tuy tính tình nàng ấy có chút kiêu căng nhưng chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện đấy!" Lưu bộ khoái trừng mắt nhìn Tô Tĩnh, "Ngươi đang hoài nghi bọn ta?"

"Hiện tại ngươi mới nhận ra?" Tô Tĩnh nhướng mày, "Nói xem, khi ngươi soát Tạ phủ đã phát hiện cái gì? Ta nghe nói, lão phu nhân và Tạ lão gia đã bảo ngươi khám xét phòng Hoàng thị, hẳn là ngươi sẽ không nghiêm túc tra xét đi."

"Ngươi có thể nói sinh hoạt của ta có vấn đề, nhưng không thể nói thái độ phá án của ta có vấn đề!" Lưu bộ khoái tức giận nói, "Ai nói ta không nghiêm túc tra, toàn bộ ta đều kiểm tra hết! Không riêng gì Hoàng thị, tất cả phòng của thiếp thất và Tạ lão gia ta đều xem qua, nhưng không phát hiện được bất kì điều khả nghi gì! Hung thủ không phải người trong Tạ phủ!"

"Nếu hung thủ không phải người trong Tạ phủ, vậy tại sao Tuyết nương lại chết ở mộ địa Tạ phủ?" Tô Tĩnh nghi hoặc nói, "Nàng bị người dùng sư tử bằng đá trước mộ Tạ Trường An đập chết."

Lưu bộ khoái trầm mặc.

"Ngươi thật sự không giúp Hoàng thị làm điều gì xằng bậy?" Tô Tĩnh hỏi lại lẫn nữa, nghĩ nghĩ, lại cười xấu xa, "Hoặc là ngươi là người trong nha môn nên nàng ta không dám để ngươi biết, phải chăng nàng ta còn có gian phu khác bên ngoài nhờ giúp đỡ."

Lưu bộ khoái giận dỗi nói: "Ta thề với trời là không có! Nàng không phải người như vậy, nàng ấy chỉ muốn một hài tử, chứ không có tâm địa xấu xa. Còn có, buổi tối Tuyết nương và Tiểu Bảo mất tích, nàng ấy ở cùng với ta."

Tô Tĩnh nhìn bộ dáng của hắn không giống nói dối, ánh mắt kiên định, không có chút chột dạ. Vì thế hắn chuẩn bị đứng lên, trở về Tạ phủ xem trò vui khác.

Thái thú sai người bắt giam Lưu bộ khoái, chờ xử lý sau. Lưu bộ khoái bị mang đi, đi được hai bước lại ngừng lại, quay đầu nhìn Tô Tĩnh. Tô Tĩnh cười: "Nhớ ra chuyện gì quan trọng muốn nói cho ta?"

"Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu ngươi tiếp nhận án này, làm ơn hãy cứu tất cả hài tử mất tích ra." Lưu bộ khoái nói, "Nếu đúng theo lời ngươi, hung thủ và Tạ phụ có quan hệ, ta không tra được điều khác thường ở Tạ phủ nhưng có một chỗ ta vẫn chưa tra."

"Chỗ nào?"

"Tạ lão thái thái là người đức cao vọng trọng, ta không có tra phòng bà ấy. Chỉ có mỗi chỗ này thôi."

Trong tạ phủ đèn đuốc sáng trưng, không khí ồn ào. Mọi người đều biết chuyện đại phu nhân có gian phu bên ngoài. Tạ Minh tức giận đến hồ đồ, cũng không muốn che giấu, lúc đưa Hoàng thị về lập tức dùng gia pháp. Hoàng thị tuy bị mắng nhưng vẫn không ngăn được miệng nàng, nàng ta liên tục mắng chửi, ánh mắt kia đúng kiểu thấy chết không sờn, không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm Tạ Minh, vừa khóc vừa cười: "Đánh đi! Ngươi có bản lĩnh thì đánh chết ta đi! Đánh không chết, cả đời ngươi cũng không sống yên ổn!"

"Tiện nhân nhà ngươi!" Tạ Minh dùng một dây mây thô đã đánh đến sắp gãy vẫn chưa hết giận.

Diệp Tống gọi Tạ Minh, đuổi đám đông và đám thiếp thất đang xem náo nhiệt đi chỗ khác. Diệp Tống ngồi xổm xuống trước mặt Hoàng thị, ánh mắt có chút lạnh lùng sắc bén nói: "Tuyết nương là do ngươi giết sao?"

Hoàng thị "Phi" một tiếng: "Tiện nhân kia chết không hết tội! Ta giết nàng còn sợ ô uế tay ta! Đều có ông trời thu nàng ta, ha ha ha...Nàng ta khắc chết hài tử của ta, một mạng đền một mạng..."

Hoàng thị nhìn Diệp Tống, đột nhiên không khóc cũng không náo loạn nữa, lắc đầu nói: "Ta không có, mất hài tử, cha mẹ nào lại không thương tâm. Ta cũng thế. Ta không có làm." Nàng bắt lấy tay Diệp Tống, lại nhìn Diệp Thanh, thần trí có chút hỗn loạn, loạng choạng, "Ngươi nghe lời ta, đừng để muội muội ngươi tiến vào cái nhà này! Tạ Minh hắn ta không phải là thứ tốt, hắn thấy một người là yêu một người, trước kia hắn yêu lão nhị, lão tam, lão tứ...Ha ha, cưới vào cửa cũng chỉ mới mẻ được mấy ngày. Tuyết nương sinh nhi tử cho hắn, hắn mới khẩn trương vậy thôi. Nếu các ngươi vào, hắn cũng sẽ đối xử với các ngươi như vậy!"

Tạ Minh tức giận nói: "Tiện nhân, ngươi đang nói bậy gì thế!"

Diệp Tống nhìn nàng ta thật sâu, vỗ vỗ tay nàng nói: "Chúng ta chỉ ở lại một vài ngày, sau đó sẽ rời đi."

Hoàng thị thở phào, buông lỏng tay: "Vậy thì ta yên tâm rồi. gia đình giàu có cẩm y ngọc thực, cũng không bằng ba tánh tầm thường cơm canh đạm bạc, có tướng công đau, có nữ nhi vòng đầu gối..." Nàng ta vừa nói vừa nhìn xung quanh, hoảng sợ đến cực điểm: "Lưu Tam lang của ta đâu! Lưu Tam lang đâu! Các ngươi bắt hắn đi đâu rồi!"

Diệp Thanh chần chừ: "Nhị tỷ...Nàng ta...Có phải điên rồi không?"

Hoàng thị bỗng chốc quay đầu, trừng mắt nhìn Diệp Thanh: "Ngươi mới điên! Cả nhà ngươi mới điên!"

Có lẽ bản tính nàng ta cũng không xấu, chẳng qua bị hiện thực vùi dập nên mới trở nên như vậy, suy cho cùng cũng chỉ là muốn bảo hộ bản thân mình.

Khi Tô Tĩnh trở về, vừa lúc thấy Hoàng thị và Diệp Thanh đang đấu khẩu với nhau.

Một nhà hoàn vội vã chạy tới, quỳ xuống trước mặt Tạ Minh, run giọng nói: "Không, không ổn rồi lão gia! Không ổn rồi! Thiếu gia Tiểu Bảo, ngài ấy..."

Tạ Minh hút khí, hỏi: "Tiểu Bảo làm sao?"

Nha hoàn gấp đến độ phát khóc: "Tiểu thiếu gia chơi ở trong phòng xong liền ngủ, nô tỳ vốn định lấy chậu nước tới để tiểu thiếu gia rửa mặt chải đầu, ai ngờ, khi trở về đã không thấy tăm hơi thiếu gia đâu nữa! Nô tỳ đã tìm khắp sân..."

Lời còn chưa nói xong, Tạ Minh liền nhanh chóng xông ra ngoài.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.

Hoàng thị đang trên đà chửi nhau đột nhiên ngừng lại, nhìn hướng Tạ Minh chạy đi, lẩm bẩm nói: "Ông trời nhanh như vậy đã muốn thu Tiểu Bảo sao?"

Diệp Tống đưa Diệp Thanh về phòng, để nàng nghỉ ngơi. Lúc đi ra thấy Tô Tĩnh đang chờ ở cửa, nghiêng người dựa vào hành lang, tóc búi tùy ý, chỉ dùng một cây thanh đằng vấn lên. Hắn xoay người nhìn Diệp Tống nói: "Hiện tại nên đi tìm Tiểu Bảo hay muốn nghe manh mối trước?"

Diệp Tống đáp: "Lưu bộ khoái nói cái gì?"

Tô Tĩnh ôm Diệp Tống vai, cùng nàng kề vai sát cánh đi xuống thềm: "Lưu bộ khoái nói chuyện này không có liên quan tới hắn và Hoàng thị, cùng ngày Tiểu Bảo mất tích, hai người họ đang ở bên nhau. Giống như bây giờ, Tiểu Bảo mất tích, hai người họ đều không có cơ hội gây án."

Diệp Tống đáp: "Vậy tìm Tiểu Bảo trước."

Tô Tĩnh ở bên tai Diệp Tống thổi một hơi, cười: "Tiểu đồ ngốc, án tử trồi lên mặt nước, không phải sẽ tìm được Tiểu Bảo luôn sao."

Diệp Tống khóe miệng giật giật: "Ngươi một lời nói hết luôn sẽ chết sao?"

"Không", Tô Tĩnh đáp, "Nhưng ta thích treo ngược khẩu vị ngươi a."

Toàn bộ Tạ phủ lục tìm mọi ngóc ngách cũng không tìm được Tiểu Bảo. Tiểu Bảo chỉ là một hài tử, không lẽ mọc cánh mà bay? Nhất định là có người bắn hắn đi.

Đang lúc Tạ Minh sốt ruột, Diệp Tống và Tô Tĩnh theo lời Lưu bộ khoái nhắc nhở đi vào phòng lão phu nhân. Đã tìm khắp phòng cũng không phát hiện Tiểu Bảo, hạ nhân cũng thắp hai ngọn đèn trong phòng lão phu nhân.

Sân viện lão phu nhân rất thanh tịnh. Ngoại trừ phòng ngủ, trong viện còn thiết kế một cái Phật đường nho nhỏ, Phật đường mấy ngày nay không có lão phu nhân thắp hương khấn phật nên có chút quạnh quẽ.

Tượng Phật bên trong được phản chiếu ánh đèn vàng, cười từ bi, nhưng lại khiến cho lòng người cảm thấy quỷ dị.

Phòng ngủ lão phu nhân bố trí gọn gàng, có chút giống phòng trong chùa miếu. Không phát hiện ra manh mối gì, Diệp Tống và Tô Tĩnh đi tới Phật đường, xem xét xung quanh, gõ gõ mõ, lẩm nhẩm kinh Phật. Tô Tĩnh nói: "Mỗi lần cầu lão thái thái lên chùa cầu phúc đều ở lại mấy ngày, trong nhà cũng có tượng Phật lớn như vậy, có thể thấy được là thật sự thành tâm lễ Phật.

Diệp Tống nghe xong không thấy Diệp Tống phản ứng, Tô Tĩnh ngẩng mặt nhìn lên thấy nàng đang mở một quyển chép kinh Phật nhíu mày, có chút kỳ quái.

"Đây là kinh Phật gì?" Tô Tĩnh hỏi.

"Đây không phải Kinh Phật", Diệp Tống nhìn hắn, "Lão phu nhân viết kỳ văn cho Phật Tổ"

"Kỳ văn cái gì?"

Một số ít người hàng năm phụng dưỡng quỷ thần Phật, bọn họ lấy quỷ thần làm tín ngưỡng, một khi có ước nguyện gì sẽ viết kỳ văn, biểu đạt nhu cầu của họ, để quỷ thần có thể nghe thấy, rồi giúp bọn họ thực hiện.

Diệp Tống lật một tờ, đưa cho Tô Tĩnh xem, nói: "Kỳ văn chính là muốn Tạ Trường An đã chết sống lại."

Nghe thật điên rồ, vớ vẩn. Nhưng đây chính là manh mối quant rọng. Hai người đều trở nên ngưng trọng, cẩn thận lục soát Phật đường.

Hết chương 166

Mọi người đã đoán được chưa nào? Tất nhiên đây không phải chuyện phá án nên không đưa từng manh mối rõ ràng ra rồi để người đọc tự lần mỏ đoán ra được. Cái kết cũng thật khó lường nhỉ.

Dạo này cố gắng edit chăm chỉ phục vụ các bạn ngóng truyện. Mặc dù lời văn không tốt nhưng vẫn được các bạn ủng hộ, t vui lắm. Cảm ơn các bạn nhiều nhiều nha.