Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 168: Cơ quan



Mấy phiến đá rơi xuống không quá nhanh, Tô Tĩnh và Diệp Tống không cần dùng tốc độ quá nhanh, chỉ cố gắng nhẹ nhàng vượt qua các tảng đá mà không gây ra tiếng động nào. Con đường phía trước không biết còn xa bao nhiêu, hai người phải đi mất bao nhiêu thời gian, Tô Tĩnh cầm tay Diệp Tống, hai người nhanh chóng chạy vọt lên, Tô Tĩnh nghiêm túc nói, "Không ngờ mộ địa này lại có cơ quan! Lúc nãy tiến vào không cẩn thận quan sát!"

Việc này làm sao có thể đoán được, Tô Tĩnh và Diệp Tống chạy nhanh thế nào, mấy cơ quan kia như có linh tính cũng đẩy nhanh tốc độ.

Diệp Tống cười hừ một tiếng, nói: "Có khi nơi này cất giấu trân bảo, nên phải tạo cơ quan tránh kẻ trộm mộ."

Vừa nói xong, chợt nghe Tô Tĩnh hít một ngụm khí lạnh. Diệp Tống nhìn xuống dưới chân, do chạy quá nhanh nên không kịp hãm lại mà dẫm lên phiến đá trước mặt. Phiến đá này so với các phiến đá xung quanh không giống nhau, hơi nhô lên một chút nên khi Diệp Tống dẫm lên nó liền thụt xuống.

Diệp Tống và Tô Tĩnh hai mắt nhìn nhau, ánh lửa phản chiếu khuôn mặt hai người, sáng tối khác nhau. Hai bên là vách tường đen nhánh, vang lên tiếng các cơ quan mở ra. Mấy phiến đá phía sau, bởi vì hai người họ dừng lại mà giống như đang chơi trò đuổi bắt, hai phiến đá lơ lửng trên không trung như muốn nói: Các người cứ chạy đi, xem các người có thể chạy được bao xa.

Tô Tĩnh lúc này mới ngộ ra, vững vàng nói: "Ngươi thấy không, càng sợ hãi, trốn tránh, thông đạo này sẽ sập càng nhanh. Hiện tại chúng ta bất động, nó cũng bất động. Từ khi chúng ta bước vào thông đạo này đã tự khởi động rồi."

"Không nghĩ tới mộ này còn có thứ đồ cao siêu như vậy." Diệp Tống lẩm bẩm một câu, nhướng mày nhìn Tô Tĩnh cười, cười đến vô tội, "Liệu bây giờ ta hét to lên có phải chúng ta sẽ cùng nhau ngã xuống hay không?"

Tô Tĩnh bất đắc dĩ: "Ngươi thử xem." Hai người cũng quá hồn nhiên, vào lúc này rồi mà còn có thể nói giỡn được, Tô Tĩnh vui đùa nói, "Lúc sinh không được sinh cùng nhau, lúc chết lại được chôn cùng một huyệt cũng không tệ lắm." Lúc này cơ quan trên tường đã hoàn toàn thức tỉnh, Tô Tĩnh giơ đuốc lên, thấy trên tường xuất hiện vô số lỗ thủng, hắn nghiêm túc nói, "A Tống, cẩn thận dịch lại đây, ôm ta, mau."

Diệp Tống không dám chậm trễ, hai chân không dám hành động thiếu suy nghĩ, đôi tay vòng qua eo Tô Tĩnh, theo lời ôm lấy hắn. Trong nháy mắt, Tô Tĩnh cởi phăng áo ngoài, ôm Diệp Tống phi thân dựng lên, hai chân chạm vào phiến đá tạo lực, dùng khinh công chạy như điên. Cùng lúc đó, từ trong các lỗ thủng hai bên vách tường bắn ra vô số mũi tên như mưa phóng tới chỗ hai người.

Tô Tĩnh vừa bay vừa dùng tay xoay áo khoác tạo thành một khối ngăn chặn mũi tên bay tới. Một số mũi tên sượt qua bên người, Diệp Tống xoay cây đuốc gạt đi.

May mắn thay đường đi không quá dài, Tô Tĩnh chạy như điên một lúc có cảm giác như gần tới đích. Phía trước xuất hiện ánh sáng mơ hồ. Có vẻ như các mũi tên đã gần hết, chỉ còn sót lại một số ít vẫn đang bắn tới. Khi mũi tên cuối cùng lao đến, không khí phía sau vang lên tiếng xé gió. Tô Tĩnh vừa vặn chạy đến cuối, Diệp Tống kinh hãi, vội đẩy hắn về phía vách tường, mũi tên bay xẹt qua hai người, Tô Tĩnh bị Diệp Tống đè trên vách tường, hai người đều thở dốc không ngừng.

Chưa nghỉ ngơi được bao lâu, mấy phiến đá đã đuổi gần tới chân. Tô Tĩnh lập tức bế Diệp Tống bay lên. Nhưng lực bật không đủ, Tô Tĩnh bị trượt chân, hai người chuẩn bị ngã xuống. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Diệp Tống kịp thời rút cây roi sắt từ bên hông ra quấn nhanh vào cột đá phía trước, Tô Tĩnh một tay bám vào cột đá, một tay ôm nàng bay khỏi khu vực nguy hiểm rồi cả hai cũng ngã lên mặt đất.

Diệp Tống bị Tô Tĩnh ép xuống dưới, hai người thở không ngừng, bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.

Tô Tĩnh chửi thề một tiếng, nhíu mày, Diệp Tống đẩy hắn, khó thở nói: "Ngươi muốn ép chết ta à?"

Hắn chậm rì rì ngồi dậy, áo khoác tím bên ngoài đã thủng lỗ chỗ không thể mặc được nữa. Trên người chỉ còn dư lại áo dài trắng, chật vật cười ưu nhã: "Đúng là cửu tử nhất sinh a, nguy hiểm thật."

Lúc này Diệp Tống mới chú ý Tô Tĩnh bị một mũi tên cắm trúng vai, mũi tên ngập quá nửa tấc, còn chưa kịp nói gì, Tô Tĩnh đã đổi giọng nghiêm chỉnh hỏi: "Mũi tên cuối cùng kia đã bay đi đâu rồi?"

Hai người nhìn về cùng một hướng, chỉ thấy mũi tên cuối cùng cắm ở chính giữa vách tường, còn lưu lại nửa đoạn dây thừng bị đứt.

Lại thêm một thạch thất khác, bốn góc đặt mấy món đồ sứ hoa văn đơn giản, không giống đồ cổ đáng giá. Có lẽ thứ đáng giá nhất, chính là viên dạ minh châu cực lớn đước khảm trên tường.

Diệp Tống và Tô Tĩnh căn bản không có thời gian thưởng thức dạ minh châu, liên nghe thấy phía trước vang lên tiếng gầm rú. Tô Tĩnh nói: "Không ổn rồi, đây là một cơ quan liên hoàn!"

Giờ tiến không được, mà lùi cũng không xong. Hai người chỉ có thể chờ, không biết trong bóng đêm tiến lại sẽ là thứ gì.

Diệp Tống mắng một câu: "Cũng không phải hoàng thân quốc thích, thiết kế nhiều cơ quan như vậy còn chưa đủ sao!"

Vừa nói xong, hai người mới dần dần nhìn rõ được thứ đang tiến tới, vừa nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm: Thạch cầu! Một thạch cầu khổng lồ không khách khí lăn thẳng tới chỗ hai người, nếu bị chèn qua chắc chắn thịt nát xương tan.

Hai người bọn họ cũng không thể lui lại được, đằng sau chính là vực sâu thăm thẳm, Diệp Tống hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Tô Tĩnh nói: "Còn có thể làm sao nữa, ngươi muốn bị nghiền chết hay chủ động nhảy xuống ngã chết?"

"Ngươi muốn chết thì cứ việc, lão tử vẫn còn muốn sống."

Tô Tĩnh cười một tiếng, trong tích tắc đó, hắn ôm chầm lấy eo Diệp Tống bay vút lên, dùng một chân đạp vào thạch cầu đang lăn tới. Chỉ dùng một chân thôi mà nội lực thực phi phàm, có thể đem thạch cầu khổng lồ như vậy đá như quả bóng, nhẹ nhàng khiến cho thạch cầu va chạm lung tung tứ phía. Toàn bộ thạch thất bị nó chạm vào dường như chao đảo theo.

Bụi đất phía trên rào rào rớt xuống, có một ít bùn đất rớt xuống có màu đen, dường như cả nửa quả núi này đều là thạch mộ? Diệp Tống và Tô Tĩnh cũng lung lay theo, còn không quên khen đểu một câu: "Công lực tốt, lúc này không bị nghiền nát cũng không bị ngã chết, mà trực tiếp bị chôn sống luôn rồi."

Đột nhiên thạch thất nổi lên một cái khe, thạch cầu theo đó mà lăn theo, nhắm ngay hướng Tô Tĩnh và Diệp Tống. Hai người không thể quản nhiều như vậy, nhân cơ hội trốn vào tường phùng, tránh được một kiếp. Tường phùng vô cùng chật hẹp, hai người dính sát vào nhau còn có chút miễn cưỡng. Bả vai Tô Tĩnh có mũi tên, bị ép sát vào nên mũi tên lại cắm sâu thêm vào da thịt hắn. Hắn nhíu mày, đôi tay hoạt động không tiện.

Hô hấp hai người dây dưa lẫn nhau, Diệp Tống thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng vòng tay qua cổ hắn, giống như ôm hắn, bàn tay nhanh nhẹn bẻ gãy mũi tên, chỉ tạm thời để phần đầu lưu lại trên vai Tô Tĩnh.

Tô Tĩnh hơi cúi đầu, môi dừng trên chóp mũi Diệp Tống.

Diệp Tống nâng mắt lên lạnh lùng quét qua mắt hắn, nhưng vì động tác ngẩng đầu mà môi Tô Tĩnh lại cọ qua khóe miệng nàng, thoáng như bùn đất rơi xuống, có chút ngứa. Tô Tĩnh ánh mắt vô tội – ngươi nhìn xem, không gian nhỏ như vậy, ta cũng không có cách nào khác, không phải ta cố ý.

Thạch cầu kia lăn xuống vực sâu, thật lâu cũng không nghe thấy tiếng rơi xuống. Có thể thấy vực này sâu không lường được. Hàn khí từ trong vực sâu tràn lạ, vô cùng lạnh.

Diệp Tống nói: "Tạ gia sao lại có cái mộ địa như vậy?"

Nàng cẩn thận dịch ra ngoài, đỡ Tô Tĩnh, hai người nhìn khắp xung quanh. Tô Tĩnh gỡ một khối đá vụn trên tường đặt vào tay ước lượng: "Có lẽ vận của Tạ gia quá tốt, xây mộ địa lại gặp ngay được một tòa cổ mộ." Hắn đưa hòn đá cho Diệp Tống, "Ngươi nhìn xem, so sánh với chất liệu đá bên ngoài thạch thất không phải cũ hơn rất nhiều sao?"

Diệp Tống nhìn nhìn, đúng là như thế, nói: "Nếu phía trước chính là mộ Tạ Trường An, nhưng lại không thấy quan tài và vật bồi táng cùng hắn, chẳng lẽ có người phát hiện hai ngôi mộ này tương liên với nhau nên đã nối liền hai toàn mộ thành mộ Tạ Trường An."

Tô Tĩnh gật đầu, chỉ chỉ phía trước, lại ngửa đầu nhìn lên, có chút không khí bên ngoài tiến vào, hắn cười nói: "Ngươi nói xem chúng ta nên tiếp tục đi về phía trước, hay từ đây bò ra ngoài?"

Diệp Tống trực tiếp dùng hành động nói cho hắn – đương nhiên là tiếp tục đi rồi.

Hai người vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Diệp Tống nói: "Ngươi thử nói xem số cơ quan kia là thế nào? Là ngôi cổ mộ có sẵn hay là do người nối liền hai tòa mộ làm?"

"Nói thế nào đi nữa thì một ngôi cổ mộ cũng đã được xây dựng từ rất nhiều năm về trước rồi, nhưng tên gỗ cũng đã sớm mục nát sao còn có thể bắn ra được?" Tô Tĩnh nói, "Chỉ có thể nói chúng ta chọn sai đường, lúc tới có nhiều đường đi như vậy, chắc chắn có một con đường an toàn, còn con đường nào thì chỉ có đương sự rõ ràng. Kẻ trộm mộ mà tới, chắc chắn sẽ chọn con đường to nhất, xem ra chúng ta hẳn là có cùng suy nghĩ với bọn trộm mộ."

Thật lâu sau hai người mới đi hết đường, trước mặt một mảnh rộng mở. Ngẩng đầu lên là mái hiên xa hoa cao ba trượng, bốn phía ngăn nắp sạch sẽ, hình như không có cơ quan nào. Lúc này hai người mới dựa vào vách tường, nặng nề thở một hơi.

Nhưng lúc Diệp Tống nghiêng đầu nhìn Tô Tĩnh, lại thấy Tô Tĩnh nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, hai tay che ngực vô cùng thống khổ. Diệp Tống lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Tĩnh nhìn về phía bả vai trúng tên, vân đạm phong khinh đáp: "Không sao, chỉ là mũi tên có độc mà thôi." Dứt lời liền nặng nề ngã xuống.