Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 184: Nếu không giả vờ đáng thương sẽ chết à?



Diệp Tống thấy Anh cô nương nói rất hợp lý, nàng không nghĩ ra lời phản bác nào.

"Đánh là thương, mắng là yêu, kẻ muốn cho người muốn nhận, ài, các ngươi đúng là tuyệt phối." Anh cô nương vẫn tiếp tục nói, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Tống một cái, bất tri bất giác đã không còn giữ lại địch ý lúc ban đầu. Tranh đấu của nữ nhân suy cho cùng đều xuất phát từ nam nhân, một khi Anh cô nương đã không còn thích Tô Tĩnh nữa, nàng cũng sẽ dỡ bỏ địch ý đối với Diệp Tống, huống hồ nàng cảm thấy bản thân hơn bọn họ chính là ở tuổi trẻ, tốt nhất vẫn nên tìm một nam tử trẻ trung hơn Tô Tĩnh, bởi vì nàng nhìn ra được, Tô Tĩnh chỉ đối tốt với mình Diệp Tống. Anh cô nương bĩu môi, vừa đi vừa nhổ mấy cây thảo dược của Quỷ Y vứt đầy đất, vừa hâm mộ vừa có chút không cam tâm, "Lúc trước là ta không biết lượng sức, ngươi với Tô ca ca mới là một đôi."

Nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác phẫn nộ khi bị Diệp Tống ném xuống sông Trường Giang, nhưng ngữ khí và thần thái của Tô Tĩnh khi nói chuyện với nàng ở mạn thuyền mới khiến nàng cảm thấy rét lạnh phát ra từ nội tâm.

Loại người này nhất định không thể trêu vào, đành phải trốn xa một chút.

Diệp Tống cười như không cười nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta với hắn không phải một đôi. Tính hắn lúc nào cũng không đứng đắn. Chúng ta chỉ là bằng hữu."

Anh cô nương vẻ mặt không tin: "Bằng hữu có thể thân mật như vậy sao, ôm ôm ấp ấp, một chút lễ tiết cũng không có."

Diệp Tống câu môi, hơi nhướng mày, liếc nàng một cái: "Hổ bằng cẩu hữu, đấy không phải do một mình hắn tự ý ôm vai bá cổ ta sao." Vừa nói nàng vừa híp mắt nhìn về xa xăm, sau lớp sương mù dãy núi hùng vĩ chỉ còn lại bóng nhàn nhạt, nàng cười nhẹ, tựa như đang chìm vào hồi ức, "Chẳng qua hắn lại nghĩa khí hơn so với hổ bằng cẩu hữu, một khi nghiêm túc, hắn luôn không tiếc mọi thứ mà đứng ra giúp ta. Ta cũng không phải kiểu tiểu thư khuê phòng tri thư đạt lý, đâu cần phải làm mọi việc theo lễ tiết, cứ tùy ý vậy cũng tốt. Tô Tứ đối với ta, chỉ là kiểu bằng hữu giúp đỡ nhau, thi thoảng chiếm chút tiện nghi, hắn luôn ngụy trang qua lớp hoa tâm. Chứ thực ra hắn chưa thực sự đặt tâm tư của mình trên bất kỳ một cô nương nào."

Anh cô nương nghe vậy sửng sốt: "Ý ngươi là Tô ca ca không thích ngươi, ngươi cũng không thích Tô ca ca, chỉ là gặp dịp thì chơi? Không lẽ người hắn thích, là một người đã chết sao?"

Diệp Tống rũ xuống mi mắt, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Anh cô nương, vẫn chưa hoàn toàn bỏ đi vẻ trẻ con, dùng ngón trỏ điểm vào trán nàng, nói: "Ngươi lại định có ý nghĩ gì với Tô Tứ à, mặc kệ nỗ lực thế nào cũng vô ích thôi. Thích một người, trước khi muốn đạt được cái gì từ người đó, phải nghĩ xem bản thân có thể cho người đó cái gì."

"Chuyện tình cảm không thể nói rõ, sao lại muốn so đo như vậy?" Anh cô nương hỏi.

Diệp Tống hỏi lại: "Mỗi người đều mong tình cảm của mình được đền đáp lại, có ai muốn phải trả giá gì đâu? Ngươi lớn như vậy, nương ngươi dùng cách gì dạy ngươi cách dùng độc?"

Anh cô nương không nói gì, đăm chiêu suy nghĩ. Thật lâu sau mới đáp: "Nương ta đúng là chưa từng dạy ta phải làm thế nào, nàng có lẽ cũng không hiểu, bằng không cũng sẽ không tách khỏi lão nhân chết tiệt kia. Cho nên khi nghe ngươi nói xong, ta cảm thấy trước khi làm người yêu, được làm bằng hữu với nhau là tốt rồi, như ngươi và Tô ca ca bây giờ cũng không tồi."

Diệp Tống cười, không nói gì.

Anh cô nương đuổi theo nàng hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể khiến nam nhân mình thích đối xử với mình như Tô ca ca đối với ngươi không?"

"Ngươi muốn nói ai?"

"Đương nhiên là...Vì sao ta phải nói cho ngươi."

"Vậy thì ta đây cũng không cần phải nói cho ngươi."

Anh cô nương căm giận: "Sao ngươi bủn xỉn thế, chẳng lẽ Tô ca ca cũng thích tính bủn xỉn này của ngươi."

"Ta với hắn dù sao cũng sẽ không đi chung đường tới cuối cùng."

"Hừ, dù sao ngươi cũng thật keo kiệt, bủn xỉn, lại còn hung dữ, động một tí là đánh ngươi. Ngươi tốt nhất nên khắc chế một chút, nếu không tương lai giống như nương ta và lão già thúi kia."

Ở cái tuổi này, Anh cô nương vẫn còn ôm mộng đẹp với tình cảm nam nữ. Diệp Tống cười tủm tỉm: "Tính tình ngươi giống nương, tâm địa giống cha ngươi, xem ra, ngươi vẫn hy vọng bọn họ có thể hòa hảo như lúc ban đầu."

Anh cô nương đột nhiên trở nên lúng túng: "Ta hy vọng thì được gì, ta không biết lão nhân kia có nhớ nương ta không, nhưng ta biết rõ, nương ta sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa." Bất tri bất giác hai người đã đi tới căn nhà Quỷ Y để thuốc, Anh cô nương ngẩng đầu lên, "Tới rồi, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta đi vào lấy."

Anh cô nương giống như trộm khom lưng lẻn vào, thực mau liền nghe được tiếng chai lọ rơi xuống, một lúc sau lại thấy có ngọn lửa nhỏ bốc lên. Anh cô nương ở bên trong luống cuống tay chân, dẫm chân lên dập tắt ngọn lửa rồi chạy ra.

Diệp Tống nhìn nàng, trong váy để rất nhiều bình dược. Anh cô nương nói, dù sao cũng tới rồi, không lấy nhiều thì phí lắm. Nàng còn tiện tay lấy một quả cầu to như quả trứng, khi cầm vào rất lạnh, trông khá giống ngọc thạch, nghe nói đây là dược cầu, dùng cái này để xoa cùng rượu thuốc có thể giúp rượu thuốc thẩm thấu vào da. Anh cô nương cho Diệp Tống vài bình, mình cũng lấy rất nhiều bình, sau đó tách nhau ở dược điền, ai về phòng nấy.

Anh cô nương đi được vài bước, quay đầu lại hỏi: "Ngươi cảm thấy ta như vậy, sẽ có người thích chứ?"

Trong đầu Diệp Tống liền hiện lên hình ảnh Tô Mạc, dọc theo đường đi, Tô Mạc luôn là người có cảm giác tồn tại thấp nhất, hắn là thị vệ được Tô Tĩnh coi trọng nhất, giống Quy Dĩ với Tô Nhược Thanh. Chính tiểu cô nương này đã khiến Tô Mạc có thêm chút sắc thái, nàng cười nói: "Ngươi như vậy cũng không tồi, nhất định có nam nhân thích hợp với ngươi."

Anh cô nương cười cong mắt, nhảy chân sáo rời đi.

Lúc trở về, thấy đèn trong phòng Tô Tĩnh vẫn sáng. Diệp Tống đứng trước cửa gõ hai tiếng, không thấy phản ứng liền tự mình đẩy cửa ra. Nàng thấy Tô Tĩnh đang dựa nửa người vào thành giường, không biết đã ngủ từ lúc nào, khi nàng tiến vào Tô Tĩnh vừa mở mắt ra, còn buồn ngủ, dáng vẻ chẳng khác nào hồ ly lười biếng. Tô Tĩnh thấy nàng, theo thói quen bật cười, giơ tay nhéo nhéo mũi, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Đã trễ thế này, ngươi tới bồi ta ngủ sao? Một người ngủ đúng là rất tịch mịch, ta mới dựa lưng chút đã ngủ rồi."

Diệp Tống nghe thanh âm hắn có chút không thích hợp, tiến vào ngồi ở mép giường, đưa tay lên sờ vào trán hắn, Tô Tĩnh chấn trụ, không nhúc nhích. Diệp Tống nhíu mày hỏi: "Ngươi cảm lạnh à? Trán hơi nóng."

Tô Tĩnh hoảng hốt một chút, sau đó mới phục hồi lại tinh thần, run run bả vai, cười nói: "Lúc trước không cảm thấy gì, ngươi vừa nói, đúng thật là thấy hơi lạnh a!!!"

Lúc Diệp Tống quan tâm hắn, hắn đã chiếm được tiện nghi lại càng khoe mẽ, nhưng nghĩ ban ngày hắn phải ngâm nước lạnh, tuy thời tiết hiện tại chưa lạnh, nhưng trong sơn cốc này vẫn lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, nếu để hắn ngủ lạnh như thế sẽ dễ bị cảm. Nên Diệp Tống lười nhiều lời với hắn, trực tiếp lấy ra lọ thuốc trật khớp cùng dược cầu đưa cho hắn: "Ngươi dùng cái này xoa lên chỗ bị thương ban ngày, rồi chui vào chăn ngủ một giấc, sáng mai dậy sẽ khỏi. Vậy nhé, ta đi đây."

Tô Tĩnh nhìn bình dược và dược cầu trong tay rồi lại nhìn bóng dáng Diệp Tống xoay người đi ra ngoài, đột nhiên mở miệng nói: "Một mình ta làm sao bôi thuốc đây?"

Nghe hắn nói giống như đây là một đề tài vô cùng nghiêm túc.

Diệp Tống dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Nếu không tự xoa được, ta gọi Quy Dĩ tới giúp ngươi."

Tô Tĩnh chớp chớp mắt: "Quy Dĩ đã ngủ từ lâu rồi, ngươi muốn đánh thức hắn sao?"

Diệp Tống vẻ mặt đương nhiên: "Hắn nói có việc gì đều có thể gọi hắn, sao lại không thể?" Nói xong lại tiếp tục đi ra cửa.

Tô Tĩnh nhàn nhạt thở dài, đặt cái bình và dược cầu lên tủ đầu giường, xua tay nói: "Thôi không cần gọi hắn, vết thương của ta cũng không có gì to tát, bôi hay không bôi cũng không quan trọng, để mấy ngày là khỏi thôi. Tốt xấu gì ta cũng vì người nào đó mới bị thương, vậy mà người nào đó lại muốn gọi người khác tới bôi thuốc cho ta, thật là, thân là bằng hữu, đến là chuyện nhỏ không cần tốn sức này cũng không giúp nhau được, coi như ta làm người quá thất bịa đi...Ngươi về sớm nghỉ ngơi, ta ngủ đây, ây da, đột nhiên cảm thấy đầu lại hơi đau rồi..."

Diệp Tống đã đóng cửa đi ra ngoài, Tô Tĩnh nằm nghiêng trên giường, mặt hướng vào trong, tay chống đầu, mái tóc đen dài xõa xuống, khóe miệng hắn cong lên một mạt cười, trong mắt lấp lánh, môi răng khẽ mở, không tiếng động nhẩm đếm đến ba, cửa phòng lại bị mạnh mẽ mở ra. Diệp Tống đứng ở cửa, tức giận nói: "Ngươi không giả vờ đáng thương sẽ chết à."

Tô Tĩnh thu liễm lại biểu tình giảo hoạt, chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt mê mang nhìn Diệp Tống, rồi lại làm vẻ mặt cảm động: "Ngươi quay lại bôi thuốc cho ta sao? Ta biết chúng ta là bằng hữu, ngươi sẽ không vô tình như vậy mà."

Diệp Tống tiến vào, câu chân khép cửa lại, lấy thuốc trật khớp và dược cầu trên tủ, một bên bôi thuốc lên dược cầu một bên lạnh lùng nói: "Cởi quần áo ra."

Tô Tĩnh rầu rĩ cười hai tiếng, đưa lưng về phía Diệp Tống ngồi xuống, cởi xiêm y để lộ phía sau lưng.

Lưng hắn thực rắn chắc, làn da màu lúa mạch đường nét rõ ràng, đường cong xương sống cũng vô cùng tuyệt đẹp. Nhưng khi Diệp Tống ngẩng đầu nhìn lên vẫn có chút sửng sốt. Từ đầu vai tới eo là một mảnh xanh tím, dấu vết còn lưu lại rất rõ ràng, có chỗ còn bị bầm máu, chắc hẳn là do lúc kệ sách đập vào người. Trên lưng hắn còn có vài vết thương cũ từ ngày xưa, nhưng so với vết thương mới hoàn toàn không đáng kể.

Diệp Tống lăn một vòng dược cầu đầu tiên, không biết do dược cầu quá lạnh hay lực đạo quá mạnh, Tô Tĩnh rên nhẹ một tiếng. Nàng liền điều động tác lại, thấp giọng nói: "Vết thương nghiêm trọng như vậy sao ngươi không nói sớm?"

"Sao, ngươi thấy áy náy hay đau lòng?" Tô Tĩnh vui đùa.

Diệp Tống không thèm nói thêm nữa, cẩn thận nghiêm túc xoa thuốc cho hắn, cố không chạm vào phần bị bầm máu. Nếu để thuốc này dính vào miệng vết thương nhất định sẽ rất đau.

Xoa được một lúc, dược cầu từ lạnh lẽo chuyển sang ấm nóng, Tô Tĩnh kêu lên: "Nóng quá..."

"Ngươi cố chịu một chút để dược hiệu thấm vào da mới khỏi được." Diệp Tống thu hồi lại dược cầu, lục tìm một bình dược khác, phát hiện Anh cô nương đã chuẩn bị rất đầy đủ, bên trong còn có một lọ thuốc mỡ. Nàng lấy thuốc mỡ ra nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Tô Tĩnh. Chờ làm xong hết, nàng mới đứng dậy thu dọn, "Nằm xuống đi."