Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 214: Q2: Chúng ta không có sau này =))))



Diệp Tống khó chịu, xoay người đẩy hắn ra một bên, ôm ngực tiếp tục phun. Ói xong rồi, nàng cũng không thèm bận tâm hình tượng chính mình, ngồi xổm xuống dùng tay vốc một nắm tuyết đọng cho vào mồm súc miệng. Sau đó làm như không có chuyện gì đứng lên nói: "Mệt rồi, ta về ngủ đây."

Đi được hai bước, cả người lung lay như sắp đồ, hận không thể nằm lăn ra đây ngủ luôn một giấc. Tô Tĩnh động tác mau lẹ, phi thân tới kịp thời đỡ được nàng. Diệp Tống nghiêng người liền tiến vào trong lồng ngực hắn, hắn nhất thời ngẩn ra, tay dừng giữa không trung, không biết nên ôm hay đẩy nàng ra mới tốt.

"Tô Nhược Thanh...vì sao huynh lại gạt ta..."

Tô Tĩnh nhíu mày, thật lâu sau mới nói: "Nhị tiểu thư nói xem, trước kia ta và ngươi có quan hệ như thế nào."

"Trước kia..." Diệp Tống cố gắng ngẩng đầu lên, lại gục xuống, trán dán lên cổ Tô Tĩnh, nói như hết hơi, "Trước kia chúng ta làm gì có cái gì."

"Ta quen ngươi như thế nào?" Tô Tĩnh hỏi.

Diệp Tống thanh âm có chút mơ hồi: "Không phải ngươi đã nói, ngươi là Hiền Vương, ta là Diệp gia nhị tiểu thư, trong ấn tượng đã từng gặp qua vài lần, ta cũng gặp qua ngươi vài lần, không có gì đặc biệt."

"Vậy sao ban nãy ông chủ lại nhận ra ta, còn nói ta thường đưa ngươi tới tiệm ăn thịt dê nướng?"

"Ngươi có thấy phiền không?" Diệp Tống mở mắt ra, ánh mắt so với băng tuyết còn quạnh quẽ cô tịch hơn, không gợn sóng nhìn Tô Tĩnh, "Không phải đã nói, hết thảy đều dừng lại ở đây sao. Không có trước kia, cũng không có sau này." Nàng đỡ tường, bước từng bước về trước, chân đạp lên tuyết, trông vô cùng cô đơn, nhưng lời nói ra lại rất lý trí, dù thân thể có say nhưng trong mắt, trong lòng lại thanh tỉnh, "Ta và ngươi không có chút quan hệ nào. Ngươi cứ an ổn mà làm Hiền Vương, không cần phải vì một cái bằng hữu mà xông vào núi đao biển lửa, cũng đừng bao giờ vì ai mà mạo hiểm, bị thương. Ta cảm thấy ngươi như vậy rất tốt, đêm đã khuya, trở về đi."

Suy cho cùng, nếu không có nàng, Tô Tĩnh cũng sẽ không trở thành cái dạng này.

Nếu Tô Tĩnh không quen biết nàng, tuy không vui vẻ bằng nhưng sinh mệnh sẽ không gặp nguy hiểm.

Nếu có thể, nàng nguyện ý cùng Tô Tĩnh trao đổi, nguyện ý cho người bị thương là chính mình. Tô Nhược Thanh nói, nếu Tô Tĩnh mất trí nhớ sẽ không cần vì nàng mà gặp nguy hiểm nữa. Tuy Tô Nhược Thanh lừa dối nàng nhưng những lời này lại không sai.

Khiến cho Tô Tĩnh cảm thấy trong sinh mệnh của hắn chưa từng có Diệp Tống xuất hiện, hai người bọn họ không liên quan đến nhau nữa. Như vậy cũng khá tốt.

Diệp Tống biết Tô Tĩnh đứng thật lâu cũng chưa trở về, nhưng nàng kiên trì không quay đầu lại. Tay nàng đỡ vách tường đã đông cứng không còn cảm giác, lại khom người nôn, dường như muốn đem tim phổi đều nôn hết ra, hai mắt đỏ bừng.

Một năm vội vã nhanh chóng qua đi. Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, bản thân còn chưa kịp đếm kỹ. Chỉ có thể coi như chưa từng xảy ra, chỉ có thể đặt ở trong lòng.

Diệp Tống liều mạng làm việc, chức quan thăng liền hai cấp, có thể cùng Đại tướng quân và Diệp Tu vào triều. Diệp Tống đi được một hai ngày đầu, sau không đi nữa. Đối mặt với Tô Nhược Thanh cao cao tại thượng phía trên, nhìn nàng thần sắc kính cẩn như các thần tử khác, khiến thái độ của hắn đối với các đại thần càng thêm lãnh bạo.

Hôm nay là trừ tịch, Diệp Tống đứng dậy đẩy cửa ra đã thấy Diệp Thanh trong sân, nàng buồn chán ngồi đắp người tuyết dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn Diệp Tống cười: "Nhị tỷ, tỷ xem người tuyết này có đẹp không?"

Diệp Tống đáp: "Sớm vậy muội không sợ lạnh sao?"

Diệp Thanh đứng lên, nhảy nhót tại chỗ: "Muội mặc rất nhiều sao có thể lạnh được, nhị tỷ nhanh lên, chúng ta đi ăn sáng." Nói rồi Diệp Thanh kéo Diệp Tống chạy như bay.

Nàng bây giờ đã có thể chạy nhảy, đâu có nhàn rỗi như trước, vừa chạy vừa quay đầu nói: "Nhị tỷ, lát tỷ dẫn muội đi dạo phố nhé."

Diệp Tống nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được a."

Trong phòng ăn, Diệp Tống hỏi: "Đaị ca, người được phái đi Tô Châu vẫn chưa tìm được Tô Mạc và Anh cô nương sao?"

Diệp Tu đáp: "Tạm thời vẫn chưa có tin tức. Đã lục soát toàn bộ Dược Vương cốc, nếu bọn họ còn sống, chắc hẳn không còn ở Tô Châu nữa."

Diệp Thanh lắc đầu: "Công phu của Tô Mạc đại ca không kém, Anh cô nương lại là người thông minh, bọn họ nhất định sẽ không sao."

Diệp Tu liền nói: "A Thanh không cần lo lắng, Tô Mạc là người bên cạnh Hiền Vương, nếu còn sống chắc chắn sẽ hồi kinh tìm Hiền Vương. Cứ kiên nhẫn chờ đợi, nói không chừng không bao lâu nữa họ cũng sẽ về kinh."

Diệp Tống đáp: "Cha, đại ca, lát nữa con sẽ đưa A Thanh đi dạo phố."

Đại tướng quân tán đồng: "Được, con đưa A Thanh đi mua thêm y phục mới đón tết. A Thanh, lên phố không được chạy loạn, đi theo nhị tỷ, biết chưa."

Diệp Tu cũng bổ sung: "Trông nó, đừng để nó làm trò xằng bậy."

Diệp Tống giật giật mi mắt. Từ khi nào nàng đã khiến cả nhà không yên tâm vậy?

Trên phố, Diệp Tống đưa A Thanh đi tới mấy cửa hàng may đo y phục trước, cũng chọn cho Đại tướng quân và Diệp Tu vài bộ, hai người ở trong tiệm xem tới xem lui, đợi tới lúc chọn xong được đồ vừa ý cũng đã quá giờ ngọ. Diệp Thanh thèm ăn vặt hỏi: "Nhị tỷ, chúng ta có cần phải về ăn cơm không?"

Diệp Tống nheo mắt nhìn tiểu ăn mày đáng thương đang ngồi xin ăn bên góc đường đáp: "Chúng ta ăn bên ngoài đi."

Vì thế hai người liền chọn một tiệm bánh bao, mua toàn bộ số bánh bao mới ra lò mà ông chủ mang ra, sau đó đi phát cho mấy tiểu ăn mày, còn cùng mấy nhóc đi tới địa bàn của chúng.

Lúc tiểu Bao tử dẫn theo một đám nhóc mặt mày xám xịt trở về, thấy Diệp Tống và Diệp Thanh đang vui vẻ cùng mọi người ăn bánh bao. Tiểu Bao tử đang nắm tay một tiểu nữ đồng, liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Tống, đôi mắt lấp lánh tràn đầy vui sướng gọi: "Diệp tỷ tỷ!"

Diệp Tống ném một cái bánh bao cho nó, nhướng mày cười như không cười: "Nghe nói ngươi dẫn người ra ngoài đánh nhau với nhóm ăn mày khác."

Diệp Thanh thấy tiểu nữ đồng kia vô cùng đáng yêu, lập tức sinh ra cảm tình, vẫy tay với nó, tiểu nữ đồng thẹn thùng tiến tới nhận một cái bánh bao nóng hổi cho lên miệng cắn.

Bánh Bao lại gần ngồi xuống, nhìn tiểu nữ đồng nói: "Bọn chúng khi dễ muội, đương nhiên phải đánh cho bọn chúng tè ra quần! Chưa ai dám đoạt người trên tay ta đâu."

"Ây da, càng ngày càng có khí khái nam tử", Diệp Tống thấy tiểu nữ đồng nhìn Bánh Bao lộ ra nụ cười tươi rói, Bánh Bao lập tức thẹn thùng quay đầu đi, nàng cười tủm tỉm, "Bảo sao em ấy lại thích ngươi."

Bánh Bao đỏ mặt tiếp tục gặm bánh bao: "Diệp tỷ tỷ đừng nói bừa, thích cái gì mà thích..."

Tiểu nữ đồng cất tiếng dõng dạc: "Muội rất thích Bánh Bao ca ca!"

Mấy đứa nhóc xung quanh cười vang.

Diệp Thanh hỏi: "Muội thích hắn ở điểm nào?"

Tiểu nữ đồng tính còn trẻ con vừa lòng đáp: "Vì hắn rất tốt với muội!"

Bánh Bao ra vẻ không hài lòng trừng mắt: "Chẳng lẽ người nào đối tốt với muội, muội đều thích người đó sao?"

Tiểu nữ đồng lắc đầu: "Muội chỉ muốn ở bên Bánh Bao ca ca."

Cả miếu tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, buổi chiều Diệp Tống và Diệp Thanh lại lên phố mua rất nhiều đồ ăn vặt cùng thịt cá rau dưa mang tới miếu cho bọn nhóc nấu lẩu ăn.

Lúc trở về, Diệp Thanh nhịn không được lải nhải: "Nhị tỷ, tỷ biết bọn nhóc đó lúc nào nha, trời lạnh thế này mà bọn chúng ăn mặc rách rưới cũng không biết lạnh, sao chúng ta không đưa bọn chúng tới quán ăn mà lại mua đồ về cho chúng tự nấu, cũng không biết bọn nó có biết nấu không nữa..."

Diệp Tống chọc chọc trán nàng: "Đừng quên bọn chúng là ăn mày. Đưa bọn chúng tới quán ăn là quá xa xỉ, đối với bọn chúng cũng không tốt."

Khai xuân, tiết trời dần dần ấm áp hơn. Hai bên bờ kênh bảo vệ thành, hàng liễu bắt đầu nhú mầm xanh mơn mởn, trong không khí thoang thoảng mùi hoa, tươi mát rợp lòng người. Các bá tánh trong thành, ngoại trừ rục rịch chuẩn bị cho hội du xuân sắp tới, đầu đường cuối ngõ còn lưu truyền một tin tức.

Nhung Địch phía tây Bắc Hạ, nguyên bản là một bộ tộc du mục, năng chinh thiện chiến, chuyên gây chiến khắp nơi. Năm đó bị Bắc Hạ đánh bại nên ngoan ngoãn dừng lại một chút, hoàng đế Bắc Hạ dùng chính sách dụ dỗ, truyền dạy cách trồng trọt, nuôi tằm và trà đạo cho Nhung Địch để phát triển kinh tế, với ý muốn dung nạp Nhung Địch vào bản đồ Bắc Hạ. Nhưng bản tính Nhung Địch vốn man dợ, khó có thể hòa hợp với Bắc Hạ nên biên cảnh hai bên vẫn luôn xảy ra những phân tranh nhỏ không ngừng, nhưng vẫn giữ giao thương, nước sông không phạm nước giếng.

Yên ổn được vài thập niên, năm vừa rồi Nhung Địch bắt đầu không an phận. Ai ngờ vào đúng dịp năm mới, người Nhung Địch lại càng thêm càn rỡ xâm chiếm biên cảnh Bắc Hạ, trực tiếp phá tan cửa thành giết thái thú, chiếm cứ phủ thái thú.

Tin tức vừa truyền tới, bá tánh kinh thành như muốn nổ tung, lòng đầy căm phẫn, mỗi ngày đều bàn tán về chuyện này. Bắc Hạ và Nhung Địch, vốn là mối quan hệ một điều nhịn chín điều lành, chỉ cần chạm vào một chút là nổ ngay, mọi người đều chắp tay mong chờ.

Trong triều đình, phái chủ chiến do Đại tướng quân cầm đầu chiếm một nửa, phái chủ hòa do đại thần Lý tướng cầm đầu chiếm một nửa còn lại. Hai bên tranh luận không ngừng.

Lý tướng nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, không phải do Bắc Hạ ta sợ một quốc gia man di như Nhung Địch, mà về cơ bản chúng ta không chỉ có một mình Nhung Địch, phía nam còn có Nam thiến, phía đông cũng có mấy nước láng giềng khác. Một khi chúng ta giao chiến với Nhung Địch, Nam Thiến sẽ như hổ rình mồi, vạn nhất lúc này Nam Thiến cử binh tấn công Bắc Hạ, lúc đấy mới phòng thì đã muộn. Cho nên lão thần cho rằng, Nhung Địch không đáng sợ, chỉ là làm rối loạn biên cảnh một chút, chúng ta cử sứ giả tới hòa đàm, cho bọn hắn một ít chỗ tốt, bọn chúng sẽ lui ngay."

Đại tướng quân phản bác: "Hoàng Thượng, lão thần không đồng tình với ý kiến của Lý thừa tướng. Nếu Nhung Địch chỉ là một tiểu quốc man di, bọn họ dám giết thái thú Bắc Hạ ta công chiếm cửa thành, phủ thái thú, rõ ràng là có ý khiêu khích. Nếu lúc này chúng ta hòa đàm, có lẽ còn làm tăng lên khí thế của Nhung Địch, nếu bọn chúng lại tiếp tục công thành thì sao? Lý thừa tướng còn muốn cho bọn hắn chỗ tốt? Bọn chúng há có thể bị thu mua chỉ với một chút, một khi để cho bọn chúng phát hiện chúng ta đang phải đề phòng Nam Thiến, bọn chúng chắc chắn càng thêm kiêu ngạo. Lão thần cho rằng, chúng ta phải đánh thật mạnh, để bọn chúng bị đau mà nhớ kỹ mới có thể an phận một chút. Tiên hoàng không phải cũng dùng cách này, đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy, chúng mới có thể chịu yên phận vài thập niên sao?"

Lý thừa tướng vốn luôn bất mãn với loại vũ phu thô tục như Đại tướng quân, phản đối: "Nếu đi đánh Nhung Địch, quân lực của Bắc Hạ sẽ chẳng còn bao nhiêu, đến lúc đó Nam Thiến xâm nhập thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ chỉ vì một Nhung Địch nhỏ bé mà khiến cho Bắc Hạ lâm vào cảnh mất nước loạn lạc sao?"