Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 61: Bị bắt vào tù



Bàn tay Tô Thần đỡ eo Diệp Tống, âm thầm dùng lực nhéo một cái, sắc mặt Diệp Tống không biến đổi chút nào, đến mày cũng không thèm nhúc nhích. Lúc trước ở trong xe ngựa đánh tới đánh lui cũng không thấy nàng bị thương chỗ nào, nàng căn bản không cảm giác được đau. Tô Thần nói: "Trên người Vương phi không có thương tổn."

"Trẫm biết", Tô Nhược Thanh ánh mắt có chút thâm trầm mà nhìn thoáng qua tay Tô Thần, đối Diệp Tống nói, "Trẫm không hoài nghi Vương phi. Nửa đường thông báo cho các ngươi là muốn Vương phi phối hợp một chút."

"Phối hợp như thế nào?" Diệp Tống hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng, Quy Dĩ hô lên một tiếng "Người đâu", kết quả một đội thị vệ tiến vào, vây quanh Diệp Tống. Quy Dĩ nói: "Ninh Vương phi hành vi phạm thượng, nói năng lỗ mãng đụng chạm thánh thượng, áp giải tới Đại Lý Tự chờ xử lý."

Thì ra là ý tứ này. Đầu óc Diệp Tống nhanh chóng xoay chuyển, Tô Thần cùng Tô Tĩnh cũng không có động tĩnh gì, hai gã thị vệ liền phải đi lên áp giải Diệp Tống, Diệp Tống lạnh giọng quát: "Không cần, lão tử có chân, tự mình đi."

Tốt xấu gì hiện giờ nàng cũng là Vương phi, thị vệ cũng không dám làm gì nàng, Quy Dĩ ở phía trước dẫn đường, chuẩn bị đưa nàng tới Đại Lý Tự. Trước khi đi, vì để diễn cho tròn vai, Diệp Tống cố tình tới gần Tô Nhược Thanh, hành động như đại bất kính. Sau đó dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, nhẹ nhàng nói: "Ta giúp ngươi lúc này, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

Lúc xoay người rời đi, mới nghe thấy thanh âm như có như không của Tô Nhược Thanh đáp lại: "Được."

Với lí do này, Diệp Tống cứ thế mà bị đưa vào đại lao của Đại Lý Tự. Có như vậy, tên giả mạo giá họa cho Diệp Tống mới có thể lơi lỏng, Quy Dĩ từ trong bóng tối mới dễ dàng truy tìm. Mà Tô Thần lại là người phụ trách Đại Lý Tự, nên đương nhiên việc tra án không thể thiếu phần hắn.

Khi Nam Xu trở lại Phương Phi uyển, đêm cũng đã khuya, Linh Nguyệt ở Phương Phi uyển đã ngủ được một giấc, nghe tiếng động liền mơ màng tỉnh lại, xoa đôi mắt thấy Nam Xu đã trở lại, trên mặt vui vẻ chạy nhanh ra đón, còn duỗi dài cổ nhìn ra phía sau, nói: "Phu nhân đã trở lại, Vương gia đâu, không cùng phu nhân trở về sao?"

Nam Xu nói: "Vương gia ở trong cung còn có việc, ta về trước."

Linh Nguyệt đi múc nước cho Nam Xu rửa mặt chải đầu, nói: "Phu nhân, tối nay cung yến thế nào, có thuận lợi không?"

Nam Xu giấu cảm xúc nói: "Tốt."

Linh Nguyệt thấy nàng rõ ràng có ủy khuất nhưng còn làm bộ dáng như không có chuyện gì, liền giận sôi máu nói: "Nô tỳ nhìn sắc mặt phu nhân liền cảm thấy phu nhân không tốt, có phải lại vì Vương phi kia không, vì cái gì mà người cùng Vương gia đi nơi nào, nàng ta cũng đi theo, thật là như âm hồn bất tán mà."

"Được rồi, đừng nói nữa", Nam Xu cười bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, nói: "Tỷ tỷ nói thế nào cũng là Vương phi nương nương, ta nhường nàng là lẽ đương nhiên."

Linh Nguyệt căm giận nói: "Phu nhân lúc nào cũng nghĩ cho nàng ta, nàng ta còn không biết đủ! Cũng may tâm của Vương gia trước sau như một đều ở trên người phu nhân, mặc kệ nàng ta làm cái gì đều là tốn công vô ích!"

Nam Xu tẩy trang, nhàn nhạt rửa mặt chải đầu một chút, liễm hạ mặt mày, nhẹ nhàng thở dài: "Chỉ hy vọng như thế. Linh Nguyệt ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta mệt rồi."

"Đêm nay có phải đợi Vương gia tới không?"

"Không cần", Nam Xu suy nghĩ nói: "Nếu Vương gia trở về, ngươi liền nói ta đã ngủ rồi."

Linh Nguyệt cảm giác phu nhân đang cùng Vương gia giận dỗi, cũng không nói thêm gì nữa, đáp: "Vậy phu nhân nghỉ ngơi sớm một chút." Nàng đi ra ngoài đóng lại cửa phòng, thấy trong phòng Nam Xu đã tắt hai ngọn đèn, chỉ để lại một cái gác đêm, nàng cũng tắt đèn trên hành lang, rồi về phòng ngủ của mình.

Phía sau bình phong, Nam Xu chậm rãi cởi ra từng lớp quần áo, da thịt như ngọc, dáng người no đủ, nhưng lại đang cau chặt chân mày, dưới ánh đèn gác đêm khuôn mặt có chút tái nhợt, trên trán rịn ra từng trận mồ hôi lạnh. Sau khi cởi nốt lớp quần áo cuối cùng, áo trong màu trắng đã thấm đẫm một vệt máu đỏ tươi, rơi xuống đất.

Nam Xu nghiêng đầu nỗ lực nhìn lên eo mình, nơi đó bị một nhát kiếm làm bị thương, không nông không sâu, nhưng cũng đủ đau, máu tươi vẫn đang không ngừng trào ra ngoài da thịt non mịn. Có thể thấy được người làm bị thương nàng ta có nội công vô cùng thâm hậu.

Nàng ta chỉ mặc một cái yếm màu hồng nhạt, liền đi ra bên ngoài bình phong, dùng vải lụa thấm nước, cắn môi run rẩy cánh tay đem vải lụa lau khô vết máu.

Chỉ là vết thương trên eo xử lý không tiện, nàng ta phải cố hết sức quay đầu lại mới xem được, động tác tương đối vụng về. Mắt thấy đã gần xong, lúc xoay tay bỗng nhiên lại vô ý đụng phải chậu nước, kết quả chậu nước rơi xuống đất kêu "loảng xoảng", phát ra tiếng vang không nhỏ của kim loại chạm đất.

Linh Nguyệt còn chưa ngủ liền tỉnh lại, nàng xuống giường quay ra nhìn vào trong viện, phát hiện thanh âm là từ phòng Nam Xu truyền ra, đứng ở cửa hỏi: "Phu nhân ngủ rồi sao?"

Nam Xu cắn răng không nói chuyện, Linh Nguyệt lại là người hiếu kì, vì thế cẩn thận nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, kết quả liếc mắt một cái liền phát hiện Nam Xu đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, chậu nước bị đổ làm ướt quần nàng, trong nước còn có lẫn màu máu, ống quần màu trắng cũng vì thế mà đỏ lên.

Linh Nguyệt thấy Nam Xu bị thương trên eo, cả người đều choáng váng, mặt trắng bệch không lên tiếng.

Nam Xu chống bàn tay xuống mặt đất, chậm rãi đứng lên, nói: "Vào đi, cửa mở ra có chút lạnh."

Linh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, vội vàng vào trong, đưa bộ quần áo sạch sẽ cho Nam Xu, giúp Nam Xu thay, lại nhanh nhẹn dọn dẹp trên mặt đất. Nam Xu ngồi ở mép giường, chỉ bàn trang điểm nói: "Trong ngăn kéo thứ hai từ dưới lên có một cái hộp gỗ, bên trong có ngọc hoạt cao khi trước ở Tố Hương lâu mụ mụ cho, ngươi giúp ta lấy lại đây."

Linh Nguyệt nhanh chóng tìm được hộp gỗ, lấy ra ngọc hoạt cao bên trong. Ngọc hoạt cao là loại có thể giúp thân mình nữ tử nõn nà như trẻ sơ sinh, bôi lên mềm mịn như ngọc. Loại ngọc hoạt cao này rất khó tìm, bởi vì nó cũng là loại trị sẹo ngoại thương cực kì tốt, rốt cuộc có phải mụ mụ Tố Hương lâu đưa cho hay không Linh Nguyệt chưa tận mắt thấy cũng không thể hiểu hết.

Nam Xu tiếp nhận định tự mình bôi thuốc, Linh Nguyệt thấy không ổn, lại cầm trở về nói: "Phu nhân, vẫn là để nô tỳ thoa cho."

Nam Xu không cự tuyệt, để Linh Nguyệt cẩn thận giúp nàng thoa thuốc. Linh Nguyệt không nhịn được hỏi: "Phu nhân bị thương rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?"

Nam Xu cắn môi, suy nghĩ một chút nói: "Lúc trở về, xe ngựa đi qua ổ gà liền xóc nảy lên, ta không phòng bị liền đụng vào một góc, cắt qua da một chút."

"Bọn họ sao lại không cẩn thận như vậy," Linh Nguyệt vừa nghe, tức giận, "Nô tỳ phải nói lại cho Vương gia, để người trách phạt xa phu mới được."

Nam Xu biểu tình lạnh lùng, nói: "Chuyện nhỏ này, không cần nói cho Vương gia."

Linh Nguyệt: "Phu nhân chảy nhiều máu như vậy sao có thể gọi là việc nhỏ."

Nam Xu nhìn nàng: "Ta nói không cần thì không cần, việc này ta tự có tính toán."

Linh Nguyệt thấy ánh mắt của nàng ta, ngẩn người, chợt phục hồi lại tinh thần, thầm nghĩ việc phu nhân bị thương có thể giúp ích cho địa vị của nàng ở vương phủ, vì thế kính cẩn nghe theo đáp: "Nô tỳ đã biết, nô tỳ bảo đảm một chữ cũng không nói."

Nam Xu ánh mắt lạnh lùng lúc này mới nhu hòa một chút, cười suy yếu, nói: "Ta không muốn làm Vương gia lo lắng."

Linh Nguyệt đỡ nàng lên giường nằm xuống, đắp chăn cho nàng, nói: "Nô tỳ biết, phu nhân nếu muốn yên ổn trong vương phủ thật sự rất khó khăn, mặc kệ thế nào, nô tỳ đều sẽ nghe theo người."

Nam Xu nằm, mặt tái nhợt cười nói: "Làm khó ngươi rồi."

Linh Nguyệt đem quần áo dính máu thu hồi lại, hỏi: "Phu nhân, y phục này làm sao bây giờ?"

Nam Xu nói: "Đốt đi."

Linh Nguyệt bưng chậu đến một góc trong Phương Phi uyển, lấy đuốc thiêu hủy đống y phục kia. Ngọn lửa đỏ rực đem y phục thiêu thành tro tàn, Linh Nguyệt còn không đợi lửa hoàn toàn tắt, liền đem chậu tro tàn hắt lên bồn hoa. Không nghĩ tới còn sót một vài miếng vải bị dính máu chưa thiếu hết.

Xử lý xong xuôi, Nam Xu đã ngủ, Linh Nguyệt cũng trở về phòng tiếp tục ngủ.

Tô Thần nhanh chóng trở về, hỏi Nam Xu một câu, hạ nhân nói nửa đêm nam phu nhân đã hồi phủ, thấy canh giờ đã muộn, hắn không đi quấy rầy Nam Xu nữa, trở về đông uyển nghỉ ngơi.

Mọi người đều nghi hoặc, Vương phi cùng theo ra ngoài, lại không thấy cùng nhau trở về.

Kết quả ngày hôm sau, trong kinh thành truyền đến chuyện ồn ào huyên náo. Vương phi trong cung yến say rượu hành động thất thố với Hoàng Thượng, đã bị giam giữ vào Đại Lý Tự. Các bá tánh ở trên phố, trong trà lâu bát quái không ngừng, đều vô cùng thổn thức, bọn họ hình như cũng đã đoán trước được sớm hay muộn Vương phi cũng sẽ có kết cục này.

Ninh Vương sủng ái tiểu thiếp đó là sự tình mọi người đều biết, nếu tiểu thiếp đã vào cửa,hắn sao có thể tiếp tục chịu đựng để Diệp Tống ở vị trí Ninh Vương phi, hiện giờ Ninh Vương phi đã xuống ngựa, tiểu thiếp rất nhanh sẽ thượng vị lên chính thất.

Các nữ nhân thành gia chính thất trong kinh thành đều hận thấu xương tiểu thiếp Ninh Vương, tiểu tam thật sự đáng xấu hổ. Mà các nữ tử đang là thiếp thâts trong các nhà thì lại coi đây như một tấm gương để làm chuẩn, hy vọng một ngày kia chính mình cũng có thể giống Nam thị thành công thượng vị.

Mà các nam nhân trong kinh thành, nửa đứng đắn thì tỏ thái độ phản đối, nửa không đứng đắn thì vẫn duy trì thái độ, đối với nữ nhân vẫn luôn có hứng thú.

Tuy rằng bên ngoài truyền thật sự lớn, nhưng ba đương sự lại rất bình tĩnh. Nam Xu ở Phương Phi uyển nghe Linh Nguyệt đem sự tình đồn thổi bên ngoài nói cho nàng nghe, toàn là lựa lời dễ nghe mà nói, nàng ta nghe thần sắc rất bĩnh tình, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì khác.

Tô Thần thì bận rộn truy nã thủ phạm, rất ít khi hồi vương phủ, càng ít có thời gian đến Phương Phi uyển. Việc này phần nào cũng đúng theo ước nguyện của Nam Xu.

Mấy nha hoàn Bích Nha uyển thì đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, Phái Thanh còn gào khóc một trận, nàng không được ra khỏi vương phủ nên chỉ có thể chờ Vương gia trở về để cầu tình.

Còn Diệp Tống ở trong đại lao Đại Lý Tự lại rất là thản nhiên. Trên người đã cởi bỏ Vương phi phục, chỉ mặc một thân bạch y, khoác trên vai áo đen của Tô Thần. Tóc đen xõa sau lưng, trông rất là an bình.

Hết chương 61

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------

Hóa ra Nam Xu cũng không phải loại bạch liên hoa đơn thuần. Lúc bị ngã xuống hồ có thể diễn đến mức như vậy cũng liều đấy.

Không biết đến khi nào mới phát hiện ra. Vì căn bản Nam Xu cũng không coi là đối thủ của chị nhà, ai cần tranh sủng vì Tô Thần cơ chứ.