Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 70: Nhân chứng



Tiểu ăn mày chần chừ, Diệp Tống thấy hắn không tiếp, liền nhướng máy làm động tác như muốn thu hồi. Tiểu ăn mày thấy thế liền nhanh chóng đoạt bánh bao nhét hết vào miệng, mắt vẫn nhìn Diệp Tống, trông như một con ếch xanh, rất là buồn cười.

Chờ tiểu ăn mày ăn xong, Diệp Tống mới hỏi: "Ngươi là người ở Lưu gia hẻm?"

Tiểu ăn mày sợ hãi lắc đầu, rụt người về sau.

Diệp Tống lại hỏi: "Buổi tối hôm đó ngươi nhìn thấy gì?" Nàng dám khẳng định tiểu ăn mày này nhất định biết cái gì đó. Nhưng nàng cũng không nóng lòng, giơ tay sờ đầu tiểu ăn mày, cười có chút ấm áp, "Không muốn nói cũng không sao, nhưng nếu ngươi sợ hãi thì nói ra mới dễ chịu hơn một chút." Tiểu ăn mày chớp đôi mắt, nàng quay đầu duỗi tay không chút khách khí thò vào vạt áo Tô Thần, Tô Thần ngây người, sau đó nàng hào phóng lảya một ít bạc vụn ông chủ tửu lâu vừa trả lại, bỏ vào tay của tiểu ăn mày, dặn dò, "Đừng để cho người khác biết ngươi có tiền biết chưa, chuyện này không nói ngươi cũng sẽ không sợ hãi đúng không? Đợi đến khi không có gì ăn thì trộm đi mua hai cái bánh bao thịt nhé."

Dứt lời nàng đứng lên, lôi kéo Tô Thần rời đi cũng không quay đầu lại.

Đi qua giao lộ, Tô Thần lạnh lùng nói: "Ngươi thật đúng là biết mượn hoa hiến phật."

Diệp Tống liếc hắn cười nói: "Bạc vụn thôi mà, ngươi hà tất phải nổi giận như vậy, ngươi cũng đâu thiếu chút tiền ấy."

"Vậy ngươi ăn cơm, bố thí sao không tự dùng tiền của mình đi?"

Diệp Tống làm như đương nhiên nói: "Bởi vì có ngươi a."

Tô Thẩn sửng sốt, trong lòng nổi lên cảm giác không biết phải gọi là gì, hình như có thứ gì tựa như bong bóng đang chậm rãi toát ra. Diệp Tống vô tri vô giác vừa đi vừa bổ sung: "Dù sao hiện tại ngươi cũng là phu quân trên danh nghĩa của ta, ngươi giàu có như vậy ta ra cửa còn cần phải mang tiền sao, ngươi nói xem có phải hay không."

Tô Thần hừ lạnh một tiếng, trong chốc lát lại nói: "Nếu hắn biết, sao ngươi lại không hỏi."

"Ngươi không phát hiện hắn rất sợ hãi sao?" Diệp Tống nói, "Hơn nữa cũng rất đáng thương."

"Ta không nhận ra ngươi lại có lòng tốt như vậy."

"Ta đương nhiên cũng rất lương thiện a." Diệp Tống bình tĩnh nói, biểu tình mang theo một loại nhàn nhạt cảm giác bi ai lạnh lẽo. Nàng còn nhớ rõ, lúc nàng còn rất nhỏ cũng giống như tiểu ăn mày kia vậy, nàng bị đưa vào đồn công an sau đó thì gửi tới cô nhi viện, lúc ấy nàng so với tiểu ăn mày kia còn có phần đáng thương hơn.

Lại đi vài bước, phía sau thình lình truyền đến một tiếng gọi nôn nóng nhưng non nớt: "Đại tỷ tỷ!"

Tô Thần ngẩn ra, Diệp Tống cong khóe miệng, lại nói: "Người tốt sẽ nhận được báo đáp." Nàng xoay người sang chỗ khác, thấy là tiểu ăn mày vừa rồi đang vội vã chạy về phái nàng, chạy đến trước mặt trong tay còn bưng cái chén sứt, cong eo thở dốc. Diệp Tống nhìn khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn, cười hỏi: "Sao ngươi lại biết ta là đại tỷ tỷ?"

Người khác đều không nhìn ra, vậy mà tiểu ăn mày nhìn một cái đã nhận ra.

Tiểu ăn mày ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt né tránh nói: "Lúc ngươi sờ đầu ta, ta ngửi thấy được tay ngươi rất thơm, là tay của nữ nhân."

Diệp Tống kinh ngạc đưa tay lên tự mình ngửi, ngoài trừ mùi đồ ăn vừa chạm qua cũng không ngửi thấy mùi gì nữa, liền không nhịn được mà bật cười: "Mũi ngươi thính như vậy?"

Tiểu ăn mày thẹn thùng gật đầu, một bàn tay đang nắm chặt bạc vụn vừa rồi Diệp Tống cho.

"Vây hiện tại ngươi tìm ta làm gì?"

Tiểu ăn mày suy nghĩ một chút mới thấp giọng nói: "Buổi tối hôm đó ta thấy..."

"Thấy cái gì?" Diệp Tống dùng thanh âm ôn nhu, từ từ dẫn dắt hắn.

"Ta là ăn mày ở Lưu gia hẻm, hôm đấy trời cũng không lạnh lắm nên dùng chiều rách chắn gió rúc vào một góc ngủ cũng được. Lúc Lưu lão thúc chết ta nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết."

Diệp Tống đè lại bả vai đang run bần bật của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi cùng Lưu lão thúc rất quen thuộc sao?"

Hắn lắc đầu lại gật đầu: "Vợ và con hắn đều bỏ đi, tính tình không được tốt, người xung quanh đều không thích hắn, nhưng vào những đêm hắn say rượu trở về nhìn thấy ta, liền cho ta hai đồng tiền hoặc sẽ cho ta màn thầu nóng.

"Đêm hôm đấy hắn ra ngoài uống rượu?"

"Đúng vậy, thi thoảng hắn cũng sẽ ra ngoài đưa đồ cho khách."

"Hắn mang theo cái gì?"

Tiểu ăn mày ánh mắt trông mong nói: "Hắn mang tay nải, ta nhìn không thấy cũng không dám hỏi."

"Ngày hắn chết có gì kì quái không?"

"Ban ngày cảm xúc hắn không tốt, lúc ta đi ăn xin hắn đều đóng cửa ngủ. Buổi chiều có một nữ nhân vào nhà tìm hắn."

"Nữ nhân?" Tâm Diệp Tống nhảy lên.

Tiểu ăn mày ngượng ngùng xoắn xít: "Bất quá ta tưởng đấy không phải khách hàng, nghĩ là cô nương trong thanh lâu. Ta tò mò không biết bọn họ đóng cửa ở trong làm gì, liền đi nghe thử..."

Diệp Tống biểu tình thả lỏng xuống, cười như không cười: "Vậy ngươi nghe được cái gì?"

Tiểu ăn mày khuôn mặt đỏ hồng: "Chính là...Chính là...Ân ân a a gì đó..."

Diệp Tống hứng thú bừng bừng ngồi xổm xuống hỏi: "Vậy ngươi cũng biết bọn họ đang làm gì?"

Tiểu ăn mày còn chưa trả lời, Tô Thần ở bên cạnh xoa xoa thái dương nhắc nhở Diệp Tống: "Đề thi hiếm thấy."

"Khụ", Diệp Tống sửa lại thái độ, phỏng đoán nói, "Ta cảm thấy ngươi nói không sai, có khả năng kia là cô nương thanh lâu. Lưu lão thúc thường làm như vậy?"

Tiểu ăn mày gật đầu: "Mỗi lần đều là cùng một cô nương, cách một thời gian sẽ đổi." Hắn thẹn thùng nhìn thoáng qua Diệp Tống, lại cúi thấp đầu: "Chẳng qua các nàng đều không đẹp như đại tỷ tỷ, hơi già một chút."

Diệp Tống thật sự cảm thấy có điểm đề thi hiếm thấy, liền hỏi: "Buổi tối thì sao?"

"Buổi tối..." Tiểu ăn mày bắt đầu nhớ lại, nghĩ tới sự tình không tốt sắc mặt cũng dần dần trắng bệch, "Buổi tối ta rất đói, bọc chiếu ngủ cũng không ai phát hiện ra. Lúc ta mơ mơ màng màng thấy có vài khách nhân đi vào cửa hàng của Lưu lão thúc..."

"Những khách nhân đó có chỗ nào kỳ lạ không?" Diệp Tống suy nghĩ bổ sung nói, "Ví dụ như mặc quần áo gì, nam hay nữ, trông như thế nào?"

Tiểu ăn mày cố gắng hồi tưởng sau đó lắc đầu: "Không có gì kỳ quái, đều là nam, là nữ ta nhất định có thể đoán được. Lúc ấy có khách nhân vào cửa hàng là chuyện rất bình thường, bọn họ cũng nhanh chóng đi ra. Mãi cho đến nửa đêm....Từ trong cửa hàng phát ra âm thanh rất lớn, có tiếng người mắng hắn, ta liền khẳng định hẳn là một khách nhân nào đó không hài lòng nên mắng lão, sau đó Lưu lão thúc đột nhiên kêu lên một tiếng...Lúc ấy ta ở góc tường nhìn thấy có người tay xách theo đao đang chảy máu đầm đìa chạy loạn ra ngoài..."

Diệp Tống lại giơ tay sờ đầu tiểu ăn mày, để hắn bình tĩnh lại hỏi: "Ngươi có nhìn thấy mặt hắn không?"

Tiểu ăn mày dùng sức lắc đầu: "Nhưng ta thấy tay hắn cầm đao, trên mu bàn tay có một cái sẹo..."

"Tay trái?"

Lần này tiểu ăn mày gật đầu.

Diệp Tống liếc mắt với Tô Thần một cái, suy nghĩ của hai người không sai biệt lắm, hung thủ chính là người nọ. Diệp Tống hạ thấp thanh âm, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ngươi nói cho tỷ tỷ biết, ngoại trừ Lưu lão thúc và người cầm đao, cửa hàng có người thứ ba không?"

"Không có." Tiểu ăn mày khẳng định nói, "Nhưng có một người qua đường đi qua trước mắt ta...hắn không tiến vào cử hàng, mặc áo choàng nên không thấy rõ mặt."

Tiểu ăn mày vừa nói xong, Diệp Tống cùng Tô Thần đều không nói chuyện, trầm mặc trong chốc lát. Manh mối tới chỗ này lại bị chặt đứt. Tiểu ăn mày cẩn thận hỏi: "Ta nói chỗ nào không đúng phải không..."

"Không có, ngươi nói rất tốt rồi." Diệp Tống nở nụ cười ấm áp với hăn, hắn lại thẹn đỏ mặt cúi đầu. Nàng vỗ vai tiểu ăn mày, dắt tay hắn đi ra đầu phố, đi tới chỗ đường đông đúc, người qua lại liên tục, Diệp Tống bảo tiểu ăn mày ngồi xuống, "Lại đây, để tỷ tỷ dạy ngươi, như thế nào mới có thể ăn xin thành công." Nói xong liền chỉ vào một người nói, "Nhìn thấy người kia không, mặc quần áo tơ lụa, anh tuấn soái khí, có mỹ nhân đi theo bên người. Ngươi chỉ cần nhào qua ôm lấy đùi hắn, hắn không cho tiền ngươi sẽ không đi." Tiểu ăn mày có chút khiếp đảm, Diệp Tống đã đẩy hẳn ra bên ngoài, "Đừng sợ, có tỷ tỷ chống lưng, mau đi đi!"

Không nói thì thôi, tiểu ăn mày cũng rất có thực lực diễn xuất, lập tức đánh liều nhào qua ôm công tử tuấn tú kêu khóc, cầu xin cho tiền, động tác cùng thần thái vô cùng chân thật. Công tử kia tuy không muốn nhưng ngại giai nhân bên cạnh, không muốn ném mặt mũi đi, giật một hồi không được, tiểu ăn mày vẫn ôm rất chặt, cuối cùng ra vẻ hào phóng mà ném mấy đồng tiền vào bát tiểu ăn mày.

Tiểu ăn mày trăm triệu lần cũng không nghĩ tới có thể dễ dàng xin ăn như vậy, trong lúc nhất thời mặt mày hớn hở cầm đồng tiền ngồi ở trên đường.

Vài phụ nhân đi qua có thiện tâm, thấy tiểu gia hỏa tuổi còn nhỏ thật đáng thương, chỉ có mấy đồng tiền đã khiến hắn cười vui vẻ như vậy, liền ném cho hắn mấy đồng tiền nữa.

Chờ đến khi tiểu ăn mày trở về, đã được mười mấy đồng tiền, hắn nhìn Diệp Tống tinh thần phấn chấn mà cười ngọt ngào. Diệp Tống liền dạy thêm cho hắn vài bí quyết: "Ăn xin phải tìm người mặt mũi lương thiện, nam nữ đi cùng nhau, người ra tay rộng rãi, ngàn vạn lần không được xin người hung ác, mỏ chuột tai khỉ, cùng với ác bá. Đương nhiên là có lúc nhận lầm người sẽ phải chịu chút quyền cước nhưng chỉ cần khôgn nản lòng, chắc chắn có thể ăn xin được.

Tiểu ăn mày gật đầu liên tục, trên mặt tràn ngập tin tưởng. Lúc gần đi, Diệp Tống cười với hắn: "Ngươi rất có tiềm năng, một ngày nào đó có thể lên làm Bang chủ Cái Bang."

Tiểu ăn mày cảm kính cúi đầu khom lưng thật sâu, sau đó quay người chạy đi. Chạy được một đoạn còn không quên quay đầu nhìn thêm một cái.

Tô Thần đối với việc Diệp Tống dạy dỗ tiểu ăn mày coi như cũng được mở rộng tầm mắt, nhìn người đi tới đi lui dưới ánh mặt trời, đôi mắt luôn luôn u lãnh trở nên có chút độ ấm, ngoài miệng lại nói: "Nếu đồng cảm với hắn, không phải ngươi nên bảo hắn đừng làm ăn mày nữa sao, sao còn dạy cho hắn phải ăn xin như thế nào."

Diệp Tống cười một tiếng nói: "Vì đồng tình nên bố thí để từ đây hắn không phải đi ăn xin nữa, nói thật, việc này cùng với việc bố thí cho người khác có gì khác nhau? Điểm khác duy nhất, chính là hắn thông qua nỗ lực của mình được người khác bố thí, nỗ lực tạo ra thành quả sẽ giúp trong lòng hắn thoải mái, sống được tự tại. Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá."

Tô Thần không khỏi nhìn nàng bằng hai con mắt.

Cửa hàng thịt ở phố tây, ám vệ Đại Lý Tự vẫn luôn giám thị rất sát sao. Hai ngày nay, không thấy có người khả nghi nào tiếp xúc với đồ tể Vương mập mạp.

Hết chương 70

Tưởng đâu Diệp Tống sẽ thu tiểu ăn mày về phủ làm cho mình chứ. Thằng bé cũng thông minh lanh lợi thế cơ mà =))))